Dương Khánh Viện không bị cận hiển nhiên thấy rất rõ ràng.
Ngồi ở vị trí lái xe, người đàn ông thắt dây an toàn cho cô, thậm chí bàn tay còn vuốt ve mái tóc cô, hôn hít lên trán cô ấy.
Cô nhóc sửng sốt đến nửa ngày sau mới kịp phản ứng, thốt lên đầy mừng rỡ:
- Trên mạng nói không sai, nữ thần của tôi quả nhiên lợi hại.
Đêm qua cô còn xem bài viết của một người da đen, còn lôi đủ loại chứng cứ, nói Trình Ý Ý là người thứ ba, trực tiếp làm mối tình của Tống An An phải chia tay.
Nữ thần ưu tú như vậy cần gì phải làm người thứ ba?
Nếu như Tống An An thật sự là bạn gái của Cố Tây Trạch vậy thì làm sao còn bị truyền thông Cố gia phong sát? Gần đây từ ngành điện ảnh ùn ùn kéo đến những tin thảm hại của cô ta.
Lúc ấy Dương Khánh Viện rất tức giận, muốn kéo ống tay áo lên để bình luận, thế nhưng lại bị một bình luận hot làm cho cứng đờ.
Bình luận hot lấy giọng điệu của một bạn học Sùng Vân để trả lời chủ topic, nội dung trả lời đến nay cô vẫn còn nhớ kỹ.
- Trình Ý Ý không thể nào là bên thứ ba.
- Tôi là sinh viên khóa 8 Sùng Văn đấy, cho chủ toppic biết một tin. Nam thần của các người chính là bị Trình Ý Ý mối tình đầu đá đấy. Tôi đoán chừng vết thương lòng nhiều năm vẫn chưa lành đâu. Chuyện về bạn gái cũ Trình Ý Ý vẫn còn khắc sâu...
- Hai năm qua người giống Tống An An không ít, nhưng có một điều tôi rất hoài nghi, Tống An An càng ngày càng chỉnh bản thân thành Trình Ý Ý. Từ lúc ra mắt đến nay, khuôn mặt cô ta ngày càng giống Trình Ý Ý rồi.
Nếu không có ý so sánh, chủ topic nói như đầm rồng hang hổ không cần phải nói, người đàn ông Cố Tây Trạch sao có thể bị vứt đi?
Bình luận không đáng tin như vậy, bình luận hot như thế còn phải nhận lại tầng tấng lớp lớp mấy trăm lời trào phúng.
Cô nhóc lúc ấy cũng không thể nào tin, thế nhưng hành động giơ tay nhấc chân đều ôn nhu, còn cả hôn môn... Một màn kia rõ mồn một trước mắt, quả thật làm cho nội tâm cô gái nhỏ muốn bùng nổ.
Trên mạng lan truyền người có dính dáng đến tin đồn bạn gái Cố Tây Trạch là một đống. Thế nhưng đại bộ phận các cô gái cô và các bạn cô còn chưa thấy một tấm hình nào. Duy chỉ có Tống An An, mấy năm trước cũng có vài tấm ảnh ăn chung cơm.
Vị bạn học Sùng Văn kia bình luận không hề sai, nhưng quái dị chính các cô lại không thể tin được.
Dương Khánh Viện cong khóe môi, quay đầu lại thấy người bạn của mình đứng bên cạnh đã giơ điện thoại lên, đèn flash chớp sáng hai cái.
- Cậu chụp cái gì vậy? - Dương Khánh Viện chụp lấy di động của cô ấy - Cậu sẽ không up lên mạng chứ?
Cô học trò kia trừng mắt, cũng không giật lại điện thoại trong tay Dương Khánh Viện, chỉ không vui nói:
- Cậu khẩn trương như vậy làm gì? Up lên thì đã sao?
Dương Khánh Viện hơi nheo nheo mắt:
- Trên mạng anh hùng bàn phím nhiều như vậy, tôi phải bảo vệ nữ thần của tôi.
- Tốt tốt tốt...
Nữ sinh kia càng tức giận trừng lớn mắt hơn.
Lúc này Dương Khánh Viện mới buông lỏng tay ra.
Tuyết đọng lại trên đường đã được quét dọn sạch sẽ, xe chạy rất vững vàng.
Trình Ý Ý lẳng lặng nhìn chiếc đồng hồ tình nhân trong túi.
Kỳ thật cô có chút do dự bất an, rốt cuộc là có nên đưa ra hay không? Bởi vì kiểu dáng cũng không giống nữa, không phải là hai cái năm đó.
Trong xe bật nhạc êm dịu, hơi ấm ngăn cách khí lạnh bên ngoài.
Trình Ý Ý lặng lẽ quay đầu, coi chừng Tây Trạch đang cầm tay lái.
Tay của anh trắng nõn thon dài. Quả thật có thể xem là một tác phẩm nghệ thuật, nhung chiếc đồng hồ trên cổ tay lại không ăn khớp.
Có lẽ nó đã quá cũ rồi, chủ nhân dù có tỉ mỉ bảo quản đi nữa cũng không bù được sự ăn mòn của thời gian.
- Nhìn cái gì?
Trình Ý Ý vội thu lại ánh mắt:
- Không.
Cố Tây Trạch nghiêng đầu liếc cô một cái, lại nhắc sang chuyện khác.
- Giao thừa phải về khu nhà cũ.
Ngày mai là giao thừa rồi, Trình Ý Ý lúc này mới tỉnh ngộ.
- Ơ, anh đi đi.
Giọng điệu của Trình Ý Ý bình thản, giả bộ điềm nhiên như không có việc gì, nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ.
- Ý của anh là, em cùng anh trở về.
Cố Tây Trạch trở nên trịnh trọng, xe đã đến dưới lầu. Anh bẻ tay lái, chậm rãi tiến vào tầng hầm ga ra khu chung cư.
Cùng nhau trở về...
Trình Ý Ý nghe rõ mấy từ này, không hiểu vì sao toàn thân lại thấy mềm nhũn.
Quay về khu nhà cũ, gặp người nhà Cố Tây Trạch.
Cô hoảng hốt, cô không dám.
- Bất ngờ như vậy, em còn chưa chuẩn bị...
Cô cố gắng tạo bộ dáng tươi cười, ý muốn thay đổi suy nghĩ của Cố Tây Trạch.
Ngay lúc Trình Ý Ý bắt đầu hốt hoảng, rốt cuộc anh cũng khẽ thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng:
- Ý Ý, chúng ta quen bao nhiêu năm rồi.
Trong bóng tối, Trình Ý Ý chỉ có thể thấy rõ hình dáng anh, nhưng không cách nào nhìn rõ ánh mắt anh.
Chỉ là từ giọng điệu của anh có thể phán đoán được ra vài phần tâm tình.
Cô biết rõ đáp án, nhưng trong lòng vẫn như bị trói chặt, từ ngày anh ở sân thượng giúp đỡ cô, cho đến bây giờ...
- Mười năm, còn dư ra một trăm hai mươi ngày.
Cô nhẹ giọng trả lời anh.
- Em sợ cái gì?
Anh nắm chặt tay cô.
Dù cho không nhìn rõ nhưng cô biết rõ anh đang nhìn mình.
Hơi ấm từ lòng bàn tay anh quấn lấy tay cô, làm cô cũng nắm chặt lại.
Hiển nhiên là sợ, cô sợ rất rất sợ.
Cô sự dù cho mình có cố gắng thể hiện tốt thế nào thì cũng bị người nhà anh coi thường, hoặc là không thích. Cô sợ cô đến cuối cùng không thể quang minh chính đại đứng cạnh anh.
Một cô gái nhỏ kinh nghiệm sống chưa nhiều mới có thể không sợ, nhưng cô không phải.
Lúc cô nói với cha mình muốn thử một lần, kỳ thật trong lòng cô không hẳn là không bất an.
Cô không còn bé, Cố gia là gia tộc thế nào, có bao nhiêu mối phức tạp khó gỡ, lại bao nhiêu quy của nghiêm khắc, cô đều hiểu rõ.
Trình Ý Ý nhớ mãi lúc cha mình vừa vào tù vài năm.
Thủ tục thăm tù rườm rà, trên pháp luật Trình Ý Ý không phải là con gái của Trình Uyên. Cô lại là vị thành niên, không có sự giúp đỡ của Trình gia, cô căn bản không nắm được cơ hội thăm hỏi. Cuối cùng là Cố Tây Trạch thay cô tìm chú mình giải quyết vấn đề.
Ngày đó Trình Ý Ý từ trường học trở về, lần đầu tiên mẹ Trình ở trong phòng khách đợi cô.
Bà ấy nghiêm mặt đánh giá Trình Ý Ý thật lâu, cuối cùng mỗi từ một chữ nói cho cô biết:
- Cố gia không phải là nơi con có thể trêu chọc. Nếu muốn ở lại đây, con hãy yên phận một chút cho tôi, đừng gây phiền toái.
Gây phiền toái...
Ba chữ kia ý vị thâm trường. Đại khái là có người của Cố gia đến gây phiền toái cho mẹ Trình.
Bởi vì cô gây phiền toái cho Cố Tây Trạch.
Cô không rõ là do ai bày mưu tính kế, cũng không rõ là người thân nào của Cố Tây Trạch giật dây. Nhưng có một việc cô lại rất rõ.
Vào Cố gia, những việc cản trở cô không chỉ có từng này.
- Một lần nữa cho con chút thời gian, con...
Trình Ý Ý cảm thấy lòng bàn tay mình lạnh run, trái tim thình thịch đập loạn.
Cố Tây Trạch phát hiện ra.
Anh khẽ thở dài một hơi:
- Ý Ý, bất kể việc gì, người ở cùng một chỗ với em là anh, em chỉ cần nhớ kỹ điểm này.
- Cố gia cũng không phải đầm rồng hang hổ gì, nó không đáng sợ như em nghĩ.
Trình Ý Ý không lên tiếng, rốt cuộc anh cũng không miễn cưỡng.
Tháo dây an toàn, mở cửa xuống xe.
Trong ga ra tầng ngầm phát lên tiếng bật đèn.
Trình Ý Ý bối rối cô cũng mở cửa xe nhỏ giọng gọi anh:
- Tây Trạch.
Cố Tây Trạch dừng lại.
- Anh đang giận em sao?
Ngón tay Trình Ý Ý xiết chặt cửa xe.
Rốt cuộc anh cũng quay người, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, gọi cô:
- Đến đây.
Trình Ý Ý đóng cửa xe, chần chờ đi đến cạnh anh.
- Đưa tay cho anh.
Trình Ý Ý giật giật, miễn cưỡng đưa tay cho anh.
Một giây sau Cố Tây Trạch lấy ra một thứ, lại tiếp một thứ đặt vào lòng bàn tay cô.
- Thẻ ATM.
- Chìa khóa nhà, khóa xe.
- Trái tim anh.
- Tất cả đều cho em. Anh không giận em.
Dưới ánh đèn mờ mờ ở ga ra tầng ngầm, đôi mắt anh ẩn chứa ngàn vạn tâm tình, giọng nói cũng dồn dập hơn bình thường.
- Ý Ý - Cố Tây Trạch nhìn cô, khẽ lắc đầu - Anh chỉ giận vì em không chịu tin tưởng anh.
Trình Ý Ý cảm thấy ánh mắt kia thiêu đốt khó làm người khác nhìn thẳng vào được, cô chỉ có thể cúi đầu:
- Em...
- Giao thừa anh sẽ ở lại căn hộ.
Cố Tây Trạch cắt đứt lời cô.
- Nhưng Ý Ý, em không thể vĩnh viễn không chuẩn bị được - Cố Tây Trạch hiện ra vẻ mệt mỏi - Trừ phi cho đến bây giờ em chưa từng nghĩ đến tương lai của chúng ta.
- Em biết rõ - Trình Ý Ý nhẹ giọng trả lời anh, vùi đầu vào ngực anh - Anh đừng giận nữa.
Cố Tây Trạch lại thở dài, qua hồi lâu mới đưa tay vuốt tóc cô.
...
Đã nhiều năm Trình Ý Ý không đón tết âm lịch. Lúc du học ở trong siêu thị mua một hột sủi cảo đông lạnh ăn liền. Làm hai món đồ ăn xem như là bữa cơm tất niên xa xỉ rồi.
Cố Tây Trạch không về khu nhà cũ đón giao thừa. Trường Nghi liền gói sủi cảo đưa đến. Trình Ý Ý chỉ cần đun nước sôi cho vào nồi là được.
Căn hộ của Cố Tây Trạch ở tầng cao. Từ cửa sổ nhìn xuống thấy được phố lên đèn. Chợt một luồng sáng đột ngột phóc lên cao. Trong đêm tói, pháo hoa liên tiếp bắn ra, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng pháo nổ đứt quảng.
Hơi nóng trong phòng bếp làm cửa kính đọng lại một đám sương.
Thật sự có không khí của năm mới.
Không biết vì sao giờ phút này Trình Ý Ý lại cảm thấy lòng mình yên ổn cực kỳ.
Cái cảm giác ấm áp, trong veo này chậm rãi hòa quyện với máu của cô, từ từ lan đến tứ chi, lại quay ngược về tim. Thoải mái đến mức làm người ta cảm thấy toàn thân tê dại.
Cô chờ nước sôi thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn Cố Tây Trạch đang làm cá.
Mười ngón tay anh xinh đẹp thon dài. Người ngoài đã quen nhìn bộ dạng cầm bứt của anh, tuyệt đối không nghĩ được lúc trong bếp xách đao lên lại linh hoạt đến thế.
Từng miếng thịt cá lưu thoát thái mỏng, sắp xếp vào trong mâm.
- Nhìn thật đẹp mắt, đáng tiếc chỉ có một mình em tham ăn. - Trình ý Ý đưa tay sờ qua miếng thịt cá long lanh kia, khóe môi cong lên để lộ hàm răng trắng đều - Anh không làm đầu bếp thật đáng tiếc đấy.
Cố Tây Trạch lại đưa tay vào bồn nước rửa tay sạch sẽ, nâng người lên nhắc thở:
- Nước sôi rồi.
Trình Ý Ý quay người nhìn, quả nhiên nước đã sôi.
Cô tranh thủ xắn tay áo thả từng cái từng viên sủi cảo cho vào nồi.
Nước sôi trào, Trình Ý Ý làm vội sủi cảo nhiều làm nước văng tung tóe.
- Tay chân vụng về.
Cố Tây Trạch không giấu được vui vẻ, đưa tay nhận lấy cái khay.
Trình Ý Ý tránh sang nhường chỗ cho anh, bất mãn đứng một bên:
- Em mua sủi cảo đông lạnh ăn liền toàn dùng nước lạnh nấu, cũng không bị văng nước.
Trình Ý Ý nói câu này nụ cười anh chậm rãi thu lại.
- Hằng năm đều ăn sủi cảo đông lạnh ăn liền sao?
- Gì cơ?
Giọng nói của anh quá nhỏ Trình Ý Ý không nghe rõ nên ngẩng đầu nhìn anh.
Cố Tây Trạch cũng không hỏi nữa.
Hiển nhiên là thế, anh biết rõ.
Không có người thân để dựa giẫm, đối với người khác luôn nặng tâm đề phòng.
Anh hiểu tính cách của cô, cũng như hiểu rõ chính mình vậy. Anh hầu như có thể tưởng tượng được năm năm qua Trình Ý Ý đã vượt qua như thế nào.
Nội tâm cô độc lạnh lẽo, cuộc sống bận rộn lại chết lặng.
Cũng như anh.
Nghĩ đến chuyện này, lòng anh liền cảm thấy có chút không thở nổi.
...
Trên bàn đặt sẵn hai dĩa rau xà lách, Trình Ý Ý nấu xong sủi cảo lại từng chút gắp ra sắp xếp.
- Cuối cùng tính là em làm phải không?
Trình Ý Ý quay đầu nhìn lại, đôi mắt lóe lên sự tinh ranh, cười rộ lên. Đôi mắt cong cong, tinh xảo lại xinh đẹp, cả người đáng yêu vô cùng.
Không đợi anh trả lời thì điện thoại đã vang lên.
Trình Ý Ý không rảnh tay nên để anh giúp mình bắt điện thoại.
Ai ngờ Cố Tây Trạch vừa lấy điện thoại từ túi áo khoác ra liếc mắt nhìn sang ngón tay vẽ một đường trực tiếp cúp máy.
- Ai thế?
- Côn Nam.
- Sao không bắt máy? - Trình Ý Ý nhìn anh.
- Lỡ tay.
Vừa vặn lúc này điện thoại trên bàn lại vang lên, Trình Ý Ý buông đũa muốn đi nhận điện thoại.
Lúc này Cố Tây Trạch lại bắt máy, kề lên bên tai:
- Chuyện gì?
Quả nhiên, lúc giọng nói Cố Tây Trạch vang lên bên tai, trong nháy mắt cô cảm thấy, cậu ta gọi đến là kiếm tai vạ cho cô.
- Anh đưa cho Ý Ý nghe.
Cố Tây Trạch nghiêng đầu nhìn sang, lại đi đến cửa sổ:
- Cô ấy đang nấu cơm không rảnh tay. Có việc gì tôi giúp cậu chuyển lời.