Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 19



Năm mẹ bị tai nạn giao thông, anh mới sáu tuổi.

Hôm đó là ngày quốc tế thiếu nhi, cũng lần cuối cùng trong đời anh đón tết thiếu nhi.

Ngày quốc tế thiếu nhi được nghỉ nên anh không cần đi tới nhà trẻ, nhưng anh cũng không ngủ nướng, bởi vì anh phấn khích đến nỗi không ngủ được. 

Mẹ đã hứa hôm nay sẽ dẫn anh đi sở thú chơi, nhưng phải đợi tới chiều vì sáng bà ấy phải đến công ty họp, họp xong mới có thể dẫn anh đến sở thú.

Bữa sáng là cơm chiên dăm bông trứng gà, sữa đậu nành tươi và rau cải xào, đều do mẹ tự tay nấu.

Chỉ cần mẹ rảnh thì bữa nào cũng sẽ đích thân xuống bếp, nhưng nếu như bà ấy bận thì sẽ không ở nhà mấy ngày liên tục, những ngày đó chỉ có dì giúp việc ở nhà bầu bạn với anh.

“Mẹ, hôm nay ba có về nhà không ạ?” Anh cầm cái muỗng nhỏ, vừa ăn một miếng cơm chiên nên cái miệng nhỏ bóng nhẫy, nhìn mẹ với ánh mắt đầy mong đợi.

Đã rất lâu rồi anh chưa gặp ba, anh hy vọng hôm nay ba có thể về nhà, cùng đi sở thú với anh.

Động tác đang gắp thức ăn của mẹ lập tức khựng lại nhưng chỉ chốc lát bà đã lấy lại vẻ bình tĩnh, gắp rau cải vào bát nhỏ của anh, giọng điệu dịu dàng nói: “Hôm nay ba con không đi cùng chúng ta được, ông ấy phải đi làm, phải kiếm tiền, kiếm được tiền rồi mới có thể mua đồ chơi cho con.”

Anh rất thất vọng, thở dài một hơi, rầu rĩ không vui nói: “Tại sao mẹ có thể ở nhà với con mà ba lại không thể ạ? Không phải mẹ cũng phải kiếm tiền hay sao ạ?”

Lúc còn nhỏ, anh không hiểu tại sao ba lại bận rộn như vậy, bận đến mức không thèm về nhà. Mãi sau này anh mới hiểu được, người ba một ngày trăm công ngàn việc này của anh không phải bận vì công việc mà là vì phụ nữ.

Ngoài Bách Lệ Thanh ra, ông ta còn có rất nhiều người phụ nữ khác.

Trình Ngô Xuyên là một thiếu gia ăn chơi điển hình, không học vấn không nghề nghiệp chỉ biết sống trong xa hoa đồi trụy. Mẹ anh Ngô Mạn Chi lại là tiểu thư khuê các, có tri thức hiểu lễ nghĩa, thông minh tài giỏi, sở dĩ lấy Trình Ngô Xuyên hoàn toàn là do mắt bị mù.

Nhà họ Ngô và nhà họ Trình cũng không qua lại với nhau cho nên mẹ anh căn bản không biết tính tình Trình Ngô Xuyên như thế nào, hơn nữa lúc bà ấy lên cấp ba, toàn bộ nhà họ Ngô đã sớm di dân ra nước ngoài— Sau khi tốt nghiệp về nước, bà ấy tham gia hôn lễ của bạn, quen biết Trình Ngô Xuyên trong buổi hôn lễ đó— Cho nên trước khi cưới, cũng không có ai giúp bà ấy nghe ngóng chuyện trong quá khứ của Trình Ngô Xuyên và bối cảnh nhà họ Trình, người có lòng tốt nhắc nhở bà ấy chỉ có ba của Quý Sơ Bạch.

Nhà họ Ngô và nhà họ Quý đã qua lại lâu đời, mẹ của anh là Ngô Mạn Chi và bố của Quý Sơ Bạch là Quý Uyên đã lớn lên với nhau từ nhỏ, người lớn hai nhà còn từng muốn tác hợp cho hai người để thân càng thêm thân. Nhưng trước đó hai người họ chỉ có tình anh em, không có tình cảm nam nữ.

Chuyện tình cảm miễn cưỡng cũng không được, người lớn hai nhà cũng chỉ đành bỏ qua.

Sau khi mẹ anh chấp nhận lời cầu hôn của Trình Ngô Xuyên, ba của Quý Sơ Bạch từng tận tình khuyên bảo bà tuyệt đối không nên bị tình cảm giả dối của Trình Ngô Xuyên che mờ hai mắt, nhưng bà không nghe ông ấy khuyên.

Bà ấy ngây thơ cho rằng mình có thể khiến Trình Ngô Xuyên lãng tử quay đầu, hơn nữa người đàn ông này vì mình mà thay đổi cả họ tên, sao lại phụ lòng bà ấy được chứ?

Cuộc sống sau khi kết hôn quả thực cũng ngọt ngào được một khoảng thời gian, nhưng cũng chỉ có một năm.

Một năm sau, sau khi anh ra đời, Trình Ngô Xuyên bắt đầu để lộ bộ mặt thật.

Đầu tiên ông ta không ngừng cãi nhau với mẹ anh, tiếp đó là đi cả đêm không về, cuối cùng không thèm về nhà luôn.

Ông ta ở bên ngoài chơi bời phụ nữ như cưỡi ngựa xem hoa.

Trái tim mẹ anh lạnh đi từng chút một, cuối cùng bà ấy hoàn toàn chết tâm khi phát hiện Trình Ngô Xuyên có con riêng bên ngoài.

Trước khi kết hôn, không ai nói cho bà ấy biết chuyện này, nhà họ Trình giấu giếm không một kẽ hở, hoặc cũng có thể nói là do bà nội anh giấu giếm chuyện này quá giỏi.

Dường như bà lão này có bản lĩnh không tầm thường.

Trước đây sở dĩ Trình Ngô Xuyên kiên trì không ngừng theo đuổi mẹ anh không phải vì tình yêu, mà là do không dám làm trái lời bà lão này.

Bà lão giỏi tính toán này đã sớm nhìn rõ đứa con trai thối nát đến tận xương của mình, biết ông ta là một kẻ vô tích sự, tương lai nhà họ Trình hoàn toàn không trông cậy được vào ông ta. Cho nên ông ta nhất định phải cưới một người phụ nữ thông minh tài giỏi về nhà mới được.

Trái lại ông nội anh lại là một người quang minh lỗi lạc, trong những năm ông ấy cầm quyền, địa vị nhà họ Trình ngày càng tăng cao, tập đoàn Trình Thị cũng do một tay ông ấy gây dựng lên.

Nhưng chẳng có ai là hoàn mỹ cả, ông ấy sinh ra một người con trai vô tích sự, điều càng đáng tiếc hơn là ông ấy chết quá sớm.

Ông ấy chết vào lúc Trình Ngô Xuyên chưa được mười tám tuổi, sau này bà nội anh tiếp quản nhà họ Trình thay cho chồng mình. Mới đầu bà ta còn có thể miễn cưỡng kiên trì, nhưng khi tuổi tác ngày càng cao, bà ta cũng có lòng nhưng không đủ sức.

Nhà họ Trình bắt đầu xuống dốc.

Lúc này bà ta nhận ra mình cần một người nối nghiệp.

Thế là bà lão này để mắt đến mẹ anh.

Khi mẹ anh cuối cùng cũng nhìn thấu tính tình Trình Ngô Xuyên, hạ quyết tâm ly hôn, bà lão này lại ra mặt dùng toàn bộ cổ phần của Tập đoàn Trình Thị mà bà ấy nắm giữ trong tay để đổi lấy quyết định không ly hôn của mẹ anh.

Cổ đông lớn nhất của Tập đoàn Trình Thị là tập đoàn dưới tên nhà họ Bạch, nắm giữ 26% cổ phần— Năm đó ông cụ Trình lập nghiệp, nhà họ Bạch là nhà đầu tư lớn nhất. Bà lão là cổ đông lớn thứ hai, nắm trong tay 25% cổ phần tập đoàn Trình Thị. Bà ta hứa hẹn với mẹ anh rằng có thể cho bà ấy 15% cổ phần trước, sau đó sẽ bắt tay với nhà họ Bạch để bà ấy ngồi vững chiếc ghế chủ tịch, trở thành người cầm quyền mới của nhà họ Trình, 10% còn lại sẽ để lại cho cháu trai, cũng chính là anh sau khi bà ta chết.

Chỉ có một điều kiện đi kèm chính là mẹ anh không được ly hôn.

Cũng chính lúc này, mẹ anh mới nhận ra từ đầu đến cuối cuộc hôn nhân của bà ấy chính là một âm mưu. Mẹ chồng của bà ấy là thợ săn, mà bà ấy là con mồi thợ săn chọn trúng.

Bà ấy không có chút đề phòng nào tiến vào cái bẫy mà thợ săn đã chuẩn bị từ trước.

Mẹ chồng bà ấy muốn bà ấy dùng cả cuộc đời mình phục vụ cho nhà họ Trình.

Bà ấy rất tức giận cũng rất đau khổ, nhưng cuối cùng bà ấy vẫn không từ chối điều kiện này, bởi vì bà ấy suy xét đến con trai còn nhỏ.

Lúc ấy bà nội anh còn nói với mẹ anh một câu: “Cô cũng có thể dẫn theo thằng bé ra nước ngoài, nhưng cô phải suy nghĩ cho kỹ, sau khi cô đi, nhất định tôi sẽ tìm Bách Lệ Thanh. Người phụ nữ kia có dã tâm rất lớn, cô ta đã muốn bước vào cửa nhà họ Trình từ lâu nhưng tôi vẫn luôn không đồng ý, bởi vì tôi không vừa mắt với dáng vẻ hèn hạ đó của cô ta. Nhưng nếu như cô đi rồi, tôi chỉ có thể đi tìm cô ta. Tôi sẽ để cô ta danh chính ngôn thuận thay thế cô, tôi sẽ còn để cô ta tiếp quản nhà họ Trình thay tôi, đứa con hoang mà cô ta sinh cũng sẽ thay thế con của cô nhận lấy tất cả những thứ mà vốn dĩ nên thuộc về thằng bé, con của cô sẽ trở thành một đứa con hoang không được thừa nhận.”

Những lời này thành công châm lên ngọn lửa oán hận tràn ngập trong lòng mẹ anh.

Bà ấy hận Trình Ngô Xuyên, hận Bách Lệ Thanh, hận người mẹ chồng không có chút tình người nào của mình, lúc này bà ấy chỉ muốn giết chết tất cả bọn họ.

Nhưng bà ấy là một người mẹ, vi mẫu tắc cương*, bất kỳ người mẹ nào cũng không nhẫn nhịn khi lợi ích của con mình bị xâm phạm.

[*Vi mẫu tắc cương: Khi làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ để nuôi dưỡng và bảo vệ con.]

Cuối cùng mẹ của anh đã cam tâm tình nguyện nhảy vào hố lửa này vì tương lai của anh.

Bà lão là bà nội của anh kia đã lợi dụng tình yêu của một người mẹ dành cho con trai mình để nắm chặt con đường sống của mẹ anh.

Có thể nói bà già này chính là người âm hiểm xảo trá nhất anh từng gặp, vì để đạt được mục đích mà có thể không từ thủ đoạn. Nhưng bà ta cũng không phải không có lương tâm, trước khi bà ta chết, bà ta cũng nói tất cả những chuyện này cho anh biết, nếu không có lẽ suốt cả đời anh cũng sẽ không thể hiểu được tại sao mẹ mình lại lựa chọn như thế.

Nhưng cho dù bà già này có tính toán hết khả năng cũng không thể ngờ được mẹ anh lại xảy ra tai nạn xe cộ.

Ngày quốc tế thiếu nhi năm đó là ngày quốc tế thiếu nhi cuối cùng anh trải qua với mẹ.

Sau khi ăn sáng xong, mẹ yêu cầu anh đi luyện thư pháp một tiếng.

Mẹ đối xử với anh rất dịu dàng nhưng đồng thời cũng rất nghiêm khắc, một ngày của anh được chia thành rất nhiều khoảng thời gian, mỗi giờ đều sẽ có nhiệm vụ học tập khác nhau, có thư pháp, tiếng anh, hội họa, đấu kiếm… Cho dù là ngày nghỉ, anh cũng chỉ có thể có được thời gian nghỉ ngơi rất ngắn ngủi.

Khi còn bé anh không hiểu được tại sao mẹ phải đối xử nghiêm khắc với anh như thế, sau khi lớn lên anh mới hiểu được bà ấy làm vậy là do sợ anh sẽ trở thành người vô tích sự như Trình Ngô Xuyên.

Sau này bà nội anh cũng đối xử với anh như vậy, thậm chí còn nghiêm khắc hơn mẹ anh.

Hai người phụ nữ này đều rất sợ anh sẽ biến thành Trình Ngô Xuyên thứ hai.

Thật ra hôm đó anh không muốn luyện chữ một chút nào, chỉ một lòng muốn đến vườn bách thú chơi nhưng mẹ nói đi vườn bách thú là phần thưởng của việc cố gắng luyện chữ, vậy nên anh đành phải ngoan ngoãn đi luyện chữ.

Phòng sách ở lầu hai, bình thường lúc anh luyện chữ, nếu như mẹ ở nhà, bà ấy nhất định sẽ đích thân giám sát anh, nếu như bà ấy không ở nhà thì sẽ để dì giúp việc giám sát anh.

Nhưng hôm nay lúc anh luyện chữ, bên cạnh lại không có bất kỳ ai, dì đi mua thức ăn, mẹ thì không biết đã đi đâu.

Một mình anh ngoan ngoãn ngồi luyện chữ một lúc, sau đó bỗng nhiên anh thấy hơi khát, muốn uống nước, thế là nhảy xuống ghế dài, chạy huỳnh huỵch xuống phòng bếp ở lầu một.

Dì không ở phòng bếp nhưng mẹ lại đang ở đây.

Bà ấy đang gọi điện thoại, không phát hiện ra anh.

Lúc mẹ gọi điện thoại, sự dịu dàng trong giọng nói không thấy nữa, thay vào đó là sự tức giận và bất đắc dĩ: “Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, tôi mặc kệ anh có lý do gì, hôm nay anh nhất định phải về nhà chơi lễ với con trai tôi.”

Anh cũng đoán được chắc hẳn mẹ đang gọi điện thoại cho ba.

“Anh có rảnh thật không?” Dường như bà ấy kinh ngạc trước sự hợp tác đột xuất của ba, mẹ có phần khó có thể tin nổi: “Vậy anh định về nhà lúc nào?”

Không biết ba nói gì, mẹ nghe cẩn thận, sau đó trả lời: “Được, buổi chiều tôi dẫn con… Cái gì? Tại sao lại không thể dẫn thằng bé đi?” Sau khi nghe ba trả lời xong, mẹ thở dài: “Được rồi, sau khi họp xong tôi sẽ đi tìm anh, sau đó chúng ta cùng nhau về nhà ăn cơm trưa, buổi chiều đi vườn bách thú với Tiểu Hùng.”

Dường như mẹ cũng không muốn nói thêm một câu nào với ba nữa nên sau khi nói xong câu này, mẹ thẳng tay cúp máy, sau đó mới phát hiện ra anh đang đứng ở cửa phòng bếp.

“Sao con lại tới phòng bếp thế?” Lúc đối mặt với con trai, ánh mắt và giọng điệu của bà ấy lại trở về dáng vẻ dịu dàng yêu thương.

Anh không trả lời câu hỏi này mà chỉ nhìn mẹ với ánh mắt đầy mong đợi: “Có phải hôm nay ba sẽ về nhà không ạ?”

Mẹ cười: “Đúng thế, xế chiều hôm nay mẹ và ba sẽ cùng nhau dẫn con đến vườn bách thú.”

Anh sẽ mãi mãi không bao giờ quên được nụ cười đó của mẹ, nụ cười của bà mang theo tình yêu dành cho anh, cũng mang theo vài phần cảm giác thành tựu, bởi vì cuối cùng bà ấy cũng thực hiện được nguyện vọng muốn gặp được ba của con trai mình.

Chỉ có điều anh của khi đó vẫn chưa thể hiểu được nụ cười đấy, anh chỉ cảm thấy mẹ cười lên trông rất đẹp, anh cũng rất vui vẻ, bởi vì cuối cùng cũng có thể gặp được ba.

Sau khi dì về đến nhà, mẹ lập tức xuất phát đến công ty, trước khi ra ngoài, bà ấy còn căn dặn anh phải ngoan ngoãn nghe lời, không cho phép làm phiền người khác.

Anh đã đồng ý với mẹ nhưng lại rất luyến tiếc mẹ, anh không muốn để mẹ đi nhưng cũng không biết nên dùng lý do gì để bà ấy ở lại.

Anh dùng tay nắm lấy góc áo của mẹ, vắt hết óc suy nghĩ một lát, sau đó bắt đầu nói lung tung: “Mẹ, sao mẹ lại gọi con là Trình gấu con ạ?”

Mẹ không vội vàng rời đi mà kiên nhẫn trả lời câu hỏi của anh, giọng điệu vô cùng dịu dàng, trong đôi mắt chất chứa tình yêu thương: “Bởi vì trước khi con sinh ra, mẹ đã chuẩn bị cho con hai chiếc chăn nhỏ, một chiếc chăn in hình cá voi nhỏ, một chiếc khác in hình gấu nhỏ. Sau khi con sinh ra, con không thích đắp chăn in hình cá voi, chỉ cần đắp chiếc chăn đó lên người là con sẽ khóc, chỉ khi nào đắp chăn in hình gấu nhỏ con mới ngoan ngoãn đi ngủ.” Cuối cùng, mẹ lại nói thêm một câu: “Con rất thích chiếc chăn nhỏ kia.”

Anh rất ngạc nhiên trả lời: “Nếu như con thích chiếc chăn in hình cá voi nhỏ kia, có phải nên gọi con là Trình cá voi con không ạ?”

Mẹ bị câu nói của anh chọc cười: “Trình cá voi con dài quá, chắc hẳn mẹ sẽ gọi con là Trình cá con.”

Anh nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: “Con vẫn cảm thấy Trình gấu con hay hơn.”

Mẹ tỏ vẻ đồng tình: “Mẹ cũng cảm thấy vậy.”

Anh vẫn không muốn để mẹ rời đi, muốn tiếp tục nói chuyện linh tinh thêm lúc nữa, nhưng mẹ rất vội, không thể tiếp tục ở cùng anh, cuối cùng bà ôm anh một cái rồi ra khỏi nhà.

Cái ôm đó cũng rất bình thường, không có gì khác so với những cái ôm ngày thường mẹ dành cho anh.

Nhưng lại là cái ôm cuối cùng anh nhận được từ mẹ.

Sau khi mẹ đi, anh tiếp tục luyện đàn. Mười giờ, gia sư tiếng anh đến, anh bắt đầu vào học tiết tiếng anh, học từ mười giờ đến mười hai giờ.

Anh nhớ rõ buổi sáng hôm nay lúc mẹ gọi điện thoại cho ba có nói buổi trưa hai người họ sẽ cùng về nhà ăn cơm trưa, sau đó sẽ dẫn anh đến vườn bách thú.

Nhưng đến giữa trưa hai người họ vẫn chưa về nhà, anh gọi điện thoại cho mẹ nhưng mẹ cũng không nghe máy.

Anh bảo dì gọi nhưng dì lại dỗ dành anh, bảo anh ngoan ngoãn ăn cơm, còn một mực vỗ về anh nói mẹ rất nhanh sẽ về nhà.

Nhưng anh chờ mãi cho đến buổi chiều, mẹ cũng không về nhà.

Anh cứ chờ mẹ và ba về nhà, dẫn anh đến vườn bách thú, nhưng mẹ và ba vẫn mãi không về.

Xế chiều hôm đó dì cũng rất kỳ lạ, dì ấy không đốc thúc anh học bài mà mặc kệ anh xem phim hoạt hình ở phòng khách. Nếu là ngày thường, anh nhất định sẽ rất vui vẻ nhưng hôm nay thì khác, hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, anh chỉ muốn đi vườn bách thú thôi.

Anh không ngừng đi tìm dì, hỏi lúc nào mẹ mới về nhà.

Biểu hiện của dì rất mất tự nhiên, dì ấy cứ ở trong phòng bếp, vẻ mặt lo lắng không yên, tay nắm chặt điện thoại, dường như đang chờ đợi tin tức nào đó.

Mỗi khi anh đến hỏi, dì ấy đều trả lời: “Chắc mẹ con sắp về rồi, con đi xem phim hoạt hình trước đi.”

Nhưng anh chờ mãi đến buổi tối mà ba mẹ cũng không về, anh rất thất vọng, thất vọng đến nỗi khóc òa lên.

Sau đó, bà nội đến.

Anh khóc lóc hỏi bà nội rằng mẹ mình đâu?

Vẻ mặt bà nội đầy xót xa, trong phút chốc như già đi mười tuổi.

Bà cụ không coi một cậu bé vừa lên sáu như anh là một đứa trẻ giống như dì, bà không giấu giiếm anh, cũng không bảo vệ thế giới cổ tích trong mơ của anh, bà rất thẳng thắn nói cho anh biết: “Mẹ con gặp tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng.”

Tâm lý của trẻ con yếu ớt, mẹ là chỗ dựa duy nhất của anh, giây phút này anh cực kỳ sợ nên khóc nức nở: “Mẹ con chết rồi sao ạ?”

Bà nội hít một hơi thật sâu: “Vẫn chưa, nhưng rất có thể mẹ con sẽ không tỉnh lại được nữa.”



Vụ tai nạn giao thông đó không cướp đi tính mạng của mẹ anh nhưng lại cướp đi sự tự do của bà ấy.

Bà ấy trở thành người thực vật, không biết bao giờ mới tỉnh lại, hoặc cũng có thể vĩnh viễn không thể nào tỉnh lại.

Căn phòng bệnh tư nhân kia chỉ toàn một màu trắng, cực kỳ giống một cái rương lớn bị đóng kín, mà mẹ anh bị nhốt một mình trong cái rương đó, không biết đêm nay là đêm nào, không biết mình đang ở đâu.

Bà ấy là người cầm quyền đương nhiệm của nhà họ Trình, là Chủ tịch một tập đoàn lớn như vậy, bây giờ bỗng nhiên trở thành người thực vật khiến mọi người đều rối như tơ vò.

Trong vòng một đêm, giá trị thị trường của tập đoàn đã bốc hơi hơn mấy chục tỷ.

Bà nội không thể không đứng ra củng cố đại cục.

Khoảng thời gian đó, chỉ có dì ở bên cạnh chăm sóc anh.

Anh có một quyển sách nhỏ, trên đó vẽ mấy ông mặt trời nhỏ, mỗi mặt trời tượng trưng cho một ngày. Từ ngày đầu tiên mẹ hôn mê, anh đã bắt đầu dùng mặt trời nhỏ để ghi chép thời gian.

Mỗi khi gom đủ bảy mặt trời nhỏ, dì sẽ dẫn anh đến bệnh viện thăm mẹ một lần.

Dì còn nói đợi đến lúc anh tích lũy đủ một ngàn mặt trời nhỏ, mẹ sẽ tỉnh lại.

Nhưng mặt trời nhỏ mà anh tích góp được mãi chỉ dừng lại ở con số sáu mươi ba.

Cuối tuần, nhà trẻ được nghỉ, dì dẫn anh đến bệnh viện thăm mẹ.

Hôm đó thời tiết rất đẹp, là hình ảnh ánh nắng rực rỡ bầu trời không mây như thầy giáo nói.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng vận hành của máy thở.

Sau khi anh đẩy cửa phòng bệnh ra, chạy lạch bạch vào phòng, vừa phấn khởi vừa vui vẻ gọi mẹ đang nằm trên giường bệnh: “Mẹ ơi, con tới thăm mẹ này.”

Mẹ không đáp lại anh tiếng nào, thậm chí cũng không hề mở mắt ra.

Nhưng anh cũng không buồn bã, bởi vì dì nói mẹ có thể nghe được giọng nói của anh, nhưng không thể mở mắt ra, cũng không thể nào nói chuyện cùng anh mà thôi.

Dì còn nói anh phải trò chuyện với mẹ nhiều hơn, như thế mẹ sẽ sớm tỉnh lại hơn. Thế nên mỗi lần anh tới, anh đều sẽ nói rất nhiều điều với mẹ.

Lần này cũng như vậy, anh chuẩn bị rất nhiều rất nhiều điều muốn nói với mẹ.

Anh chạy đến mép giường bệnh, nằm sấp ở mép giường, duỗi cổ nhìn mẹ, bắt đầu ríu rít nói như một chú chim nhỏ hưng phấn: “Mẹ ơi, hôm qua thầy dạy dương cầm khen con đấy, còn thưởng cho con một món quà nhỏ bởi vì con học được một bản nhạc mới, khi nào mẹ tỉnh lại con sẽ chơi cho mẹ nghe.”

“Con tốt nghiệp nhà trẻ rồi đấy mẹ biết không? À đúng rồi, chắc hẳn mẹ biết rồi, bởi vì lần trước đến đây con đã nói với mẹ rồi, dì nói con đi học tiếp thì sẽ lên lớp mẫu giáo.”

“Mẹ ơi, con không muốn học đấu kiếm đâu, chẳng thú vị gì hết, con muốn đi học Taekwondo, Quý Sơ Bạch cũng học Taekwondo, con sợ con mà không học thì sau này đánh nhau sẽ không đánh lại cậu ấy. Nhưng dì nói phải hỏi bà nội mới được, nhưng gần đây bà nội bận lắm, đã rất lâu rồi con không được gặp bà.”

“Haiz, mọi người đều không ở bên cạnh con…”

Anh cứ không ngừng nói chuyện với mẹ, anh tin chắc rằng chỉ cần mình nói chuyện với mẹ nhiều hơn một câu, mẹ sẽ tỉnh lại sớm hơn một ngày.

Anh nói chuyện với mẹ chưa được bao lâu, dì bỗng nhiên nhận được một cuộc điện thoại từ bảo vệ ở bãi đỗ xe bệnh viện, nói rằng có một nữ tài xế mới lái lúc quay xe vào kho đã đạp nhầm chân phanh thành chân ga, không cẩn thận đụng phải xe bọn họ, bây giờ phải xuống giải quyết.

Dì đành phải để một mình anh đợi ở lại một lát, sau khi dặn anh không được chạy lung tung thì dì ấy ra khỏi phòng bệnh.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại anh và mẹ.

Anh lại nói vài câu với mẹ nhưng vẫn không hiệu quả, mẹ không hề đáp lại.

Bầu không khí trong phòng vô cùng yên tĩnh, giống như bị bấm nút tạm dừng, bỗng nhiên anh thấy rất buồn, anh hi vọng mẹ tỉnh lại.

“Mẹ, bao giờ thì mẹ mới có thể tỉnh lại vậy, con nhớ mẹ lắm…”

Trong lúc vô tình, giọng nói của anh đã có phần nghẹn ngào nức nở.

Anh thật sự rất nhớ mẹ.

Mỗi lần ra ngoài, trông thấy những bạn nhỏ khác có ba có mẹ làm bạn anh đều cực kỳ hâm mộ, chỉ có anh đã không có ba lại không có mẹ.

Khi còn bé anh vẫn chưa biết thế giới này không hề công bằng, anh chỉ cảm thấy rất tủi thân, rất khó chịu, anh chỉ muốn được giống như những bạn nhỏ khác mà thôi.

Hai mắt mẹ vẫn nhắm chặt, anh cúi đầu xuống, giơ tay lên lau nước mắt.

Song lúc anh ngẩng đầu lên lần nữa, anh phát hiện khóe mắt mẹ hơi ướt, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt bà.

Anh biết, mẹ nghe thấy lời anh nói, khoảnh khắc đó anh mừng rỡ như điên, liên tục gọi mẹ.

Cõ lẽ do tiếng gọi của anh quá tha thiết, hoặc có lẽ do mẹ quá muốn gặp anh, nên cuối cùng mẹ đã thật sự mở mắt ra.

Anh vô cùng vui vẻ, muốn lập tức chia sẻ tốt tin này cho toàn thế giới biết, nhưng đúng lúc này, bên ngoài căn phòng bỗng nhiên vang lên tiếng mở cửa và tiếng nói chuyện.

Đây là một phòng xép, bên ngoài phòng bệnh còn có một phòng khách.

“Sao hôm nay anh chịu tới đây rồi?” Đây là giọng của một người phụ nữ, giọng điệu trắng trợn không kiêng dè gì, lại mang theo vẻ quyến rũ.

“Chẳng phải do nhớ em sao?” Đây là giọng ba anh.

“Ôi, em còn tưởng anh nhớ vợ anh chứ.”

“Với dáng vẻ nửa sống nửa chết kia của cô ta, anh sẽ nhớ cô ta à?”

“Thế nhưng cô ta là mẹ của con trai anh, mẹ anh coi hai mẹ con cô ta như bảo bối, đối xử với bọn họ còn tốt hơn với anh.”

“Nếu không phải do bà già đó ngăn cản, anh đã đuổi hai người họ ra ngoài rồi.” Ba lại nói một câu: “Người anh thích nhất vẫn là em và Y Y.”

Mặc dù khi đó anh mới chỉ sáu tuổi nhưng đã có thể nghe được sự kiêu ngạo và ác ý trong cuộc trò chuyện này của họ.

Khoảnh khắc này anh rất luống cuống, anh căng thẳng bất an nhìn về phía mẹ.

Đôi mắt của mẹ nhìn xuống phía dưới bên trái, anh nhìn theo mắt mẹ, nhìn sang phía tay trái của bà ấy.

Bà ấy chỉ có thể cử động được mắt và ngón tay, ngón trỏ tay trái bà ấy chỉ vào ngăn tủ đối diện giường bệnh.

Anh hiểu được ý của bà ấy, mẹ đang bảo anh trốn vào trong ngăn tủ.

Anh lập tức làm theo.

Sau khi anh leo vào trong ngăn tủ, vừa mới đóng kín cửa tủ lại, cửa phòng bệnh đã bị đẩy ra.

Xuyên qua khe cửa, anh nhìn thấy ba và y tá thường chăm sóc mẹ mình.

Bà ta tên là Bách Lệ Thanh.

Bách Lệ Thanh mặc một chiếc váy y tá màu hồng bó sát người, hoàn toàn không có vẻ trang nghiêm mà một y tá nên có, mỗi một hành động của bà ta đều mang vẻ phóng túng lẳng lơ.

Hành động của hai người họ vô cùng thân mật, ba ôm Bách Lệ Thanh, còn khoác tay lên lưng bà ta, sau khi vào phòng, ông ta còn véo mạnh một cái vào mông bà ta.

Bách Lệ Thanh tức giận liếc mắt nhìn ông ta: “Tối hôm qua còn chưa đủ hay sao?”

Trình Ngô Xuyên vô liêm sỉ trả lời: “Không đủ, “làm” em thế nào cũng thấy không đủ.”

Mẹ mở to hai mắt nhìn chằm chằm hai người họ, trong đôi mắt đều là tức giận và chán ghét, tựa như sự xuất hiện của hai người họ làm vấy bẩn căn phòng bệnh trắng tinh này.

“Vợ anh lại tỉnh rồi à?” Bách Lệ Thanh vô cùng khiếp sợ.

Trình Ngô Xuyên cũng hết sức kinh ngạc: “Mả mẹ nó, tỉnh thật này!”

Ông ta quay người định rời khỏi đây nhưng Bách Lệ Thanh lại kéo ông ta lại: “Anh đi đâu?”

Trình Ngô Xuyên: “Đi gọi bác sĩ chứ đi đâu!”

Bách Lệ Thanh trợn to hai mắt nhìn ông ta, trách móc: “Anh điên rồi sao? Gọi bác sĩ làm gì? Chữa khỏi cho cô ta hả?”

Dường như Trình Ngô Xuyên cũng hiểu ý bà ta, ngay lập tức mặt cắt không còn một giọt máu, vẻ mặt xuất hiện sự sợ hãi, môi run run hỏi: “Em, em định làm gì?”

Mặt Bách Lệ Thanh không chút cảm xúc, giọng điệu lạnh lẽo nói: “Em cũng nhắc để anh nhớ, nếu cô ta khỏe lại, anh đừng hòng nghĩ trở thành chủ tịch tập đoàn. Với cả, anh cũng đừng quên tại sao cô ta lại xảy ra tai nạn giao thông? Lần trước không giết chết được cô ta, bây giờ lại muốn cứu cô ta, anh không sợ sau khi cô ta được cứu sẽ trả thù anh sao?”

Trình Ngô Xuyên nhíu mày, ông ta bắt đầu do dự.

Đôi môi đỏ của Bách Lệ Thanh khẽ mở, vẻ mặt cay nghiệt: “Anh nghĩ lại mà xem, cô ta cũng đã thành ra như vậy rồi mà bà già kia vẫn không giao quyền điều hành tập đoàn cho anh. Chứng tỏ chỉ cần ngày nào cô ta chưa chết thì ngày đó bà già kia vẫn sẽ không hết hi vọng, chỉ khi cô ta chết rồi, anh mới có cơ hội.”

Trình Ngô Xuyên dao động nhưng vẫn không thỏa hiệp.

Bách Lệ Thanh cười lạnh: “Sao nào? Anh không nỡ à?”

Trình Ngô Xuyên: “Không phải! Anh chỉ lo, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ bị người khác phát hiện thì làm sao bây giờ?”

Bách Lộ Thanh đưa tay vén lọn tóc rối ở bên tai lên, giọng điệu nhẹ nhàng thản nhiên, nghe có vẻ rất thờ ơ: “Đơn giản thôi, không phải hôm nay con anh sẽ đến thăm mẹ nó hay sao? Nếu thật sự bị người khác phát hiện, anh cứ nói do nó không cẩn thận rút máy thở là xong.”

Hàng lông mày của Trình Ngô Xuyên nhíu lại, vẫn không đưa ra quyết định.

Giọng điệu Bách Lệ Thanh lạnh lẽo độc ác: “Đây chính là cơ hội cuối cùng của anh, bây giờ trong phòng bệnh không có người khác mà chỉ có hai chúng ta, nếu lát nữa người tới, anh cũng không còn cơ hội nữa, đời này anh cũng đừng nghĩ lên làm chủ tịch nữa.”

Sức hấp dẫn của chiếc ghế chủ tịch lấn át cảm giác nhát gan của việc giết người.

Trình Ngô Xuyên hít một hơi thật sâu, rốt cuộc hạ quyết tâm, đi thẳng về phía giường bệnh của vợ.

Ông ta vừa định giơ tay rút ống dưỡng khí ra, Bách Lệ Thanh kịp thời nhắc nhở ông ta: “Đừng đụng hẳn tay vào, sẽ để lại dấu vân tay.”

Bàn tay đang duỗi ra của Trình Ngô Xuyên lập tức dừng lại, sau đó chuyển hướng về phía tủ đầu giường, rút khăn giấy ra, lót trong lòng bàn tay, sau đó không chút do dự rút ống dưỡng khí ở mũi mẹ anh ra.

Khi đó anh mới sáu tuổi, vẫn không hiểu cái ống này dùng để làm gì, cũng không biết mưu sát là gì, nhưng anh lại có thể cảm nhận rõ sự yên tĩnh và ngột ngạt trong phòng bệnh.

Không khí dường như bị đóng băng, anh nín thở, lo lắng sợ hãi nhìn ra bên ngoài khe cửa.

Mẹ cũng đang nhìn anh, hoặc có thể nói mẹ vẫn luôn nhìn anh.

Khe cửa rất hẹp nhưng ánh mắt bà ấy lại rất có lực xuyên thấu.

Anh hiểu ánh mắt đó của mẹ, là mệnh lệnh, ra lệnh cho anh không được phép  ra ngoài.

Nhưng thời gian dần trôi, khuôn mặt mẹ bắt đầu chuyển sang màu đỏ, sau đó là màu xanh, trên trán dần nổi gân xanh.

Trông bà ấy rất đau đớn nhưng ánh mắt vẫn rất kiên định.

Trong phòng bệnh vô cùng yên tĩnh, Trình Ngô Xuyên và Bách Lệ Thanh đều không nói gì, đứng yên bên cạnh giường bệnh của mẹ anh, trơ mắt nhìn bà ấy chịu đau đớn.

Con ngươi trong mắt mẹ bắt đầu trợn lên, anh bỗng nhiên hiểu ra, mẹ sắp vĩnh viễn rời xa mình vì cái ống vỏ trong suốt mà ba đã rút ra.

Ba muốn giết chết mẹ.

Khoảnh khắc này, anh đã hiểu mưu sát là gì.

Anh không muốn để mẹ rời đi, không muốn mất mẹ, anh muốn ngăn cản chuyện này lại, thế là anh liều lĩnh đẩy cửa tủ, xông ra ngoài.

Trình Ngô Xuyên và Bách Lệ Thanh đều không ngờ anh vẫn luôn trốn trong ngăn tủ.

Sau khi chạy ra khỏi tủ, anh chạy thẳng đến chỗ Trình Ngô Xuyên, muốn cướp ống dưỡng khí trong tay ông ta để đeo lại cho mẹ. Nhưng anh còn chưa kịp chạy đến chỗ Trình Ngô Xuyên thì Bách Lệ Thanh đột nhiên chạy tới bên cạnh ôm lấy anh, bà ta dùng một tay giữ chặt nửa người trên và cánh tay anh, khống chế cơ thể nhỏ bé của anh, tay còn lại bịt chặt miệng anh, không cho anh phát ra bất kỳ tiếng động nào.

Anh càng không ngừng phản kháng, giãy dụa, nhưng lúc đó anh quá yếu ớt, mọi sự phản kháng và giãy dụa của anh đều như lấy trứng chọi đá.

Mẹ cũng không ngờ anh lại đột nhiên lao ra, ánh mắt vốn bình thản của bà ấy đột nhiên trở nên vô cùng đau khổ, bà ấy cũng muốn giãy dụa ngồi dậy khỏi giường nhưng cơ thể lại không có chút phản ứng nào.

Trình Ngô Xuyên thờ ơ đứng bên cạnh giường bệnh, trơ mắt nhìn tính mạng của bà ấy trôi qua.

Thời gian bỗng nhiên trở nên rất chậm, tựa như đã qua mấy trăm năm.

Anh muốn khóc lóc gào thét, muốn gọi người đến cứu mẹ, nhưng đều vô dụng, Bách Lệ Thanh bịt chặt miệng của anh, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn vẻ mặt mẹ dần trở nên cứng ngắc.

Lúc bà ấy chết, hai mắt đỏ ngầu, lồi ra một cách đáng sợ.

Đó là chết không nhắm mắt.

Anh vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ánh mắt trước khi chết của mẹ, ánh mắt đó giống như một con dao đâm sâu vào lòng anh.

Có lẽ, anh không nên lao ra khỏi tủ, như thế mẹ sẽ không ra đi đau khổ như vậy.

Nhưng khoảnh khắc đó, anh chỉ muốn dốc hết sức lực để cứu mẹ mình.

Cho đến bây giờ anh vẫn không biết lúc ấy mình có làm sai điều gì không, nhưng anh biết rất rõ rằng chính Trình Ngô Xuyên và Bách Lệ Thanh đã hại chết mẹ anh.

Anh sẽ không bỏ qua hai người bọn họ.

So với Bách Lệ Thanh, người anh hận nhất là Trình Ngô Xuyên.

Ông ta không chỉ tự tay giết chết mẹ anh, mà ông ta còn tự tay hủy hoại cuộc đời bà ấy.

Cho nên, tất cả những đau khổ mà mẹ phải gánh chịu khi còn sống, anh nhất định sẽ trả lại Trình Ngô Xuyên gấp bội.



*Tác giả có lời muốn nói:

Trình gấu con đã bước chân vào con đường hắc hóa như vậy đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.