Tô Yến chưa bao giờ nghĩ tới vậy mà Trình Quý Hằng sẽ đỡ dao thay anh ấy.
Anh nên cảm kích Trình Quý Hằng, nếu như không phải cậu ta thay anh ấy đỡ một dao, hiện tại người nằm ở trong ICU hẳn nên là anh.
Nhưng anh thà rằng người nằm trong ICU bây giờ là mình, cũng không muốn để Trình Quý Hằng thay anh đỡ một dao này.
Nhát dao này đã cướp đi trái tim của Đào Tử.
Từ giây phút Trình Quý Hằng bị đẩy vào phòng phẫu thuật, Tô Yến đã có dự cảm: Đào Đào sẽ trở về bên cạnh cậu ta.
Bây giờ dự cảm này đã trở thành sự thật.
Anh hiểu câu “Quên đi” của cô có nghĩa là gì, nhưng anh không thể chấp nhận điều đó.
Hai người họ quen nhau từ nhỏ nhưng luôn bỏ lỡ nhau, vòng đi vòng lại nhiều năm, bây giờ khó khăn lắm anh mới gặp lại cô, cuối cùng khi sắp nắm được tay cô rồi, cô lại rút tay về, trở về điểm bắt đầu.
Anh không thể chấp nhận kết thúc này, cũng không muốn từ bỏ một cách dễ dàng như vậy.
Bởi vì cô là cô gái mà anh thích nhiều năm rồi.
Câu “Quên đi” kia của cô như lưỡi dao sắc bén đâm vào trong lòng anh, anh không khỏi nắm chặt hai tay xuôi xuống bên người, buộc mình phải xem nhẹ cảm giác đau đớn trong lòng. Anh hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh, từ chối cho ý kiến: “Anh cảm thấy, chúng ta đều phải bình tĩnh vài ngày đã.”
Giọng điệu của anh cũng rất bình tĩnh, nghe rất lý trí, nhưng ánh mắt đã bán đứng anh.
Đào Đào nhìn ra được sự bất lực và hoang mang từ trong ánh mắt của anh.
Khoảnh khắc đó trong lòng cô rất khó chịu, cũng rất áy náy, cảm thấy mình có lỗi với anh, phụ tình yêu của anh nhiều năm như vậy.
Cô thực sự đã từng nghĩ sẽ ở bên cạnh anh.
Nếu Trình Quý Hằng không xuất hiện, nói không chừng cô thật sự sẽ ở bên cạnh Tô Yến, bởi vì anh rất thích hợp làm một người chồng.
Bây giờ đối với cô, tình yêu đã là thứ yếu, chủ yếu là hai người có phù hợp hay không.
Tô Yến rất dịu dàng, biết săn sóc, đối tốt với Bánh Sữa Nhỏ, có thể làm chỗ dựa cho mẹ con cô, hoàn toàn phù hợp với hình tượng người chồng lý tưởng của cô. Cho nên mặc dù cô không yêu anh, nhưng cũng nguyện ý ở bên cạnh anh, bởi vì phù hợp.
Nhưng Trình Quý Hằng đã xuất hiện.
Trình Quý Hằng giống như là một kẻ cuồng phá hoại, bá đạo lại càn rỡ, trước khi phá hoại chưa bao giờ thương lượng với cô, luôn tự tiện xâm nhập vào cuộc sống của cô, không kiêng nể gì mà phá hoại thế giới tình cảm của cô.
Cô mất đi quá nhiều thứ trong quá khứ, trải qua quá nhiều lần tuyệt vọng và bất lực, cho nên cô rất muốn một cuộc sống an ổn. Tô Yến có thể cho cô cảm giác an toàn, nhưng Trình Quý Hằng không thể. Anh có thể rời đi lần đầu tiên thì có thể rời đi lần thứ hai, vì vậy dù anh vì Tô Yến đỡ một dao, cô cũng sẽ không dễ dàng tin tưởng lời hứa của anh, sẽ không tha thứ cho hành động lúc trước của anh, càng không có khả năng nối lại tình xưa, nhưng… Cô không thể đuổi anh khỏi thế giới của mình.
Anh quá mạnh, mạnh đến mức làm thế giới của cô chao đảo.
Cô chán ghét loại mạnh mẽ này của anh, nhưng lại không cách nào chống cự.
Cô cảm thấy kiếp trước mình nhất định đã nợ Trình Quý Hằng, là loại nợ máu, giết người phóng hỏa, diệt cả nhà anh, nếu không kiếp này sao lại bị anh quấn lấy như vậy?
Cô không cách nào thoát khỏi Trình Quý Hằng, cho nên chỉ có thể rời xa Tô Yến.
Anh ấy nói cô cần phải bình tĩnh vài ngày, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, bản thân không tỉnh táo được nữa, từ khi Trình Quý Hằng nói “Bởi vì em yêu anh ta”, cô đã không tỉnh táo lại được.
Mặc dù cô không muốn thừa nhận, nhưng cô không thể lừa dối bản thân— trong lúc anh được đưa vào phòng phẫu thuật, cô đã nhớ về tất cả những điều tốt đẹp của anh.
Anh sẽ chuẩn bị bữa sáng cho cô, gọi cô dậy, đưa đón cô đi làm, thay cô đến bệnh viện chăm sóc bà nội, giúp cô những việc vụn vặt mà nặng nề trong cuộc sống.
Lúc cô thắp hương ở chùa Vân Sơn không cẩn thận làm bỏng mu bàn tay, anh căng thẳng lại lo lắng, trực tiếp ôm cô vào trong lòng, che chở cô rời khỏi đám người, vô cùng lo lắng dẫn cô đi tìm vòi nước, cẩn thận rửa vết thương cho cô. Sau đó khi xuống núi, hai người ngồi riêng một cáp treo, anh còn nâng tay cô lên bên môi anh, nhẹ nhàng thổi vết thương cho cô vì muốn giảm bớt cảm giác đau đớn trên mu bàn tay cô.
Kể từ khi cha mẹ qua đời, anh là người duy nhất tốt với cô như vậy ngoại trừ bà nội.
Anh từng nắm tay cô trong lúc cô đơn độc nhất không nơi nương tựa, cùng cô đối mặt với cái chết của bà nội.
Ở trong linh đường của bà nội, anh và cô khoác áo tang, cùng cô quỳ xuống dập đầu với tất cả trưởng bối anh không biết.
Anh cõng cô lên núi Vân, cõng hai lần, kết tóc với cô trên cây Nguyệt Lão…
Khoảng thời gian chờ đợi trước cửa phòng phẫu thuật, những ký ức ấy lần lượt hiện lên trong đầu cô, không thể xua tan, sâu sắc rõ ràng, giống như mới xảy ra ngày hôm qua.
Cô đã dành bốn năm để quên đi những kỷ niệm này, nhưng chỉ cần một khoảnh khắc để nhớ lại.
Cô không thể quên Trình Quý Hằng được nữa, cho nên cô cũng không thể bình tĩnh lại.
“Xin lỗi.” Đối mặt với Tô Yến, cô thật sự rất áy náy, áy náy đến mức tự trách, cảm giác mình đã làm tổn thương anh ấy.
Trên thế giới này, người cô không muốn làm tổn thương nhất chính là Tô Yến.
Anh ấy đối với cô mà nói là một sự tồn tại không giống những người khác, anh ấy là người cô ngước nhìn cả thời thanh xuân.
Nhưng cô cần quyết đoán một chút, bởi vì trong lòng cô hiểu rõ mình không thể bỏ ra tình cảm bằng với anh ấy, nếu như không quyết đoán sẽ chỉ làm tổn thương anh ấy càng sâu.
Đào Đào hít sâu một hơi để giọng điệu của mình trở nên dứt khoát: “Em không bình tĩnh được, cũng không có cách…”
Nhưng mà lời của cô còn chưa dứt, lại một lần nữa bị Tô Yến cắt ngang: “Anh đưa em về nhà.”
Lần này, sắc mặt và giọng nói của anh có thêm vài phần cố chấp, cũng mang theo chút cầu xin.
Hốc mắt Đào Đào đỏ lên, trong lòng cô rất khó chịu, cũng không biết nên làm gì bây giờ.
Bầu không khí rơi vào im lặng.
May mắn thay, ai đó đã đến và giúp hai người phá vỡ cục diện bế tắc.
Người tới là bác sĩ mổ chính của Trình Quý Hằng: “Tiểu Tô, viện trưởng bảo hai chúng ta cùng đi đến văn phòng một chuyến.”
Không cần phải nghĩ, nhất định là bởi vì sự cố y tế hôm nay.
Đào Đào thở phào một hơi, nói với Tô Yến: “Anh mau đi đi, em tự mình về nhà.” Nói xong, cô không dừng lại thêm nữa, bước nhanh về phía thang máy.
Trên đường về nhà, trong lòng cô vẫn luôn rối bời.
Những gì đã xảy ra ngày hôm nay hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô, hoàn toàn phá vỡ cuộc sống yên tĩnh của cô.
Lúc cô trở lại cửa hàng đã hơn ba giờ, cô nhóc ngủ trưa còn chưa dậy, đôi vợ chồng già cũng không rời đi, ông lão đang đọc báo, bà lão đang khâu đồ.
Sau khi Đào Đào trở về, bà lão dừng công việc may vá trong tay lại, hỏi một câu: “Sao giờ mới trở về?” Trong giọng nói của bà mang theo chút sốt ruột, lại mang theo chút dò hỏi quen thuộc của người lớn, không hề có chút khách khí nào mà giống như đang hỏi con gái ruột.
Ông lão cũng đặt báo trong tay xuống, nói một câu: “Bánh Sữa Nhỏ của chúng ta vừa nãy nhớ con đến không ngủ được, gọi điện thoại cho con sao con không nghe máy?”
Đào Đào cũng không biết nên kể chuyện hôm nay như thế nào, nhưng cô cũng không có ý định giấu diếm hai người, bởi vì đối với cô họ không khác gì người thân.
Họ đối xử với cô như con gái ruột. Lúc trước cô vừa sinh con xong, trong thời gian ở cữ, chỉ cần có thời gian hai vợ chồng già sẽ xuống tầng chăm sóc cô, còn thường xuyên nấu canh cá trích cho cô uống. Bà lão nói, canh cá trích tốt cho sữa.
Nếu như không có hai người họ, lúc ấy nói không chừng cô thật sự sẽ sụp đổ đến mức nhảy thẳng từ trên tầng xuống.
Nhưng nếu nói thẳng cho bọn họ biết cha của Bánh Sữa Nhỏ xuất hiện, còn bị người ta đâm một nhát phải vào ICU, hai vợ chồng già có thể sẽ bị dọa sợ.
Suy nghĩ một chút, cô cố gắng dùng một phương thức mà họ có thể chấp nhận được, nói: “Sáng nay có náo loạn ở bệnh viện, có người bị thương, đúng lúc con ở bên cạnh.”
Ông lão giật mình: “Bác sĩ có bị thương không?”
Bà lão hỏi tới: “Có làm con bị thương không?”
Đào Đào lắc đầu: “Con không sao.” Dừng một chút, cô nói thêm: “Bác sĩ cũng không sao.”
Bà lão: “Ai bị thương?”
Đào Đào trầm mặc một lát: “Cha của Bánh Sữa Nhỏ.”
Ông lão và bà lão kinh ngạc không thôi.
Bà lão: “Không phải buổi sáng cậu ta còn bình thường sao? Sao đột nhiên lại đến bệnh viện?”
Ông lão: “Náo loạn y tế sao lại làm cậu ta bị thương?”
Lúc này người khiếp sợ chuyển thành Đào Đào: “Buổi sáng anh ấy tới đây sao?” Nhưng sau khi hỏi xong câu này, trong đầu cô bỗng nhiên xuất hiện một nickname wechat: Nhà cung cấp bánh trung thu anh Hòa.
Trình, Hòa…*
[*Trình: 程, Hòa: 禾, Hòa là bộ thủ đằng trước của chữ Trình]
Bà lão trả lời: “Buổi sáng thằng bé hư ở tiệm cơm bên cạnh lại bắt nạt Bánh Sữa Nhỏ, bị ba cô nhóc phát hiện, dạy dỗ một trận, ngay cả mẹ thằng nhóc cũng bị cậu ta dạy cho ngoan ngoãn luôn.”
Ông lão nói tiếp: “Ông đoán cậu ta vẫn luôn trông ở gần đây, nhìn thấy Bánh Sữa Nhỏ bị bắt nạt mới đi ra.”
Đào Đào không nói gì, trong lòng lại có chút xúc động.
Thằng bé tên Minh Minh nhà bên cạnh vẫn luôn bắt nạt Bánh Sữa Nhỏ, cô phát hiện rất nhiều lần, cũng giáo dục thằng bé kia rất nhiều lần, nhưng hoàn toàn vô dụng, cậu nhóc căn bản không sợ cô. Cô cũng đi tìm mẹ cậu bé không chỉ một lần, nhưng thái độ của người phụ nữ kia lại càng ngang ngược, chẳng những không dạy bảo con mình, ngược lại còn lên án cô so đo với một đứa trẻ.
Cô bó tay với hai mẹ con kia, chỉ có thể bảo Bánh Sữa Nhỏ cách xa Minh Minh một chút.
Nhưng bây giờ cô không phải lo lắng về việc Bánh Sữa Nhỏ bị người ta bắt nạt nữa, bởi vì cha cô bé sẽ bảo vệ cô bé.
Chuyện cô bó tay, Trình Quý Hằng đều có thể giải quyết.
Cô đột nhiên nghĩ về những gì bà nội đã nói với cô khi còn sống: “Con quá mềm yếu, nó tương đối cứng rắn, có thể bảo vệ con.”
Bà nội nói đúng.
Cho dù Trình Quý Hằng đối xử với cô như thế nào, nhưng anh nhất định có thể che chở Bánh Sữa Nhỏ.
Bà lão có thể nhận ra điều gì đó từ biểu cảm của cô, do dự một chút, bà nói: “Bà thấy điều kiện của ba con bé hẳn là rất tốt, vậy nên nhắc nhở cậu ta một chút về chuyện đứa nhỏ đi nhà trẻ, cậu ta cũng đồng ý, còn nói muốn cho đứa nhỏ học trường mẫu giáo tốt nhất ở Đông Phụ. Bà cảm thấy cậu ta hẳn là không gạt người, cho dù tình cảm hai người các con lúc trước như thế nào, thì bây giờ vẫn nên suy nghĩ cho đứa nhỏ một chút.”
Ông cụ nói thêm: “Cũng không phải muốn con và ba Bánh Sữa thế nào, không quá cứng nhắc với nó là được, con có thể phải chịu thiệt, nhưng không thể để đứa bé chịu thiệt. Cậu ta có năng lực, bản lĩnh và có thể mang lại điều kiện tốt hơn cho đứa trẻ. Bánh Sữa của chúng ta mới ba tuổi, sau này còn nhiều chỗ phải dùng tiền dùng người.”
Đào Đào hiểu được ý tứ của hai vợ chồng già.
Trước hôm nay, có thể cô cảm thấy rất mâu thuẫn với lý do này, bởi vì cô không tin tưởng Trình Quý Hằng, cảm thấy anh chỉ biết nói dối, cũng sợ anh sẽ cướp đi con gái cô.
Nhưng bây giờ cô sẽ không như vậy.
Ổ khóa nhỏ bằng bạc đó chứng minh với cô anh không lừa cô. Ít nhất không lừa cô trong chuyện này, anh thật sự đã trở về.
Vì vậy, cô nhẹ nhàng gật đầu, trả lời: “Con biết, con hiểu ạ.”
Bà lão thở phào nhẹ nhõm: “Con hiểu là được.”
Ông lão bỗng nhiên nghĩ tới điều gì: “Đúng rồi, tại sao ba Bánh Sữa bị thương?”
Bà lão cũng nghĩ đến chuyện này, liên tục hỏi: “Nghiêm trọng không?”
Rất nghiêm trọng, bây giờ vẫn còn nằm trong ICU, nhưng không muốn để cho hai vợ chồng già lo lắng, Đào Đào chỉ có thể trả lời: “Là ngộ thương, không quá nghiêm trọng.”
“Vậy là được.” Bà lão vừa nói vừa thu dọn đồ đạc: “Vậy chúng ta về nhà trước, một ngày rồi, còn chưa cho mèo ăn.”
Ông lão cũng đứng lên từ trên ghế.
Đào Đào thấy thế lập tức nói một câu: “Một, một lúc nữa có lẽ con vẫn phải đưa đứa nhỏ lên tầng.”
Bà lão: “Lại đi ra ngoài nữa à?”
Đào Đào không thể nói thật, đành phải nói dối: “Con, sáng nay con đi đóng học phí thấy tiệm bánh bên cạnh trường mẫu giáo mở một lớp đào tạo làm bánh, nên đi báo danh, mỗi ngày từ 4 giờ chiều đến 5 giờ chiều đến lớp, chuẩn bị, chuẩn bị sau này tự nướng bánh quy bán.”
Cặp vợ chồng già không nghi ngờ gì.
Bà lão trả lời: “Được rồi, đến lúc đó con đưa đứa nhỏ qua là được.”
Ông lão hỏi: “Phải đến lớp mấy ngày?”
Đào Đào cũng không xác định Trình Quý Hằng phải ở ICU mấy ngày, đành phải trả lời: “Con báo danh một ca cấp tốc dài ba ngày, trải nghiệm trước một chút, nếu được thì tiếp tục, nếu không được thì thôi ạ.”
Cô đã từng là một cô gái nói dối sẽ đỏ mặt, nhưng sau bốn năm bị cuộc sống chà đạp, cô không chỉ nói dối sẽ không đỏ mặt mà còn vô cùng trôi chảy.
Đây có lẽ là chính là bài học của xã hội.
Ngay cả chính cô cũng cảm thấy mình bây giờ càng ngày càng giống Trình Quý Hằng.
Sau khi cặp vợ chồng già rời đi, cô đi đến phía sau quầy.
Bánh Sữa Nhỏ đang nằm ngủ say trên giường nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, cực kỳ giống một quả táo nhỏ.
Chỉ cần nhìn thấy con gái, trái tim Đào Đào sẽ trở nên mềm mại như muốn tan ra, ánh mắt cũng sẽ trở nên êm dịu như nước, muốn dành tất cả dịu dàng và tình yêu của mình cho con.
Đột nhiên, cô nhớ về một câu nói mà trước đây đã thấy trên internet: Bạn có thể cảm thấy người đàn ông đã có con với bạn phiền muốn chết, nhưng sẽ luôn luôn yêu thương đứa con hai người sinh ra.
Câu này thực sự hợp lý.
Hiện tại cô cảm thấy Trình Quý Hằng phiền muốn chết, nhưng lại yêu con của anh muốn chết.
Tuy rằng lát nữa còn có chuyện quan trọng phải làm, nhưng Đào Đào vẫn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái một cái.
Sau đó cô ngồi xuống ghế bên cạnh giường nhỏ, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở danh bạ, lấy được phương thức liên lạc của Quý Sơ Bạch—— buổi sáng khi trao đổi wechat anh ta đã để lại.
Lúc ấy cô thật sự cho rằng người này là ông chủ ngốc nghếch nhiều tiền, không ngờ lại là bạn của Trình Quý Hằng, diễn xuất cũng không tệ lắm.
Không hổ là anh em tốt, kỹ năng diễn xuất một chín một mười.
Đào Đào bất đắc dĩ cười, bấm số điện thoại di động của Quý Sơ Bạch.
Hiện tại Trình Quý Hằng vào bệnh viện, cần thông báo cho người nhà của anh, nhưng cô không có thông tin liên lạc của người nhà anh, cho nên chỉ có thể gọi điện thoại cho Quý Sơ Bạch, nhờ anh ta thông báo.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối.
“Xin chào.” Vẻ lười biếng quen thuộc của Quý công tử biến mất, giọng điệu nghiêm túc đoan trang, kỹ năng diễn xuất online lập tức: “Đã liên hệ được với nhà sản xuất bánh trung thu rồi sao?”
Đào Đào: “…”
Quả nhiên, tình bạn giữa đàn ông bền như kim loại, luôn luôn ghi nhớ phải giúp đỡ nhau.
Cô có hơi buồn cười nhưng vẫn nhịn, nếu không đối phương nhất định sẽ rất xấu hổ, cô đi thẳng vào vấn đề: “Không phải, không liên quan gì đến bánh trung thu, là Trình Quý Hằng xảy ra chuyện.”
Quý Sơ Bạch lập tức hiểu ra âm mưu lừa đảo của mình và Trình Quý Hằng đã thất bại, anh ta có chút xấu hổ, nhưng giọng điệu vẫn bình tĩnh tự nhiên như vậy, anh ta hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra: “Cậu ấy làm sao vậy?”
“Anh ấy đang nằm viện.” Đào Đào nói đại khái chuyện xảy ra hôm nay với đối phương, sau đó nói: “Tôi không có phương thức liên lạc với người nhà anh ấy, không thể thông báo cho họ, tôi nghĩ anh hẳn là có phương thức liên lạc của họ, cho nên mới gọi điện thoại cho anh.”
Quý Sơ Bạch trầm mặc một lát: “Cậu ấy không có người nhà.”
Đào Đào ngây ra.
Quý Sơ Bạch: “Cậu ấy hẳn là đã nói cho cô biết thân thế của mình rồi đúng không?”
Hô hấp Đào Đào nghẹn lại, trong lòng mơ hồ đau đớn giống như là bị kim đâm.
Anh đã nói với cô, nhưng cô không tin điều đó.
Cô nghĩ rằng anh đang bịa chuyện để lừa dối cô, để giành được sự đồng tình của cô.
Quý Sơ Bạch: “Mẹ cậu ta chết khi cậu ta còn rất nhỏ, ba thì mất bốn năm trước.” Do dự một chút, anh ta nói thêm một câu: “Cậu ấy cũng không có người nhà nào khác, chỉ có cô và Bánh Sữa Nhỏ.”
Trái tim Đào Đào càng đau hơn.
Anh thực sự không nói dối cô.
Cô đã từng nghĩ rằng anh sẽ có rất nhiều phụ nữ và những đứa trẻ khác.
Hóa ra anh chỉ có cô và Bánh Sữa Nhỏ.
Anh không có gì ngoài họ.
—
*Tác giả có lời muốn nói:
Quý công tử điên cuồng cày điểm vì huynh đệ.
*
Trình chó: “Lão Quý! Tao yêu mày rất nhiều!”
Quý công tử: “Lúc chọn con rể suy xét một chút về con trai tao?”
Trình chó: “Cút.”
*
Về phần tuyến tình cảm của Tô Yến và Đào Đào, vốn không muốn nhắc lại, nhưng trong khu bình luận luôn có bé cưng đề cập tới, vậy tôi sẽ nói một chút về cái nhìn của tôi: Tình cảm của Đào Đào đối với Tô Yến nhiều hơn là sự cảm kích và ỷ lại, cũng có thích, nhưng còn xa mới đến yêu. Thích cũng là một loại thích rất hạn chế, bởi vì anh là người cô ngưỡng mộ cả thời thanh xuân, cho nên mang theo filter tình đầu. Hơn nữa Tô Yến đối với cô quả thật rất tốt, cô hy vọng một cuộc sống an ổn, Tô Yến có thể cho cô cảm giác an toàn, cho nên trước đó cô mới có thể cân nhắc ở bên cạnh Tô Yến. (Tạm thời không đề cập đến mẹ anh ta, bởi vì mẹ anh ta bây giờ vẫn còn ở Vân Sơn, cách Đông Phụ một giờ đi tàu cao tốc).
Còn có người đặt câu hỏi liệu Đào Đào có thực sự từng yêu Trình chó không?
Đáp án là cô chắc chắn đã từng yêu Trình chó, chính là bởi vì thật lòng yêu mới có thể bị tổn thương sâu sắc như vậy, nếu như cô không yêu Trình chó, vậy cô cũng sẽ không để ý lời hứa của Trình chó, bốn năm trước càng không rời khỏi Vân Sơn.
Yêu và thích hoàn toàn không giống nhau, cô yêu Trình chó, cho nên mới hung dữ với Trình chó nhưng đồng thời lại quan tâm đến anh. Đào Đào chưa bao giờ hung dữ với Tô Yến, bởi vì tình cảm không đến mức đó, cô ngại hung dữ với Tô Yến.
Hơn nữa lúc ở cùng một chỗ với Trình chó, Đào Đào có thể không hề né tránh thảo luận với anh về Tô Yến, Trình chó cũng sẽ không tức giận (nhưng sẽ ghen), vì sao? Bởi vì hai người họ yêu nhau, ở giữa không có ngăn cách, cho nên đề tài không có cấm kỵ