Mắt Đào Hoa

Chương 15



Edit: Witch _ Fair Play Team

Côn Nam không biết từ đâu biết được thông tin Trình Ý Ý nằm viện Đế Đô. Mệt mỏi chạy từ thành phố S đến Đế Đô vừa xuống máy bay là lái thẳng xe đến bệnh viện nơi Trình Ý Ý nằm.

- Được rồi, tôi biết - Côn Nam bực bội muốn ném điện thoại ra ngoài cửa sổ xe - Không phải chỉ ký hợp đồng thôi sao, chuyện chút xíu vậy ông thay tôi ký không được sao?

- Nhưng dù sao đây cũng là nhiệm vụ lần đầu tiên lão gia giao cho cậu, cậu ít nhiều cũng phải giả vờ...

- Được rồi, không cần phiền - Côn Nam đưa điện thoại ra xa - Tôi đang lái xe, cúp đây, ông làm rất tốt.

Bên kia trợ lý còn chưa kịp nói gì thì điện thoại đã bị cắt ngang, gọi đến cũng không được mà không gọi càng không xong đành không khỏi thở ngắn thở dài.

Tiểu tổ tông này thật là gan cá mập. Vốn đã cọ xát trước mặt Côn lão thái gia vài năm, hẳn là có kinh nghiệm mới cho cậu ta ra ngoài làm việc rèn luyện lại không nghĩ đến tên tuổi của lão thái gia cũng không ép được cậu ta, tiểu bá vương ham vui này trong lòng cũng không sợ ai cả mà.

Lần đầu tiên ký kết hợp đồng đã dám giao người khác ký thay... Trợ lý càng nghĩ càng cảm thấy tiền đồ vô vọng, cứ theo một chủ nhân như vậy, cũng không thể mỗi ngày chạy theo lau đít cho cậu ta.

Bên này Côn Nam không nghe được tiếng lòng của người kia, cậu ta ba bước gộp lại sải bước trên hành làng đến khi đẩy cửa phòng bệnh của Trình Ý Ý.

Hôm nay Trình Ý Ý đã đỡ choáng đầu hơn, đang quay đầu muốn nói chuyện nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy Côn Nam.

Cậu ta đang đứng ở cửa ra vào.

Đã nhiều năm không gặp, hình như cậy ta đã cao hơn rất nhiều. Dù sao cũng có quan hệ ruột rà nên nhìn kỹ cũng thấy được vài phần tương tự Cố Tây Trạch, mái tóc được vuốt keo rất có tinh thần.

Điểm khác chính là tóc của Cố Tây Trạch là màu đen trầm ổn, còn cậu ta đã nhuộm cả đầu bạch kim.

Người thưởng khẳng định không thấy màu bạch kim này đẹp, thế nhưng với hình dáng của Côn Nam, ngũ quan đều tinh xảo hơn người bình thường mấy phần. Thế nên kiểu tóc như thế này làm cậu ta không mất vẻ tiêu soái lại càng tăng thêm sức sống và năng ododnjg.

- Côn Nam.

Nhiều năm từ biệt nay gặp lại cố nhân. Trong lòng Trình Ý Ý cũng có vài niềm vui ngoài ý muốn, trên gương mặt cũng lộ ra nét vui vẻ:

- Đã lâu không gặp.

Răng khểnh ngọt ngào của cô đã được sửa lại chỉnh tề, ánh mắt như làn thu thủy cong lên như gió xuân lướt qua.

Cô Nam cảm thấy mình bị nụ cười kia chế trụ ngay tại chỗ, cổ họng nghẹn ngào không nói ra lời.

- Đã lâu không gặp - Cậu ta dừng lại một chút, khó khăn lắm mới nói tiếp hai chữ - Ý Ý.

- Nhìn thấy tớ cảm động vậy sao? - Trình Ý Ý cười lên - Thất thần cũng không biết bước vào của.

- Ừ, cảm động - Côn Nam lúc này mới sải chân bước vào, trực tiếp ngồi xuống trên ghế sô pha kéo cô vào trong ngực, cái ôm dành cho cô sau bao ngày xa cách không gặp - Cảm động đến muốn khóc.

Giọng nói cậu ta vờn bên tai cô. Trình Ý Ý vội đẩy ra:

- Có chuyện gì cứ từ từ nói, đừng làm nũng cũng đừng động tay động chân.

- Ở nước ngoài lâu như vậy sao cậu không học được thói quen cởi mở vậy.

Côn Nam bất mãn buông tay xem xét miệng vết thương của Trình Ý Ý.

Cách lớp vải gạt cậu ta cũng không tiện mở ra xem, chỉ là đưa tay chạm một cái, lại nhìn sắc mặt Trình Ý Ý:

- Đau không?

Trình Ý Ý trợn tròn mắt nói:

- Cậu nói xem?

- Tôi biết rõ rất đau - Côn Nam thu tay lại - Lúc trước cậu bị gãy cái móng tay tôi đã ủy khuất đến mây ngày.

Côn Nam và Trình Ý Ý từng là bạn cùng bàn, quan hệ luôn rất tốt. Sau khi lên cấp ba, Trình Ý Ý được phân đến ban được chăm sóc tốt nhất trong trường, tuy rằng khác lớp nhưng hai người vẫn học chung một tầng lầu.

Huống chi Côn nam chưa bao giờ bị những khuôn tắc của trường học trói buộc, cậu ta muốn gặp Trình Ý Ý thì trực tiếp đến chỗ cô, cùng cô ấy ngồi một bàn ở trong lớp nghe giảng.

Có chuyện gì trước tiên cũng nói với Trình Ý Ý. Không khí ở trường cấp ba tôn trọng sự tự do, Côn Nam đen đủi dù cho bị người khác dị nghị thế nhưng cũng không bị thầy giáo làm khó.

Cậu ta ngồi xuống bàn trà, ngắm nhìn Trình Ý Ý thật lâu.

- Nhìn gì đấy.

Trình Ý Ý không vui, đưa sách lên che lại tầm mắt cậu ta.

- Tôi xem là ai không có lương tâm như vậy, nhiều năm không liên lạc với người bạn tốt nhất của cô ấy. - Côn Nam búng sách - Bạn bè vất vả lắm mới lấy được số điện thoại còn bị cho vào danh sách đen.

Trình Ý Ý ngượng ngừng buông sách xuống:

- Không cho vào danh sách đen... Tôi chỉ vứt sim điện thoại kia đi rồi.

- Trình Ý Ý vậy mà cậu vẫn mặt dày mày dạn nói ra những lời này đấy.

Côn Nam nhéo nhéo gương mặt cô.

- Nói chuyện đi, nhéo vậy mặt sẽ có nếp nhăn - Trình Ý Ý đẩy cánh tay vuốt ve của cậu ta - Mà phải nói tôi vứt sim không phải vì cậu. Dãy số kia một tháng ba mươi ngày đều bị làm phiền tôi thật sự không nhịn được nên mới ném đi.

- Thật không?

Côn Nam bán tín bán nghi.

- Thật.

- Vậy sao cậu đổi số mới lại không báo cho tôi?

Trình Ý Ý rụt lại phía sau, còn chưa kịp giấu chiếc điện thoại thì đã bị Côn Nam đoạt lấy, gọi vào di động cậu ta.

Mãi đến khi chiếc điện thoại mỏng hiện lên số điện thoại của cô mới cảm thấy mỹ mãn cất điện thoại. Lại đưa tay nhéo mặt cô:

- Đên đây tôi xem mặt nhiều hơn nép nhăn nào không nào.

- Đây.

Trình Ý Ý chỉ vào khóe mắt, gần đây ở khóe mắt cô xuất hiện một nếp nhăn lão hóa nhìn như có như không.

Côn Nam cúi đầu cẩn thận nhìn cô, khóe mắt trắng trẻo, bóng loáng chỉ có chất dính như lòng trắng trưng, nào có vết nhăn chứ. Đứng thẳng dậy, cậu ta cũng không nói như thế:

- Phụ nữ không có tình yêu nhanh già lắm, cậu xem đi anh hộ tôi nhiêu năm như vậy không già đi, anh ấy sống rất thoải mái đấy.

Không được an ủi như trong dự liệu, trái tim Trình Ý Ý còn bị chọt một cái, nụ cười trên gương mặt cô càng kéo căng hơn không thể.

- Im đi, cậu vừa nói tôi đã muốn đánh cậu.

- Biết rõ những trung thần trong phim đều bị hoàng thượng cho giết không? Bởi vị bọn họ nói ra sự thật.

Con Nam cầm trái táo trong mâm, cắn một miếng lại nói:

- Tạp chí giải trí có lẽ cậu từng xem, xem như truyền thông có khoa trương thế nhưng chuyện nhiều năm qua anh ta không chỉ có một người bạn gái là thật.

- Lâu không nói, hiện tại có Tống An An.

- Được rồi, đứng nói nữa - Trình Ý Ý bịt lỗ tai lại - Vừa gặp đã nói những lời này, tôi không muốn nghe.

- Được, tôi không nói - Côn Nam vứt học vào trong thùng rác, vỗ tay - Cậu biết, tôi không muốn nhìn cậu ủy khuất. Dù sao lúc khó chịu đừng tìm đến tôi mà khóc là được.

Lúc trước sau khi Trình Ý Ý chia tay với Cố Tây Trạch thì đến Luân Đôn.

Côn Nam chuyện gì cũng chưa kịp hỏi, Cố Tây Trạch cũng giữ kín như bưng. Cũng vì thế những năm gần đây Côn Nam cũng không biết được chân tướng bọn họ chia tay. Bởi vì trong lòng cậu ta yêu thích Trình Ý Ý thế nên mọi sai lầm đều bị đổ lên người anh họ cậu ta.

Huống hồ Trình Ý Ý ở xa xứ người, những năm gần đây anh họ cậu ta thoạt nhìn cũng không bị ảnh hưởng, muốn gió được gió gọi mưa có mưa.

- Cậu và Cố Tây Trạch cãi nhau?

Trình Ý Ý nghi hoặc, trực tiếp nói ra. Cô nhớ kỹ trước đây khi Côn Nam nói về Cô Tây Trạch đều luôn bảo anh họ mình không có gì để chê.

Côn Nam là con trai độc nhất trong nhà, được cha mẹ nâng trong tay yêu tương, cũng nuôi thành bản tính không sợ trời không sợ đất của cậu ta, chính là một tiểu ma vương ham vui, cũng chỉ có lời nói của Cố Tây Trạch mới lọt vào tai cậu ta được. Mà hiện tại, lúc cậu ta nói đến Cố Tây Trạch lại không còn sự tôn sùng nữa.

- Hỏi làm gì? - Côn Nam không muốn nghe nữa nên dời chủ đề - Muốn ra ngoài một chút không? Hôm nay trời đẹp.

Côn Nam không trả lời, Trình Ý Ý cũng không truy vấn. Chỉ chỉ viết thương sau gáy mình:

- Tóc bị cạo một mảng, không muốn đi.

Muốn ra ngoài cũng phải đợi cô buông tóc che khuất nơi bị thương.

- Ở trong phòng bệnh rất khó chịu, ra ngoài cho miệng vết thương nhanh lành chút...

Côn nam tiếp tục khuyên cô.

- Cô Trình muốn ra ngoài?

Vừa lúc người hộ tá đẩy cửa bước vào, khi nghe được lời nói của Côn Nam thì liền cho rằng Trình Ý Ý muốn ra ngoài, trên mặt mang theo nét vui vẻ:

- Tối hôm qua Cố tiên sinh lúc đến đã mua mũ cho cô rồi, phân phó tôi lúc muốn đưa cô ra ngoài thì đưa đến.

Lúc Cố Tây Trạch đến thì Trình Ý Ý đã ngủ thế nên cô cũng không biết anh đến.

- Anh thường đến buổi tối sao?

Trình Ý Ý nghe vậy thì hỏi.

- Ừ, Cố tiên sinh thường ến muộn, khi đó cô Trình đều đã ngủ, có chuyện cậu ấy đều nói cho tôi biết.

- Ồn ào - Côn Nam nhỏ giọng làu bàu, trực tiếp cắt ngang lời bà ấy - Tìm mũ đến sao?

- Ơ, cái này.

Hộ tá vội quay người kéo ngăn ngủ ra một lát sau thì đưa ra cái mũ.

Đó là một cái mũ mùa đông đính Eugenia Kim, lại là màu ngà sữa Trình Ý Ý yêu thích, chiếc mũ tinh xảo hào phóng, không phải phong cách của Cố Tây Trạch nhưng là kiểu dáng mà Trình Ý Ý thích.

Côn Nam cầm lấy cái mũ đội lên đầu cô, hoàn mỹ che miệng vết thương. Hai mái tóc đen rũ xuống chiếc áo khoác lông cừu vàng nhạt của Trình Ý Ý, thoạt nhìn vừa tươi mắt vừa yên tĩnh, không giống như người bệnh mà càng giống một cô em gái biết chăm chú chuyện ăn mặc.

Trình Ý Ý luôn cố gắng làm mình trong trẻ hơn, loay hoay nhìn ngắm mình trong gương lúc này khóe miệng mới cong lên, khoác áo lông vào:

- Đi thôi.

Trình Ý Ý nằm trong khu bệnh viện nổi danh ở Đế Đô, không hề giống những bệnh viện công kín người khác. Đây lại là phòng đơn, hành lang bệnh viện yên tĩnh, ngẫu nhiên mới có y tá đi đi lại lại.

Côn Nam đỡ cô đi dạo một hồi lâu, lại ngồi trong vườn hoa phơi nắng một chút, đột nhiên nhớ đến một chuyện:

- Ài, Ý Ý, cậu còn nhớ tôi từng nằm viện ở đây khong?

Nhỡ rõ, lúc học cấp hai Côn Nam đánh nhau với người khác cuối cùng bị người kia dùng chai đánh lén, đầu bị rách ra.

- Này đó cậu đưa đến cháo cá ăn thật ngon.

Trình Ý Ý tan học thì đến thăm cậu ta, trên đường đến bệnh viện đã mua cháo ca.

Chỉ mua một phần, Trình Ý Ý chưa ăn thấy Côn Nam mở cà-mên ra mới cảm thấy mình cũng đói bụng. Côn Nam liền để cô ăn trước, chừa lại cho mình một nữa.

- Có một nhà hàng khá rộng còn chưa đóng cửa, tôi cũng đã từng ăn nhiều lần rồi. - Côn Nam cười nói - Muốn ăn không?

Côn Nam vừa nói Trình Ý Ý cũng động tâm.

- Chờ tôi ở dây, tôi sẽ lập tức trở lại.

Tiệm bánh kia cách đây cũng không xa, Côn Nam chỉ chạy mất mười phút đồng hồ. Trình ý Ý chờ Côn Nam ngồi trên ghế nhắm mắt phơi nắng.

- Tống An An.

Một tiếng hét vang lên khó mà được yên tĩnh, Trình Ý Ý không vui mở mắt ra nhìn đôi tình nhân đứng trước mặt. Đại khái là hai học sinh mới mười mấy tuổi.

Cằm Trình Ý Ý vùi trong cổ áo lông cùi, các cô ấy rõ ràng đã nhận nhầm cô là Tống An An.

- Tôi không phải Tống An An.

Cô giải thích, chân mày cau lại.

- An An, thật là cô. Tôi rất thích cô.

Tống An An rất giống với người trước mặt, minh tinh trang điểm trên màn ảnh so với hiện thực hiển nhiên cũng có khác biệt, huống chi giờ phút này lần đầu tiêng ặp được thần tượng thì rất kích động, tại sao cô ta còn có thể chú ý đến những chi tiết nhỏ như thế này?

Cũng không nhìn thấy Trình Ý Ý khoogn vui, cô bạn kia đưa sổ tay và bút ra muốn xin chữ ký

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.