Sau khi cúp điện thoại, Trình Quý Hằng vẫn cảm thấy khó chịu bất an, lòng anh hỗn loạn như vừa mới trải qua một trận sóng gió.
Anh không rõ tại sao mình lại vì một Quả Đào ngốc mà sợ Bách Lệ Thanh?
Anh chỉ xem cô như một món đồ giải trí, cho dù Bách Lệ Thanh phát hiện cô thì sao chứ? Cùng lắm thì cũng chỉ ít đi một thú vui, theo lý thuyết thì hoàn toàn không thể nào uy hiếp được anh.
Nhưng tình hình thực tế lại không phải như thế, không ngờ anh lại sợ muốn chết.
Đồ ngốc này hoàn toàn không phải là đối thủ của Bách Lệ Thanh. Anh hiểu rất rõ thủ đoạn của bà ta, nếu như Quả Đào ngốc này rơi vào tay Bách Lệ Thanh, bà ta nhất định sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế tra tấn cô.
Anh tuyệt đối không thể để Bách Lệ Thanh biết được sự tồn tại của cô, dù chết cũng không thể.
Ngay sau đó, anh lại nhớ lại câu Quý Sơ Bạch vừa mới nói: “Vậy cậu cũng đừng đối xử tốt với cô ấy như vậy.”
Anh luôn luôn không thể kiềm chế được mà muốn đối xử tốt với cô, nhất là sau khi bà nội cô qua đời.
Chỉ cần nghĩ đến chuyện bây giờ đồ ngốc này không có người nhà, cô đơn bơ vơ không nơi nương tựa trên thế giới này là anh lại vô cùng đau lòng, không tự chủ được muốn làm chỗ dựa cho cô, bảo vệ cô để cô không còn phải chịu bất kỳ tổn thương nào nữa.
Anh chưa từng đau lòng ai như vậy, Quả Đào ngốc này là ngoại lệ duy nhất.
Có thể nói, bất cứ việc gì chỉ cần vừa liên quan đến cô, anh sẽ trở nên không còn lý trí.
Thậm chí anh đã lẫn lộn Vân Sơn và Đông Phụ với nhau, cũng không phân rõ được cái gì là hiện thực cái gì là giải trí.
Lời nhắc nhở của Quý Sơ Bạch giúp anh lấy lại được lý trí, cuối cùng anh cũng nhận ra mình nhất định phải lập tức chấm dứt ngoại lệ này, phân rõ hiện thực và thú vui lại lần nữa.
Anh không nên quá quan tâm một Quả Đào ngốc dùng để giải trí như vậy, phân rõ giới hạn với cô sẽ tốt cho cả hai người họ.
Chuyện đầu tiên anh nên dừng lại chính là bữa cơm anh đang chuẩn bị cho cô.
Trình Quý Hằng không chút do dự bắt đầu dọn dẹp nguyên liệu nấu ăn trên thớt.
Anh tìm một cái túi lớn, ném hết mấy món đồ này vào đó, lúc anh đang sắp sửa ném túi vào thùng rác thì điện thoại đột nhiên rung lên.
Lúc điện thoại rung, màn hình cũng sáng lên, đồng thời xuất hiện thông báo wechat có tin nhắn…
Quả Đào ngốc: [Buổi trưa anh chuẩn bị làm món gì thế? Em có hơi đói bụng rồi.]
Sau tin nhắn này cô còn gửi thêm một gói biểu cảm “Mặt chờ mong” của Thỏ Manh Manh.
Bây giờ là chín giờ bốn lăm phút, cô vừa dạy xong tiết thứ nhất.
Lúc nhìn thấy dòng tin nhắn này, động tác của Trình Quý Hằng dừng lại, trong lòng có chút do dự, hàng lông mày ngay lập tức cau lại, vẻ mặt tỏ rõ vẻ do dự và bối rối.
Nếu như anh không đi đưa cơm cho cô, đồ ngốc này nhất định sẽ thất vọng nhỉ?
Sâu trong lòng anh lại bắt đầu đấu tranh.
Là sự đấu tranh giữa tình cảm và lý trí.
Anh không muốn khiến cô thất vọng
Một lúc sau, lý trí thỏa hiệp, anh lại đặt lại cái túi lên trên mặt thớt lần nữa, đồng thời còn thầm an ủi trong lòng mình rằng: Cũng chỉ là một bữa cơm thôi mà, không tính là gì, dù sao cũng không có lần thứ hai, coi như chơi đùa cô vậy.
Sau khi làm xong bữa cơm này, anh sẽ ngay lập tức phân rõ giới hạn với cô.
Lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng.
Sau khi thở dài một hơi, anh lại lấy từng nguyên liệu nấu ăn mình vừa nhét vào túi ra: Đùi gà, khoai tây, nấm hương, ớt xanh và một chút gia vị— anh chuẩn bị làm món gà kho nấm cho cô.
Thật ra anh chả biết nấu cơm gì hết, tất cả những nguyên liệu nấu ăn này đều mua dựa vào thực đơn anh tìm được trên mạng.
Sau khi rửa sạch đồ ăn, anh bắt đầu tiến hành thao tác dựa theo từng bước trong thực đơn.
Đầu tiên là thái thịt.
Anh xắt khoai tây trước, cần xắt một củ khoai tây thành những khối vuông nhỏ.
Dạo này anh luôn đứng bên cạnh Quả Đào ngốc xem cô nấu cơm. Bất kể là thịt hay rau củ, cô luôn có thể cắt thái rất nhanh gọn, muốn thái sợi thì thái sợi, muốn thái thành miếng thì thái thành miếng, trông vô cùng đơn giản, thế nên đã tạo cho anh một ảo giác rằng thái thịt xắt rau rất dễ dàng— Không phải chỉ cần dùng dao cắt rau củ quả ra hay sao? Dường như cũng không đòi hỏi phải có kỹ thuật.
Nhưng đến lúc anh thật sự đích thân bắt tay vào làm mới phát hiện, mắt và não đã học xong cũng chưa chắc có nghĩa là tay đã học được.
Khoai tây giữ bằng tay trái và dao trên tay phải, hai thứ này hình như cũng có tính tình của mình, hoàn toàn không nghe theo sự chỉ huy của anh.
Sống hơn 23 năm trên đời, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy hai tay mình vụng về như thế.
Vất vả lắm mới cắt khoai tây xong, tiếp theo anh thái nấm hương.
Dựa theo hình vẽ của thực đơn, anh cần thái nấm hương thành những lát nhỏ thật mỏng.
Nấm hương mềm hơn khoai tây rất nhiều, lại không tròn như khoai tây nên có thể để yên trên thớt, cảm giác rất dễ thái nhưng sự thật lại không phải như thế.
Nấm hương quá mềm, lại hơi dai, lúc xuống dao cần dùng lực vừa đủ, không thể dùng lực mạnh nếu không hoàn toàn không thể cắt nổi. Hơn nữa lúc cắt nấm hương phải vô cùng cẩn thận, nên quay bụng ngón tay vào trong, đốt ngón tay chạm vào sống dao, đề phòng cắt vào tay, thái nấm hương là một thử thách kiểm tra kinh nghiệm và kỹ năng dùng dao.
Trình Quý Hằng hoàn toàn không có bất kỳ kinh nghiệm nấu nướng gì. Nhát dao đầu tiên anh thái nấm hương thành hai, nhát dao thứ hai anh lại cắt vào tay mình— lưỡi dao lệch ra ngoài, xẹt một nhát thật sâu vào bụng ngón tay giữa, ngay lập tức máu chảy ra, nhuộm đỏ nấm hương và thớt.
Nhưng anh không để chút đau đớn đó ở trong lòng, anh chỉ cảm thấy phiền toái, còn phải rửa lại thớt lần nữa.
Thở dài một hơi, anh bỏ dao trong tay xuống, mở vòi nước ra xối vào tay, lại quay ra phòng khách tìm băng dán cá nhân dán vào miệng vết thương để tránh máu chảy ra lại dính vào đồ ăn.
Sau khi quay lại phòng bếp, anh vứt nửa miếng nấm hương dính máu đi, lại dọn dẹp dao vào thớt lần nữa, sau đó tiếp tục thái thức ăn. Nhưng lúc này anh đã dày dặn kinh nghiệm, lúc thái thịt tự biết quay bụng ngón tay vào trong, dùng đốt ngón tay đỡ sống dao, hai cánh tay đồng thời khống chế phương hướng và lực xuống dao.
Năm cái nấm hương nhỏ anh thái mất nửa tiếng.
Sau khi thái nấm hương xong, anh chuyển sang thái ớt xanh. Vừa nãy lúc rửa ớt, anh không nhìn thấy nhắc nhở trên thực đơn— ớt xanh bỏ hạt– mãi cho đến bước thái nguyên liệu anh mới để ý thấy.
Đây là sách dạy nấu ăn cho người mới nên trên đó còn bổ sung rõ cách bỏ hạt ớt xanh: Ấn đầu ớt xanh vào bên trong, sau đó kéo cả phần cuống ra là được, hạt ớt sẽ bám hết vào cuống ớt.
Trình Quý Hằng làm thử thì phát hiện mình không có kỹ thuật cao siêu như vậy, thế là anh chọn dùng tay móc hết hạt ớt ra.
Dùng tay để lấy cũng không có gì không tốt, chỉ có điều là hơi mất công, nhất là khi hạt ớt rất nhỏ, không để ý thôi là sẽ lọt vào khe hở của băng dán cá nhân.
Bị đứt tay cũng không quá đau nhưng vết thương bị hạt ớt dính vào như vậy thì quả thật xót thấy mẹ luôn.
Hơn nữa quả ớt này còn rất cay, anh cũng bị hơi ớt xông lên làm đỏ hết cả mắt.
Sau khi cắt ớt xanh xong, chương trình thái nguyên liệu cũng đi đến hồi kết.
Trình Quý Hằng không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó anh bật bếp, mà mà dạo này anh vẫn luôn đứng bên cạnh Quả Đào ngốc nấu cơm với cô, biết trước khi nấu cơm phải mở van khí ga trước, nếu không đến cả bếp anh cũng không bật được mất.
Bước đầu tiên là chần khoai tây, bước thứ hai là rang gà miếng, lúc mua đùi gà về đã được thái sẵn, đồng thời trước khi bắt đầu thái nguyên liệu anh cũng đã ướp thịt– Lúc rang thịt gà anh cũng làm dựa theo những gì sách dạy nấu ăn chỉ, cũng theo thứ tự cho một loạt gia vị như hành, gừng, tỏi, rượu gia vị, xì dầu sẫm màu, xì dầu nhạt màu vào.
Tình hình thực tế là… Trình Quý Hằng hoàn toàn không thể phân biệt được đâu là xì dầu nhạt màu, xì dầu sẫm màu và rượu gia vị, may mà trên thân chai đều có dán nhãn nên anh đã dựa theo theo yêu cầu viết trên sách, cho hết những thứ này vào một cái chén nhỏ, lúc cần dùng thì cứ đổ thẳng bát này vào trong nồi.
Các bước còn lại đơn giản hơn nhiều.
Bước cuối cùng là mở lửa nhỏ lại, kho trong thời gian dài.
Trong lúc chờ đợi, Trình Quý Hằng bắt đầu vo gạo, thổi cơm.
Bước thổi cơm là đơn giản nhất, việc anh cần làm chỉ là đong gạo và đổ nước dựa theo tỉ lệ viết trên sách dạy nấu ăn rồi cho vào nồi cơm điện, sau đó nhấn nút là được, việc còn lại cứ giao cho nồi cơm điện là xong.
Sau khoảng hai mươi phút, gà trong nồi bắt đầu tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, Trình Quý Hằng nhìn gà trong nồi qua nắp nồi trong suốt, cảm thấy món này rất ngon, đồng thời càng nhìn càng tự hào, không kiềm chế nổi lấy điện thoại ra chụp hình rồi gửi cho Đào Đào: [Anh đây có đỉnh không?]
Sau khi gửi xong, anh vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, vừa căng thẳng lại vừa mong chờ đợi tin nhắn trả lời.
Lúc tin nhắn gửi đi là mười rưỡi, anh cứ chờ suốt mười lăm phút, đến khi nửa đầu tiết thứ hai của cô kết thúc, anh mới nhận được tin nhắn trả lời.
Quả đào ngốc: [Rất đỉnh!] Đằng sau còn kèm thêm một gói biểu cảm “Very good!” của Thỏ Manh Manh.
Ngay khi nhìn thấy tin nhắn này, Trình Quý Hằng hài lòng cong khóe môi lên cười, cảm thấy toàn bộ những cố gắng vừa rồi của mình rất đáng giá, giữa khóe mắt đuôi lông mày đều là vẻ kiêu ngạo và đắc ý, trông vẻ mặt anh bây giờ rất giống một cậu bé được khen ngợi sau khi thi được một trăm điểm.
Nhưng anh cũng không quá đắc ý, sau bốn mươi phút, dựa theo yêu cầu trên sách dạy nấu ăn, anh mở lửa lớn để nước sệt lại, cuối cùng cho ớt xanh vào rồi lại đợi thêm mấy phút là có thể múc ra nồi.
Khoảnh khắc mở nắp nồi ra, một mùi thơm nức mũi phả vào mặt anh, màu sắc món gà kho nấm trong nồi vô cùng bắt mắt, chưa kể có ngon hay không thì hai thứ tối thiểu là sắc và hương cũng đã đạt tiêu chuẩn.
Sau đó Trình Quý Hằng cầm đũa gắp một miếng gà trong nồi lên nếm thử, trong lòng chỉ có một suy nghĩ duy nhất— đậu má, mẹ nó ngon quá đi mất, ông đây quá đỉnh!
Anh cảm thấy mình cũng rất có thiên phú nấu cơm.
Lúc này cơm cũng đã thổi xong, Trình Quý Hằng nhìn đồng hồ, còn nửa tiếng nữa Quả Đào ngốc sẽ tan lớp, anh nhanh chóng bỏ cơm và đồ ăn vào trong hộp cơm giữ nhiệt đã chuẩn bị từ trước rồi vội vàng ra ngoài.
Lúc anh đi vào lớp phụ đạo, Đào Đào vẫn chưa tan lớp, thế là anh đứng ở hành lang bên ngoài phòng học đợi cô một lúc.
Quy mô của lớp phụ đạo này không phải nhỏ, chiếm trọn một tầng của tòa nhà văn phòng, phòng học lớp nọ kế bên lớp kia, sắp xếp cũng không khác gì lớp học trong trường học, trên bức tường phòng học gần hành lang còn lắp cửa sổ thủy tinh, rất có không khí học tập.
Trình Quý Hằng đợi khoảng mười phút, chuông tan học ngoài hành lang vang lên, tầng lầu vốn dĩ đang rất yên tĩnh lập tức trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt. Một hai phút sau, cửa phòng học liên tiếp mở ra, các học sinh tinh thần phấn chấn lục tục đeo cặp sách đi ra từ bên trong.
Trình Quý Hằng đứng đợi bên ngoài phòng giáo viên của Đào Đào, sau khi cửa mở ra, người đầu tiên đi ra là hai bạn học sinh nữ. Hai bạn học sinh nữ này vừa nhìn thấy anh thì lập tức dừng bước, sau đó đồng thời quay đầu gọi Đào Đào đang đứng trên bục giảng: “Cô Đào ơi, bạn trai cô đến rồi ạ!”
Một bạn nữ trong đó quan sát tương đối cẩn thận, lại nói thêm một câu: “Đến đưa cơm cho cô ạ!”
Hai bạn nữ này là một đôi bạn thân, vốn dĩ đều học lớp sáu giờ tối nhưng sau kỳ nghỉ tránh nóng, một bạn nữ trong đó lại có buổi học khác lúc sáu giờ tối, thế nên đã chuyển lớp toán học sang buổi sáng. Bạn nữ còn lại muốn học cùng lớp với bạn thân nên cũng chuyển lớp sang buổi sáng.
Trước đây Trình Quý Hằng luôn tới đón Đào Đào tan lớp buổi tối cho nên hai bạn nữ này cũng biết anh— Ngay từ những ngày đầu tiên hai người họ đã chắc chắn rằng anh đẹp trai này là bạn trai của cô Đào, cũng chỉ có người đàn ông đẹp trai như vậy mới xứng với cô Đào của họ mà thôi.
Nhưng cho đến bây giờ các bạn học ca sáng vẫn không biết cô Đào có bạn trai, bây giờ được hai bạn nữ này tuyên truyền, ngay lập tức trong lớp học đều ồ lên, các bạn học sinh đồng loạt mở cửa sổ và cửa trước ra, vừa tò mò vừa hóng hớt quan sát Trình Quý Hằng.
Trình Quý Hằng không né cũng không tránh, ung dung để bọn họ nhìn, ánh mắt nhìn qua đỉnh đầu của đám học sinh này nhìn về phía Đào Đào đang đứng trên bục giảng.
Đào Đào hoàn toàn không ngờ tình huống này sẽ xảy ra, cô vừa xấu hổ lại vừa thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào Trình Quý Hằng, cứ luôn cúi đầu nhìn vào mặt bàn kê trên bục giảng, giả vờ đang thu dọn đồ đạc, tỏ ra thong dong bình tĩnh nhưng trên thực tế gương mặt đỏ đến tận mang tai lại bán đứng nỗi lòng cô.
Sau khi lòng hiếu kỳ và hóng hớt của các học sinh được thỏa mãn, họ cũng lần lượt rời khỏi phòng học. Chờ học sinh cuối cùng ra khỏi phòng học, Trình Quý Hằng mới đi vào phòng.
Đào Đào vẫn đang giả vờ thu dọn đồ đạc, rõ ràng chỉ có hai quyển giáo án và hai xấp bài thi nhưng cô lại ra vẻ bận bịu tay chân.
Trình Quý Hằng đi đến bên cạnh cô, dịu dàng nói: “Ăn cơm nhé?”
Đào Đào vẫn đỏ mặt cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Được.”
Dáng vẻ thẹn thùng của cô trông vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại, khiến người ta muốn cắn một cái, Trình Quý Hằng không nhịn được muốn bắt nạt cô, anh biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Em đang xấu hổ à?”
Mặt Đào Đào càng đỏ hơn, chết cũng không thừa nhận: “Đâu có!”
Rõ ràng chính là có.
Trình Quý Hằng tốt bụng an ủi: “Đừng suy nghĩ nhiều, hai chúng ta đều là quan hệ đã kết hôn, chút chuyện nhỏ này vốn không cần thẹn thùng.”
Trình Quý Hằng cau mày: “Có phải em muốn trốn nợ không hả? Cơ thể của anh đều đã bị em nhìn em sờ hết rồi, bây giờ em lại muốn vứt bỏ anh?”
Mặt Đào Đào đỏ gay lên như sắp nhỏ máu nhưng sự thật lại không thể nào chống chế, thế nên cô quả quyết chuyển chủ đề: “Em đói rồi, em muốn ăn cơm.”
Trình Quý Hằng không tiếp tục trêu đùa cô nữa, anh hỏi: “Ăn ở đâu?”
“Phòng học là được rồi.” Căn phòng học này chính là văn phòng giáo viên của Đào Đào, bình thường cô đều dạy học, soạn bài, chữa bài tập, ăn cơm nghỉ ngơi ở đây.
Cô đi đến dãy cuối cùng của lớp học, mở hé cửa sổ ra, sau đó cô chuyển ghế của hai hàng ghế cuối cùng lại, vỗ vỗ vào cái bàn ngay sát cửa sổ ở hàng cuối, nói với Trình Quý Hằng: “Chúng ta ăn ở bàn này đi.”
Trình Quý Hằng cầm theo túi đựng hộp đựng cơm đi tới, để cái túi lên mặt bàn, sau đó lấy hộp cơm và bát đũa từ trong túi ra.
Lúc này Đào Đào mới để ý thấy băng dán cá nhân quấn quanh ngón giữa tay trái của anh, mặt ngoài của băng dán cá nhân còn thấm ra một vết máu màu đỏ nhạt.
Rõ ràng vết thương rất sâu.
Lúc nhìn thấy, tay cô cũng cảm thấy đau theo: “Anh cắt vào tay sao?”
“Không sao.” Trình Quý Hằng hoàn toàn không coi chút vết thương nhỏ ấy ra gì.
Đào Đào không tin: “Cũng đã chảy máu rồi mà còn không sao à?”
Trình Quý Hằng cúi đầu nhìn vết thương, phát hiện quả thật đúng như vậy— trước khi ra khỏi nhà anh mới đổi băng dán cá nhân xong.
Đào Đào nhớ ra trong túi mình còn băng dán cá nhân dự phòng, cô lập tức đi đến bục giảng cầm túi xách quay lại chỗ cũ, sau đó lấy băng dán cá nhân từ trong túi ra, nói với Trình Quý Hằng như đang ra lệnh: “Đưa tay cho em.”
Trình Quý Hằng thật sự cảm thấy không cần thiết phải lo lắng như thế, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc mang theo sự đau lòng của cô, anh không chút nghĩ ngợi mà lựa chọn làm theo.
Đào Đào nhẹ nhàng lột băng dán cá nhân trên ngón tay anh ra, vết thương sâu ở ngón tay ngay lập tức lộ ra trước mắt cô, đồng thời trên bụng ngón tay anh cũng đầy máu.
Trong nháy mắt, hàng lông mày cô cau lại, vừa đau lòng vừa lo lắng hỏi: “Có cần đi bệnh viện khám không?”
Trình Quý Hằng nghiêm túc: “Em biết bác sĩ sẽ nói gì không?”
Đào Đào: “Gì cơ?”
Trình Quý Hằng: “Hai hôm sau sẽ khỏi.”
Đào Đào: “…”
Sao trước đây tôi không phát hiện ra anh vẫn có một mặt mạnh mẽ như thế nhỉ?
Bạch liên hoa học được cách kiên cường là chuyện tốt, nhưng cô vẫn có chút đau lòng: “Có phải rất đau không?”
Đau là thật, chỉ cần là người bình thường thì bị dao cứa nhẹ một cái cũng sẽ cảm thấy đau, nhưng chút đau đớn ấy không là gì với Trình Quý Hằng, anh hoàn toàn có thể chịu được.
Nhưng… anh không định nói thật.
Nếu không thì chẳng có ý nghĩa gì cả.
Anh hơi nhíu mày, mấp máy môi, giọng điệu chân thành lại kiên cường nói: “Không đau, thật sự không đau, em không cần lo lắng cho anh.”
Nhưng rõ ràng anh tỏ ra rất đau mà.
Đào Đào cho rằng nhất định anh rất đau, chẳng qua là đang giả vờ mạnh mẽ thôi.
Trình Quý Hằng: “Thật sự không cần lo lắng đâu, chỉ cần dán băng dán cá nhân lên là được rồi.”
Đào Đào lập tức xé vỏ băng dán cá nhân ra, dán lên vết thương cho anh, động tác vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng như sợ làm anh đau.
Sau khi dán băng cá nhân xong, cô cũng không cho anh động tay mà tự mình xới cơm.
Ngay khi mở nắp hộp cơm giữ nhiệt ra, một mùi thơm nóng hôi hổi xông vào mũi cô, món gà kho nấm bên trong trông vô cùng đẹp mắt và ngon miệng.
Đào Đào thật sự không ngờ Trình Quý Hằng còn có kỹ năng nấu nướng tốt như vậy, không khỏi giật mình: “Quao!”
Trình Quý Hằng lập tức nhướn lông mày: “Anh giỏi không?”
Dáng vẻ anh bây giờ trông rất giống một cậu bé đang muốn được khen ngợi. Đào Đào nhịn cười, liên tục gật đầu, nghiêm túc nói: “Giỏi! Rất giỏi!”
Trình Quý Hằng đắc ý cong khóe môi lên cười.
Sau khi xới cơm xong, hai người bắt đầu ăn cơm. Đào Đào vừa mới gắp một miếng thịt gà lên bỏ vào miệng, Trình Quý Hằng ngồi đối diện cô đã không chờ được mà hỏi: “Ăn ngon không?”
Ánh mắt anh nhìn cô đầy chờ mong, chỉ còn thiếu nước viết bốn chữ “Mau khen tôi đi” lên trên mặt.
Đào Đào cũng rất phối hợp với anh, cô lại gật đầu lần nữa, nói chắc chắn như đinh đóng cột: “Cực kỳ ngon! Còn ngon hơn đồ bán bên ngoài nữa!”
Cuối cùng Trình Quý Hằng cũng hoàn toàn hài lòng, trong lòng anh vô cùng tự hào nhưng ngoài miệng lại hết sức khiêm tốn: “Cũng không đến mức cực kỳ ngon, vẫn có không gian nhất định để tiến bộ.”
Đào Đào không thể nhịn được nữa, trực tiếp cười ra thành tiếng: “Ha ha ha.”
Lúc ở bên Trình Quý Hằng, cô luôn luôn vui vẻ như vậy.
Anh có thể khiến cô trở nên không buồn không lo, có thể khiến cô thoải mái cười to.
Nếu như Tô Yến là ánh trăng soi đường cho cô tiến về phía trước, vậy thì Trình Quý Hằng chính là mặt trời tỏa ra ánh dương vạn dặm, không chỉ chiếu sáng cuộc đời cô mà còn sưởi ấm tháng ngày của cô.
Mặt trăng rất đẹp nhưng không phù hợp với cô.
Thứ cô cần chính là mặt trời.
Trông thấy cô cười đùa vui vẻ như vậy, Trình Quý Hằng cũng vô thức hơi cong khóe môi lên.
Anh rất thích nhìn cô cười, cũng sẵn lòng chọc cho cô vui vẻ.
Chỉ cần cô cười một tiếng, anh sẽ có cảm giác như mong muốn của mình đã được thực hiện.
Nhưng… Anh nhất định phải dừng hành vi không có lý trí này lại, ép mình trở nên lý trí hơn— Cô chỉ là một thứ để giải trí, không cần để ý quan tâm nhiều như vậy.
Ý cười nơi đáy mắt anh dần biến mất, anh cố ý nói bằng giọng điệu đầy thờ ơ: “Trân trọng đi, chỉ một bữa này thôi, không có lần thứ hai nữa đâu.”
Đào Đào không hiểu: “Tại sao?”
Trình Quý Hằng: “Bởi vì anh chỉ có thể nấu cơm cho vợ mình thôi, hôm nay nấu cho em là để thử tay nghề thôi.”
Giọng điệu anh rất lạnh lùng, giống như đang phân rõ giới hạn với cô vậy.
Đào Đào giật mình, ngây người ra nhìn anh.
Trình Quý Hằng vốn không định phân rõ giới hạn với cô ngay bây giờ, nhưng cũng đã nói tới đây rồi, vậy nên anh liền “Mượn đề tài để nói chuyện của mình” vậy.
Huống hồ anh cũng đã quyết định làm xong bữa cơm này sẽ ngừng quan tâm và để ý tới cô, vậy nên giải quyết dứt khoát thì tốt hơn.
Anh không thích dây dưa.
Huống chi cũng chỉ là một thứ để giải trí mà thôi, không cần thiết phải dây dưa làm gì.
Anh cố gắng giữ nguyên vẻ lạnh lùng, trong giọng nói lại có phần đùa cợt: “Không lẽ em thật sự cho rằng tôi sẽ ở bên em cả đời sao?”
Hơi thở của Đào Đào như dừng lại, vẻ mặt cô dần dần trở nên mờ mịt và hoang mang.
Cô đã thật sự cho rằng anh sẽ ở bên cô cả đời.
Trình Quý Hằng nhìn thấy rõ sự hoang mang lo sợ trong đôi mắt cô, trông cô bây giờ cực kỳ giống một con thỏ đột nhiên bị dọa sợ.
Trái tim anh bắt đầu nhói đau, giống như có một con dao đang từ từ đâm vào tim anh, đau đến nỗi anh không chịu nổi. Anh không kiềm chế được mà siết chặt hai tay đang buông thõng bên người lại, cố gắng giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng và xa cách: “Xem ra có mấy lời nhất định phải nói rõ. Lúc đó, bà em qua đời, tôi cảm thấy em rất đáng thương, sợ em nghĩ quẩn trong lòng nên mới nói sẽ ở bên em cả đời, tôi chỉ đồng cảm với em mà thôi, nhưng không ngờ em lại nghiêm túc cho là thật. Em là đồ ngu à? Tôi với em mới quen biết nhau được bao lâu chứ, sao lại có thể ở bên em cả đời được? Lời như vậy mà em cũng tin được sao.”
Những lời anh nói khiến người ta rất tổn thương, mỗi câu nói giống như mang theo lưỡi dao, đâm vào trái tim Đào Đào khiến nó nhói đau.
Hốc mắt cô đỏ lên, cô thấy tủi thân nhưng không biết phải làm sao.
Vừa nãy anh vẫn rất dịu dàng cơ mà, sao bây giờ lại bỗng nhiên trở thành thế này?
Thái độ bây giờ của anh cho thấy hình như anh rất ghét cô.
Trái tim Trình Quý Hằng càng đau đớn hơn, bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm của anh bắt đầu không tự chủ được run lên, anh ép mình không để ý đến sự không đành lòng trong lòng, mỉm cười chế nhạo nói: “Không lẽ em thích tôi rồi đấy chứ?”
Đào Đào nhìn ra sự khinh thường và giễu cợt trong mắt anh, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên cảm giác chua xót và đau khổ mãnh liệt.
Đúng vậy đấy, cô thích anh rồi.
Cô cho rằng anh cũng thích mình, cho rằng anh mãi mãi sẽ không rời xa mình, cho rằng anh sẽ trở thành chỗ dựa của cô vĩnh viễn.
Nhưng bây giờ cô hiểu ra rồi, chỉ có bản thân cô cho rằng như thế mà thôi.
Là cô đã tự mình đa tình.
Hốc mắt cô không chỉ chua xót mà giờ còn đau nhức, cô lập tức cụp mắt xuống.
Khoảnh khắc này Trình Quý Hằng nhìn thấy rõ có hai giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt cô, hai giọt nước mắt này giống như hai cây kim đâm vào lòng anh.
Anh không muốn khiến cô khóc, nhưng anh nhất định phải phân rõ giới hạn với cô.
Cô quá ngây ngô, anh không thể dẫn cô về Đông Phụ, ít nhất là không thể dẫn cô về trước khi giải quyết được Bách Lệ Thanh, thậm chí không thể để Bách Lệ Thanh phát hiện ra sự tồn tại của cô.
Cho nên bây giờ anh nhất định phải phân rõ Vân Sơn và Đông Phụ, nhất định phải phân rõ hiện thực và thú vui.
Anh khẽ cười một cái, trông có vẻ vô cùng thờ ơ, cơ thể hơi ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế, lạnh lùng nói: “Tôi không thích em, cũng không thể nào thích đồ ngốc như em được.” Anh ngừng một lúc rồi dứt khoát nói thêm một câu: “Ngày mai tôi sẽ đi luôn.”
Anh không hề lừa cô, quả thật anh quyết định như vậy.
Nếu đã muốn phân rõ giới hạn, vậy cũng không cần phải tiếp tục ăn vạ cô nữa.
Huống chi cô chỉ là một thứ để tiêu khiển, anh cũng không muốn do dự quá làm gì.
Nhưng nếu anh thực sự không do dự thì đáng lẽ anh nên đi luôn từ hôm nay, trước khi làm bữa cơm này cho cô anh đã nên đi rồi, im lặng ra đi một cách dứt khoát và kiên quyết, chứ không phải làm xong một bữa cơm cho cô, cố ý đến nói với cô một tiếng rồi mới đi.
Đối với Đào Đào mà nói, tin tức anh sắp rời khỏi đây khiến cô bàng hoàng hơn bất kỳ lời nào anh vừa nói trước đấy.
Khoảnh khắc này cô vừa kinh ngạc lại vừa hoảng hốt, đầu óc đột nhiên trở nên trống rỗng trong giây lát, cô chợt ngước mắt lên, ngây người nhìn Trình Quý Hằng.
Cô cho rằng anh nói sẽ không ở bên cô cả đời là ám chỉ sau này, không ngờ ngày mai anh sẽ phải đi.
Cô không chấp nhận nổi.
Cô không muốn trở thành chỉ còn một mình, cô sợ hãi bị bỏ rơi.
Hơn nữa, khoảnh khắc anh ôm cô vào trong ngực, nói với cô “Đừng sợ, vẫn còn có anh ở đây”, cô đã không thể nào tự kiềm chế mà yêu anh.
Bây giờ cô không thể nào rời xa anh.
“Anh có thể, có thể không đi không?” Hai mắt cô ngấn lệ mơ hồ nhìn anh, trong đôi mắt đầy sự cầu xin, giọng nói cũng nghẹn ngào: “Em van xin anh đấy.”
Lúc cô nói câu này, dường như có một cánh tay đang bóp chặt cổ anh, Trình Quý Hằng cảm thấy mình sắp không thở nổi, giống như sắp ngạt thở, anh né tránh ánh mắt cô, không chút lưu tình nói: “Không thể.” Anh hít vào một hơi, sau đó lại bổ sung thêm một câu: “Tôi không muốn nhìn thấy em nữa, tôi chán ghét loại người ngu ngốc tự mình đa tình như em.”
Nói xong, anh đứng dậy khỏi ghế, ném chìa khóa xe đạp của cô lên mặt bàn: “Ngày mai tôi sẽ trả chìa khóa nhà cho em.” Nói xong câu đó, anh nhìn cô một lần cuối cùng rồi quay người rời đi.
Trên chùm chìa khóa kia vẫn móc hình quả đào nhỏ.
Sau khi bị ném lên mặt bàn, quả đào nhỏ càng không ngừng lăn qua lăn lại, trông vô cùng đáng yêu.
Đào Đào nhìn chằm chằm quả đào nhỏ, nước mắt càng không ngừng rơi xuống.
Trong lòng cô hiểu rõ, sau này anh sẽ không còn tới đón cô tan làm nữa.
…
Mãi cho đến khi đi ra khỏi cửa lớp phụ đạo, Trình Quý Hằng cũng chưa quay đầu lại lấy một lần, anh đang ép mình không được quay đầu lại.
Chắc chắn Quả Đào ngốc kia đang khóc, nếu như mình quay đầu lại nhìn cô một cái, anh nhất định sẽ đau lòng, nhất định sẽ quay lại bên cạnh cô lần nữa.
Nhưng anh không thể quay lại, anh phải phân rõ giới hạn với cô.
Thế giới nơi anh quá sâu, không thể liên lụy đến cô.
Mặt trời lúc giữa trưa rất nóng, ánh nắng gay gắt lại chói chang, chiếu xuống khiến người ta cảm thấy choáng váng hoa mắt.
Sau khi rời xa cô, Trình Quý Hằng cũng không biết bây giờ mình phải đi đâu, giữa trời nắng chang chang, anh lang thang trên đường phố Vân Sơn không có mục đích.
Trước đây anh chưa từng có cảm giác bối rối như thế này.
Ngoại trừ lúc mẹ qua đời, đây là lần đầu tiên anh cảm thấy mờ mịt như bây giờ.
Anh tính ngày mai sẽ về Đông Phụ, nhưng chỉ cần nghĩ tới chuyện sẽ phải rời khỏi Quả Đào ngốc kia, anh sẽ buồn bực mất tập trung.
Cũng chính vào lúc này, lần đầu tiên anh nhận ra được một điều đó là: Anh không muốn rời xa cô.
Một lúc lâu sau, anh mới muộn màng cảm nhận được lòng bàn tay trái hơi ươn ướt, anh xòe tay ra nhìn mới phát hiện vết thương đã rách miệng— vừa rồi lúc nói chuyện với cô, anh luôn nắm chặt tay lại thành nắm đấm— vết máu không chỉ thấm qua băng dán cá nhân vừa nãy cô dán cho anh mà còn nhuộm đỏ khắp cả lòng bàn tay anh.
Vừa khéo bên cạnh anh có thùng rác, anh thẳng tay lột băng dán cá nhân xuống, ném vào thùng rác.
Anh không cần tất cả sự quan tâm mà Quả Đào ngốc kia dành cho anh.
Tuyệt đối không cần.
Cũng chỉ là thứ để vui đùa mà thôi, rời xa cô anh vẫn có thể sống tốt như thường.
Anh không ngừng ra lệnh cho mình không được tiếp tục nghĩ đến Quả Đào ngốc kia nữa, nhưng lòng anh hoàn toàn không nghe theo sự điều khiển của anh, dường như cô đã cắm rễ trong lòng anh vậy.
Anh càng ép mình không được nghĩ đến cô thì anh lại càng nghĩ đến nhiều hơn.
Cả người anh cứ như người mất hồn.
Anh cứ đi dạo bên ngoài đến khi mặt trời sắp xuống núi anh mới về nhà.
Anh còn tìm một cái cớ về nhà cho mình– thu dọn đồ đạc.
Thật ra hoàn toàn chẳng có gì phải thu dọn hết, cùng lắm cũng chỉ là vài bộ quần áo rách rưới, sau khi về Đông Phụ anh cũng sẽ không mặc.
Nhưng anh vẫn quay về, giả vờ thu dọn đồ vào một cái túi hành lý, sau đó bắt đầu đợi cô về nhà.
Anh cũng không rõ vì sao mình không rời đi luôn, dù sao những gì nên nói cũng đã nói hết, trực tiếp rời đi mới là hành động hợp lý nhất.
Nhưng anh không làm được, anh vẫn muốn nhìn cô thêm lần nữa.
Chuyện ngu ngốc nhất đời này dường như đã được anh thực hiện hết vào hôm nay.
Anh bắt đầu đợi cô về nhà từ sáu giờ, nhưng anh chờ suốt đến chín rưỡi cũng không thấy cô về.
Tám giờ tan lớp, theo lý thuyết tám rưỡi cô nên về đến nhà rồi mới phải, muộn nhất cũng không quá chín giờ.
Vừa hơn chín giờ anh đã bắt đầu sốt ruột, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào đồng hồ treo trên tường, cau mày lại, trong lòng sốt ruột đến độ như kiến bò trên chảo nóng.
Thậm chí anh còn cảm thấy một giây trôi qua lâu như một năm.
Thời gian dần trôi qua, anh càng sốt ruột, lo lắng, bất an hơn… Anh chưa bao giờ lo lắng cho ai như vậy, lo lắng đến nỗi suy nghĩ lung tung.
Đã muộn như thế rồi, cô sẽ không xảy ra chuyện gì trên đường chứ?
Có phải cô gặp nguy hiểm gì hay không?
Cô sẽ không nghĩ quẩn rồi làm việc ngu ngốc chứ?
Những lo lắng này giống như nguồn năng lượng tích tụ trong núi lửa, chỉ cần đạt tới một đỉnh điểm nào đó là núi lửa sẽ phun trào.
Trình Quý Hằng không thể ngồi yên được nữa, anh lao thẳng ra khỏi nhà.
Hành lang rất tối nhưng cảm giác sợ tối không ngăn nổi nỗi lo lắng dành cho cô, thậm chí đèn pin cầm tay anh cũng không bật, chạy ba bước một lao xuống cầu thang, trong lòng anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất: Nhất định phải tìm được cô.
Nhưng anh vừa mới chạy đến cổng của tòa nhà đã nhìn thấy cô… và Tô Yến.
Tô Yến đưa cô về nhà.
Dựa theo những gì anh hiểu về Quả Đào ngốc này, anh tin chắc rằng nhất định cô sẽ không chủ động đi tìm Tô Yến, chỉ có thể là Tô Yến đi tìm cô mà thôi.
Tô Yến vẫn thích cô.
Chỉ cần anh vừa đi, Tô Yến nhất định sẽ thay thế anh, sẽ thay thế anh ở bên cô.
Tốt lắm, ít nhất Quả Đào ngốc kia sẽ không cô đơn.
Nhưng, anh không chấp nhận được chuyện cô ở bên người đàn ông khác.
—
*Tác giả có lời muốn nói:
Bình dấm chua đổ rồi, Trình chó đã cảm nhận được nguy cơ. [Đầu chó.jpg]