Sau khi nói rõ vào buổi tối hôm ấy, nửa tháng liền Trình Quý Hằng không xuất hiện, Đào Đào cũng không biết anh thật sự từ bỏ hay là tạm thời dùng kế hoãn binh, nhưng dù là tình huống nào thì chỉ cần anh không đến quấy rầy cuộc sống của mẹ con cô là được.
Hơn nữa mấy ngày nay cô cũng rất bận rộn, hoàn toàn không có thời gian rảnh rỗi đi suy nghĩ rốt cuộc Trình Quý Hằng nghĩ như thế nào, bởi vì mấy ngày nữa trường mẫu giáo sẽ khai giảng, đến lúc đó Bánh Sữa Nhỏ sẽ đi mẫu giáo.
Đứa nhỏ đi học mới là chuyện lớn nhất, chuyện này cũng khiến cô đau đầu vô cùng.
Trường mẫu giáo không phải là không có, nhưng không có nhiều trường mẫu giáo tốt, hơn nữa bây giờ cô phải đối mặt với một tình huống bất lực như vậy: Trường tư nhân không học nổi, trường công lập lại khó vào.
Để tìm cho con gái mình một trường mẫu giáo tốt, khoảng thời gian này Đào Đào gần như là chạy gãy chân.
Trường mẫu giáo tư nhân tốt phải trả ít nhất 100.000 tệ tiền học phí một năm, căn bản không thể cân nhắc đến trường mẫu giáo kiểu này, bởi vì không có tiền, cô chỉ có thể chọn trường mẫu giáo tốt nhất cho con gái mình nằm trong khả năng tài chính.
Vì vậy, chỉ có thể chọn các trường mẫu giáo công lập.
Gần khu dân cư nơi cô sinh sống có mấy trường mầm non công lập, tốt xấu khác nhau, sau nhiều lần cân nhắc, cô đã chọn trường mẫu giáo Thực Nghiệm bên cạnh trường Đại học và Tiểu học Đông Phụ.
Trường mẫu giáo Thực Nghiệm này là trường mẫu giáo công lập tốt nhất trong khu vực thành phố, đội ngũ giáo viên giỏi, cơ sở vật chất đầy đủ còn giảng dạy song ngữ, vì vậy số lượng đăng ký hàng năm quá đông, hầu như năm nào cũng xuất hiện phụ huynh xếp hàng ở cổng trường mẫu giáo chờ để đăng ký.
Đã sớm nghe mẹ Vân Vân nói trường mẫu giáo Thực Nghiệm không dễ đăng ký—— số lượng đăng ký nhiều, nhưng số lượng tuyển sinh có hạn, hơi chậm một chút là không đăng kí được—— Cho nên nửa năm trước Đào Đào đã bắt đầu chú ý đến thông tin tuyển sinh của trường mầm non này, vừa có thông báo tuyển sinh, cô đã đi xếp hàng đăng ký cho con gái.
Tầng bên trên nhà họ có một cặp vợ chồng già rất tốt, thường giúp Đào Đào trông con.
Một ngày trước khi bắt đầu đăng ký trường mẫu giáo, Đào Đào đưa con gái đến nhà của hai vợ chồng già, nhờ họ trông đứa nhỏ giúp, sau đó tự mình cầm theo một cái ghế nhỏ, xếp hàng cả đêm ở cổng trường mẫu giáo Thực Nghiệm.
Người được phái đi thức đêm xếp hàng của nhà người ta đều là ba, chỉ có một mình Đào Đào là mẹ.
Đêm mùa hè vừa ngột ngạt vừa nóng nực, còn nhiều muỗi, đêm đó Đào Đào bị cắn khắp người.
Tuy rằng vừa buồn ngủ vừa mệt, nhưng cuối cùng cô đã đăng ký thành công cho con, hơn nữa thứ hạng còn ở ngay phía trước, con gái cô chắc chắn sẽ trúng tuyển, cho nên dù có khổ đến đâu cũng đáng giá.
Sau khi đăng ký xong, cô bắt đầu tự tin chờ đợi điện thoại gọi nhập học của trường mẫu giáo, nhưng chờ hơn một tháng, ngày nhập học đã qua cũng không thấy điện thoại đến.
Cô lại vội vàng chạy đến trường mẫu giáo hỏi tình hình, kết quả giáo viên phòng tuyển sinh lại nói cho cô biết đợt tuyển sinh đã sớm kết thúc, Bánh Sữa Nhỏ không được nhận vào.
Lúc ấy cô đã trợn tròn mắt, thậm chí suýt nữa rơi lệ trong văn phòng.
Tại sao con cô không được nhận? Không phải trường mẫu giáo công lập có nguyên tắc chia suất cho người ở gần sao? Tất cả các điều kiện của Bánh Sữa Nhỏ đều phù hợp mà? Hơn nữa cô đã đến đăng ký sớm như vậy, làm sao có thể không được nhận vào?
Đào Đào căn bản không thể tiếp nhận kết quả này.
Để có thể con gái thuận lợi đi học mẫu giáo, ngày đó cô còn hèn mọn cầu xin cô giáo phụ trách tuyển sinh kia rất lâu, nhưng lại vô ích, cả quá trình cô giáo kia đều không kiên nhẫn, khó chịu với cô, cuối cùng còn tức giận hét với cô một câu: “Cô có thể đừng làm ảnh hưởng đến công việc của tôi không? Đây là văn phòng, không phải nhà của cô, không có chuyện gì thì mau đi đi!”
Đào Đào bất đắc dĩ lại tuyệt vọng, không còn cách nào khác, đành phải rời đi.
Ngày hôm đó cô vừa ra khỏi cửa văn phòng tuyển sinh trường mẫu giáo là bật khóc, cảm giác mình là một người mẹ rất vô dụng, ngay cả việc tìm trường mẫu giáo cho con cũng không làm được.
Cô khóc trên đường đi ra cổng trường mẫu giáo.
Bảo vệ ở cổng trường mẫu giáo là một ông chú lớn tuổi, là người khá tốt bụng. Vừa rồi trước khi Đào Đào vào trường mẫu giáo, ông đã hỏi cô vì sao lại đến trường mẫu giáo, vậy nên ông biết mục đích cô đến trường mẫu giáo hôm nay là hỏi xem con có được nhận vào trường hay không.
Thấy cô khóc đi ra, bảo vệ lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, vì thế có lòng tốt đến an ủi cô vài câu, còn nói cho cô một số vấn đề tương đối thực tế.
Xã hội ngày nay là xã hội quan hệ, ai có quan hệ rộng rãi thì người đó có thể thuận buồm xuôi gió.
Dù cô đăng ký có sớm có tích cực đến đâu, không có chút quan hệ vẫn không được.
Tuy rằng lời của chú bảo vệ vô cùng hàm súc, nhưng Đào Đào vẫn biết rõ vì sao Bánh Sữa Nhỏ nhà cô không được nhận vào—— Suất của con cô bị người khác chen vào.
Lúc không biết chân tướng, Đào Đào vừa mờ mịt vừa khổ sở, sau khi biết được chân tướng, cô biến thành vừa phẫn nộ vừa khổ sở.
Nhưng phẫn nộ cũng vô dụng, dù có tức đến đâu cô cũng không thể cướp lại suất của con gái mình, bởi vì cô không có khả năng thay đổi hiện trạng.
Cuối cùng, toàn bộ sự phẫn nộ của cô biến thành khổ sở, càng cảm thấy mình là một người mẹ vô dụng.
Nhưng khổ sở thì khổ sở, cô vẫn phải tiếp tục tìm trường mẫu giáo cho con gái, dù như thế nào cũng không thể trì hoãn việc con gái đi học.
Ngoài trường Thực Nghiệm của tỉnh, còn có ba trường mẫu giáo công lập và một trường mẫu giáo tư nhân gần khu nhà.
Vào giữa tháng tám, các trường mẫu giáo công lập đã ngừng tuyển sinh hoàn toàn, không còn cách nào khác, Đào Đào đành phải cân nhắc đến trường mầm non tư thục đó.
Khuôn viên trường mẫu giáo tư thục này vô cùng nhỏ, cơ sở vật chất rất bình thường, cho dù là bàn ghế trong lớp học hay sân vui chơi thoạt nhìn đều rất cũ kỹ; đội ngũ giáo viên trông cũng rất bình thường, tất cả đều là nữ sinh trẻ mới tốt nghiệp, hầu như không có kinh nghiệm giáo dục trẻ em.
Nhưng ngoài trường mẫu giáo này, Đào Đào không có lựa chọn nào khác, bởi vì chỉ có trường mẫu giáo này cho Bánh Sữa Nhỏ chen ngang.
Học phí của các trường mẫu giáo tư nhân tương đối đắt, trường mẫu giáo này trông không ra gì, một tháng tiền học lại tận một ngàn ba trăm, một năm gần mười sáu ngàn.
Trước khi đứa trẻ đi học phải trả trước sáu tháng học phí, gần như là một tháng rưỡi lợi nhuận của siêu thị nhỏ.
Nhưng dù thế nào, cô phải cho con mình đi học mẫu giáo đúng thời gian, nếu không sẽ trì hoãn việc học của đứa trẻ.
Bận rộn mấy tháng, mãi cho đến cuối tháng 8, việc đi học của đứa nhỏ mới được quyết định.
Ngày 26 tháng 8 là lễ Thất Tịch, ngày 25 tháng 8 trường mẫu giáo đã gọi cho cô, yêu cầu cô đến trường sau tám giờ sáng ngày hôm sau đóng học phí.
Sau khi cúp máy, cô vừa bất lực vừa vui mừng.
Bất lực vì cô không thể để con gái mình học ở một trường mẫu giáo tốt hơn, vui mừng vì Bánh Sữa Nhỏ của cô có thể đi học mẫu giáo kịp thời.
Những gì cô có thể cho con gái không nhiều lắm, chỉ có thể tạo điều kiện tốt nhất cho con trong phạm vi năng lực của mình.
Tối hôm đó sau khi đóng cửa về nhà, cô lên tầng trên một chuyến, nhờ hai vợ chồng già trên tầng giúp cô trông cửa hàng một lát vào sáng ngày mai, thuận tiện chăm sóc đứa bé.
Con cái của ông bà đều không ở bên cạnh, sau khi về hưu cuộc sống tương đối cô độc, cho nên họ rất thích Bánh Sữa Nhỏ nghe lời hiểu chuyện, yêu thương con bé như cháu gái ruột, cũng rất đau lòng cho Đào Đào là một bà mẹ đơn thân. Vậy nên mỗi lần Đào Đào đến tìm họ giúp đỡ, họ đều sảng khoái đáp ứng.
Đào Đào rất cảm kích họ, thường xuyên chạy lên tầng trông nom hai ông bà, mang cho họ chút thuốc bổ, có đôi khi trên người hai ông bà có chỗ nào không thoải mái hoặc phải đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, cô cũng sẽ chủ động đi cùng họ đến bệnh viện khám bệnh.
Người ta thường nói họ hàng xa không bằng láng giềng gần, những lời này thật sự không giả chút nào.
Sáng ngày Thất Tịch, Đào Đào dẫn con gái đến siêu thị từ sớm, chuẩn bị kiểm tra hàng hóa trước, chờ ông bà trên tầng mua thức ăn về cô sẽ đến nhà trẻ đóng học phí cho con gái.
Ông bà có thói quen tập thể dục buổi sáng, bình thường hơn sáu giờ sẽ xuống lầu tập thể dục, sau đó hơn bảy giờ đi chợ mua thức ăn, gần tám rưỡi là có thể tới.
Bảy giờ Đào Đào đã dẫn con gái đến siêu thị—— hầu như ngày nào cô cũng mở cửa vào khoảng thời gian này.
So với các siêu thị khác, thời gian cô mở cửa tuyệt đối có thể nói là muộn, nhưng cô cũng không có cách nào khác, bởi vì phải đảm bảo thời gian ngủ của con gái.
Mỗi buổi sáng cô rời giường lúc năm giờ năm mươi, đi rửa mặt và nấu ăn trước, sau khi nấu ăn xong sẽ gọi đứa nhỏ rời giường, khi đó là gần sáu giờ hai mươi.
Nhưng ngay cả như vậy, Bánh Sữa Nhỏ vẫn dậy sớm hơn so với các bạn cùng trang lứa.
Cũng may siêu thị nhỏ cách khu nhà không xa, đi bộ hơn mười phút là tới.
Mỗi buổi sáng sau khi mở cửa hàng, Đào Đào sẽ di chuyển chiếc giường gấp nhỏ đặt trong phòng kho ra ngoài, mở ra phía sau quầy, để con gái tiếp tục ngủ một lúc.
Nhân lúc con gái đang ngủ, cô bắt đầu dọn dẹp kệ hàng, nếu có khách vào mua đồ, cô sẽ dừng công việc trong tay, đi thanh toán cho khách.
Sáng nay cũng vậy.
Có tổng cộng bốn kệ, một tủ lạnh trong siêu thị.
Tủ lạnh và hai kệ một mặt lần lượt dựa vào ba bức tường, hai kệ hai mặt còn lại được dựng ra ở giữa siêu thị, phía sau quầy tính tiền cũng có một kệ, phía trên bày đầy đủ các loại thuốc lá và rượu.
Cô vừa mới bổ sung đầy đủ hàng hóa trên hai kệ hàng dựa vào tường xong, chuông đón khách ở cửa đã vang lên, một người đàn ông trẻ tuổi, dáng người thon dài khí chất nổi bật đi vào.
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần tây, gương mặt tuấn mỹ, da trắng như ngọc, sạch sẽ xuất trần, cứ như tiên hạ phàm.
Nhìn vị khách này, trong lòng Đào Đào chỉ có một ý nghĩ: là siêu thị của cô trèo cao.
Cùng lúc ấy, bên tai vang lên một giọng nói non nớt trong trẻo: “Mẹ ơi, có người đến mua đồ!”
Vậy mà đứa nhỏ này lại không ngoan ngoãn nằm ngủ?
Đào Đào buông hàng hóa trong tay xuống, đi về phía quầy tính tiền, nhìn về chỗ sau quầy trước, dở khóc dở cười phát hiện cô nhóc này lại đang lén dùng máy tính bảng xem phim hoạt hình, hơn nữa còn biết đeo tai nghe hạ thấp xác suất bị phát hiện.
Ngay khi cô chuẩn bị nghiêm mặt chuẩn bị phê bình cô bé, người đàn ông trẻ tuổi đó đột nhiên lên tiếng: “Cô là bà chủ của siêu thị sao?”
Giọng nói của người đàn ông rất dễ nghe, trầm thấp lại dịu dàng.
Đào Đào gật đầu: “Vâng, có cần gì sao?”
Người đàn ông trả lời: “Tôi muốn mua sỉ bánh trung thu từ chỗ cô.”
Siêu thị nhỏ chủ yếu bán lẻ, bán sỉ không nằm trong phạm vi kinh doanh, hơn nữa cô cũng không có kho hàng lớn để cất nhiều hàng như vậy, nhưng cô vẫn hỏi một câu: “Anh muốn mua bao nhiêu?”
Nếu như là mười, hai mươi hộp, cô cũng có thể cung cấp, kiếm được chút nào hay chút ấy. Sau khi con gái đi học mẫu giáo nhất định phải tiêu nhiều tiền hơn, cô phải kiếm nhiều tiền mới được.
Người đàn ông trả lời, mặt không đổi sắc: “Mười nghìn hộp.”
Đào Đào: “…”
Số tiền này cô không kiếm được, nhiều quá rồi, siêu thị nhỏ không để vừa.
Kiếm tiền cũng phải nằm trong phạm vi khả năng, vậy nên cô trực tiếp từ chối anh ta: “Xin lỗi, chỗ tôi không bán sỉ, anh đến chỗ khác hỏi đi.” Sau đó cô lại có lòng tốt nhắc nhở: “Nếu như anh cần nhiều hàng, tốt nhất là liên hệ trực tiếp với nhà xưởng, như vậy rẻ hơn, bởi vì không có trung gian ăn tiền chênh lệch.”
Người đàn ông không rời đi mà trả lời: “Tôi không liên hệ được với cơ sở sản xuất bánh trung thu nào phù hợp, cũng không hiểu thị trường, vậy nên mới tìm luôn một siêu thị để nhập hàng.”
Đào Đào chỉ đành nói thật: “Anh cũng nhìn ra được siêu thị của tôi rất nhỏ, không có nhà kho để hàng, một trăm hộp tôi còn không biết để đâu, đừng nói đến một nghìn hộp.”
Người đàn ông thản nhiên trả lời: “Cô có thể bảo cơ sở sản xuất đưa thẳng đến công ty tôi.”
Đào Đào: “…”
Thì ra là anh đã quyết tâm để tôi làm trung gian ăn tiền chênh lệch đúng không?
Quả thực là có hơi kỳ lạ.
Trừ khi là người mở siêu thị lớn, nếu không ai sẽ nhập liền một lúc mười nghìn hộp bánh trung thu? Nhưng đã mở siêu thị lớn rồi, tại sao còn phải đến siêu thị nhỏ nhập hàng?
Thế thì càng kỳ lạ hơn rồi.
Đào Đào không nhịn được hỏi: “Tại sao anh lại nhập nhiều bánh trung thu như vậy?
Người đàn ông trả lời: “Tết Trung thu sắp đến rồi, công ty phát phúc lợi.”
Công ty có mười nghìn người sao?
Tập đoàn lớn nào có mười nghìn nhân viên vậy?
Đã là tập đoàn lớn như vậy, sao còn phải tìm đến siêu thị nhỏ của tôi nhập bánh trung thu chứ?
Đào Đào càng ngày càng cảm thấy người đàn ông này thần kỳ, có thể biến mỗi câu nói ra thành điểm mâu thuẫn.
Nhưng đây quả thực là một cuộc giao dịch không nhỏ, cho dù một hộp bánh trung thu kiếm được một tệ, cô cũng có thể kiếm được mười nghìn tệ, thế là có đủ tiền học phí nửa năm cho con. hơn nữa người đàn ông này cũng nói rồi, gửi thẳng hàng đến công ty anh ta là được, cô căn bản không cần lo lắng vấn đề kho hàng, thứ cần làm chỉ là liên hệ nơi sản xuất.
Món tiền này trông thì rất dễ kiếm, nhưng kiếm tiền quá dễ dàng cũng làm người ta bất an.
Nhỡ đâu là kẻ lừa đảo thì sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, Đào Đào vẫn không dám mua bán với anh ta: “Hay là… Anh đi hỏi cửa hàng khác đi, tôi chỉ buôn bán nhỏ, không nhận được đơn hàng lớn như vậy.”
Người đàn ông vẫn không đi: “Nếu như cô không yên tâm, tôi có thể đưa tiền trước.”
Nỗi lo lắng bị nhìn thấu, Đào Đào có hơi ngượng ngùng, lập tức giải thích: “Tôi không có ý này.”
Người đàn ông bất lực cười: “Vậy cô còn gì không yên tâm nữa?” Đến tặng tiền mà lại không tặng nổi sao?
Đào Đào nghĩ một lúc, hình như thật sự không còn điều gì phải lo lắng nữa, nếu như là kẻ lừa đảo cũng không đưa tiền trước.
Nhưng cô thật sự không hiểu công ty lớn như vậy tại sao cứ phải mua sỉ bánh trung thu từ siêu thị nhỏ của cô.
Nhiều tiền quá hóa ngốc sao?
Do dự một lúc, cô lại hỏi: “Anh không sợ tôi cuỗm tiền chạy mất à?
Người đàn ông: “…”
Hình như thật sự có chút thành thật quá mức rồi.
Anh ta thở dài một hơi, trả lời: “Cũng không có bao nhiêu tiền, cô không cần phải chạy, hơn nữa trông cô cũng không giống kẻ lừa đảo.”
Mười nghìn hộp bánh trung thu còn gọi là không có bao nhiêu tiền?
Cho dù giá một hộp là hai mươi tệ thì cũng phải hai mươi nghìn tệ rồi, thế này gọi là không có bao nhiêu tiền?
Thế giới của người có tiền quả nhiên là khác biệt.
Đào Đào đột nhiên cảm thấy bản thân cô nghĩ nhiều rồi, cuộc giao dịch cô thấy lớn, có thể người ta chỉ thấy đơn giản như mua rau thôi.
Huống hồ cuộc mua bán đưa đến cửa không cần thì phí.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn nhận đơn này: “Vậy được thôi, ngân sách của anh là bao nhiêu?”
Người đàn ông trả lời: “Ba trăm.”
Đào Đào: “Hả?”
Tổng cộng ba trăm?
Người đàn ông nhìn ra được sự nghi hoặc của cô, giải thích: “Một hộp ba trăm.”
Đào Đào: “…”
Một vụ làm ăn ba triệu, có lẽ, không tính là nhỏ nhỉ?
Người đàn ông lại bổ sung: “Giá bán sỉ của một hộp trong khoảng ba trăm là được, tôi sẽ thanh toán cho cô với giá ba trăm một hộp.”
Đào Đào ngây ngốc nhìn anh ta, trên mặt viết bốn chữ “khó mà tin được”.
Như thế này không phải là đến tặng tiền cho cô sao?
Bình tĩnh lại, cô hỏi mang tính thăm dò: “Một hộp tôi nhập hai trăm chín lăm anh cũng sẽ thanh toán ba trăm sao?”
Người đàn ông: “…”
Một hộp chỉ định kiếm năm tệ sao?
Quả nhiên là một người thành thật.
Anh ta lại thở dài một hơi, nói: “Cô nhập vào bao nhiêu tiền tôi không quan tâm, ngân sách của tôi là một hộp ba trăm, trong phạm vi ba trăm, cô cứ tùy ý chọn là được.”
“Ồ…” Đào Đào vẫn hơi ngây ngốc, bởi vì cô chưa từng gặp người có tiền nào ngốc như vậy.
Người đàn ông lại hỏi: “Còn có vấn đề gì không? Không có vấn đề gì tôi đưa tiền trước.”
Thế mà lại đưa tiền dứt khoát như vậy? Đào Đào cứ cảm thấy người này đến tặng tiền cho cô, nhưng không thân không quen, người ta tặng tiền cho cô vì cớ gì chứ?
Hình như chỉ có một lý do: Nhiều tiền quá hóa ngốc.
Nhưng cô không muốn làm gian thương, suy nghĩ một lúc, cô nói: “Anh đưa một nửa trước đi, coi như là tiền đặt cọc, một nửa còn lại có thể đợi khi hàng đến rồi đưa cho tôi.”
Người đàn ông nói lời đơn giản ý nhiều: “Phiền phức quá, không cần thiết.”
Đào Đào: “…”
Nhỏ, là do tầm nhìn của tôi nhỏ quá rồi.
Nếu như đã như vậy, cô chỉ đành nhận hết: “Vậy anh để cho tôi tên, điện thoại và địa chỉ đi.” Nói rồi, cô lấy quyển sổ và bút đặt trong quầy ra, chuẩn bị ghi lại.
Người đàn ông trả lời: “Tôi tên là Quý Sơ Bạch, một lúc nữa chúng ta có thể thêm Wechat, địa chỉ cụ thể tôi sẽ gửi Wechat cho cô.”
Đào Đào gật đầu: “Được.” Sau đó cô nói với con gái ngồi trên chiếc giường gấp nhỏ sau quầy: “Bánh Sữa Nhỏ, giúp mẹ lấy máy POS qua đây được không?”
Bánh Sữa Nhỏ nghe lời gật đầu: “Được ạ!” Sau đó cô bé lập tức vươn bàn tay nhỏ, lấy máy POS ở phía dưới quầy ra đưa cho mẹ.
Nhìn cô nhóc trắng nõn, Quý Sơ Bạch không nhịn được nở nụ cười: “Cô bé chính là Bánh Sữa Nhỏ được đặc biệt cung cấp ở trong cửa hàng sao?”
Trước khi đi vào cửa hàng, anh chú ý đến trên đầu siêu thị ngoại trừ bốn chữ “Siêu thị Quả Đào” ra còn có in một hàng chữ: Trong cửa hàng đặc biệt cung cấp Bánh Sữa Nhỏ thơm ngọt.
Không phải chỉ giống Trình Quý Hằng một cách bình thường, cứ như là nhìn thấy một Trình Quý Hằng phiên bản đáng yêu vậy.
Tên nhóc kia đúng là không khoác lác.
Đúng là hời cho anh, thế mà lại có một cô con gái trắng nõn thế này.
Anh ta có hơi ghen tị với anh.
Đào Đào còn tưởng anh ta nói cô nhóc vừa trắng vừa mềm như bánh sữa nhỏ, khiêm tốn nói: “Chỉ là biệt danh mà thôi.”
Quý Sơ Bạch không nói thêm, dứt khoát quẹt thẻ, trả một lần ba triệu, sau đó thêm Wechat của Đào Đào.
Theo lý mà nói anh ta đã hoàn thành nhiệm vụ rồi, có thể thành công lui thân.
Nhưng anh ta cảm thấy mình không thể đi như vậy, nhất định phải kích thích tên nhóc này một chút, nếu không thì đúng là có lỗi với giao tình bao nhiêu năm như vậy.
Nghĩ một lúc, anh ta đi về phía tủ lạnh để kem, sau đó nhìn Bánh Sữa Nhỏ, dịu dàng lên tiếng: “Bây giờ chú muốn mua hai cây kem, cON có thể nói cho chú biết cây kem nào ngon nhất không?”
Bánh Sữa Nhỏ nhìn anh ta bằng đôi mắt to đen láy, rất nghiêm túc trả lời: “Mẹ nói buổi sáng không được ăn kem, sẽ bị đau bụng.”
Cũng là một cô nhóc thật thà.
Quả nhiên là con giống mẹ.
Quý Sơ Bạch không nhịn được: “Nhưng bây giờ chú rất nóng, nhất định phải ăn một cây kem, bạn của chú cũng rất nóng, chú phải lấy cho cậu ấy một cây.”
Bánh Sữa Nhỏ chau mày lại, nghi hoặc nhìn mẹ.
Đào Đào cũng bị cô bé chọc cười: “Nói với chú cây nào ngon đi.”
Nếu như mẹ đã lên tiếng rồi, Bánh Sữa Nhỏ không nghi ngờ nữa, lập tức trả lời: “Cháu thích ăn Khả Ái Đa, vị dâu tây.”
Quý Sơ Bạch: “Bao nhiêu tiền một cây?”
Bánh Sữa Nhỏ quen thuộc báo giá: “Bốn tệ.”
Quý Sơ Bạch cố ý chọc cô bé: “Có thể rẻ hơn một chút không?”
Bánh Sữa Nhỏ lắc đầu, giọng non nớt nghiêm túc lại trẻ con: “Không được đâu, chỗ chúng con buôn bán nhỏ, không được mặc cả.”
Quý Sơ Bạch bị cô bé chọc cười, quả thực không nghĩ ra được tại sao Trình Quý Hằng lại sinh ra được cô con gái đáng yêu như vậy.
Đào Đào cũng bị con gái chọc cười, sau đó cô mở cửa tủ lạnh, lấy hai cây Khả Ái Đa vị dâu tây từ trong đó ra, nói với Quý Sơ Bạch: “Tặng cho anh đấy, cảm ơn anh quan tâm đến việc kinh doanh nhà chúng tôi.”
Thật ra nói “quan tâm” là đã khách sáo rồi, rõ ràng là đến tặng tiền cho cô.
Ba triệu cứ vào tài khoản như vậy, cô quả thực là có hơi xấu hổ.
Tặng hai cây kem tuyệt đối là chuyện nên làm.
Tuy rằng không phải anh ta bỏ tiền ra, nhưng Quý Sơ Bạch cũng không từ chối, nếu không sao có thể kích thích tên nhóc kia được? Anh ta nhận lấy cây kem, mặt không đổi sắc, nói: “Cảm ơn.” Sau đó rời khỏi siêu thị nhỏ.
Sau khi ra khỏi cửa, anh ta đội ánh mặt trời sáng sớm đi về phía đông, đi mãi đến chỗ rẽ.
Bên đường phía nam có một chiếc Bentley màu đen đỗ ở đó.
Mở cửa ghế phụ ra, anh ta bước lên xe.
Còn chưa đợi anh ta ngồi vững, Trình Quý Hằng đã gấp gáp hỏi: “Mày đã hoàn thành nhiệm vụ chưa?”
Quý Sơ Bạch thong thả đưa cây kem cho anh: “Ăn cây kem trước đã.”
Trình Quý Hằng căn bản không có tâm trạng ăn kem: “Nói xem mày hoàn thành nhiệm vụ chưa trước đã.”
Quý Sơ Bạch: “Đương nhiên, nếu không tại sao con gái mày lại mời tao ăn kem.”
Trình Quý Hằng lập tức không giữ được bình tĩnh: “Dựa vào đâu mà con gái tao lại mời mày ăn kem.”
Con bé còn chưa từng mời tao!
Quý Sơ Bạch: “Có thể là vì tao khá thân thiết dễ gần?” Anh ta chậm rãi lên tiếng: “Đúng rồi, khi tao nói tao muốn ăn kem, Bánh Sữa Nhỏ còn nhắc nhở tao, ăn kem vào buổi sáng sẽ dễ bị đau bụng.”
Trình Quý Hằng mang vẻ mặt mơ hồ: “Bánh Sữa Nhỏ?”
Quý Sơ Bạch cố ý làm ra vẻ kinh ngạc: “Mày không biết biệt danh của con gái mày là Bánh Sữa Nhỏ sao? Nếu không tại sao trên cửa lại in mấy chữ “trong cửa hàng đặc biệt cung cấp Bánh Sữa Nhỏ thơm ngọt” chứ?”
Trình Quý Hằng: “…”
Anh không kìm được mà nghiến chặt răng.
Quý Sơ Bạch thở dài: “Xem ra mày thật sự không biết.”
Trong lòng Trình Quý Hằng chua xót, mặt không biểu cảm nhìn anh ta, anh lạnh lùng nói: “Xuống xe ngay bây giờ, tao không muốn nhìn thấy mày.”
Quý Sơ Bạch biết rõ còn hỏi: “Tại sao?”
Trình Quý Hằng: “Bởi vì mày biết quá nhiều.”
Quý Sơ Bạch: “Đố kỵ làm con người ta thay đổi hoàn toàn.”
Trình Quý Hằng lời ít ý nhiều: “Cút.”
Quý Sơ Bạch bình tĩnh, dương dương đắc ý: “Một tháng nữa là đến tiệc một trăm ngày của con trai tao rồi, mong rằng đến lúc đó mày có thể thuận lợi đưa vợ cùng con gái mày đi ăn tiệc, để em trai có thể gặp chị gái. Đúng rồi, đến lúc đó Bạch Tinh Phạm nhất định cũng mang con trai của cậu ta theo, năm nay con trai cậu ta bốn tuổi rồi, Bánh Sữa Nhỏ ba tuổi, nếu như thích hợp…”
Thích hợp cái gì?
Thích hợp cái mông!
Nghĩ cũng đừng có nghĩ!
Trình Quý Hằng trực tiếp ngắt lời Quý Sơ Bạch, kiêu ngạo lại ngang ngược: “Con gái tao rất cao quý, mấy người ai cũng không xứng.”
Chuyện có thể khiến Trình Quý Hằng chịu kích thích không nhiều, Quý Sơ Bạch chưa từng vui sướng như thế này, mặt anh ta không đổi sắc, lạnh nhạt lên tiếng: “Thích hợp hay không mày không có quyền lên tiếng, vẫn phải tôn trọng ý kiến của đứa trẻ, nhỡ đâu hai đứa trẻ lại thu hút nhau thì sao?”
Câu này không có một chữ nào anh thích nghe.
Trình Quý Hằng hít một hơi thật sâu, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Quý Sơ Bạch: “Xuống xe ngay bây giờ.”
Quý Sơ Bạch: “Nếu như tao không xuống thì sao?”
Trình Quý Hằng lãnh đạm, mạnh mẽ: “Vậy tao sẽ cho mày hưởng thọ hai mươi bảy tuổi.”
Quý Sơ Bạch không tức mà còn cười, bởi vì anh ta biết tên nhóc này sắp bị anh ta chọc tức đến bùng nổ rồi.
Vui sướng đủ rồi, anh ta cũng không kích thích anh nữa, thấy đủ rồi thì thu lại: “Được, tao đi trước đây.” Nói rồi anh ta mở cửa xe ra, thế mà khi anh ta chuẩn bị xuống xe, Trình Quý Hằng đột nhiên ấn vai anh ta lại, đề anh ta về chỗ ngồi.
Cùng lúc ấy, Đào Đào xuất hiện trong tầm mắt của họ.
Cô đi ra từ đường rẽ mà Quý Sơ Bạch vừa đi qua, nhưng không rẽ như anh ta mà đi thẳng qua đường, vai còn đeo túi đeo chéo, trông có vẻ như chuẩn bị đi làm việc gì đó.
Khi qua đường, cô cũng không quay đầu nhìn qua đây.
Ánh mắt Trình Quý Hằng vẫn luôn khóa trên người cô.
Nửa tháng này, không phải anh không đến tìm hai mẹ con họ, mà là vẫn luôn âm thầm bảo vệ ở bên cạnh họ.
Nếu như sự xuất hiện của anh là sự phiền não đối với cô, sẽ làm phiền cuộc sống của cô và con gái, vậy anh… Không xuất hiện nữa vậy.
Cô không yêu anh cũng không sao, anh còn yêu cô là được.
Từ nay về sau, anh sẽ luôn bảo vệ mẹ con cô.
Cho đến khi bóng hình Đào Đào biến mất ở góc đường, ánh mắt anh vẫn không di chuyển.
Một hồi lâu sau, anh mới hoàn hồn, do dự một lúc rồi cởi dây an toàn ra.
Quý Sơ Bạch: “Mày đi làm gì vậy?”
Trình Quý Hằng: “Tao muốn đi thăm Bánh Sữa Nhỏ.” Có vẻ như rất lo lắng “chú xấu xa” mình đây sẽ dọa cô nhóc sợ, anh lại tự lẩm bẩm bảo đảm: “Chỉ nhìn một cái từ xa thôi!”
*Tác giả có lời muốn nói:
Nội tâm Đào Đào: Gặp một tên coi tiền như rác đến tặng tiền cho tôi!
Nội tâm Quý Sơ Bạch: Thật là một người thật thà.
Nội tâm Trình Quý Hằng: Hứa hôn cho con gái là chuyện không thể nào, cả đời này cũng không thể, đừng ai hòng mong nhớ con gái tôi.