Suốt cả đêm, Đào Đào đều trằn trọc khó ngủ, chỉ cần nhắm mắt lại là trong đầu sẽ hiện ra hình ảnh chiều hôm qua Trình Quý Hằng hôn mình trong phòng bếp, cho dù cô có kiềm chế hay chống cự thế nào đi chăng nữa thì cũng không gạt bỏ được hình ảnh này, dường như nó đã ăn sâu vào trong tâm trí cô.
Không ngờ anh lại hôn cô.
Chỉ là một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng lại mang đến cho cô sự rung động cùng sự bất ngờ khôn cùng.
Còn cả câu kia của anh nữa: “Sau này em đừng nghĩ đến Tô Yến nữa, đi theo anh đi.”
Anh đang tỏ tình ư?
Hay chỉ là… một câu bông đùa?
Đến tận bây giờ, trong đầu cô vẫn còn rất rối ren, hoàn toàn không thể bình tĩnh được.
Lúc ấy cô bối rối lắm, não đột ngột trở nên trống rỗng, cô hoàn toàn không biết phải trả lời anh thế nào, thậm chí cũng suýt quên mất phải hít thở thế nào.
Cô chỉ cảm thấy nhiệt độ trong phòng bếp càng ngày càng nóng, như thể mình là một con cua đặt trong một chiếc lồng hấp ở trên nước sôi vậy, cả người càng ngày càng nóng, gương mặt nóng như thiêu như đốt.
Không cần nghĩ cũng biết khi đó mặt cô nhất định còn đỏ hơn cả cua hấp.
Cô vẫn nhớ rõ ánh mắt anh nhìn cô lúc đó mang theo mong đợi, cũng mang theo sự căng thẳng— Anh đang chờ đợi câu trả lời của cô.
Nhưng cô vẫn không trả lời anh, bởi vì cô không biết phải trả lời thế nào, đầu óc hỗn loạn nhưng trong lòng còn hỗn loạn hơn. Trong đầu cô như có một cái trống to, một cây dùi gỗ đang không ngừng đánh vào mặt trống, khiến đầu cô choáng váng không biết làm sao.
Hồi còn đi học cô cũng từng nhận được không ít lời tỏ tình từ các bạn nam, nhưng chưa lần nào lại khiến mờ mịt bối rối giống như lần này.
Hơn nữa mấy bạn nam đó cũng không ai hôn cô trước rồi mới tỏ tình.
Chỉ có Trình Quý Hằng.
Trước kia cô chưa từng bị ai hôn, anh là người đầu tiên.
Cho đến bây giờ, nửa khuôn mặt cô vẫn còn đang hơi nóng.
Trước đây sau khi được tỏ tình, cô sẽ đều dứt khoát từ chối, nhưng mà lần này cô lại không biết phải từ chối như thế nào, khi đó cô thậm chí còn quên rằng mình có cả lựa chọn từ chối.
Lúc ấy cô giống như một con ngốc, vội vàng cúi đầu xuống, dùng giọng điệu cứng nhắc máy móc nói một câu: “Mau nấu cơm đi, còn phải đi đưa cơm cho bà nội nữa.”
Cô nhớ sau khi mình nói những lời này xong, Trình Quý Hằng đã thở dài, có vẻ rất thất vọng. Nhưng anh vẫn không từ bỏ, giọng điệu dịu dàng mà cũng rất kiên định mà nói với cô: “Anh sẽ luôn chờ em.”
Cô cảm thấy mặt mình đã nóng đến mang tai, cô không nói gì nữa, đầu cúi gằm xuống, im lặng thái rau.
Sau đó cô không nói thêm câu nào với anh, sau khi cắt xong rau thì bắt đầu nấu cơm. Anh vẫn đứng ở bên cạnh, thỉnh thoảng lại đưa đồ cho cô, giúp cô một tay.
Từ khi anh sống chung nhà, hầu như ngày nào hai người cũng nấu ăn cùng nhau như thế này. Ban đầu cô còn chê anh thừa thãi, còn cảm thấy anh đứng trong phòng bếp vừa tốn diện tích vừa ảnh hưởng đến việc nấu ăn của cô. Nhưng dần dà cô dần quen với cảm giác có anh bên cạnh khi nấu ăn, số lần phối hợp càng nhiều, hai người cũng ngày càng ăn ý hơn. Bây giờ lúc nấu ăn cô hầu như không cần lên tiếng, chỉ một ánh mắt hoặc một động tác là anh đã biết nên làm như thế nào.
Cô nấu cơm, làm món thịt kho tàu, canh xương hầm củ sen và bắp, xào thêm một dĩa rau xanh cà rốt.
Cô biết anh không ăn thịt mỡ, cho nên lúc mua thịt ở chợ đã đặc biệt chọn một miếng thịt nạc.
Khi ăn cơm cô cũng không nói chuyện với anh. Vội vàng ăn cơm xong, cô liền đi đến bệnh viện đưa cơm cho bà nội.
Lần này anh không cùng cô đi đến bệnh viện, có lẽ muốn để cô một mình bình tĩnh lại.
Cô thực sự cần ở một mình để bình tĩnh lại, đầu óc rối bời, như có người châm lửa bên trong. Bà nội cũng nhìn ra vẻ mất hồn mất vía của cô, còn hỏi cô làm sao vậy. Cô chỉ có thể trả lời là không có chuyện gì.
Cô ở bệnh viện đến hơn chín giờ vẫn chưa về nhà.
Cuối cùng, Trình Quý Hằng vẫn đến bệnh viện đón cô về nhà.
Trên đường về nhà cô vẫn cúi đầu, giữ im lặng suốt đường đi. Anh cũng không ép cô nói chuyện, chỉ theo sát bên cạnh cô một tấc cũng không rời.
Khi anh chưa xuất hiện trong cuộc sống của cô, mỗi lần về nhà một mình vào buổi tối cô đều sẽ sợ hãi.
Ban đêm ở thị trấn nhỏ rất yên tĩnh, sau tám rưỡi tối trên đường cái gần như không có ai, cô rất sợ giữa đường sẽ gặp phải kẻ xấu nên trong túi luôn thủ một con dao nhỏ và bình xịt tự vệ.
Nhưng từ khi anh xuất hiện, cô không cần phải sợ hãi nữa.
Ngày nào anh cũng đến đón cô tan làm, buổi tối lại cùng nhau về nhà.
Có lẽ bà nội nói không sai, cô quá mềm yếu mà anh thì cực kỳ kiên cường, khi ở bên anh cô luôn có cảm giác an toàn.
Cô không thể không thừa nhận, bản thân đã có chút quen với cuộc sống có anh bên cạnh.
Nhưng cô vẫn không biết phải giải quyết tình cảm này như thế nào.
Quá đường đột.
Sau khi về đến nhà, cô liền nhốt mình trong phòng ngủ, bởi vì không biết phải đối mặt với anh thế nào.
Cô rúc trong chăn, yên lặng lắng nghe tiếng động ngoài cửa, mãi đến khi anh rửa mặt xong rồi trở về phòng ngủ, cô mới chạy ra ngoài tắm rửa.
Lúc chui lại vào trong chăn thì cũng đã gần mười một giờ, bình thường giờ này cô đã buồn ngủ rồi, nhưng tối hôm nay làm thế nào cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại là sẽ nghĩ đến anh và nụ hôn chuồn chuồn lướt nước đó.
Cô cứ trằn trọc mãi cho đến khi sắc trời ngoài cửa sổ đã tờ mờ sáng mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
…
Đêm qua Trình Quý Hằng cũng không ngủ được, anh gối tay nhìn chằm chằm lên trần nhà, trong lòng buồn bực.
Trong lòng anh đã có dự tính trước với Quả Đào ngốc này, anh chắc chắn có thể khiến cô đổ mình.
Nhưng anh không hiểu tại sao mình phải làm như vậy.
Trước đây anh chưa từng chủ động trêu chọc bất kỳ người phụ nữ nào, chứ đừng nói là bỏ thời gian dùng thủ đoạn khiến một cô gái phải lòng mình. Anh cảm thấy việc này rất lãng phí thời gian.
Nhưng Quả Đào ngốc này lại một lần nữa trở thành ngoại lệ của anh.
Mỗi khi gặp cô, anh đều không thể tự kiềm chế.
Mà sở dĩ hồi đầu anh cứ bám lấy cô không đi, đơn giản chỉ vì cảm thấy cô nàng ngốc này rất thú vị, có thể khiến anh thoải mái mà thôi.
Ngay từ đầu, anh đã coi cô là trò tiêu khiển.
Thế giới của cô sạch sẽ giống như một tờ giấy trắng, ngây thơ lại đơn thuần, mà hai thứ này vừa vặn chính là thứ mà anh coi thường nhất, nhưng hiện tại anh lại muốn độc chiếm toàn bộ thế giới của cô.
Anh cảm thấy mình chắc chắn điên rồi, nếu không sẽ không thể nào làm ra chuyện ngay cả chính anh cũng không hiểu được thế này.
Đêm nay anh ngủ rất muộn nhưng lại dậy rất sớm, thói quen nhiều năm khiến đồng hồ tỉnh giấc sinh học của anh cố định vào khoảng sáu giờ rưỡi sáng.
Sau khi dậy, trước tiên anh đi rửa mặt, sau đó xuống lầu mua đồ ăn sáng, mua xong thì đặt lên bàn trà phòng khách, chuẩn bị đầy đủ chén đũa rồi lại đi gọi cô dậy— Đây là thói quen suốt gần một tháng qua của anh sau khi dậy.
Sáng nay anh gọi cô hai lần, trong phòng ngủ không có ai đáp lại.
Không cần nghĩ cũng biết, Quả Đào ngốc này chắc chắn là cả đêm không ngủ, đến tận rạng sáng mới thiếp đi.
Có điều gần đây cô được nghỉ, anh muốn để cô ngủ thêm một lát cho nên không tiếp tục gọi cô dậy nữa.
Ăn sáng xong, anh xách theo đồ ăn sáng mang đến cho bà cụ, một mình đến bệnh viện.
Buổi sáng bệnh viện đông không khác gì trạm tàu điện ngầm giờ cao điểm sáng sớm, Trình Quý Hằng vẫn không chọn thang máy mà đi thẳng vào lối thoát hiểm, leo cầu thang lên lầu bảy.
Sáng nay phòng bệnh 0736 vẫn như mọi buổi sáng trước kia, rèm giường vẫn chưa kéo ra, ánh sáng le lói, phòng bệnh ba người nhưng chỉ có ông cụ bị liệt là đã dậy, còn hộ lý và bà nội Đào Đào vẫn đang ngủ.
Lúc Trình Quý Hằng đẩy cửa bước vào phòng bệnh, ông cụ hướng mắt nhìn về phía anh, ý là chào anh.
Anh khẽ gật đầu với ông cụ coi như chào lại.
Trong phòng bệnh rất yên lặng, để không phá vỡ sự yên tĩnh này, anh nhẹ bước bước đến trước tủ đầu giường, nhẹ nhàng đặt hộp cơm trong tay xuống bàn.
Bà cụ vẫn đang ngủ say, anh chuẩn bị đi lấy bình nước nóng, lúc xoay người, khóe mắt đột nhiên lướt qua bà cụ đang nằm trên giường.
Bước chân anh khựng lại, tập trung nhìn giường bệnh.
Bà cụ cau mày, sắc mặt cực kỳ nhợt nhạt, đôi môi hơi xanh tím.
Trình Quý Hằng lập tức nắm lấy tay phải của bà cụ, dùng sức ấn vào mạch tay của bà, đồng thời hét lớn: “Bà ơi! Bà ơi!”
Bà cụ không hề có chút phản ứng.
Mạch đập cực kỳ yếu, như có như không.
Trình Quý Hằng lập tức bấm nút gọi y tá trên đầu giường. Y tá nhanh chóng chạy đến phòng bệnh, cô ấy chưa kịp mở miệng thì Trình Quý Hằng đã ngắn gọn nói rõ tình hình của bà cụ: “Người bệnh hôn mê, cần được cấp cứu, gọi Bác sĩ Tô qua đây.”
Mặc dù lời nói của anh mang theo sự căng thẳng và lo lắng nhưng cũng không mất đi bình tĩnh và lý trí.
Còn câu sau cùng là mệnh lệnh, một câu lệnh mạnh mẽ.
Giọng anh không lớn nhưng lại mang theo sự thúc ép vô hình, kích thích đối phương phải chấp hành.
Y tá không nghi ngờ gì anh, lập tức chạy đi tìm Bác sĩ Tô.
Đúng lúc hôm nay Tô Yến có ca trực, một chốc sau đã xuất hiện cùng y tá kia.
Sau khi bước vào phòng bệnh, anh ta nhìn thấy Trình Quý Hằng trước, nhưng cũng không để ý đến anh mà bước thẳng đến bên giường bệnh để xem tình hình của bà nội Đào Tử, nhanh chóng làm một loạt bài kiểm tra cơ bản cho bà.
Tình hình không được khả quan, lông mày anh ta ngày càng nhíu lại, kiểm tra xong, anh ta nhanh chóng dứt khoát nói: “Thông báo người nhà, chuẩn bị phẫu thuật.”
Mặc dù lời này là nói với cô y tá kia, nhưng cũng là nói với Trình Quý Hằng.
Y tá lập tức chạy ra khỏi phòng bệnh, đi báo cho phía trên chuẩn bị thủ tục phẫu thuật.
Trình Quý Hằng hiểu rõ đạo lý chuyên môn thì phải tìm tới chuyên gia. Giờ phút này, Tô Yến mới là người có quyền uy nhất, cho nên anh cũng rất phối hợp: “Tôi sẽ lập tức thông báo cho Đào Tử.” Nhưng anh cũng nói với anh ta một câu chắc nịch: “Nếu anh không phải bác sĩ giỏi nhất ở đây thì đổi bác sĩ giỏi nhất đến phẫu thuật, dùng thiết bị và thuốc tốt nhất, tốn bao nhiêu tiền cũng không thành vấn đề, tôi muốn phẫu thuật phải thành công.”
Về chuyên môn, Tô Yến quả thực có quyền uy, cũng có thể luôn giữ được bình tĩnh và lý trí. Sau khi nghe xong lời của Trình Quý Hằng, anh ta ăn ngay nói thật: “Tôi không thể bảo đảm với anh rằng phẫu thuật sẽ thành công.”
Trình Quý Hằng nói với giọng chắc nịch: “Vậy anh hãy cố gắng hết sức.”
Vẻ mặt Tô Yến nghiêm túc đảm bảo: “Được.”
Cuối cùng, Trình Quý Hằng nói: “Đừng nói cho cô ấy biết chi phí phẫu thuật, cứ trực tiếp đến tìm tôi, tôi sẽ giải quyết.”
Vẻ mặt Tô Yến bất giác lóe lên sự kinh ngạc. Anh ta vốn định tự mình giúp Đào Tử trả khoản tiền này, hơn nữa anh vẫn luôn nghĩ rằng Trình Quý Hằng chỉ là một tên chơi bời lêu lỏng.
Ca phẫu thuật này nếu tiến hành theo yêu cầu của anh thì chi phí ít nhất là hai mươi vạn.
Sao anh lại có nhiều tiền như vậy?
Đi ăn trộm ăn cướp sao?
Tuy anh ta cũng không quan tâm Trình Quý Hằng định dùng thủ đoạn gì để kiếm tiền, nhưng anh ta không thể để anh liên lụy đến Đào Tử, lập tức chất vấn: “Cậu tính giải quyết như thế nào?”
Trình Quý Hằng biết anh ta nghĩ gì, lạnh lùng nói: “Nhiệm vụ bây giờ của anh không phải là quan tâm tôi kiếm tiền ở đâu ra, mà là nghĩ kỹ xem làm sao cứu sống được bà nội của cô ấy.”
Chưa đến năm phút đồng hồ, y tá vừa chạy ra ngoài đã dẫn theo hai bác sĩ trợ lý quay lại.
Bà cụ nhanh chóng được đẩy vào phòng phẫu thuật.
Đứng bên ngoài phòng phẫu thuật, Trình Quý Hằng cầm điện thoại do dự rất lâu mới lấy hết can đảm gọi điện thoại cho Đào Đào.
Ngay lúc cuộc gọi được kết nối, trong đầu anh đột nhiên nảy lên một ý tưởng đến ngay cả bản thân anh cũng cảm thấy khiếp sợ—
Nếu bà nội không còn trên đời thật, anh sẽ đưa Quả Đào ngốc này về Đông Phụ, nuôi cô cả đời.