Mắt Đào Hoa

Chương 13



Edit: Witch _ Fair Play Team

- Vì sao chứ?

Đào Hoan khó hiểu, cũng rất thất vọng thế nhưng vẫn lặng yên nghe cô giải thích.

- Đào Hoan - Trình Ý Ý thấp giọng vỗ về - Qua cửa kỷ lục cũng đã đổi mới, không còn tính là chương trình nữa, em muốn vé du lịch tài trợ cũng có thể lấy được, không phải sao?

- Nhưng đó là trợ giảng làm được mà, chuyến du lịch kia...

Đào Hoan vội nói.

- Nhưng tôi đang ở bệnh viện, không đi được. - Trình Ý Ý nhẹ giọng cắt ngang - Ngay từ đầu cũng đã nói giúp em qua cửa mới làm đề, chuyến du lịch hiển nhiên cũng là em đi.

- Trợ giảng ở bệnh viện sao?

Đào Hoan kinh hô một tiếng.

- Ừ, mấy hôm trước không cẩn thận ngã bị thương - Trình Ý Ý giải thích - Vậy nên thật sự không có cách nào tham gia kỳ chương trình tiếp theo.

- Vậy làm sao bây giờ - Đào Hoan có chút luống cuống - Mới vừa rồi chưa được sự đồng ý của cô em đã đưa số điện thoại của cô cho bên tổ chức rồi, em cho rằng...

- Không liên quan, nếu họ gọi điện thoại đến tôi sẽ nói rõ ràng với họ.

...

Đào Hoan vừa tắt máy được khoảng nửa giờ thì người bên tổ chức "nhân tài trời sinh" gọi điện đến.

"Nhân tài trời sinh" là một chương trình thi đấu trí óc xuất sắc nhất trong nước, cũng là vì để tuyển chọn ra kho nhân tài cho các trường đại học đứng đầu trong và ngoài nước, thế nên chỗ dựa cường ngạnh, phí chế tác chương trình rất sung túc.

Sau khi tổ đội biên kia lấy được thông tin liên lạc với Trình Ý Ý từ chỗ Đào Hoan, thì từ chỗ cô xin vào làm trợ giảng đã đào ra được sơ lược lý lịch của cô.

Không phụ sự hy vọng của mọi người trong chương trình, Trình Ý Ý quả thật là một thiên tài.

Từ trong hồ sơ có thể biết được lức ở Sùng Văn, Trình Ý Ý đã từng làm một bài kiểm tra IQ đạt chuẩn quốc tế, tuy ghi chép không tường tận thế nhưng cũng nhất định trên 120.

Sùng Văn là trường đại học chính quy hàng đầu trong nước. Cô luôn giành được suất học bổng qua các kỳ, lại được quỹ ngân sách thanh niên khoa học kiệt xuất quốc gia giúp đỡ đi du học, thành công lấy được bằng thạc sĩ công trình sinh vật. Hiện đang học tiến sĩ ở Trung Khoa viện.

Từ lúc còn học đại học đến nay đã phát biểu hơn qua mười quyển sách luận văn, trong đó thậm chí có một quyển là "SCE" là một tập san học thuật đẳng cấp được in trên tập san. Mà Trình Ý Ý làm được những điều trên năm nay cũng mới chỉ gần hai mươi lăm tuổi.

Thuộc phát học thuật, lý lịch ưu tú, tri thức rộng lớn, tính chủ đề và tính tranh luận đều đủ. Tổng chế tác nhìn hồ sơ của Trình Ý Ý cần thật, lúc này đánh nhịp không tiếc phá giới nhất định phải mời cô tham gia chương trình này.

Mà những điều này Trình Ý Ý lại không biết. Trong điện thoại, cô uyển chuyển từ chối mấy lần, bên tổ chức lại để cho cô suy nghĩ thêm một lần, có thể vì cô mà dời lại ngày phát. Nghe bảo cô đang ở Đế Đô thì còn muốn cho người đến bệnh viện dò hỏi.

Trình Ý Ý nhiều lần từ chối không xong rốt cuộc thấy phiền muộn, nhanh chóng tắt điện thoại.

Cô làm một số chuyện không nển mặt như vậy là do ở bệnh viện vài ngày cô đã có chút khó chịu lẫn bực bội rồi.

Sau khi điện thoại vừa tắt thì màn hình điện thoại lại sáng lên, trên Weibo xuất hiện trang tìm kiếm.

Trong ba danh mục đứng đầu thì có đến hai cái liên quan đến Tống An An rồi.

Trước lúc Trình Ý Ý xuất ngoại chưa từng nghe nói đến Tống An An, sau khi về nước trong thành phố khắp cả ngõ nhỏ đường lớn đều treo áp phích hình cô ta.

Là diễn viên mới phong quan vô hạn.

Tin hot thứ nhất Tống An An là diễn viên trong bộ phim "Trường An".

Tin hot thứ hai đó chính là tình cảm sâu đậm của Tống An An và Cố Tây Trạch.

Trình Ý Ý bực bội ném bay điện thoại không thèm nhìn nữa. Nhờ dì đang quét dọn vệ sinh một bên đến đỡ cô dậy.

Kỳ thật miệng vết thương chỉ có chút ngứa thôi không còn đau nữa, thế nhưng lúc cử động vẫn có chút choáng váng, đại khái là do sự va chạm ảnh hưởng.

Cô vốn không định mời điều dưỡng, nhưng Tiêu Khánh là người thành phố G, gần cuối năm rồi cô cũng không muốn anh ta lưu lại bệnh viện Đế Đô cùng mình, thế nên dứt khoát tìm một người đến chăm sóc cho anh ta yên tâm, sau đó cường ngạnh ép anh ta về nhà ăn lễ mừng năm mới.

- Cô Trình muốn đi WC sao?

Trình Ý Ý mượn sức bà ấy ngồi dậy, lắc đầu nói:

- Tôi muốn gội đầu.

Từ lúc bị thương đến nay đã nhiều ngày cô còn chưa tắm rửa, mỗi ngày đều dùng nước nóng để la người. Bác sĩ vẫn chưa cho gội đầu thế nhưng Trình Ý Ý đã không cách nào chịu được nữa.

Không thể gội đầu đối với cô mà nói quả là cực hình.

- Không được đâu cô Trình... Gội đầu để miệng vết thương dính nước bác sĩ nói như vậy sẽ bị nhiễm...

Cô hộ tá vội nói. Trình Ý Ý đã mem theo từng đi vào cửa phòng vệ sinh, chân đã bước vào nhà vệ sinh rồi, đâu còn bỏ qua được:

- Dì à, tóc bẩn quá cũng nhiễm trùng đấy, so với gội đầu còn nhiễm trùng nhanh hơn.

- Không được đâu... Cô trình, chân tay tôi vụng về không gội được, để miệng vết thương của cô dính nhiều nước quá cũng không tốt...

- Không sao đâu.

- Tôi đến đây.

Trình Ý Ý vừa định thốt lên một câu thì bị giọng nói của người đến sau cắt đứt.

Cố Tây Trạch.

Anh cao một mét chín, đứng đấy cơ hồ đều che hết cửa vào.

Ánh mắt Trình Ý Ý rơi trên người anh.

Anh vẫn mang âu phục như thường ngày, cẩn tận tỉ mỉ từ đầu đến chân, trang phục cũng không thấy một vết nhàu nào. Nhưng không hiểu tại sao thoạt nhìn qua Trình Ý Ý cảm thấy anh khá mệt mỏi.

Có lẽ là vì dưới mắt anh có một quầng thâm sao?

Thể chất Cố Tây Trạch không dễ có quầng mắt, nếu như không phải nhiều đêm thức trắng chắc hẳn sẽ không có quầng thâm rõ ràng như vậy.

Trình Ý Ý không được tự nhiên vịn cửa phòng vệ sinh.

- Dì giúp tôi là được rồi.

- Cô Trình, tôi thật sự không được...

Trình Ý Ý vừa dứt lời thì cô hộ tá đã lập tức phản bác lời cô.

- Để tôi gội.

Cố Tây Trạch lại nói, giọng nói mang theo sự uy hiếp không cho phép từ chối.

Cố Tây Trình chỉnh nước ấm, lại đưa đến một cái ghế cho Trình Ý Ý ngồi, hai tay cô đặt lên bể rửa mặt, vùi đầu xuống, nước ấm theo kẽ hở chảy xuống.

Độ ấm kia thoải mái đến mức làm cô run rẩy, lỗ chân lông toàn thân đều như mở ra rồi.

Bàn tay to của anh vò vò tóc cô, để nước ấm làm tóc cô ướt nhẹp, thế nhưng lại tránh khỏi nơi bị thương củ cô.

Trong phòng vệ sinh chỉ có tiếng nước chảy, và mùi dầu gội đầu tràn ngập.

- Tây Trạch.

Đột nhiên Trình Ý Ý gọi anh, giọng rất nhẹ hầu như muốn tan chảy trong tiếng nước rào rào.

Đây là lần đầu tiên Trình Ý Ý gọi tên anh sau khi gặp lại. Tay Cố Tây Trạch hơi run rẩy, rất nhanh lại không dấu vết lần nữa chuyển động.

- Ừ.

Anh cố trấn định thấp giọng trả lời. Một tiếng này cách trọn vẹn đã năm năm.

Trình Ý Ý vùi đầu trong bồn rửa mặt, không nhìn thấy biểu cảm của Cố Tây Trạch. Bằng không cô nhất định sẽ phát hiện đáy mắt anh đã có chút phiếm hồng.

Cố Tây Trạch đội trời đạp đất trong mặt mọi người vậy mà hốc mắt lại phiếm hồng.

Trên thế giới này tâm tình con người là phức tạp nhất, dù sao vẫn luôn đi ngược với lý trí.

Có đôi khi rõ ràng là anh thấy mình đủ mạnh mẽ thế nhưng chỉ cần Trình Ý Ý nhỏ giọng gọi anh thì anh lại không nhịn được mà mềm lòng. Nhịn không được mà nhớ, nhịn không được mà suy nghĩ, năm năm qua cô có từng chịu đau khổ hay không, có bị tổn thương, có sống tốt không...

Vấp ngã lớn nhất của Cố Tây Trạch trong đời chính là Trình ý Ý, miệng vết thương khắc sâu, gần như xé rách lục phủ ngũ tạng, thời gian cũng khó làm lành vết thương.

Thế nhưng nỗi nhớ cũng là Trình Ý Ý mang đến cho anh.

Bắt đầu từ năm mười tám tuổi, lần đầu tiên tim lệch nhịp, lần đầu tiên hôn môi, lần đầu tiên khắc sâu, lần đầu tiên ôm con gái ngủ.

Tất cả rào cản trong lòng chỉ vì một tiếng gọi nhỏ của cô mà sụp đổ.

- Cảm ơn.

Trình Ý Ý nói tiếp.

Cảm nhận ngón tay anh di chuyển trên từng kẽ tóc mình, sợ chạm miệng vết thương sức lực nhẹ nhàng có hơi ngứa thế nhưng lại thoải mái.

- Không phải lúc trước nhiều chuyện lắm sao, hiện tại chỉ nói một câu này thôi à?

Giọng nói của Cố Tây Trạch có chút cứng ngắc. Anh mở vòi nước bắt đầu rửa sạch bọt trên đầu cô.

Kỳ thật Trình Ý Ý có rất nhiều lời thế nhưng nội tâm cô lại chua xót vô cùng, lời đã vọt đến cổ họng lại thấy không thỏa đáng, không biết nên nói cái gì.

Bọt theo nước chảy xuống, dọc theo sợi tóc của cô trôi đi.

Cô khẽ thở dài, rốt cuộc cắn răng nói ra ba chữ:

- Thật xin lỗi.

Cổ của cô cúi xuống đã có chút chua rồi. Cố Tây Trạch không trả lời cô, đóng vòi nước, vắt mái tóc ướt của cô tránh miệng vết tương, chia làm hai bên, sau đó buộc lên hai túm nhìn như bà vợ, lúc này mới mở miệng nói:

- Em cảm thấy em sai ở đâu?

Trước bồn rửa mặt là một tấm gương, Trình ý Ý không cần quay đầu cũng thấy được ánh mắt của anh. U ám, thâm sâu lại vô cùng nghiêm túc.

Trình Ý Ý không dám nhìn nữa, cúi đầu.

- Sai rất nhiều.

Sai cả ở chỗ muốn nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, Trình ý Ý nói cực kỳ nhỏ y như đứa con nít lầm bầm lầu bầu lúc phạm lỗi.

- Tôi muốn nghe rõ.

- Từ lúc bắt đầu tôi không nên nói dối.

Trình Ý Ý ngẩng đầu nhìn anh qua gương, lại nhanh chóng cúi đầu. Anh đợi cô nói tiếp:

- Dù cho nói sai, trong năm năm sau có vô số lần tôi có thể nói cho anh biết sự thật thế nhưng tôi lại không làm.

Cô không làm, dù sao cô vẫn thấy may mắn, mãi đến khi Cố Tây Trạch nhận được cuộc gọi mà Nghê Thiến gọi đến cho cô.

Lời nói dối của cô đã vội vàng bị xé mở khi cô còn chưa kịp chuẩn bị.

- Nói tiếp đi.

- Không nên rời khỏi Đế Đô một tiếng cũng không nói...

Trình Ý Ý cảm thấy sóng mũi mình càng lúc càng cay, nước mắt hầu như không chịu nỗi nữa mà sắp rơi ra ngoài.

Trước đó cô chưa bao giờ nghĩ sẽ rời khỏi Đế Đô ra nước ngoài du học, cho đến khi Cố Tây Trạch biết hết mọi chuyện.

Cô quá sợ, sợ bao nhiêu yêu thương sẽ biến thành chán ghét và căm hận.

Giấc mơ cô tan vỡ. Chuyện đó không bằng cứ dứt khoát lấn xa nhau, trước lúc mọi chuyện phát sinh cô nên đá anh ra khỏi cuộc sống của mình.

Nhưng dù cho cô chủ động rời khỏi Đến Đô thì cũng trôi qua vô cùng cực khổ.

Từng đêm dài vắng người cô thường gặp ác mộng bừng tỉnh, cô lại nhớ những lời cuối cùng mà Cô Tây Trạch nói với mình.

Trong tuần làm việc ở phòng thí nghiệm, chủ nhật lại làm trợ giảng. Cuộc sống của cô bận rộn như con quay lên dây cót, chỉ có như vậy khi nằm xuống cô mới có thể mệt mỏi ngủ thiếp đi.

Không hề nhớ đến hết thảy những chuyện ở Đế Đô.

- Còn gì nữa không?

Giọng nói Cố Tây Trạch run rẩy.

Vành mắt Trình Ý Ý đã đỏ, không thể tưởng tượng được ngẩng đầu nhìn người đàn ông trong gương, cô không thể tin anh lại phát ra giọng nói như thế.

Còn chưa kịp thấy rõ trước mắt cô đã trời đất quay cuồng.

Cố Tây Trạch ôm cô ngồi lên lề bồn rửa, cúi đầu hôn cô.

Như là cơn cuồng phong ập đến làm người ta không kịp trở tay. Thậm chí cô còn chưa hoàn toàn kịp phản ứng.

Anh lạnh lùng trượt lưỡi vào miệng cô, đảo qua từng chiếc răng, từng tấc lưỡi.

Nụ hôn này sức lực rất mạnh, bức thiết lại đè nén hàng vạn tâm tình.

Nóng bỏng triền miên.

Cô bị anh hôn toàn thân như bị điện giật, đưa tay ôm cổ anh không cam lòng mà bắt đầu đáp lại.

Đôi mắt anh thấm đượm tình cảm sâu đậm đến mức muốn chảy ra nước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.