Mắt Đào Hoa

Chương 12



Edit: Nghêu _ Fair Play Team

Biên: Witch _ Fair Play Team

Cháo trong cà mèm bằng thủy tinh vẫn còn bốc lên hơi nóng, tầng cách bên trong đựng một chiếc muỗng nhỏ bằng gỗ. Trình Ý Ý mới vừa cầm muỗng lên, liền nghe Cố Tây Trạch hỏi cô.

- Tại sao lại nói đối cảnh sát?

Trình Ý Ý dừng động tác một chút, buông cái muỗng xuống.

- Sở nghiên cứu Trung Quốc bắt đầu lập kế hoạch trăm người, sở nghiên cứu có danh ngạch, tôi viết hồ sơ xin vào, không muốn ngay phòng thẩm tra chính trị đầu tiên đã bị loại.

Cô thấp giọng trả lời anh.

Trên bản hộ khẩu Nghê Thiến chưa lập gia đình đã sinh con, cha đẻ của Trình Ý Ý không rõ là ai, nếu như mẹ ruột lại phải vào tù, cô liền không có thể có cơ hội trúng tuyển.

Muốn qua việc nghiên cứu để thoát khổ, quá khó khăn cũng quá lâu, cô không cam tâm để tuổi xuân ở trong phòng thí nghiệm theo dõi số liệu cùng làm việc vặt. Cô muốn buông tay đánh cược một lần, lối tắt, chính là kế hoạch bồi dưỡng nhà khoa học trẻ tuổi ở Trung Hoa viện. Từ ba mươi năm trở lại đây, viện sĩ trẻ tuổi khóa trước, không ai là không phải từ trong kế hoạch này đào tạo ra.

Trước đây Trình Ý Ý có thể liều lĩnh chạy đến thành phố G xa lạ, không phải không vì tiền đồ rộng mở.

Trình Ý Ý không phải chưa từng suy nghĩ liền viết hồ sơ xin vào, mà đã suy nghĩ rất cặn kẽ. Giáo sư của cô kiêu ngạo lại thanh cao, nhưng là viện sĩ thâm niên có tiếng nói trong sở nghiên cứu. Chỉ cần Trình Ý Ý thể hiện bản lĩnh thật sự, ông nhất định sẽ cho Trình Ý Ý tài liệu tốt nhất, bao gồm đề cử trúng tuyển.

Mà cô và Tiêu Khánh hợp tác hệ thống CRISPR-CAS chính là cắt vào cửa khẩu tốt nhất, chỉ cần có kết quả, thành tựu quan trọng như vậy, đủ để đưa cô vào làm cán bộ chính thức của trung khoa viện.

Cô biết rõ theo lý trí nhất định không thể nói thật thế nhưng cô cũng không muốn nói dối Cố Tây Trạch nữa.

Cô ở trong mắt Cố Tây Trạch đã đủ hư hỏng rồi, cái từ hình dung kia từ hôm nay sẽ thêm có hiệu lực。

Trình Ý Ý rất muốn tự giễu cười một cái, nhưng khóe môi làm thế nào cũng không cử động được.

Nhìn cà mèn trong tay, cô cũng mất hứng muốn ăn, toàn thân không có chút sức lực nào, cô đặt cà-mên lên ngăn tủ đầu giường, chỉ muốn vùi người vào trong chăn ngủ một giấc.

Cử động một chút, vết thương liền đau, Trình Ý Ý chịu dựng, một tiếng cũng không phát ra bắt đầu nằm xuống.

- Đừng nhúc nhích.

Cố Tây Trạch nghiêng người qua, ôm cổ cô.

Vết thương ở trên cổ Trình Ý Ý, khâu chừng mười mũi, cũng may tổn thương ở vùng kín, lưu lại vết sẹo cũng không nhìn thấy. Chỉ là thời điểm phẫu thuật vì phòng ngừa lây nhiễm, bác sĩ đã cạo hết một vùng tóc, phải mất rất lâu, chỗ tóc đó mới mọc lại được.

Lúc này, làn tóc xoăn của nàng để xõa, buông xuống hai bên vai, lúc cử động dính vào băng gạt, nếu không cẩn thật gở ra, vậy càng gỡ da đầu càng đau, vô cùng khó khăn.

Trình Ý Ý không biết Cố Tây Trạch muốn làm gì, chỉ có thể ngồi im để mặt anh đở lấy bả vai.

Cố Tây Trạch đỡ cô ngồi lại chỗ của mình, đưa tay lên mái tóc rối tung của cô, chia làm hai phần, ngón tay như lược, bện đuôi sam. Động tác trên tay của anh đều đều, rất nhiều năm chưa từng luyện tập lại, thậm chí có chút không thạo.

Cũng may tóc của Trình Ý Ý rất mền, lại là tóc xoăn dễ bện, mặc dù không thạo, anh cũng bện mái tóc rối tung của cô thành hai đôi sam xinh xắn.

Năm đó tóc của Trình Ý Ý vẫn còn thẳng rất khó bện, tóc quá trơn, sơ xảy một chút tóc liền trượt ra khỏi đầu ngón tay, nhưng khi đó Cố Tây Trạch vẫn có thể bện thành bốn, năm đuôi sam xinh xắn.

Trình Ý Ý không thích buộc tóc lại chỉ thích mặc cho từng sợi tóc tự do rũ trên vai, nhưng làm như vậy rất bất tiện khi làm việc, khi ấy là Cố Tây Trạch học được, thế nên sau khi tết xong đầu tóc thì cả ngày Trình Ý Ý đều không nỡ tháo ra.

Tiêu Khánh từ trong phòng bác sĩ chữa trị chính trở về thấy được cảnh này, Trình Ý Ý nhu thuận cúi đầu, mặc cho ngón tay của Cố Tây Trạch di chuyển trên tóc nàng. Anh dừng lại trước mắt hai người, đứng ngây người chừng vai giây sao đó lẳng lặng khép lại cửa phòng bệnh bước ra ngoài.

Phải rồi, khi vẫn còn ở Sùng Văn, họ là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ.

Trình Ý Ý trong lòng chứa tâm sự, không hề chú ý đến việc xảy ra ở ngoài cửa.

Hai cái đuôi sam an tĩnh nằm trên vai cô, Cố Tây Trạch một lần nữa cầm lấy cà mèn trên đầu giường, mở nắp ra.

- Há miệng.

Cái muỗng được đưa sát đến trước miệng, Trình Ý đâm lao thì phải theo lao, chỉ có thể mở miệng nuốt một miếng này, rồi đoạt lấy cà mèn từ trong tay Cố Tây Trạch.

- Để tự tôi.

Cố Tây Trạch mặc cô đoạt lấy, đưa cái muỗng cho cô.

Trình Ý Ý trong lòng hoảng loạn.

Cô thật sự đoán không ra Cố Tây Trạch muốn làm gì, chỉ có thể bị động tiếp nhận anh vì cô làm tất cả mọi chuyện.

Cô tham luyến cái cảm giác ấm áp này, thế nhưng cảm thấy hết thảy chỉ nư nắm cắt giữa bàn tay, mờ mịt yếu ớt đến cực hạn, một trận gió thổi qua liền bay đi, chút nào cũng không bắt được.

- Ăn ngon không? 

Cố Tây Trạch giúp cô vén vài sợi tóc dắt sau tai, nhẹ giọng hỏi.

- Ngon.

Trình Ý Ý ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, gật gật đầu.

- Ngày mai tôi sẽ kêu Trương Nghi tiếp tục nấu cháo đưa tới cho em.

Lời này nói ra, ý tứ đại khái là ngày mai anh sẽ không tới.

Trình Ý Ý dừng một giậy, nhu thuận gật đầu.

- Ừ.

Cố Tây Trạch ngồi lại ghế ở đầu giường đợi, mãi đến khi Trình Ý Ý ăn xong, anh mới nhận lấy cà mèn, đỡ Trình Ý Ý nằm xuống. Giúp cô đắp chăn, rồi cầm lấy áo khoác đang treo trên ghế.

- Ngủ ngon.

- Ừ.

Trình Ý Ý đưa mắt nhìn theo bóng lưng của anh biến mất ở cửa, lẳng lặng nghe tiếng cửa phòng xoạt xoạt đóng lại.

Lòng chùn xuống. Cô cảm thấy sóng mũi cay cay.

Cô là con ngoài giá thú, từ nhỏ đã mẫn cảm cùng ích kỷ. Cô tưởng thành sớm, từ nhỏ đã có thói quen lấy lòng bề trên, dựa vào người khác mà sống, cũng biết nhìn sắc mặt mà nói chuyện, trước lúc người ta mất hứng sẽ kịp thời dừng lại.

Chỉ có Cố Tây Trạch là không phải, anh sẽ khoan dung cô, nhường nhịn cô, có đôi khi cô thậm chính cố tình chọc tức anh, anh cũng vui vẻ bỏ qua làm như không có chuyện gì.

Cho tới bây giờ cô vẫn không dám tưởng tượng có một ngày, Cố Tây Trạch sẽ nhìn cô bằng ánh mắt xa lạ cùng chán ghét, cô sợ anh hận cô. Sự sợ hãi này từ một chút ban đầu, theo thời gian, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sợ.

Cô không dám gặp lại anh, vất vả lắm mới quen với cuộc sống có anh, nhưng tại sao anh lại đối tốt với cô như vậy?

Nếu được cô muốn chỉ là của mình cô như trong quá khứ thế nhưng anh đã không còn thuộc về cô nữa rồi.

...

- Ý Ý, hôm nay vết thương còn đau không? 

Tiêu Khánh cắm một bó hoa cẩm chướng xinh xắn vào chiếc lọ đặt trên đầu giường, kéo rèm cửa sổ lên.

- Ừ, khá hơn một chút. 

Trình Ý Ý nằm trên giường bệnh, giải quyết mấy đề mục mà Đào Hoan đưa。

Đã đến màn cuối cùng, những đề mục càng ngày càng khó, cũng là mấy đề thi tranh giải, Trình Ý Ý nằm ở trên giường, cái gì cũng không làm được, chỉ có thể làm bài để giết thời gian.

- Phòng thí nghiệm bên kia anh đã xin giáo sư nghỉ, dù sao không đến hai ngày nữa cũng nghỉ đông, em có thể an tâm ở bệnh viện rồi.

- Ừ

Trình Ý Ý kéo lê hư tuyến ở một góc đề mục, bắt đầu tính toán.

Dạng đề này cô đã liên tục nghiên cứu suốt máy ngày, sáng nay thức dậy đột nhiên nghĩ ra cách làm mới, hiện tại hạ bút như được giúp đỡ, nháp vài tờ giấy nháp, rốt cuộc trước lúc ăn cơm cũng điền được con số cuối cùng.

Lồng cơm Trương Nghi đưa đến có thể so với thức ăn ở nhà hàng, Trình Ý Ý đầu tiên chụp hình đáp án cuối cùng gửi cho Đào Hoan, sau đó mới bắt đầu ăn cơm.

Trương Nghi đã gần bảy mươi tuổi rồi, mái tóc hoa râm, nhưng tinh thần xem ra còn rất minh mẫn. Bà nhã nhặn ngồi ở cuối giường, nhìn Trình Ý Ý ăn cơm, cùng cô nói chuyện.

Trương Nghi một đời phụng sự cho Cố gia, một tay nuôi nấng Cố Tây Trạch.

Bà không có con gái, Trình Ý Ý dáng người tốt, nói năng lại rất ngọt ngào, nên bà rất yêu thích. Ngày trước lúc vẫn còn đi học Trương Nghi vô cùng yêu thích cô, thường xuyên nhẹ nhàng nhắc nhỡ Cố Tây Trạch đưa cô về nhà ăn cơm.

Đại khái người già thường đa sầu đa cảm, bao năm không thấy, từ khi Trương Nghi đưa cà mèn đến bệnh viện trong thấy Trình Ý Ý, nước mắt liền rơi ra. Hai ngày rồi mỗi ngày đến giờ cơm đều được đưa đến, cực kỳ đúng giờ, thế nhưng chuyện để nói với Trình Ý Ý hầu như không hết.

- Dì, ngày mai không cần đến đâu, người lớn tuổi rồi đi lại rất bất tiện.

Trình Ý Ý nhận lấy cà mên, ngọt ngào cười nói.

- Bệnh viện có nhà ăn thức ăn cũng rất ngon, xung quanh cũng có rất nhiều tiệm cơm.

- Không có gì, cậu chủ phái xe đưa dì đến đây đấy.

Trương Nghi hiền từ cười.

- Lại nói thức ăn bên ngoài không sạch sẽ.

- Thực sự không cần, con đâu phải yếu ớt như thế.

Trình Ý Ý chun mũi, cười lộ lên.

- Như vậy thật phiền cho dì quá.

- Dì có phiền gì đâu. 

Trương Nghi thở dài.

- Ngược lại cậu chủ, hai ngày nay đều bận rộn chuyện hội đồng quản trị nhiệm kì mới, bận đến đến cơm đưa tới cũng không chịu ăn.

Nói đến đây, Trình Ý Ý cũng không trả lời tiếp.

Trong hai ngày nay trên ti vi chỗ nào cũng đều đưa tin tức về chuyện hội đồng quản trị nhiệm kì mới của tập đoàn Cố thị, cô không muốn biết cũng phải biết.

Trương Nghi đang than thở, điện thoại của Trình Ý Ý vang lên.

Dãy số quen thuộc, đến từ thành phố G, chính là Đào Hoan.

Trình Ý Ý làm nét mặt xin lỗi Trương Nghi, nhận điện thoại.

Vừa bắt máy, bên kia đã truyền đến tiếng hét chói tai của Đào Hoan:

- A a a a a...Trợ giảng, cô quá trâu bò rồi.

Giọng nói lớn đến mức màng nhĩ Trình Ý Ý thấy đau,cô cau mày, nhịn không được đem điện thoại đưa ra xa một chút, mãi đến khi Đào Hoan bình tĩnh trở lại, mới để điện thoại lại bên tai, mở miệng hỏi:

- Làm sao thế?

- Vừa rồi sau khi em gửi đáp án cô gửi đến "Nhân tài trời sinh" thì tổ chức đã gọi điện thoại cho em. Họ nói APP là người giải được đáp án đầu tiên, mời cô tiếp tục khiêu chiến với đề mục tiếp theo của họ đấy.

- Trợ giảng! Từ hôm nay trở đi em thật muốn làm đệ tử của cô.

Nói đến đây, Đào Hoan lại hỏi:

- Đúng rồi, trợ giảng, chỉ số IQ của cô làm bao nhiêu thế? Sao có thể giải được tất cả đề mục vậy? Em cảm thấy toàn bộ tuyển thủ cũng đều không thông minh bằng người!

Trụ sở chính Mensa là ở Luân Đôn, cách nơi thành phố Trình Ý Ý du học cũng không xa, có một ngày nhất thời cao hứng, cô thử điền vào bản đăng ký kiểm tra MENSA, nộp lệ phí thi 15 bảng anh, dưới sự giám sát của một thầy giáo, thành công lấy được chứng nhận hội viên Mensa.

Chỉ số thông minh 152, e rằng quả thực so với người khác nhiều hơn một chút, nhưng Trình Ý Ý chưa bao giờ có cảm giác mình là một thiên tài.

Cho dù cô thỏa mãn với độ thông minh của mình, nhưng cô vẫn như cũ đem cuộc sống của mình biến thành hỏng bét, cô làm được nhiều việc khôn khéo.

Mà chương trình này,cô thật sự không hứng thú lắm.

- Xin lỗi, Đào Hoan, cô không thể đi được.

Trình Ý Ý nhẹ giọng từ chối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.