Trong mắt Trình Quý Hằng, cả đời này Trình Ngô Xuyên chỉ làm được duy nhất một chuyện tốt, đó là đã dùng tay khép mắt mẹ mình lại sau khi bà chết, trả lại thể diện cho bà ấy.
Sau khi mẹ qua đời, Bách Lệ Thanh vẫn không buông anh ra, cứ giữ chặt lấy cơ thể anh, đồng thời ra lệnh cho Trình Ngô Xuyên: “Anh qua đây khống chế nó để em đi lấy vali.”
Trình Ngô Xuyên không hiểu: “Em, em lại định làm gì nữa?”
Bách Lệ Thanh cực kỳ bất mãn: “Còn làm gì nữa? Đương nhiên dọn cái đống rối rắm này cho anh rồi! Nếu nó cứ đứng đây, lát nữa mà bị phát hiện thì anh chết chắc!” Vì để nhấn mạnh tính nghiêm trọng của chuyện này, bà ta lại bổ sung thêm một câu: “Nó đã chứng kiến anh giết người rồi!”
Trình Ngô Xuyên đứng sững ra, ông hoảng sợ nhìn bà ta: “Em, em định đưa nó đi đâu?”
Bách Lệ Thanh nhìn thấu suy nghĩ của ông ta, cười khẩy trả lời: “Yên tâm đi, em sẽ không động vào con trai cưng của anh đâu. Đợi mọi chuyện kết thúc em sẽ trả nó cho anh.”
Trình Ngô Xuyên thở phào nhẹ nhõm, lại vội vàng giải thích: “Không phải anh lo cho nó, anh chỉ thích Y Y nhà mình thôi. Nhưng mẹ anh coi nó như bảo bối ấy, nó còn sống thì anh mới có thể ăn nói với mẹ anh, nếu không mẹ anh chắc chắn sẽ không tha cho anh. Em cũng biết bà già đó tâm địa sắt đá cỡ nào, nếu nó xảy ra chuyện gì, hai chúng ta cũng sẽ tiêu đời luôn!”
Bách Lệ Thanh không rảnh nghe ông ta lắm lời, tức tối nói: “Đừng lắm lời nữa, còn không mau qua đây!”
Trình Ngô Xuyên lập tức làm theo lời Bách Lệ Thanh nói.
Lúc Trình Ngô Xuyên đi đến trước mắt anh, cuối cùng Bách Lệ Thanh cũng buông anh ra. Ngay lúc Trình Ngô Xuyên vươn tay ra chuẩn bị bịt miệng anh thì anh há to miệng, cắn một phát vào ngón trỏ của Trình Ngô Xuyên.
Lúc đó anh chỉ mới sáu tuổi, đã dùng hết sức để cắn ông ta.
Ông ta giết mẹ anh, anh phải báo thù cho mẹ.
Nhưng anh còn quá nhỏ, cho dù cắn mạnh hết sức thì cũng không thể làm gì được Trình Ngô Xuyên.
Trình Ngô Xuyên ấn đầu anh, cố gắng rút tay về, sau đó tát anh một cái thật mạnh, mắt ông ta đỏ quạnh lên, ông ta quát: “Thứ con hoang!”
Cú tát rất mạnh khiến tai anh ù đi, nhưng anh không thèm quan tâm, trong anh chỉ còn lại sự thù hận, anh hét to: “Ông giết mẹ tôi! Tôi phải giết ông! Tôi nhất định phải giết ông!”
Trình Ngô Xuyên sợ người khác nghe thấy tiếng hét của anh, ông ta hoảng hốt bịt kín miệng anh lại, đồng thời dùng đầu gối đè lên bụng anh, ấn anh xuống đất.
Anh cảm thấy xương của mình như sắp nát tan, nhưng cho dù giãy dụa phản kháng thế nào thì cũng không thể thoát được Trình Ngô Xuyên.
“Trông chừng nó, đừng để nó hét nữa!” Dặn dò xong, Bách Lệ Thanh vội vàng rời khỏi phòng bệnh.
Một lúc sau bà ta quay trở lại, còn xách theo một cái vali rất to.
Bà ta bảo Trình Ngô Xuyên khống chế anh, sau đó nhét miếng băng gạc vào miệng anh rồi trói tay chân anh lại, cuối cùng bà ta và Trình Ngô Xuyên nhét anh vào trong vali.
Suốt cả quá trình anh vẫn luôn ra sức giãy dụa phản kháng nhưng đều vô ích. Anh cố hét to nhưng miếng băng gạc trong miệng chặn lấy cổ họng anh, bịt kín giọng nói của anh, chỉ còn lại những tiếng nghẹn ngào không rõ.
Thậm chí anh còn chưa kịp nhìn mẹ lần cuối đã bị Bách Lệ Thanh đưa đi.
Không gian trong vali có hạn, bọn họ đành phải cuộn người anh lại.
Trong không gian vừa đen vừa kín này, anh cảm nhận được mình đang bị Bách Lệ Thanh kéo đi. Anh cố gắng phát ra âm thanh, muốn cho người khác chú ý tới nhưng lại chẳng có chút tác dụng nào.
Sau đó vali được đưa vào cốp xe hơi, Bách Lệ Thanh đưa anh về nhà.
Tại đây, anh đã gặp Trình Vũ Y lần đầu tiên.
Trình Vũ Y nuôi một con chó, là giống chó Tây Tạng, là quà sinh nhật mà Trình Ngô Xuyên tặng cho cô ta.
…
Bách Lệ Thanh nhốt anh vào trong chuồng chó, chuồng chó được đặt trong kho để đồ dưới cầu thang.
Phòng kho vừa kín vừa nhỏ hẹp, không có đèn, chỉ khi mở cửa ra mới có một chút ánh sáng chiếu vào.
Trình Vũ Y lớn hơn anh hai tuổi, diễu võ dương oai đứng trước chuồng chó, từ trên cao nhìn xuống anh: “Mày là Trình Quý Hằng à?”
Anh không nói gì, ôm đầu gối cuộn tròn trong góc chuồng chó, nhìn chằm chằm cô ta bằng ánh mắt đầy cảnh giác và thù địch.
Trình Vũ Y cười khẩy: “Mẹ tao nói mẹ mày là đồ phụ nữ không biết xấu hổ, bà ta cướp mất ba tao. Tao mới là đại tiểu thư nhà họ Trình, còn mày chỉ là chó hoang.”
Cái chết của mẹ vẫn còn rõ mồn một trước mắt, có lẽ là vì tận mắt chứng kiến cái chết của mẹ nên anh đã mất đi tính háo thắng ở một đứa trẻ.
Anh vẫn không tranh luận với Trình Vũ Y, cũng không cãi nhau với cô ta, thậm chí không bảo vệ mẹ, bởi vì trong lòng anh hiểu rõ làm vậy cũng vô ích.
Nhưng sự thù địch trong mắt anh lại dần dần chuyển thành thù hận.
Sự yên lặng của anh chọc giận Trình Vũ Y: “Mày câm à? Sao không nói chuyện với tao? Nếu vẫn không nói chuyện với tao thì tao sẽ thả chó cắn mày!”
Con chó ngao Tây Tạng kia rất nghe lời Trình Vũ Y, cô ta vừa dứt lời nó đã sủa về phía anh ở trong lồng.
Tiếng sủa của chó ngao vô cùng hung ác, như tiếng sư tử rống vậy.
Anh chắc chắn nếu Trình Vũ Y mở chuồng chó ra, con chó ngao này nhất định sẽ xông vào cắn xé anh thành từng mảnh.
Trình Vũ Y phát hiện nỗi sợ hãi lướt qua trên mặt anh bèn đắc ý cười: “Ha, hoá ra mày sợ chó à, vậy để nó làm bạn với mày nhé.” Cô ta hơi cúi người, nhẹ nhàng vỗ đầu con chó ngao: “Chocolate, nó thuộc về em, em phải trông chừng nó. Nếu nó không nghe lời, em cứ cắn nó.”
Cuối cùng cô ta vừa đắc ý vừa kiêu ngạo liếc mắt nhìn anh một cái rồi rời khỏi phòng kho, đóng cửa lại.
Nguồn sáng biến mất, anh bị bóng tối bao trùm. Con chó ngao khổng lồ kia ẩn nấp trong bóng tối, tiếng thở của nó vừa to vừa rõ. Chỉ cần anh tạo ra chút tiếng động gì ở trong lồng, nó sẽ phát ra tiếng sủa hung ác.
Anh bị nhốt suốt ba ngày.
Bách Lệ Thanh nhốt anh như một con chó, bắt anh ăn uống ngủ nghỉ trong chuồng, cho anh uống nước, ăn đồ ăn của chó.
Nhưng anh không hề đụng đến bát đồ ăn cho chó kia, anh là người, không phải chó.
Anh sẽ không chịu khuất phục trước kẻ đã giết mẹ mình.
Anh chỉ uống nước, cứ đói là uống nước.
Đến ngày thứ tư, bà nội đến.
Lúc đó anh đang phát sốt, cả người mê man, trong lúc mơ màng anh lại nghe thấy tiếng sủa của con chó ngao kia. Nhưng tiếng sủa lần này khác với lần trước, lần này tiếng sủa kéo dài rất lâu.
Anh mơ mơ màng màng mở mắt ra.
Ầm một tiếng, cửa phòng kho bị đá văng ra. Con chó ngao kia đã sẵn sàng chiến đấu từ trước, nó nhảy bổ ra ngoài. Ngay sau đó bên ngoài cửa vang lên tiếng ầm ầm, giống như tiếng gậy đập mạnh lên một thứ đồ nặng nào đó, tiếp đó tiếng gào thét đau lòng của Trình Vũ Y vang lên: “Chocolate!”
Sau tiếng gào thét của cô ta là một loạt tiếng gậy.
Con chó ngao kia đang rên rỉ.
“Quý Hằng!” Bà nội xông vào phòng kho, nhìn thấy anh đang bị nhốt trong chuồng.
Giây phút ấy, bà cụ sợ tới mức tay chân luống cuống bế anh ra khỏi chuồng, đồng thời không ngừng gọi tên anh, xác định xem anh còn sống không.
Đầu rất đau, cơ thể rất lạnh, anh khó khăn mở mắt ra.
Bà nội thở phào một hơi, ngay sau đó tất cả sự hoảng sợ trên mặt bà ấy đều chuyển thành tức giận.
Sau khi được bà nội bế ra khỏi phòng kho, anh mới nhìn thấy ba người đàn ông lực lưỡng đang vây đánh con chó ngao kia.
Bọn họ là vệ sĩ bà nội dẫn tới.
Trên đầu gậy thép trong tay ba người đấy đều có đinh nhọn, con chó ngao kia bị đánh bê bết máu, gục xuống vũng máu.
Trình Vũ Y vẫn đang gào thét thảm thiết.
Bách Lệ Thanh đứng bên cạnh con gái với sắc mặt tái nhợt, nhìn bà nội anh với vẻ mặt hoảng sợ.
“Hừ, được đấy Bách Lệ Thanh!” Giọng điệu của bà nội cực kỳ giận dữ, trong ánh mắt hiện lên sự tức giận ngút trời.
Sắc mặt Bách Lệ Thanh trở nên hốt hoảng: “Con, con cũng là vì Ngô Xuyên, bà cũng biết chuyện anh ấy làm rồi phải không? Chuyện này không thể để người khác biết được, cho nên con mới đưa nó về đây.”
Bà ta cho rằng nắm giữ tội giết vợ của Trình Ngô Xuyên trong tay là có thể uy hiếp được bà nội, có thể khiến bà nội anh bỏ qua cho bà ta.
Nhưng điều bà cụ này ghét nhất là bị uy hiếp.
“Đánh chết rồi thì dừng lại đi.” Bà ấy ra lệnh cho ba vệ sĩ kia dừng tay, sau đó giao anh cho một trong ba vệ sĩ rồi ra lệnh cho một vệ sĩ khác: “Đè cô ta xuống cho tôi.”
Mặt Bách Lệ Thanh trắng bệnh, bà ta còn chưa kịp chạy trốn thì đã bị tay vệ sĩ cao to lực lưỡng kia đè xuống đất.
“Mẹ!” Trình Vũ Y bắt đầu thét chói tai, xông tới bên cạnh bà nội, bắt đầu vung tay vung chân đánh bà ấy: “Bà già khốn kiếp! Thả mẹ tôi ra!”
Bà nội anh cười khẩy, nhìn chằm chằm Trình Vũ Y bằng ánh mắt lạnh lùng: “Bà già khốn kiếp? Mẹ mày dạy mày giỏi thật đấy! Hôm nay tao sẽ cho mày biết sự lợi hại của bà già khốn kiếp này!” Bà ấy ra lệnh cho tay vệ sĩ thứ ba: “Lôi cái thứ con hoang này đi cho tôi.”
Tay vệ sĩ kia làm theo, Trình Vũ Y bị anh ta kéo đi như kéo một con gà con vậy.
Bà cụ cúi người nhặt cây gậy thép mà vệ sĩ ném xuống đất lên, trên gậy còn dính máu của con chó ngao kia, bước từng bước về phía Bách Lệ Thanh.
Cả người Bách Lệ Thanh run lên, khuôn mặt tràn đầy sợ hãi. Bà ta giãy dụa nhưng lại chẳng ích gì, bà ta bắt đầu khóc lóc cầu xin bà cụ: “Con sai rồi, con sai rồi. Xin bác tha cho con, con không dám nữa, con sai rồi… A!”
Bà cụ không nói nhiều lời mà chỉ giơ tay lên, tàn nhẫn đánh lên người Bách Lệ Thanh.
Cây đinh trên đầu gậy đâm vào da thịt Bách Lệ Thanh một cách không thương tiếc, bộ áo ngủ màu trắng mà bà ta đang mặc lập tức thấm màu máu đỏ.
Lúc bà cụ giơ cây gậy lên còn bắn ra mấy giọt máu.
Chỉ một gậy đã khiến Bách Lệ Thanh không thể động đậy, sắc mặt bà ta trắng bệch như tờ giấy, mồ hôi đổ đầy trán.
Trình Vũ Y lại bắt đầu hoảng sợ kêu to: “Mẹ ơi! Mẹ!” Cô ta định nhào qua chỗ mẹ nhưng bị vệ sĩ đè chặt vai lại khiến cô ta không thể động đậy được.
Bà cụ chẳng hề buông tha cho Bách Lệ Thanh, đánh bà ta hết gậy này đến gậy khác, đến khi cả người bà ta đầy máu mới dừng tay.
Sau đó bà cụ từ trên cao nhìn xuống Bách Lệ Thanh đang nằm thoi thóp trên mặt đất, ánh mắt khinh thường tựa như đang nhìn một con chó chết: “Sau này nếu mày còn dám đụng vào cháu trai tao, tao sẽ giết mày và cái thứ con hoang mà mày sinh ra.”
Bách Lệ Thanh thở thoi thóp, siết chặt hai tay.
Bà cụ nhìn thấy chi tiết này, vì muốn khiến Bách Lệ Thanh hoàn toàn khiếp sợ, bà ấy lại giơ cánh tay lên, nhưng lần này không phải đánh Bách Lệ Thanh mà là đánh Trình Vũ Y.
Nhưng nể tình cô ta cũng là cháu gái mình nên bà ấy không dùng hết sức, tuy nhiên cây gậy thép vẫn lướt qua mặt cô ta, cây đinh dài đâm thẳng vào gò má non nớt của cô ta.
Má phải của Trình Vũ Y lập tức chảy đầy máu, cô ta bắt đầu kêu thảm thiết—— vết sẹo đó vừa dài vừa sâu, mãi đến khi cô ta trưởng thành vẫn còn trên mặt.
Bách Lệ Thanh hoàn toàn hoảng sợ, cũng bắt đầu gào thảm thiết, khóc lóc xin tha: “Con sai rồi, con thật sự biết sai rồi, con sai rồi tôi không bao giờ làm nữa. Con cầu xin bác, bác tha cho con bé đi. Con bé còn nhỏ, nó mới có tám tuổi, con bé là cháu gái của bác đấy!”
Bà cụ cười khẩy: “Cháu trai tao mới sáu tuổi, mày có chịu tha cho thằng bé không?”
Bách Lệ Thanh khuỵu gối quỳ xuống rồi liên tục dập trán xuống đất: “Con sai rồi, con sai rồi, con sai rồi…”
Bà cụ không thèm để ý tới bà ta nữa mà ném gậy thép trong tay xuống, bế lấy anh từ tay vệ sĩ rồi rời khỏi nhà Bách Lệ Thanh.
Sau đó bà nội đưa anh đến bệnh viện.
Anh sốt cao mãi, còn lâm vào trạng thái hôn mê, bà nội vẫn luôn ngồi bên giường anh, ba ngày sau anh mới hạ sốt.
Lúc đó trong phòng bệnh chỉ có anh và bà nội, sau khi tỉnh, câu đầu tiên anh nói được là: “Trình Ngô Xuyên đã giết mẹ con.”
Kết quả là sau khi dứt lời anh bị ăn một cái tát.
“Sau này bà còn nghe thấy con nói linh tinh nữa, bà đánh chết con.” Sắc mặt bà nội lạnh lùng, cứng rắn như một tấm sắt không hề có tính người.
Hốc mắt anh ươn ướt, bởi vì tức giận và oán hận mà hô hấp bắt đầu dồn dập. Anh siết chặt tay, kìm nén nước mắt, có chết cũng không khuất phục: “Trình Ngô Xuyên đã giết mẹ con!”
Bà nội lại cho anh một cái tát, lần này còn đau hơn lần trước.
Anh phẫn nộ trừng mắt nhìn bà nội, giọng nói còn lớn hơn lúc nãy một chút, gần như là dùng hết sức hét lên: “Trình Ngô Xuyên đã giết mẹ con! Con hận ông ta, con phải báo thù cho mẹ con!”
Lần này bà nội không tát anh nữa, ánh mắt bà ấy đen nhánh sâu thẳm giống như vực sâu không thấy đáy: “Con muốn đụng đến con trai bà thì phải bước qua xác bà đã.”
Anh tức giận đến mức cả người run lên, ánh mắt nhìn bà nội ngập tràn sự thù hận.
“Còn nữa, nếu như con thật sự muốn báo thù, nhất định phải khiến bản thân mình trở nên mạnh mẽ. Dựa vào con bây giờ làm sao báo thù cho mẹ con được? Nếu bà không đến cứu con, con đã bị Bách Lệ Thanh giết chết rồi. Cho nên, điều kiện tiên quyết để con báo thù là không bị cô ta giết chết, phải sống thật tốt, bình an lớn lên. Sau khi trưởng thành, trở nên mạnh mẽ rồi, con mới có thể báo thù cho mẹ, hiểu chưa?”
Anh mãi mãi không quên được giọng điệu và dáng vẻ của bà cụ khi nói những lời này với mình.
Lạnh lùng, cứng rắn, lại mang theo sự mong đợi.
Mặc dù lúc đó anh chỉ mới sáu tuổi, nhưng đã hiểu được ý nghĩa trong những lời này.
Hiện tại anh không thể báo thù cho mẹ được, bởi vì anh còn nhỏ, nhỏ đến mức một ngón tay của Bách Lệ Thanh cũng có thể bóp chết anh. Cho nên anh cần giữ lấy mạng sống để lớn lên, trở nên mạnh mẽ hơn, như vậy mới có thể báo thù cho mẹ.
Sau khi nghe xong lời này của bà nội, anh bật khóc. Nước mắt tích tụ rất nhiều ngày tuôn ra như dòng nước lũ, anh gào khóc, cuối cùng cũng bộc lộ sự yếu ớt mà một đứa trẻ nên có: “Con nhớ mẹ…”
“Bà cũng nhớ mẹ bà, nhưng mẹ của bà đã mất mấy chục năm rồi.”
“Đừng khóc, rồi con sẽ quen với những tháng ngày không có mẹ.”
“Bà nội vẫn sẽ bên cạnh con, bà sẽ nắm bàn tay nhỏ của con, cùng con trưởng thành.”
Nhưng bà cụ cũng chỉ ở bên cạnh anh được chín năm, tới năm anh mười lăm tuổi, bà đã đi tìm mẹ mình.
Trước khi mất bà cụ đã đưa ra cho anh một yêu cầu: “Nể tình bà nuôi con lớn đến nhường này, sau này tha cho ba con được không?”
Anh lắc đầu: “Bà chưa tới nước để con nể mặt tới vậy đâu.”
Bà ấy im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài một hơi, đổi yêu cầu: “Vậy bà muốn con sống thật tốt, lần này nể mặt được rồi chứ?”
Anh đồng ý với bà cụ: “Vâng ạ.”
Sau khi bà nội qua đời, Trình Ngô Xuyên tiếp quản tập đoàn như mong muốn, trở thành Chủ tịch mới. Kể từ đó, nhà họ Trình bắt đầu ngày càng sa sút.
Theo yêu cầu của bà nội lúc còn sống, anh ra nước ngoài du học, sáu năm sau mới trở về.
Mục đích trở về chỉ có một: khiến Trình Ngô Xuyên phải trả cái giá xứng đáng.
…
Trình Quý Hằng chưa từng nghĩ mình sẽ kể những chuyện này cho người khác nghe, càng chưa từng nghĩ người này sẽ là một Quả Đào ngốc. Lúc kể cho cô nghe về những chuyện mình trải qua thời thơ ấu, anh luôn thầm cảnh cáo bản thân nên ngậm miệng, nhưng anh không thể nào kiểm soát được bản thân.
Đôi mắt của cô giống như có ma lực, liên tục mê hoặc anh, khiến anh phải nói tiếp.
Nhưng anh đã lược đi rất nhiều chi tiết, cũng thay đổi một số chi tiết, nếu không thì hình tượng nhân vật “người vô gia cư không xu dính túi” sẽ sụp đổ mất.
Sau khi nghe câu chuyện của Trình Quý Hằng xong, Đào Đào chỉ cảm thấy đau lòng.
Ban nãy cô chỉ cảm thấy thế giới không công bằng, cho rằng bản thân là người thê thảm nhất trên đời này. Bây giờ cô đã hiểu, trên thế giới còn rất nhiều người thê thảm hơn, Trình Quý Hằng là một trong số đó.
Cô thật sự rất đau lòng cho anh.
Những chuyện mà anh từng trải qua, nếu như xảy ra với cô thì cô chẳng thể chịu nổi.
Thảo nào anh sợ tối như vậy, thảo nào anh sợ chó như thế.
“Mọi chuyện sẽ trở nên tốt đẹp thôi.” Ánh mắt cô kiên định nhìn anh, nói với giọng điệu chắc nịch: “Ít nhất bây giờ anh vẫn còn sống, còn sống tốt, chỉ cần còn sống thì sẽ có hy vọng. Bà nội tôi thường nói khổ trước sướng sau, anh đã chịu khổ hết rồi, nửa đời còn lại nhất định sẽ rất hạnh phúc!”
Phản ứng tích cực lạc quan này nằm ngoài dự đoán của Trình Quý Hằng.
Ban nãy còn khóc to suy sụp, oán giận thế giới không công bằng mà, bây giờ lại khổ trước sướng sau?
Nhanh như vậy đã được chữa lành rồi sao?
Ngoài bất ngờ ra, Trình Quý Hằng lại bắt đầu tò mò. Tò mò năng lực chịu đựng Quả Đào ngốc này rốt cuộc lớn cỡ nào?
Có phải cô mãi mãi sẽ không bị hiện thực đánh gục hay không?
Thấy anh vẫn mãi không nói gì, Đào Đào còn tưởng anh vẫn còn đang đắm chìm trong ký ức bi thương, lập tức đổi chủ đề: “Nghỉ ngơi xong chưa? Chúng ta tiếp tục leo lên trên nhé?” Nói xong cô đứng dậy khỏi băng ghế, tiện tay cầm lấy chai nước khoáng đưa cho anh: “Uống chút nước trước đi.”
Trình Quý Hằng nhận lấy chai nước, vừa định vặn nắp chai, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì đó lại trả chai cho cô: “Tay đau, không vặn được.”
Giọng điệu vừa đáng thương lại yếu ớt này, biểu cảm này, ngoan ngoãn yếu đuối khiến người ta thương xót.
Mùi thảo mai đập vào mặt, Đào Đào không hề có năng lực chống cự, lập tức nhận lấy chai nước khoáng rồi vặn mở nắp chai cho anh.
Anh nhận lấy cái chai, khiêm tốn lịch sự: “Cảm ơn.”
Đào Đào tích cực trả lời: “Đừng khách sáo!”
Sau khi uống nước xong, hai người rời khỏi chòi nghỉ mát. Vừa mới quay lại con đường lên núi thì chợt nghe thấy có người gọi: “Đào… cô Đào!”
Nhìn theo tiếng gọi, Đào Đào không khỏi ngạc nhiên: “Tuần Triển!”
Trình Quý Hằng cũng biết thằng nhóc này. Có lần anh đi đón Quả Đào ngốc này tan làm, đúng lúc nhìn thấy cậu ta đang bắt nạt Quả Đào, thế là anh dạy dỗ cậu ta một chút. Cũng không dạy dỗ quá đáng, chẳng qua anh chỉ vỗ vào đầu cậu ta hai cái thôi.
Tuần Triển nhìn thấy Đào Đào trước nên buột miệng muốn gọi “Đào Tử”, kết quả vừa mới gọi “Đào” thì đã nhìn thấy người bạn trai bạo lực của cô Đào.
Hai cái vỗ kia, suýt chút nữa khiến cậu ta chấn thương sọ não.
Đã qua nửa tháng nhưng những gì còn sót lại sau hai cái vỗ đấy vẫn còn. Cậu ta kịp thời dừng cương trước bờ vực*, máy móc đổi chữ “Đào” sắp thốt ra khỏi miệng thành “cô Đào”.
[*Khi đến bên bờ của sự nguy hiểm thì biết tỉnh ngộ.]
Sau khi nhìn thấy Tuần Triển, Đào Đào vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ, lúc nhìn thấy cô gái bên cạnh cậu ta, cảm giác bất ngờ biến thành kinh ngạc và hóng hớt
Cô gái đó vô cùng xinh đẹp, đang nắm tay Tuần Triển.
Hiển nhiên là bạn gái của cậu ta.
Đào Đào không phản đối yêu sớm, bởi vì thu hút người khác phái là hành vi rất bình thường, huống chi các thiếu nam thiếu nữ đương tuổi dậy thì mới chớm biết yêu, trong lòng có người mình thích cũng là chuyện bình thường. Với lại kiểu yêu đương trong sáng này cũng rất đẹp, chỉ cần có thể giữ vững nguyên tắc và ranh giới cuối cùng thì yêu đương cũng không sao cả.
Nhưng người bên cạnh cô lại có ý kiến khác.
“Cậu nhóc, không ngờ cậu lại yêu sớm cơ đấy?” Trình Quý Hằng không phải người thích xen vào chuyện người khác, nhưng anh rất ngứa mắt cậu trai này: “Thi được bao nhiêu điểm mà dám yêu sớm?”
Tuần Triển cũng chẳng ưa gì anh, huống chi bạn gái còn đứng bên cạnh, cậu ta không thể mất mặt nên ngay lập tức nổi giận: “Trời **, ông đây yêu sớm liên quan đếch gì đến anh?”
Đào Đào cũng dùng khuỷu tay huých anh một cái: “Anh bớt xen vào chuyện của người ta đi.”
Trình Quý Hằng: “Tôi sợ cậu ta làm lỡ dở con gái nhà người ta, nếu sau này con gái tôi dám yêu sớm, tôi sẽ đánh gãy chân thằng bé kia.”
Đào Đào khó mà tin được: “Thật hả?”
Đây là thời đại nào rồi mà còn không cho phép bọn trẻ có tình yêu học đường chứ?
Trình Quý Hằng gật đầu, rất nghiêm túc: “Thật, yêu sớm bao giờ con gái luôn thiệt thòi nhất.” Nếu sau này anh thật sự có con gái, tuyệt đối sẽ không cho phép con bé yêu sớm, chứ đừng nói là mơ mộng vấn vương tới!
Đào Đào nhìn Trình Quý Hằng bằng ánh mắt khó nói, trong đầu hiện ra một câu—— ánh sáng của người ba nghiêm khắc soi rọi đường con đi.
Tuần Triển chỉ cảm thấy người này đang ra vẻ.
Thích ra vẻ là một căn bệnh, cần phải trị.
Cậu ta quyết định phải trị cho bằng được tên bạn trai thích ra vẻ này của cô Đào mới được.
“Cô Đào, ban nãy hai người làm gì vậy? Nghỉ ngơi ạ?” Cậu ta hỏi.
Đào Đào gật đầu: “Ừm, tay anh ấy không thoải mái lắm.”
Tuần Triển: “Vậy sức khoẻ anh bạn trai này của cô cũng không tốt lắm nhỉ, mới đi được mấy bước đã đòi nghỉ rồi à?” Nói xong cậu ta ngồi xổm xuống trước mặt bạn gái mình: “Nào, lên đi, anh cõng em.”
Đào Đào đỏ mặt, vừa định giải thích chuyện bạn trai, kết quả Trình Quý Hằng bỗng nhiên xoay lưng về phía cô rồi cong gối cúi người, vỗ vỗ bả vai mình, ra lệnh cho cô: “Lên đi.”
“…”
Cần gì phải hơn thua như thế chứ.
Đào Đào: “Không cần đâu, tôi có thể tự…”
Còn chưa nói xong đã bị Trình Quý Hằng cắt ngang, anh thúc giục: “Nhanh lên đi.”
Đào Đào: “Anh hết đau tay rồi hả?”
Trình Quý Hằng: “Hết rồi.”
“…”
Đối với người thảo mai như anh thì chuyện tay đau hay không cũng chỉ là chuyện thoáng qua.
Trình Quý Hằng: “Nếu như cô không lên thì hôm nay tôi sẽ không đi nữa đâu đấy.”
Đào Đào bất lực vô cùng. Cô rất ngại để anh cõng mình lên núi nhưng lại không thể thuyết phục được người này, cô thở dài, đành phải nằm sấp lên lưng anh, vòng tay qua cổ anh.
Trình Quý Hằng ôm lấy hai chân cô, nhẹ nhàng nâng cô lên khỏi mặt đất, anh ngẩng đầu liếc mắt nhìn Tuần Triển đã cõng bạn gái chạy ở phía trước, vô cùng đắc ý nói với Đào Đào: “Đừng lo, chúng ta sẽ vượt qua cậu ta ngay thôi.”
“…”
Tôi không lo, tôi thật sự không lo.
Trình Quý Hằng thề thốt: “Hôm nay tôi nhất định sẽ khiến cô thắng!”
Đào Đào bỗng nhiên bị chọc đúng chỗ cười, cô nằm trên vai anh cười to.
Tiếng cười của cô gái rất êm tai, giống như tiếng chuông bạc giòn tan.
Trình Quý Hằng cũng lây nhiễm tiếng cười của cô, khóe môi anh bất giác cong lên, anh hơi nghiêng đầu, nhướng mày nhìn cô: “Cô vẫn không tin à? Hồi còn là tiền đạo trong đội bóng của trường, tôi còn rê bóng vượt qua người khác, bây giờ cõng cô vượt qua người khác thì có là gì.”
Đào Đào cười trả lời: “Tôi tin, tôi tin lắm!”
Trình Quý Hằng: “Ôm chặt vào, chuẩn bị xuất phát.”
Đào Đào lập tức ôm chặt cổ anh.
Trình Quý Hằng ôm chặt hai chân cô, cõng cô trên lưng lao lên đỉnh núi.
Tốc độ của anh rất nhanh, dù có cõng người khác cũng không ảnh hưởng đến bước đi của anh. Chỉ một chốc anh đã vượt qua Tuần Triển, nhưng lúc đi qua người Tuần Triển, anh không thèm liếc mắt nhìn đứa nhỏ lấy một cái mà còn cười cười nói nói với Đào Đào: “Tôi có đỉnh không?”
Lúc này ánh mặt trời vừa hay chiếu lên khuôn mặt trắng nõn tuấn tú của anh.
Anh nở nụ cười tựa như một chàng trai mới lớn, trên trán óng ánh mồ hôi.
Trái tim Đào Đào bỗng nhiên rung lên, không rung mạnh nhưng dư âm vô tận.
Như dây thường xuân quấn lấy thân cây, như liễu yếu trước gió.
Ngoài ba ra, từ trước đến nay chưa một ai cõng cô lên núi.
Cô còn tưởng rằng cả đời này cũng sẽ không có.
Nhưng bây giờ thì có rồi.
Giây phút này cô bỗng nhiên muốn thời gian dừng lại.
Có lẽ vì trời nóng quá nên gương mặt cô bỗng nhiên nóng dần lên, cánh tay cũng bất giác ôm chặt lấy anh.
Yên lặng một lúc, cô mới nhỏ giọng hỏi: “Anh có thể… cõng tôi lên đến đỉnh núi không?”
Trình Quý Hằng vẫn bước tiếp, giọng điệu kiên định: “Vốn dĩ tôi định cõng cô lên đến đỉnh núi mà.”
—
*Tác giả có lời muốn nói:
Tim Quả Đào đập thình thịch, hai người bọn họ là hơi ấm nhân gian của nhau.
Còn nữa, thứ mà mọi người muốn xem, cũng sắp tới rồi. [đầu chó.jpg]
*
Tặng kèm hai câu chuyện nhỏ:
Câu chuyện 1:
Hai mươi năm sau, thiếu gia nhà họ Bạch cúi đầu nhìn hai chân mình, trầm mặc.
Hai mươi lăm năm sau, thiếu gia nhà họ Quý cúi đầu nhìn hai chân mình, cũng trầm mặc.
Câu chuyện 2:
Hiện tại——
Trình chó: “Sau này ông đây chắc chắn sẽ làm một người ba nghiêm khắc, cho dù là con trai hay con gái, ông đây cũng sẽ không mềm lòng.”
Sau này——
Quả Đào mini: “Hừ! Con dỗi ba rồi!”
Trình chó: “Ba sai rồi, ba xin lỗi con, ba xin lỗi con mà, con đừng dỗi ba nữa được không?”