Mắt Đào Hoa

Chương 4



Edit: Witch _ Fair Play Team

Trình Ý Ý vẫn giữ nét tươi cười làm cho người ta như tắm gió xuân. Bờ môi kia cong lên rất có gốc độ như một cái thước đo chia vạch bình thường vậy, rất có lực tương tác.

Cô cũng không nói thêm gì, chỉ nghiêng người tìm một tờ giấy nháp, lúc thò người ra động tác có hơi mạnh phát ra cả tiếng vang. Lúc này Đào Hoan mới ý thức được bản thân nãy giờ líu la líu ríu nói chuyện đã quấy rầy trợ giảng rồi. Vậy nên cô yên lặng ngậm miệng lại, ngượng ngùng đưa tay lên sờ sờ mũi.

Đã có giấy nháp không cần loại trừ tạp niệm nên tốc độ của Trình Ý Ý hiển nhiên nhanh hơn.

Sau khi hoàn thành màn thứ sáu, thứ bảy thì đề lớn thứ hai của sổ độc cũng mở ra. Mà bắt đầu từ đề số hai chính là cấp đại sư sổ độc.

Độ khó tăng lên, Trình Ý Ý cũng rất hứng thú. Kỳ thật lúc còn học đại học cô cũng rất thích làm mấy loại đề này. Thế nhưng sau khi ra nước ngoài du học, rồi cả ngày bận rộn trong phòng thí nghiệm cũng chưa từng chạm qua mấy thứ này.

Đáng tiếng thời gian không đủ. Liếc mắt nhìn ra bên ngoài, chỉ còn ba phút nữa là đến giờ lên lớp, xem chừng giáo sư cũng sắp sửa đến rồi. Trình Ý Ý nhớ kỹ đề mục, sau đó trả lại điện thoại cho Đào Hoan.

- Lát nữa sẽ đưa lời giải cho em.

Đào Hoan thật sự bội phục đến cúi rạp đầu rồi. Hoàn toàn không theo đạo lý nữa chỉ biết tranh thủ thời gian gật đầu như gà mổ thóc, đưa mắt nhìn theo trợ giảng đi lên bục giảng.

....

Thời gian giảng bài, Trình Ý Ý chỉ cần ngồi dưới bục giảng chuẩn trang slide, hoàn toàn rất rảnh rỗi. Phía trên, giáo sư toàn nói về chương trình học mà cô đã từng được học qua một lần ở Sùng Văn. Ở vị trí này là góc chết, thế nên trong khoảng thời gian này cô thường ngẩn người hoặc nghỉ ngơi.

Thế nhưng hôm nay đã có việc, Trình Ý Ý dùng bút máy ghi lại mấy đề mục sổ độc lúc trước ghi nhớ ra giấy nháp. Phương pháp cả kỹ xảo phá giải những sổ độc này khá khó.

Trình Ý Ý khá am hiểu nên dùng cách đơn giản nhất để tìm đáp án. Trên giấy nháp vẽ ra mấy đồ thị và hệ phương trình x, y. Bắt đầu giải trò sakudo cấp đại sư này.

Sau khi thu lại giấy nháp, Trình Ý Ý nhìn thời gian không đến hai mươi phút, cách giờ tan lớp hơn một giờ nữa.

Vô cùng buồn chán, đại não của Trình Ý Ý cũng không nghỉ ngơi, nhớ đến tiến độ phòng thí nghiệm, sau đó suy nghĩ sửa sang lại bước tiếp theo của thí nghiệm thật thỏa đáng. Một lần lại một lần, mãi đến khi xác nhận không có chút sơ hở nào thì cô mới bắt đầu tính toán tỷ lệ thịt ở nhà hàng Vân Hoa hôm nay.

Điện thoại bỏ chế độ im lặng trên tập giáo án bỗng sáng lên, biểu thị có tin nhắn đến.

- Trong tế bào hợp thành hệ thống trao đổi nước và ion, sau đó hiệu suất loại bỏ...

Trong phòng học tiếng giảng bài của giáo sư vẫn vang lên đều đều, có lẽ hoàn toàn không chú ý đến trợ giảng đang không làm việc nghiêm túc bên dưới.

Trình Ý Ý dắt tóc ra sau tai, cúi đầu quang minh chính đại đưa điện thoại ra xem.

“Ý Ý, cậu đang ở thành phố G sao?”

Phát hiện đó là một số điện thoại đến từ Đế Đô. Trình Ý Ý nhìn chằm chằm dãy số kia một lát, xác định số điện thoại này chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của mình. Về nước gần một năm, hầu như cô chẳng liên lạc gì với bạn học lúc trước, mà người biết cô đang ở thành phố G cũng chỉ có vài người. Do dự một chút, cô vội bấm máy đáp trả hai chữ:

“Cậu là?”

Lúc đang đợi đối phương trả lời, Trình Ý Ý cắn môi dưới, cảm thấy trong lòng ngực nhịp tim đã có chút đập lệch rồi.

“Côn Nam”

Cuối cùng tin nhắn hồi đáp cũng chậm rãi đến. Thấy rõ hai chữ này, lòng Trình Ý Ý khẽ reo lên. Côn Nam chính là bạn học lớp bên cạnh hồi trung học của Trình Ý Ý, là em họ của Cố Tây Trạch.

Trình Ý Ý biết Cố Tây Trạch là bởi vì năm đó lúc cô bị người ta tặng cho một cái bạt tai, suýt nữa bị xé hết quần áo chính Cố Tây Trạch đã ra tay giúp đỡ.

Mà Cố Tây Trạch dĩ nhiên giúp Trình Ý Ý là vì hồi ấy khi ở trước mặt anh, thằng em họ Côn Nam luôn ý dài, ý ngắn lải nhải nhắc đến cô, muốn người ta không biết đến cô thật quá khó.

Vậy nên sau đó tin tức Trình Ý Ý học sinh cấp hai kết giao với nhân vật phong vân cấp ba Cố Tây Trạch thì Côn Nam đã tức giận đến mức ném đổ hơn một nửa đồ vật trong phòng. Thiếu chút nữa còn đập phá hết đồ vật trong nhà, hơn nửa gần nửa năm liền còn không nói một câu nào với người anh họ mà cậu ta sùng bái nhất.

Lúc đầu cậu ta cho rằng, anh họ nhà mình nhìn mình không ưa mắt thế nên mới hoành đao đoạt ái, chỉ cần chia tay thì cậu ta vẫn còn cơ hội. Nhưng chẳng ai ngờ rằng, hai người này nói yêu đương là yêu đến năm năm.

Từ lúc học cấp ai cho đến đại học năm hai, khi Côn Nam đã ăn quá nhiều “thức ăn cho chó”, cũng đã quen với việc hai người kia đứng trước mặt mình thì Trình Ý Ý lại ra nước ngoài với tư cách là trao đổi sinh, còn Cố Tây Trạch lại tốt nghiệp khỏi Sùng Văn, trong mắt mọi người đây là một cuộc chia tay đầy luyến tiếc.

Mà điều quan trọng nhất ở đây chính là: Trình Ý Ý đá Cố Tây Trạch.

Đây quả thật là sự kiện nổi nhất năm đó ở Sùng Văn, không ai tưởng tượng nổi.

Nhưng hôm đó, một bạn học từ viện hành chính chạy về nói rằng đã tận mắt nhìn thấy Cố Tây Trạch sau khi đến phòng giáo vụ xác nhận tin tức Trình Ý Ý với tư cách là trao đổi sinh ra nước ngoài học thì không thể tin được mà thất hồn lạc phách.

Trong mắt mọi người Cố Tây Trạch là nam thần, cái khí chất kia làm người khác run sợ, cử chỉ rất phong độ, nhẹ nhàng. Nhưng chỉ vì bạn gái xuất ngoại mà đánh mất hình tượng trước mắt công chúng. Với Trình Ý Ý, Cố Tây Trạch là bạn trai thế nhưng cũng là người cuối cùng được biết tin này. Hay nói cách khác là Cố Tây Trạch đã bị đá.

Mối tình đầu của Cố Tây Trạch xem như tan tác, thiên chi kiêu tử thốt nhiên bị ném từ đám mây xuống, tin tức lớn như vậy đủ để làm mọi người nhớ mãi.

Thế nhưng lúc ấy Trình Ý Ý đã bắt đầu làm du học sinh ở Anh quốc phía bên kia bán cầu mất rồi.

Trình Ý Ý không còn ở Sùng Văn nữa thế nhưng lại trở thành thần thoại truyền miệng của mọi người, thật giống với câu kia, anh không ở trong giang hồ thế nhưng giang hồ vẫn truyền giữ truyền thuyết của anh.

...

Trình Ý Ý qua hồi lâu vẫn chưa khôi phục, phía bên kia lại gửi thêm một tin nhắn nữa.

“Ý Ý, cậu thật sự ở thành phố G?”

“Ở thành phố G thì sao?”

“Sao về nước không liên lạc với tôi?”

...

Trình Ý Ý hoàn hồn, chọn câu hỏi đơn giản đầu tiên để trả lời:

“Đúng, tôi đang ở thành phố G”

Chỉ trong chốc lát, cô lại vội gửi thêm tin nữa:

“Côn Nam, cậu phải giữ bí mật giúp tôi.”

Phía bên kia hồi lâu vẫn không có tin nhắn trả lời. Tiếng chuông vang lên, giáo sư đã tuyên bố tan học, sau khi dặn dò Trình Ý Ý vài câu thì rời đi.

Trình Ý Ý ở lại từ từ chỉnh đốn giáo án, ngay lúc cô nghĩ rằng Côn Nam sẽ không trả lời thì điện thoại lại sáng lên, có tin nhắn đến.

Không mở khóa điện thoại, cô liếc nhìn màn hình một cái đã đọc được nội dung hai tin nhắn đến liên tiếp:

“Chuyện khác tôi đều có thể đáp ứng cậu, Ý Ý”

“Nhưng chuyện này, anh họ tôi cũng biết rồi.”

Tay Trình Ý Ý run lên, thiếu chút nữa đã làm rơi điện thoại.

“Sao lại biết được.”

“Đêm qua là buổi học thường niên của Cố gia, tôi gặp được mẹ câu thì hỏi han vài câu, là bà ấy nói cho tôi biết, khi ấy cũng có mặt anh họ.”

Trình Ý Ý cố gắng hít sâu một hơi, nhắm mắt lại. Cái tình huống kia không cần Côn Nam miêu tả cô cũng tưởng tượng được rồi.

Mẹ của cô là Nghê Thiến, hiện tại là tình nhân của một nhân viên cấp cao của một ngân hàng nổi danh ở Đế Đô.

Có lẽ vị kia trăm cay nghìn đắng mới nhận được thiệp mời của họp thường niên của Cố gia, thế nên mới dương dương tự đắc dẫn theo người tình đến tham dự. Cũng có lẽ là do Nghê Thiến ôn nhu, tỏ vẻ đau khổ khẩn cầu nhân tình đưa bà ấy ra gia nhập vào thế giới thượng lưu.

Tóm lại, dù thế nào thì cô cũng rất khó chịu. Mẹ của cô nhất định không gì không nói, biết gì đều nói, hết thảy chuyện của cô nhất định đã được bà ấy kể hết cho hai vị công tử kim quang sáng bóng này rồi.

Mặc kệ qua bao lâu, Nghê Thiến cũng đều có năng lực để đạp đổ hình tượng mà cô cố gắng duy trình bấy lâu.

Cô khép mắt, lẳng lặng bình ổn tâm tình mình, qua hồi lâu mới phun ra một hởi thở nặng nề.

Cả buổi không nhận được tin nhắn trả lời, Côn Nam dứt khoát gọi đến. Lần này Trình Ý Ý không hề do dự mà thẳng thừng dập máy.

Nên cắt thì cứ cắt hẳn đi, dù sao thế giới của cô cũng đã định trước không thể bước chung cùng bọn họ. Liên lạc với nhau càng làm tăng thêm đau khổ mà thôi.

Cũng may cô đã giữ khá nhiều bí mật với mẹ mình, ví dụ như công việc của cô hay địa chỉ nhà, nếu không Nghê Thiến cũng sẽ nói cho bọn họ biết rồi. Bất quá ở thành phố G bà ấy chỉ biết một dãy số trống rỗng không ý nghĩa của cô mà thôi.

Trình Ý Ý suy nghĩ sau đó lưu loát tắt nguồn điện thoại tháo sim ra. Thứ nhất là vì chuyên dụng cho công tác, thứ hai là vì ứng phó với Nghê Thiến mà đặc biệt đổi số mới.

Một đường vòng cung xẹt qua, chiếc sim điện thoại rơi chuẩn xác vào thùng rác. Kỳ thật động tác này của cô đã được đại não rèn luyện không dưới một trăm lượt đâu.

Lúc này đây, Côn Nam đã giúp cô hạ được quyết tâm. Cũng lần nữa nhắc nhở cô rằng, đừng băn khoăn đến một chút tình thân ít ỏi buồn cười kia nữa.

- Trợ giảng? - Phía bên cạnh vang lên giọng nói của Đào Hoan - Sao sắc mặt cô khó coi vậy?

- Bởi vì tính được tỷ lệ thịt hôm nay của nhà hàng Vân Hoa không đến 10%.

Trình Ý Ý thở dài một hơi, mệt mỏi vuốt vuốt tóc, sau đó đưa giấy nháp cho Đào Hoan, lại nói:

- Đáp án đều ở đây, nhìn vào là điền được.

- Màn tiếp thì phải làm sao ạ?

Đào Hoan mở to hai mắt cẩn thận từng chút hỏi. Nhìn nữ sinh có gương mặt trái xoan, đôi mắt lấp lánh như vì sao, cô lại nhớ đến mấy tấm vé đã đưa cho Diêu Lan. Chần chờ hai giây cuối cùng Trình Ý Ý cũng gật đầu.

Làm thôi, dù sao nhân tình này sớm muộn gì cũng phải trả, làm bài tập cũng không hao phí gì.

- Trợ giảng.

Cô gái mặt trái xoan hôn hô một tiếng, kích động nói tiếp:

- Sau khi em điền xong đáp án thì sẽ đưa cho cô đề của màn Screenshots. Màn phía sau nữa chỉ cần qua được cửa thì sẽ được chương trình tài trợ một chuyến du lịch đấy, em tin chắc chắn trợ giảng có năng lực nên mới ghi lại đất.

- Chữ bát cũng còn không nhếch lên - Trình Ý Ý miễn cưỡng cười trừ môt cái - Đừng ôm hy vọng quá lớn đến lúc thất vọng lại khóc thì không tốt đâu.

- Trợ giảng nhất định phải cố gắng lên.

Đào Hoan đáng thương nhìn cô, thế nhưng trong lòng lại không hề nghĩ như thế.

....

Quả nhiên thực đơn hôm nay của nhà hàng Vân Hoa không có canh thịt. Trình Ý Ý tùy tiện chọn một bát canh cải trắng và súp lơ xanh xào sau đó tìm một nơi vắng người ngồi xuống.

Một bữa cơm nhạt như nước ốc, Trình Ý Ý cho phép bản thân phát ngốc.

Sau khi về nước cô còn chưa xuất hiện trước tầm mắt của Cố Tây Trạch, không cho anh có cơ hội nghe được tin tức nào của cô, thậm chí còn không muốn để anh nhìn thấy những chữ như “Trình” “Ý” “Ý” nữa. Tất cả cũng chỉ vì muốn biến mất khỏi cuộc sống của anh.

Quả thật cô cũng làm theo kế hoạch đó. Bạn bè của hai người đa số đều quen biết nhau, thậm chí cô còn hoàn toàn cắt đứt liên hệ với bạn bè trước đây.

Chỉ là nghìn tính vạn toán cô cũng không ngờ đến Cố Tây Trạch lại nghe được tin tức của cô từ chính miệng của mẹ mình.

Chuyện đã xảy ra, hiện tại cô chỉ hy vọng Cố Tây Trạch đã sớm ném cô... Người bạn gái cũ này lên chín tầng mây. Nghe thấy tên cô sẽ hoàn toàn thờ ơ, càng không có ý định tìm cô để trả thù rửa hận...

Cô thật sự không có dũng khí để tiếp tục trêu chọc anh đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.