Sự thất vọng trên gương mặt Tiêu Khánh hầu như đều bộc lộ trong lời nói.
Trình Ý Ý nhìn ra được nhưng cô không có biện pháp để thuyết phục chính mình.
Một khi trở lại Đế Đô lần nữa, thì khi đó cô ắt phải dính líu đến Trình gia, mẹ, bạn học, và còn có... Cố Tây Trạch.
Có nhiều chuyện làm cô rất hối hận thế nhưng cuộc sống hiện tại rất tốt rồi. Cô không có ý định làm cho cả đời mình đắm chìm trong sự hối hận đầy thống khổ nữa.
- Trình Ý Ý!
Tính tình Tiêu Khánh rất nhẫn nại, anh kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống đó, điệu bộ như muốn nói chuyện thật lâu với cô:
- Con người Sùng Văn đều dũng cảm và kiêu ngạo, vậy tại sao em lại không muốn thể hiện bản thân?
- Anh đây cũng tốt nghiệp từ Sùng Văn, đến dự lễ ngay cả chỗ ngồi phải tự dùng tiền trả, còn em, trường cũ vừa cho em một vị trí MC, em lại không biết quý trọng là thế nào?
- Mọi người tập trung ở hội trường, cả trăm nhà truyền thông đến phỏng vấn, tùy tiện một chút là em có thể tìm thấy bao nhiêu là nhân vật tai to mặt lớn đến thưởng thức. Hạng mục nghiên cứu sau này của chúng ta nhờ vậy mà có thể dễ dàng xin được bao nhiêu là kinh phí? Làm sao em lại không thể cân nhắc sâu xa một chút đi chứ?
Tiêu Khánh nói đến nỗi miệng lưỡi đắng khô, lại thấy Trình Ý Ý vẫn một bộ dạng thờ ơ như vậy thì lửa giận đã sớm bùng lên rồi:
- Không nói nữa, trước mắt làm MC cho kỉ niệm ngày thành lập trường, thì ít nhất em sẽ nhận được tiền công lên đến năm con số đấy! Không phải tốt hơn nhiều mỗi ngày em đều ở phòng thí nghiệm gặm bánh bao sao?
Tiếu Khánh nói hơn nửa ngày, cũng chỉ có một câu cuối cùng là đánh trúng vào điểm yếu của Trình Ý Ý.
Tiền lương năm con số. Đúng là trước mắt cô rất cần.
Nhớ đến thật lâu lúc trước, lúc còn chen lấn trong phòng trọ vừa chật hẹp vừa lạnh giá dành cho du học sinh ở Anh quốc, ban ngày phải nghe đôi tình nhân trẻ ở sát vách cãi lộn đánh nhau, buổi tối thì dốc sức làm rung giường, khiến cô không có cách nào ngủ yên, khi đó ước mơ lớn nhất của cô chính là mua căn hộ thuộc về mình.
Dù căn phòng không lớn, nhưng ít ra không cần phải ngày nào cũng lo lắng, sợ hãi đến cuối tháng để nộp tiền thuê nhà. Cho cô một nơi có thể yên tâm để bản thân nghỉ ngơi.
Nhưng năm gần đây bất kể là những công việc tìm được khi còn du học, hay khi về nước làm thêm ở lớp học cuối tuần G, còn thức suốt đêm cày cuốc kiếm học bổng, không mua đồ trang điểm, không mua quần áo mới, chỉ gặm bánh bao trắng cũng chỉ vì nguyện vọng xa xỉ này.
Không có người thân giúp đỡ, nhưng cô cũng chưa bao giờ nghĩ gửi tương lai vào một nửa kia, toàn bộ chỉ có thể tự bản thân tích góp từng chút một. Mặc dù bây giờ Trình Ý Ý có tích góp nhưng với giá phòng ở thành phố G mà nói thì vẫn chưa đủ.
Dự án thí nghiệm phải làm lại từ đầu, tiền thưởng cuối năm nay coi như trôi theo dòng nước rồi.
Hoài niệm một chút, Trình Ý Ý khép cuốn sách ghi chép thí nghiệm, quay người lại.
Khắc sâu gương mặt tức giận của Tiêu Khánh vào trong mắt, cô biết rõ, sư huynh một lòng muốn tốt cho cô.
Đôi mi của Trình Ý Ý nhẹ nhàng rủ xuống, suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc cô cũng khẽ nói:
- Đừng giận, sư huynh.
Thấy Tiêu Khánh vẫn không nói lời nào, khuôn mặt cô lộ dáng tươi cười, một lần nữa mở miệng:
- Em đi, thật đấy!
Không phải là quay về Đế Đô một chuyến thôi sao?
Nghĩ đến con số trong sổ tiết kiệm đang tăng lên rất chậm, đáy lòng Trình Ý Ý cũng trở nên kiên định.
Thời điểm Trình Ý Ý rời Đế Đô còn đang là mùa hạ, một lần nữa đặt chân lên mảnh đất này, thì đã bước sang mùa đông gió tuyết tàn phát bừa bãi.
Máy bay hạ cánh, theo dòng người đi ra ngoài, Trình Ý Ý dừng ở cửa ra đã nhìn thấy sư muội Sùng Văn.
Đoán là trong tư liệu có ảnh chụp của Trình Ý Ý, cô gái tìm nhận raTrình Ý Ý trong dòng người, buông tấm bảng xuống, giống như bạn bè cũ đã lâu chưa gặp mặt vẫy tay với cô:
- Sư tỷ!
Trình Ý Ý đứng lại, hơi cười cười đáp lễ.
Trong tiếng kêu gọi ồn ào, mái tóc của Trình Ý Ý quyến rũ như làn sóng lớn, thướt tha mềm mại tựa gấm vóc để lộ lọn tóc nhỏ vén ở sau tai. Làn da trắng nõn như bông tuyết, đôi mắt đào hoa vừa ôn nhu vừa sáng ngời cực kỳ xinh đẹp, giống như làn sương khói mờ ảo, lượn lờ rôi cũng giống như giọt nước trong. Khóe môi cong lên vui vẻ cực có sức ảnh hưởng khiến cho người ta ngọt đến tận đáy lòng, nhiếp hồn người nhìn, rồi nhịn không được cảm thấy tự ti.
Trần Trùng sửng sốt vài giây, đáy lòng thán phục một tiếng sau đó mới đưa tay ra ân cần hỏi thăm:
- Sư tỷ, em là Trần Trùng.
Trình Ý Ý buông hành lý trong tay ra, mỉm cười giao cho cô ấy:
- Trình Ý Ý.
Trình Ý Ý từng nghe Tiêu Khánh nói qua vềTrần Trùng, cô ấy cũng là một trong tám MC của lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, hiện đảm nhiệm chức hội trưởng tuyên truyền Sùng Văn. Đang ra sức học ở hai học vị tiến sĩ là quản lý kỹ thuật cao và công trình. Đây cũng là một vị học muội rất tài giỏi.
Vừa ra khỏi đại sảnh sân bay, gió lớn nổi lên tựa như người bị kéo rách da, lạnh lẽo tạt vào đau nhức tận xương cốt. Trình Ý Ý run rẩy chịu đựng, tay siết chặt áo lông, vùi đầu vào khăn quàng cổ.
Cho đến khi xe Sùng Văn tới đón, bên trong xe có điều hòa thì Trình Ý Ý mới thả lỏng hơn một chút.
- Sư tỷ sợ lạnh như vậy, chẳng lẽ là người phương nam?
- Quê nội của mẹ ở phía nam, thể chất cũng vậy, nhưng chính xác chị là người Đế Đô.
Trình Ý Ý khẽ cười đáp lại, rồi tự nhiên dời chủ đề khác:
- Trong điện thoại em không nói tỉ mỉ với chị, hiện tại thời gian đến lễ kỷ niệm ngày thành lập trường còn không tới một tuần, phải tập duyệt trước bao nhiêu lần?
- Vốn đang chuẩn bị lần thứ ba thì đột nhiên người chịu trách nhiệm chính ở vị trí CCTV xảy ra chuyện, chính thầy Sử - thư kí đảng ủy đã đề cử chị với mọi người tới đây, những tiết mục đơn cũng đã được sắp xếp, quan trọng nhất là nhiệm vụ của chị.
Trần Trùng nói qua rồi đưa cho Trình Ý Ý một túi văn kiện.
Trong văn kiện là chương trình buổi lễ, một số tiết mục và lời dẫn.
Trình Ý Ý tiếp nhận vị trí bắt đầu buổi lẽ của Cctv, là người nói nhiều nhất. Thời gian còn không tới một tuần, cũng là lúc thử thách khả năng ghi nhớ, và bản lĩnh ứng phó của người dẫn chương trình.
Đối với quyết định của trường học Trần Trùng có phần hoài nghi, lúc tuyển chọn người chủ trì đã sàng lọc không ít người, nên có thể dễ dàng tìm ra mấy người có năng lực. Vì sao lại bỏ gần cầu xa tìm tới Trình Ý Ý đã tốt nghiệp khỏi Sùng Văn đã lâu? Nhưng mà những suy nghĩ này của cô đợi đến khi Trình Ý Ý bước lên đài đã biến mất không còn một mảnh.
Từ sân bay đến Sùng Văn, Trình Ý Ý ngồi trên xe mất một giờ ngắn ngủi đem nội dung chương trình trong tờ giấy nhớ kỹ xong xuôi, không ngoài dự kiến đến lần thứ hai thì cô có thể hoàn toàn theo kịp tiến độ mọi người.
Thời điểm Trần Trùng vào Sùng Văn, Trình Ý Ý đã được cấp chi phí đi du học ở Anh nên chưa từng gặp mặt, từ đầu đến cuối chỉ thấy hình tượng nữ thần trong miệng mọi người ở Sùng Văn đã quá khếch trương. Đến khi cô chính thức gặp được thần thái kia, lại cảm thấy những gì mà người khác miêu tả quả thật còn rất hạn chế.
Sư tỷ của cô xứng đáng được khen ngợi hơn nữa.
...
Công việc của ngày lễ kỷ niệm thật sự khá nặng nề, gần một tuần liên tục, mỗi ngày Trình Ý Ý chỉ có thể ngủ ba đến bốn giờ. Quá trình luyện tập cứ lặp đi lặp lại không biết ngày đêm, lần thứ ba tập duyệt kết thúc thì lại đến lần thứ tư rồi lần thứ năm...
Trình Ý Ý gối đầu, tay cầm nội dung chương trình, mắt đã nhắm lại nhưng miệng vẫn đọc từng câu từng chữ trong nội dung ra ngoài.
Rốt cuộc ngày hôm nay cuối cùng cũng đến.
Vừa mới chợp mắt lúc bốn giờ, sáu giờ đã bị thầy giáo gọi điện đánh thức.
Trình Ý Ý chỉ kịp uống chút nước, lại phải mất 30 phút ngồi xe buýt đến hội trường. Sau đó cùng bảy người MC khác diễn tập ăn khớp với nhau.
Trong bảy người MC đó, có bốn người là nghiên cứu sinh và tiến sĩ của Sùng Văn, một người là giảng viên của học viện tuyên truyền thời sự cũng chính là bình luận viên tin tức đích thực của đài truyền hình chính quyền trung ương, một người là Phượng Hoàng Vệ vị chủ trì rất nổi danh, cuối cùng là một người khác giống như Trình Ý Ý đã tốt nghiệp ở Sùng Văn.
Tất cả bọn họ đều nổi tiếng trong lĩnh vực riêng của mình, vì lễ kỷ niệm lần này đã vất vả chuẩn bị hơn nửa năm, còn Trình Ý Ý nửa đường chen ngang nên bọn họ ít nhiều cũng có chút địch ý.
Trình Ý Ý nhờ vào thiện cảm Trần Trùng mới nảy sinh quen biết với mấy người họ, ở chung được vài ngày, đến ngày thứ hai, thái độ của mọi người đối với Trình Ý Ý cũng thay đổi.
Mười lăm phút cuối cùng trước khi lên khán đài, mọi người cùng đồng tâm hiệp lực mà trước giờ chưa từng có.
Mười tám giờ năm mươi phút.
Hậu trường buổi lễ gần 300 mét vuông bận rộn đến náo nhiệt, khắp nơi đều là trang phục rải lộn xộn, đồ trang điểm, diễn viên người đi kẻ lại.
Nhân viên trang điểm sớm đã biến Trình Ý Ý thành một chủ trì tiệc tối có khí chất thanh tao, mái tóc búi cao lộ ra một mỹ nhân xinh đẹp.
Lễ phục được sửa sang theo nghi thức, son môi sợ phí không dám lau, buổi sáng Trình Ý Ý nếm qua một chút điểm tâm sau đó không ăn uống gì nữa, chỉ ngậm lấy viên kẹo ngọt, thỉnh thoảng dùng ống hút để uống nước.
Xuất hiện đầu tiên là bộ lễ phục màu vàng nhạt, kiểu dáng trễ ngực, viền váy mỏng tinh tế như miếng lưới nhỏ. Sau lúc đó, ánh đèn rực rỡ chiếu xuống sân khấu.
Trên sân khấu thử giọng thêm một lần cuối, Trình Ý Ý cầm lấy micro của mình.
Bên trong có tiếng kêu gào, Trình Ý Ý rốt cuộc đã có một chút cảm giác chân thật.
Cô thật sự sắp bước lên sân khấu lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, càng hơn hết đây không phải là diễn tập, cửa rèm cũng khá lớn, đủ để nhìn thấy một sân khấu rất lớn.
Quanh đi quẩn lại, dường như lúc này cô bỗng tìm được cảm xúc mãnh liệt, nhiệt huyết sôi nổi của năm đó.
Mười tám giờ năm mươi tám phút.
Sắp lên đài, Trình Ý Ý vén một góc màn sân khấu, lặng lẽ nhìn xung quanh ở dưới.
Trước giờ thị lực của Trình Ý Ý vô cùng tốt, mắt vừa liếc nhanh qua, nụ cười trên mặt cô chợt cứng đờ.
Những người bạn học nổi danh cũng phân chia đẳng cấp.
Hàng ghế đầu đối diện sân khấu ở khu A5, đúng là trường học đã đặc biệt mời đến những học sinh có tiếng, trước khi Trình Ý Ý lên đài thì giáo viên chịu trách nhiệm diễn tập có nói rõ, muốn đặc biệt để những nhân vật tai to mặt lớn ở khu này quan sát, ngàn vạn lần không được phạm một chút lỗi lầm
Nhưng mà đang ở thời khắc quan trọng như vậy, Trình Ý Ý cảm thấy hậu quả của một ngày chưa ăn gì đã tới. Đầu óc của cô chợt trống rỗng, những âm thanh ồn ào huyên náo bị ngăn lại hoàn toàn ngoài tai.
Cô liếc mắt đã nhận ra người đàn ông đang ngồi ngay ngắn giữa khu A5 - Cố Tây Trạch.
Năm năm không gặp, dường như anh không thay đổi, cũng hình như thay đổi rất nhiều.
Lần đầu tiên trong đời, Trình Ý Ý thống hận thị lực 5.2 của mình
Anh vẫn mặc bộ âu phục đen như trước, tóc cắt ngắn gọn gàng, tỉ mỉ hất ngược về phía sau lộ ra cái trán trơn bóng. Đôi lông mày anh tuấn, ánh mắt huyền bí thâm sâu.
Khác với trước đây có lẽ là ánh mắt anh bắt đầu trầm tĩnh, bên trong sắc bén lại không hề gợn sóng.
Chợt bên cạnh có người bắt chuyện, anh hơi nghiêng đầu đáp lại. Trình Ý Ý nhìn ra hai đầu lông mày của anh có vài phần lãnh đạm và không kiên nhẫn mà người khác khó có thể phát hiện.
- Đến giờ rồi, đừng ngây ra đó, lên sân khấu đi.
Không ngờ người phía sau đẩy cô một cái, Trình Ý Ý mới hoàn hồn trở lại, cô quay đầu lại thì ra là người cộng tác cùng mình, là thầy Lương của học viện tuyên truyền thời sự
Chân của Trình Ý Ý nặng nề giống như đeo chì, cô hít một hơi thật sâu, áp chế hỗn loạn trong lòng, ngẩng đầu, rốt cuộc cũng bước đi bước đầu tiên.
Mỗi một bước, cô cố gắng loại bỏ những ý nghĩ linh tinh, đáy lòng mặc niệm vô số lần: Đây là màn mở màn của cô, nếu nó hỏng thì cuộc sống của cô cũng xem như xong rồi.