Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 38



Lúc này, 4 người trong tiệm, Trình Quý Hằng cảm thấy mình giống như người thừa 

Điều này làm anh cảm thấy bối rối.

Anh không chịu nổi cục diện này, càng không chịu nổi việc cô không yêu anh nữa, vì anh vẫn còn yêu cô, yêu sâu đậm, thậm chí còn yêu hơn cả bốn năm trước.

Anh không hiểu tại sao Tô Yến lại tìm được cô trước một bước?

Trong suốt bốn năm nay anh luôn tìm cô, nhưng chưa từng nghĩ rằng cô lại đang ở Đông Phụ.

Cô ở cùng một thành phố với anh, thế nhưng anh chưa từng gặp cô.

4 năm nay, trong giấc mơ anh mơ thấy cô vô số lần, có lúc thì mơ về quá khứ, có lúc thì mơ về tương lai, có lúc lại mơ về ngày gặp lại.

Gặp lại nghĩa là mất đi rồi lại gặp, bây giờ giấc mơ đẹp đã thành hiện thực, vốn dĩ anh nên vui mừng khôn xiết, nhưng hoàn cảnh thực thế hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của anh.

Đầu tiên, anh có nằm mơ cũng không nghĩ tới cô lại sinh cho anh một bé gái.

Điều tiếp theo anh không nghĩ tới đó là, Tô Yến lại đi trước anh một bước.

Sự xuất hiện của con gái khiến anh kinh ngạc, nhưng sau cú sốc đó là sự phấn khích và bất ngờ khó tả.

Sự xuất hiện của Tô Yến làm anh lo sợ, đặc biệt là sau khi phát hiện ba người họ giống như một gia đình ba người, cảm giác lo sợ bất an này hoàn toàn quét qua tâm trí anh.

Anh rất sợ  rằng Tô Yến đã cướp Quả Đào đi, cũng không thể chấp nhận được cảm giác bị Quả Đào đối xử như người ngoài, càng không thể chấp nhận được con gái của mình gọi mình là chú xấu xa.

Anh là ba của đứa bé, anh sẵn sàng dùng mạng sống của mình để bảo vệ cô bé.

Anh làm sao có thể là chú xấu xa được?

Mọi thứ khiến anh khó xử, hoàn toàn không biết mình nên làm gì tiếp theo.

Cô không yêu anh nữa, cũng không tin anh.

Bây giờ cô chỉ tin Tô Yến, con gái cũng thân thiết với Tô Yến hơn.

Hơn nữa hiện tại cho dù anh nói gì, giải thích gì, cô cũng không hồi tâm chuyển ý.

Anh đã từng chiếm ưu thế tuyệt đối trước Tô Yến, đó là vì tình yêu và sự tin tưởng của cô, nhưng hiện tại anh không còn gì nữa.

Cục diện trước mắt có nhìn thế nào cũng thấy bế tắc.

Nhưng anh tuyệt đối không từ bỏ.

Nếu anh cứ như vậy mà từ bỏ thì anh không phải là Trình Quý Hằng nữa.

Anh chắc chắn phải có được Quả Đào này, 4 năm trước là của anh thì 4 năm sau cũng nhất định là của anh.

Cả đời này anh sẽ không để cô đi.

Có chết cũng không.

Huống hồ bây giờ anh lại có Quả Đào Nhỏ.

Quả Đào và Quả Đào Nhỏ, đều là của anh.

Người con gái và đứa con của anh, không thể nhường cho Tô Yến.

Có thể gặp lại có nghĩa là anh vẫn chưa hoàn toàn đánh mất cô, vì vậy anh nhất định còn cơ hội.

Mặc dù trong lòng vẫn rất lo sợ bất an, nhưng Trình Quý Hằng vẫn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Chỉ có bình tĩnh mới có thể tìm được lối đi.

Anh hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức kiềm chế cảm xúc của mình.

Sau khi bình tĩnh lại, lý trí của anh cũng quay trở về, suy đi xét lại nghĩ tới con gái vừa nãy gọi anh ta “Chú Tô”, thay vì là “Ba”.

Nếu như con gái đã gọi anh ta là chú thì có nghĩa là Quả Đào vẫn chưa yêu đương với anh ta.

Trình Quý Hằng không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Cho dù cô thật sự yêu đương cùng Tô Yến anh cũng không sợ, huống hồ hiện tại vẫn chưa.

Bây giờ Quả Đào không yêu anh nữa cũng không sao, anh nhất định sẽ khiến cô yêu anh một lần nữa.

Anh sẽ dùng mọi cách để cướp Quả Đào và Quả Đào Nhỏ của anh quay lại, sẽ dùng quãng đời còn lại để bù đắp cho mẹ con cô.

Sau khi hạ quyết tâm, anh nhanh chóng phân tích tình hình hiện tại.

Anh có thể cảm nhận được, hiện tại cô không hề muốn gặp anh, chỉ muốn anh nhanh chóng rời đi.

Ở lại không chịu đi là hạ sách.

Biết siêu thị này do cô mở là được rồi, tương lai còn dài.

Nhưng anh tuyệt đối không thể bỏ đi một cách dứt khoát, anh phải nói một vài điều với cô trước khi rời đi.

Trình Quý Hằng nhìn lướt qua con gái đang được Tô Yến ôm trong lòng trước, cố gắng nhẫn nhịn nỗi đau xót trong lòng, sau đó nhìn Đào Đào nói: “Anh biết hiện tại cho dù anh nói gì em cũng không tin, nhưng anh thật sự không phải đến đây để giành con gái với em. Em yên tâm đi, con gái mãi mãi là của em, cũng là của anh, anh sẽ thương nó như em.

Anh biết bây giờ cô đang lo điều gì, nên trước khi rời đi anh phải trấn an cô, bởi vì anh không muốn để cô lúc nào cũng đề phòng anh.

Nhưng nếu Đào Đào đã không tin anh thì hiện tại cô chỉ muốn anh rời đi nhanh nhất có thể.

Cô đã từng bị anh lừa thảm hại như thế, bây giờ cho dù thế nào đi nữa cô cũng sẽ không tin anh.

Thái độ của cô vẫn dứt khoát như trước đó: “Chúng tôi thật sự phải đóng cửa rồi, anh đi đi, đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi và con gái nữa.”

Trình Quý Hằng đoán trước được cô sẽ không dung túng anh như trước nữa, hiện tại thái độ của cô với anh có thể gọi là không chút lưu tình.

Nhưng đoán trước vẫn là đoán trước, anh vẫn không có sự chuẩn bị về mặt tâm lý.

Anh thật sự không chấp nhận được việc cô lạnh lùng với anh như vậy.

Theo lý mà nói, anh nên rời đi ngay lập tức, nếu không thì chỉ khiến cô càng thêm chán ghét, nhưng anh không nhịn được thanh minh cho mình một câu: Aanh sẽ không làm phiền hai mẹ con em, anh chỉ muốn gặp 2 người thôi.”

Đào Đào bất lực nói: “Anh đã làm con gái tôi sợ.” Cô mang vẻ mặt cầu khẩn: “Anh nhanh đi đi.”

Trình Quý Hằng ngây ra, không khỏi nhìn đứa bé đang được ôm trong vòng tay của Tô Yến.

Đứa bé ôm chặt cổ Tô Yến, thấp thỏm bất an nhìn anh, đôi mắt to đen láy đầy vẻ sợ hãi, giống như một chú thỏ con đang hoảng sợ.

Cô bé có vẻ thực sự rất sợ anh.

Thời khắc đó Trình Quý Hằng cảm thấy mình như một kẻ khốn nạn.

Anh vứt bỏ mẹ con cô 4 năm, để mặc hai người họ tự sinh tự diệt, rồi bỗng dưng lại bước vào cuộc sống mới của họ, khiến họ bối rối không biết phải làm gì.

Trên đời không có ai đáng chết hơn anh.

Ánh mắt của con gái giống như hai con dao, chọc thẳng vào tim anh.

Mặc dù anh không muốn rời xa họ, nhưng vì con gái, anh không thể không đi.

Anh nhìn Đào Đào lần cuối rồi không nói thêm gì nữa, rời khỏi siêu thị nhỏ.

Xe dừng ở bên đường, bên ngoài trời vẫn đang mưa, hơn nữa mưa càng ngày càng lớn.

Một đoạn đường ngắn, anh gần như bị mưa dầm ướt sạch, chiếc áo sơ mi trắng dính chặt trên người anh, tóc hoàn toàn bị ướt, sau khi lên xe, nước mưa trên đầu vẫn nhỏ giọt rơi xuống theo đường quai hàm gầy gò.

Trên mặt cũng toàn là nước.

Nhìn không ra rốt cuộc là bị mưa xối, hay là vì đã khóc.

Đến cả anh cũng không rõ.

Trong đầu anh chỉ toàn là ánh mắt của con gái nhìn anh khi nãy.

Cô bé mới nhỏ như thế, vừa trắng vừa mềm, giống như một cục bột.

Anh thật sự rất muốn ôm cô bé, muốn nghe cô gọi một tiếng ba.

Nhưng cô bé vốn dĩ không biết anh là ba nó, thậm chí còn rất sợ anh, coi anh là chú xấu xa.

Anh tự trách mình, càng hối hận hơn trước, tại sao không quay về sớm hơn?

Những thứ anh bỏ lỡ không chỉ là người con gái mình yêu nhất, mà còn quãng thời gian 3 năm đầu đời quý giá nhất của con gái mình.

Những đứa trẻ khác đều có ba, chỉ duy nhất ba của cô bé vắng mặt.

Anh cũng không dám tưởng tượng trong 4 năm này một mình cô đã vượt qua như thế nào.

Lúc cô mang thai anh không ở bên cạnh, lúc sinh con anh cũng không ở bên, tới khi nuôi con vẫn không thấy anh.

Lúc cô cần anh nhất, anh lại không hề xuất hiện.

Cô dựa vào cái gì mà phải tha thứ cho anh?

Lỗi lầm của anh không thể tha thứ được.

Nhưng anh vẫn muốn cô quay về bên mình lần nữa, anh chấp nhận tất cả hình phạt, thứ duy nhất anh không thể chấp nhận được đó là cô không yêu anh nữa.

Cả thế giới của anh đã từng lạnh lẽo và tăm tối, sự xuất hiện của cô đã mang lại cho anh sự ấm áp và tươi sáng.

Là cô đã khiến anh cảm thấy thế giới này không tồi tệ như anh nghĩ, cũng không bất công đến vậy, nếu không thì anh cũng sẽ không gặp được Quả Đào ngốc này.

Cũng là cô đã dạy anh tình yêu là gì, yêu như thế nào.

Cô là tín ngưỡng của anh.

Anh lạc trong mùa đông, tình yêu của cô là hơi ấm duy nhất, là điều kiện sinh tồn của anh, vì vậy anh hoàn toàn không thể chấp nhận được sự thật rằng cô không yêu anh nữa.

Bóng đèn trong siêu thị nhỏ đột nhiên tắt phụt, một mình anh ngồi trong chiếc xe tối om, ngây ngốc nhìn về phía siêu thị.

Đào Tử đang bế đứa bé đi ra, Tô Yến đi sát bên cạnh che ô cho cô và đứa bé.

Cảnh tượng này thực sự giống một gia đình ba người.

Khoảnh khắc ấy Trình Quý Hằng thậm chí có chút hoài nghi, có phải mình đã làm phiền đến cuộc sống của cô hay không?

Có lẽ, anh không nên xuất hiện.

Hiện tại không nên xuất hiện, 4 năm trước cũng không nên xuất hiện, vậy thì cô cũng không phải chịu nhiều đau khổ như thế.

Mưa to hơn trước nhiều, có xu hướng càng ngày càng lớn, hơn nữa còn bắt đầu sấm chớp.

Trời âm u như bị vẩy mực.

Vì chăm sóc cô bé, cũng vì an toàn, Tô Yến đặc biệt mua cho Bánh Sữa Nhỏ một chiếc ghế dành cho trẻ em trên ô tô.

Bánh Sữa Nhỏ bình thường rất ngoan, một mình ngồi trên ghế dành cho trẻ em trên ô tô cũng không sợ, nhưng thời tiết hôm nay làm cô bé sợ, cô bé ôm chặt cổ mẹ không buông, nói gì cũng không đồng ý ngồi một mình trong ghế, muốn mẹ bế cho bằng được.

Đào Đào không biết làm gì, đành phải ôm cô bé trong lòng.

Đợi Tô Yến thắt dây an toàn xong, lúc chuẩn bị lái xe, Đào Đào nói với anh ấy: “Cứ đi thẳng về nhà đi, mưa to quá, hôm khác chúng ta đi ăn sau.”

Một bữa bò bít tết thôi mà, hôm khác thì để hôm khác vậy, Tô Yến không có ý kiến gì, anh ấy cũng biết hiện tại tâm trạng của cô không tốt lắm, vì vậy rất thông cảm cho cảm xúc của cô, anh ấy dịu dàng đáp: “Được, chờ trời nắng lên chúng ta sẽ đi.”

Đào Đào rất cảm kích trước sự thông cảm của anh ấy, cô cười nhẹ với anh ấy, sau đó cúi đầu xuống nhìn con gái, nói: “Con yêu, chúng ta quay về nhà trước được không? đợi khi nào trời tạnh mưa sẽ đi ăn bò bít tết nhé?”

Bánh Sữa Nhỏ rất nghe lời mẹ, ngoan ngoãn gật đầu: “Dạ được ạ.” Nhưng cô bé vẫn không yên tâm nhắc lại: “Đợi tạnh mưa mẹ nhất định phải đưa con đi đó, không được lừa con!”

Đào Đào bật cười: “Mẹ biết rồi!”

Bánh Sữa Nhỏ không nói gì nữa, nhưng cô bé nhíu mày lại, nhìn có vẻ cực kì bối rối, lúng túng.

Nhìn cô bé mặt mày ủ dột, Đào Đào bật cười, rất tinh ý hỏi: “Con có điều gì muốn nói với mẹ à?”

Bánh Sữa Nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn mẹ một cách vừa hiếu kỳ vừa bối rối, hỏi bằng giọng non nớt: “Chú xấu xa kia là ai? Vừa nãy sao chú ấy lại khóc? vì sao cứ không chịu đi?”

Giọng nói của đứa trẻ vừa non nớt vừa trong trẻo, nhưng mỗi từ đều giống như một nhát búa nặng nề, đập mạnh vào tim của Đào Đào.

Từ khoảnh khắc Trình Quý Hằng xuất hiện, cô đã bắt đầu lo lắng con gái sẽ hỏi cô câu hỏi này, bởi vì cô không biết nên trả lời cô bé như thế nào.

Nói sự thật với cô bé ư? Nói với cô bé người chú vừa dọa cô bé sợ hãi chính là ba của cô bé?

Như vậy liệu có phá hỏng câu truyện cổ tích của cô bé hay không?

Liệu có làm cô bé hết sức thất vọng không?

Hay là khiến cô bé nảy sinh sự hiếu kỳ và hy vọng với anh?

Những khả năng này Đào Đào đều không muốn nhìn thấy. 

Ba của cô bé không phải là một người tốt, vì vậy cô không muốn nói sự thật với cô bé.

Nhưng cô bé sớm muộn gì cũng sẽ trưởng thành, sớm muộn gì cũng biết được sự thật, sau khi hiểu chuyện cô bé cũng có quyền biết ba ruột của mình là ai.

Hơn nữa loại người như Trình Quý Hằng tuyệt đối sẽ không để yên, cho dù cô không nói cho con gái biết sự thật, anh nhất định sẽ chủ động nói với cô bé.

Vì vậy cho dù cô có giấu cũng không có cách nào giấu được quá lâu.

Do dự hồi lâu, cô vẫn không thể nào hạ quyết tâm nói cho cô bé sự thật, vì vậy cô chỉ có thể trả lời: “Mẹ cũng không quen chú ấy.”

Bình thường khi Tô Yến đưa hai mẹ con về nhà, anh ấy chỉ đưa hai người đến dưới nhà, chưa từng lên trên nhà bao giờ

Đào Đào cũng không bao giờ mời anh ấy lên.

Hôm nay trời mưa quá to, sau khi dừng xe ổn định thì Tô Yến xuống xe trước, mở ô đi vòng lại ghế lái phụ, sau khi đợi Đào Đào bế đứa bé xuống xe, anh đưa hai mẹ con đến cửa của tòa nhà.

Mặc dù hôm nay sự xuất hiện của Trình Quý Hằng đã khiến hai người họ rất lo lắng, nhưng Tô Yến vẫn không phá vỡ quy tắc, đi vào đến tòa nhà là dừng lại.

Anh hiểu một người phụ nữ nuôi một đứa bé không dễ dàng gì, lại càng hiểu một người mẹ đơn thân sẽ phải hứng chịu những lời đồn đại gấp trăm lần người bình thường. Vì vậy cho dù hai người quen nhau từ bé, nhưng trước khi chính thức xác định mối quan hệ tình cảm, anh phải giữ khoảng cách với cô, cũng phải tôn trọng sự lựa chọn của cô.

Đào Đào biết bây giờ cô nên mời Tô Yến lên nhà ăn cơm tối, về tình về lý phải làm như vậy.

Thế nhưng cô phải nghĩ cho môi trường trưởng thành của con gái.

Nếu những người hàng xóm thấy cô dẫn một người đàn ông về nhà, họ nhất định sẽ chỉ trỏ hai mẹ con cô, cô không muốn con gái của mình sau này sẽ nghe được những lời đồn đại không tốt về mẹ của mình từ miệng người khác.

Mặc dù đã đi đến hành lang, nhưng Tô Yến vẫn chưa rút ô lại, chỉ rủ ô xuống, nói với cô bằng giọng ấm áp: “Mau lên tầng đi, con bé chắc chết đói rồi.”

Đào Đào khẽ gật đầu: “Dạ.”

Cô rất biết ơn, cũng rất hổ thẹn với Tô Yến.

Biết ơn vì anh tôn trọng và thông cảm cho cô như vậy, hổ thẹn vì mình lại lỡ hẹn.

Cô đã thất hẹn với anh ấy mấy lần rồi.

Vì vậy cô không lên tầng ngay lập tức mà hứa một cách chắc chắn: “Đợi trời nắng lên em nhất định sẽ mời anh ăn bò bít tết, em sẽ không thất hẹn với anh nữa!”

Tô Yến bị cô chọc cho bật cười: “Được, anh sẽ chờ.”

“Vậy em lên nhà đây.” Đào Đào nói với con gái ở trong lòng: “Tạm biệt chú Tô đi con.”

Bánh Sữa Nhỏ rất nghe lời, lập tức vẫy tay với Tô Yến: “Tạm biệt chú.”

Tô Yến đưa tay lên xoa xoa chiếc mũi nhỏ của cô bé, cười nói: “Tạm biệt con.”

Sau khi nhìn theo Tô Yến lái xe rời đi, Đào Đào mới bế đứa bé lên tầng.

Sau khi về đến nhà, cô lập tức xuống bếp nấu cơm cho con gái.

Bánh Sữa Nhỏ ngồi ngoan ngoãn trong phòng khánh xem hoạt hình.

Ăn tối xong, cô bắt đầu dọn dẹp vệ sinh, sau đó xuống tầng vứt rác.

Trước khi ra ngoài cô luôn dặn dò con gái một mình ở nhà phải chú ý an toàn, có người gõ cửa nhất định không được mở, sau đó mới cầm chìa khóa xách theo túi rác xuống lầu.

Tuy nhiên mới vừa xuống đến tầng 1, vẫn chưa đi ra khỏi tòa nhà, cô đã nhìn thấy một bóng người rất quen thuộc.

Trình Quý Hằng đứng trong màn mưa, nhìn chăm chăm vào cô.

Ban nãy anh luôn đi theo bọn họ.

Anh vẫn không thể nào nhường cô cho Tô Yến được.

Đào Đào không ngờ anh lại xuất hiện dưới lầu nhà họ, cô không khỏi cảm thấy ngạc nhiên, bước chân cô khựng lại, nhưng rất nhanh đã quay về trạng thái ban đầu, giống như không nhìn thấy gì hết. Mặt cô không đổi sắc, cô mở ô che mưa ra, đi về phía thùng rác bên ngoài tòa nhà.

Anh đứng trên đoạn đường cô nhất định phải đi qua, để tránh những tiếp xúc không cần thiết, cô cố ý đi vòng xa hơn.

Tuy nhiên anh vẫn lao đến bên cạnh cô, nắm chặt cổ tay cô.

“Đào Tử…” Ánh mắt của Trình Quý Hằng ảm đạm, giọng khàn khàn, mang theo sự cầu xin: “ Em đừng thích Tô Yến được không?”

Lúc nãy, anh nhìn thấy ánh sao sáng trong ánh mắt cô nhìn Tô Yến.

Cô cũng đã từng nhìn anh như vậy, nhưng bây giờ lúc cô nhìn anh, trong ánh mắt lại không hề có ánh sao, chỉ có sự bình lặng như nước đọng.

Cô thực sự không yêu anh nữa rồi.

Điều này khiến anh hết sức hoảng sợ.

Anh nắm rất chặt, Đào Đào không thể vùng cổ tay ra được, cô bất lực thở dài, nhìn anh không chút biểu cảm: “Buông tay.”

Trình Quý Hằng không buông tay, cố gắng kiềm chế mong muốn được ôm cô, anh hạ giọng cầu xin: “Anh xin lỗi em, anh cũng không xứng nhận được sự tha thứ của em, nhưng anh không muốn để em rời xa anh, em trở về được không? Anh xin em đấy… chỉ cần em đồng ý trở về, trừng phạt anh như thế nào anh cũng chịu.”

Đào Đào không thể chịu nổi: “Tôi không tin anh nữa rồi, cả đời này cũng sẽ như vậy.”

Trình Quý Hằng vô cùng khẩn thiết: “Anh không lừa em, lần này anh thật sự không lừa em!”Bây giờ tôi chỉ hy vọng anh có thể buông tha cho tôi, sau đó lập tức rời đi, sau này cũng đừng xuất hiện, đừng đến làm phiền cuộc sống của tôi và con gái nữa.”

Trình Quý Hằng: “Con bé là con gái của anh!”

Đào Đào nhìn chằm chằm vào anh một lúc, lạnh lùng nói: “Anh chỉ có một người con gái này thôi sao?”

Trình Quý Hằng chết đứng tại chỗ, hai mắt ngỡ ngàng nhìn cô.

Đào Đào: “Anh phải có nhiều phụ nữ lắm chứ?”

Anh là một công tử nhiều tiền, vừa đẹp trai, vừa biết lừa con gái bằng những lời đường mật, còn giỏi ngụy trang, giỏi bịa chuyện, lợi dụng lòng thông cảm của con gái, nên phải có nhiều người phải lòng anh lắm chứ?

Nhất định có rất nhiều người con gái đồng ý sinh con cho anh.

Là tôi năm đó đã quá ngốc mới dễ dàng tin vào lời của anh, còn không phàn nàn không hối hận mà giao toàn bộ thể xác và trái tim cho anh.

Nhưng bây giờ tôi không ngốc như vậy nữa.

“Anh không có đứa bé này, cũng sẽ có đứa con gái khác, tôi chỉ có mình con bé thôi, ngoài con bé ra tôi không có gì hết.” Giọng điệu của cô kiên quyết và dứt khoát, vừa lạnh lùng vừa xa cách: “Số tiền kia tôi cũng sẽ trả lại cho anh, cảm ơn anh năm xưa đã giúp tôi trả tiền phẫu thuật cho bà.”

Trình Quý Hằng nghe xong câu cuối mới hiểu rõ ý của cô.

Tô Yến đã kể cho cô nghe chuyện phí phẫu thuật rồi.

Tất cả lời nói dối lúc đầu anh bịa đặt đều bị phơi bày.

Bây giờ cô không chỉ không tin anh, mà còn xem anh là một kẻ lừa đảo thích bịa chuyện lừa con gái.

“Anh chỉ có em!” Anh lo sợ hoảng loạn nhìn cô, giọng điệu vừa kiên định vừa gấp gáp: “Anh thật sự chỉ có mình em!”

Đào Đào không hề tin lời anh nói.

Hiện tại anh nói gì cô cũng sẽ không tin nữa.

Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.

Bị cắn một lần là đủ để cô nhớ mãi.

Cô mở miệng, mặt không chút cảm xúc gì: “Buông tay được không? Con gái tôi bây giờ đang ở nhà một mình.”

Trình Quý Hằng có một cảm giác bất lực sâu sắc.

Anh không biết phải làm gì với cô?

Nhưng tình hình hiện tại là do chính anh tạo nên, anh cũng không thể trách ai, chỉ có thể tự trách bản thân mình đáng đời.

Anh cũng không yên tâm để con gái một mình ở nhà, nhưng trước khi buông cô ra, anh vẫn không nhịn được hỏi cô: “Em yêu anh ta không?”

Anh rất sợ biết được đáp án, nhưng cũng muốn biết đáp án là gì.

Đào Đào biết anh hỏi về Tô Yến.

Thực ra tình cảm cô đối với Tô Yến vẫn không thể nói là tình yêu.

Chỉ là thích.

Thích sự dịu dàng của anh ấy, thích sự chu đáo của anh ấy, thích sự cẩn thận tỉ mỉ của anh ấy.

Còn có sự biết ơn.

Biết ơn anh ấy từ trước tới giờ không hề vứt bỏ cô, biết ơn anh ấy có thể khiến con gái của cô vui vẻ, biết ơn anh ấy rất quan tâm đến cô bé.

Sau khi có con, sở thích của cô không quan trọng nữa, quan trọng là cảm xúc của con.

Hơn nữa sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, cô cũng qua giai đoạn yêu đương rầm rộ rồi.

Bây giờ cô chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, dành cho con gái một môi trường trưởng thành hạnh phúc, lành mạnh.

Bánh Sữa Nhỏ rất thích Tô Yến, anh ấy cũng đối xử rất tốt với Bánh Sữa Nhỏ, vì vậy cô mới muốn thử phát triển với anh.

Kể từ sau khi anh ấy xuất hiện, Bánh Sữa Nhỏ cũng không hỏi cô về ba nữa, bao gồm hai lần cô bé đến bệnh viện để truyền dịch.

Cô bé rất sợ tiêm, vừa nhìn thấy y tá là bật khóc, giận dỗi.

Lần đó trước khi truyền dịch, Tô Yến ôm cô bé vào trong lòng dỗ cô bé một hồi lâu.

Anh ấy rất kiên nhẫn, cũng rất dịu dàng với Bánh Sữa Nhỏ.

Điều này đối với cô mà nói đã đủ rồi.

Vì vậy câu trả lời của cô là: “Yêu.”

Một chữ đơn giản đã đủ làm Trình Quý Hằng sụp đổ.

Bệnh đau tim lại tái phát.

Giống như có một đôi tay xé rách một khoảng trống trong tim anh, đau đến mức anh khó mà chịu được.

Nhân lúc anh đang thất thần, Đào Đào giật được cổ tay mình ra, sau khi vứt rác xong cô cũng không ngoảnh đầu lại, đi về phía cửa của tòa nhà.

Cả đời này cô cũng không muốn có bất kì liên quan gì đến người đàn ông này nữa.

Anh chỉ lừa cô, cô sẽ không mắc lừa nữa.

Trình Quý Hằng ngây người đứng im lặng trong mưa, thất thần nhìn người con gái mà mình yêu nhất rời đi càng ngày càng xa, nhưng anh lại không thể làm gì.

Vì cô đã yêu người khác rồi, cũng không thuộc về anh nữa.

Cô không cần anh nữa.

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiếp tục ngược cẩu~ truy sml vẫn tiếp tục~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.