Vết thương rách ra nghiêm trọng, Trình Quý Hằng lại một lần nữa bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Cũng may tình trạng thương tích không chuyển biến xấu, chỉ cần khâu lại vết thương một lần nữa.
Đào Đào vẫn ôm đứa nhỏ canh trước cửa phòng mổ.
Khi Trình Quý Hằng được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật thì đã gần mười giờ, lúc đó bụng Bánh Sữa Nhỏ đã đói đến kêu ùng ục.
Vừa rồi lúc mẹ Tô Yến xông vào phòng bệnh đánh Đào Đào, Trình Quý Hằng nhanh chóng lao xuống giường bệnh, lúc ấy trước người anh còn đặt cái bàn nhỏ, toàn bộ bữa sáng bày trên bàn, nhưng dưới tình thế cấp bách không thể quan tâm nhiều như vậy, anh xuống giường trực tiếp lật bản nhỏ.
Một bữa sáng yên lành cứ bị mẹ Tô Yến hủy hoại như vậy.
Sau khi trở lại phòng bệnh, Đào Đào lấy một chiếc bánh mì nhỏ ra khỏi túi của mình và đưa nó cho con gái, kêu con bé lót bụng trước rồi sau đó bắt đầu quét sàn nhà.
Khi cô quét dọn thức ăn trên mặt đất, Trình Quý Hằng cầm điện thoại đặt đồ ăn. Bánh Sữa Nhỏ đứng bất động bên giường bệnh, vừa ăn bánh mì vừa ngửa đầu, nhìn chằm chằm ba, đôi mắt to đen láy toàn là vẻ tò mò và tìm tòi.
Chú đột nhiên trở thành ba, đối với bé đây đúng là một chuyện thần kỳ.
Trình Quý Hằng chưa bao giờ nhận được sự chú ý ở mức độ cao như vậy, khoảnh khắc đó anh cảm thấy mình cực kỳ giống gấu trúc quý hiếm, khóe miệng vẫn không kìm được mà giương lên, rồi lại ra vẻ rụt rè, biết rõ còn cố hỏi: “Con đang nhìn gì vậy?”
Bánh Sữa Nhỏ mỉm cười và trả lời: “Con đang nhìn ba!”
Trình Quý Hằng cảm thấy mỹ mãn: “Con có thích ba không?”
Đầu Bánh Sữa Nhỏ gật: “Thích, siêu thích!”
Giọng nói mềm mại của con gái làm trái tim của Trình Quý Hằng mềm nhũn: “Ba cũng thích con, ba thích con nhất!”
Bánh Sữa Nhỏ nhíu mày, bối rối mà hoang mang nói: “Nhưng ba vừa mới nói là yêu mẹ nhất.”
Trình Quý Hằng: “…”
Đào Đào đang quét sàn nhà hừ lạnh một tiếng: “Mẹ không cần ba con yêu.” Lúc nói chuyện, cô thậm chí còn không ngẩng đầu lên.
Trình Quý Hằng vội vàng bổ sung: “Ba yêu con và mẹ như nhau!”
Bánh Sữa Nhỏ nhìn ba mình với đôi mắt sáng lấp lánh, đầy mong đợi hỏi: “Vậy ba yêu ai nhiều hơn?”
So sánh là bản năng của một người phụ nữ, ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng vậy.
Trình Quý Hằng trong nháy mắt hiểu ra đây là một câu hỏi khó, vì thế quyết đoán lựa chọn chuyển đề tài: “Con muốn ăn cái gì? Ba đặt cho con.”
Đào Đào nghe ra ý đồ của anh, tuy rằng cô không để ý đến đáp án, nhưng cô không muốn để cho tên lừa gạt này đắc ý quá mức, vì thế cô ngừng quét sàn nhà, lạnh lùng nhìn bệnh nhân nằm trên giường: “Nói đi, anh yêu ai hơn?”
Trình Quý Hằng: “…”
Yêu ai hơn cũng đều không được.
Im lặng một lúc, anh trả lời một cách dứt khoát: “Không có yêu ai hơn, chỉ có yêu nhất, cả hai đều là người anh yêu nhất.”
Đào Đào biết anh sẽ trả lời như vậy: “Anh chính là một kẻ lừa gạt miệng lưỡi trơn tru!”
“Những gì anh nói đều là thật.” Trình Quý Hằng thề chắc chắn: “Nếu như vừa rồi anh có nói một câu dối trá thì cả đời này anh không cưới được em.”
Đào Đào hít một hơi rồi lập tức cúi đầu, tiếp tục quét sàn nhà, tức giận nói: “Ai muốn lấy anh?”
Trong ánh mắt Bánh Sữa Nhỏ lại lóe ra ánh sáng hóng chuyện, hưng phấn lại kích động nhìn ba: “Ba muốn cưới mẹ con làm vợ sao?”
Đầu tiên Trình Quý Hằng nhìn Đào Đào một cái, sau đó trả lời với giọng điệu chắc chắn: “Đương nhiên, vợ ba chỉ có thể là mẹ con.”
Bánh Sữa hạnh phúc hơn: “Con có thể tham dự đám cưới của hai người không? Con muốn ăn kẹo.”
Đám cưới không phải là mục đích chính, chủ yếu là muốn ăn kẹo.
Trình Quý Hằng bị đứa nhỏ này chọc cười: “Con đương nhiên có thể tham gia hôn lễ của ba mẹ, đến lúc đó để con làm hoa đồng, cho con một giỏ kẹo mừng.”
“Wow!” Bánh sữa nhỏ rất vui vẻ, tràn đầy chờ mong hỏi tới: “Vậy khi nào ba và mẹ kết hôn?”
Trình Quý Hằng: “Phải nghe theo mẹ, mẹ là người có thẩm quyền, sau này chúng ta đều phải nghe lời mẹ.”
Phải nhớ nguyên tắc “vâng lời” mọi lúc mọi nơi.
Bánh Sữa Nhỏ lập tức quay mặt về phía mẹ: “Mẹ ơi, khi nào mẹ và ba kết hôn?”
Đào Đào: “…”
Cô thật đúng là bị hai người sắp xếp cho ổn thỏa hết rồi.
Đào Đào căn bản không muốn tham dự chủ đề này, cô ngẩng đầu, nhìn hai cha con bọn họ với vẻ mặt không biểu cảm: “Hai người không ăn cơm sao?” Sau đó lại nhìn về phía con gái: “Không xem Heo Peppa nữa sao?”
Không ai hiểu con nhất bằng mẹ, cô biết hiện tại chỉ có Heo Peppa mới có thể dời đi lực chú ý của đứa nhóc này.
Bánh Sữa Nhỏ lập tức ném đám cưới và kẹo mừng ở phía sau, vội vàng nói: “Muốn xem Heo Peppa!”
Đào Đào: “Vậy thì mau để ba đặt cơm, đừng nói chuyện với ba nữa.”
Đầu Bánh Sữa Nhỏ gật: “Dạ!” Có thể là lo lắng nếu không nói chuyện với ba, ba sẽ đau lòng, vì thế cô bé lại cố ý nói với ba một câu: “Ba không thể nói chuyện với con, nếu không lát nữa con sẽ không thể xem Heo Peppa.”
Trình Quý Hằng: “Vậy con nói với ba con muốn ăn cái gì, báo tên món ăn không tính là nói chuyện.”
Đào Đào nghiêm mặt trừng mắt nhìn anh: “Anh không thể dạy con điều gì tốt sao?”
Trình Quý Hằng bày ra vẻ mặt mờ mịt: “Anh chỉ muốn bảo con nói cho anh biết muốn ăn cái gì.”
Đào Đào: “Không thể nói chuyện chính là không thể nói chuyện, nói tên món ăn sao lại không tính là nói chuyện? Anh đây không phải là dạy con bằng mặt không bằng lòng sao?”
Trình Quý Hằng: “…”
Bỗng nhiên anh hiểu vì sao lão Quý và lão Bạch chưa bao giờ giảng đạo lý với vợ.
Không thể nói lại được.
Càng giải thích bạn càng sai, không bằng trực tiếp nhận lỗi.
Trình Quý Hằng không chút do dự quyết đoán xin lỗi, thái độ thành khẩn lại hèn mọn: “Xin lỗi, sau này anh không dám nữa.”
Lúc này Đào Đào mới buông tha cho anh, sau đó nhìn về phía con gái: “Nói cho ba biết con muốn ăn cái gì.”
Vẻ mặt Bánh Sữa Nhỏ hoang mang: “Như vậy có tính là nói chuyện không mẹ?”
Đào Đào: “Không tính.”
Trình Quý Hằng: “…”
Đào Đào nói thêm: “Mẹ nói không tính thì không tính.”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Dạ!”
Trình Quý Hằng đã hiểu rõ, chuyện này với chuyện bằng mặt không bằng lòng không liên quan với nhau, chỉ liên quan đến quyền nói chuyện.
Anh là một người đàn ông không có tiếng nói.
Mặc dù rất bất lực, nhưng có thể làm gì? Chỉ có thể tập quen.
Bánh Sữa Nhỏ nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói với ba: “Con muốn ăn gà rán.”
Trình Quý Hằng: “Có thể đặt.”
Đào Đào bất đắc dĩ nhìn con gái: “Bé cưng, tối qua con mới ăn gà rán mà.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Nhưng bây giờ người ta thực sự muốn ăn.”
Trình Quý Hằng: “Muốn ăn thì đặt, con muốn cái gì ba đều mua cho con.”
Đào Đào tức giận không chịu nổi, cảm thấy tên lừa đảo này chỉ biết thêm phiền! Cô liếc anh rồi sau đó nhìn về phía con gái mình, thở dài: “Gà rán ăn nhiều không tốt, con nhìn cái bụng nhỏ của con kìa.”
Bánh Sữa Nhỏ cúi đầu nhìn thoáng qua bụng của mình.
Chiếc quần yếm màu lam nhạt bọc lấy bụng nhỏ tròn vo, cô bé còn dùng bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ hai cái.
Đào Đào và Trình Quý Hằng đều bị động tác này của cô bé chọc cười.
Bánh Sữa Nhỏ ngẩng đầu lên nhìn mẹ, không phục nói: “Người ta mới không mập!” Sau đó lại nhìn về phía ba, vểnh cái miệng nhỏ: “Mẹ luôn nói con mập, còn gọi con Viên Thịt Nhỏ.”
Đào Đào: “…”
Cuối cùng con cũng tìm được đối tượng để méc rồi?
Trình Quý Hằng vừa nghe thấy liền không vui: “Mập cái gì mà mập? Sắp gầy thành da bọc xương còn mập sao?”
Đào Đào cạn lời nhìn chằm chằm anh vài giây, sau đó khiếp sợ phát hiện, người này không hề nói đùa.
Anh đang nghiêm túc.
Khoảnh khắc đó, cô rốt cuộc cũng hiểu được cái gì gọi là tình cha như núi.
Trong mắt không có mười lớp filter, tuyệt đối không đạt được hiệu quả “gầy như da bọc xương”.
Đầu Bánh Sữa Nhỏ gật: “Con cũng cảm thấy như vậy!”
Đào Đào bị hai người này làm cho tức quá hóa cười, không hổ là cha con, một người dám nói, một người dám nghe.
Sau đó, cô thở dài mệt mỏi: “Tùy hai người, muốn ăn gì thì đặt cái đó.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Vậy con có thể ăn gà rán không?”
Đào Đào bất đắc dĩ cười: “Có thể!” Nể tình ngày mai con sẽ được đưa đến trường mẫu giáo, hôm nay mẹ sẽ dung túng cho con một lần.
Bánh Sữa Nhỏ rất hạnh phúc: “Yeah!”
Lúc Trình Quý Hằng gọi đồ ăn xong, Đào Đào cũng quét nhà xong, nhưng mặt đất còn chút dầu, cô còn muốn lau một lần nữa, thế là cô ôm con gái lên một cái giường còn lại, còn đưa máy tính bảng cho con: “Bây giờ mẹ phải lau nhà, con tự xem phim hoạt hình một lúc đi.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Con muốn xem cùng với ba, con có thể nằm trên giường với ba được không?”
Trình Quý Hằng và Đào Đào đồng thời mở miệng, một người trả lời “Có thể!”, một người trả lời “Không thể!”.
Người trả lời “Có thể” chính là Trình Quý Hằng, anh nhìn Đào Đào với vẻ mặt cầu xin: “Để con qua đây đi.”
Đào Đào không để ý đến anh mà nói với con gái mình: “Ba đang bị thương, con qua đó sẽ đè lên ba.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Có thể đẩy cái giường này về phía ba không ạ?”
Bốn chân giường đều có bánh xe, bốn chân chiếc tủ giữa hai giường cũng có bánh xe, rất dễ đẩy.
Nhưng Đào Đào không muốn làm như vậy, cô không muốn nhìn hai người này ngán ngẩm không dứt, cho nên làm bộ không nhìn thấy bánh xe: “Nhưng mẹ không đẩy được.”
Bánh Sữa Nhỏ thở dài mất mát: “Vậy được rồi…”
Lúc này, Trình Quý Hằng nhỏ giọng nhắc nhở một câu: “Dưới giường có bánh xe.”
Trình Quý Hằng cũng học theo dáng vẻ và ngữ điệu của con gái nói một câu: “Xin em đấy!”
Biểu cảm gần như giống nhau như đúc đặt trên hai khuôn mặt gần như giống nhau như đúc, Đào Đào bỗng nhiên cảm thấy mình dư thừa.
Cấm bắt chước là đúng, nếu không cô căn bản không thể chống cự.
Cuối cùng, Đào Đào bất đắc dĩ thỏa hiệp.
Nhưng trước khi thỏa hiệp, cô nhất định phải chấn chỉnh lại uy nghiêm của mình một chút.
Đầu tiên cô nhìn về phía Bánh Sữa Nhỏ: “Mẹ có thể đẩy giường qua, nhưng con phải đảm bảo với mẹ rằng buổi trưa phải đi ngủ đúng giờ.”
Bánh Sữa Nhỏ gật đầu: “Dạ!”
Sau đó cô nhìn về phía Trình Quý Hằng, nhưng không đợi cô mở miệng, người này đã thề son sắt: “Em nói cái gì anh cũng đều đồng ý!”
Cô tức giận: “Tôi không quan tâm đến anh đâu.” Sau đó không để ý tới anh nữa, bắt đầu đẩy bàn.
Sau khi di chuyển bàn đến góc tường, cô lau mặt sàn ở giữa hai chiếc giường một lượt, sau đó bắt đầu đẩy giường.
Vừa mới ghép hai giường lại với nhau, Bánh Sữa Nhỏ đã lăn về phía ba, giống như một khối bột nhỏ đàn hồi, Đào Đào sợ tới mức vội vàng nắm lấy quần áo sau lưng con: “Cẩn thận một chút, đừng đụng phải vết thương của ba.”
Trình Quý Hằng cười một cái: “Không sao.”
Cục bột nhỏ đàn hồi bị buộc phải ngừng lăn, dẩu mông bò dậy từ trên giường, cầm lấy máy tính bảng, ngoan ngoãn nằm bên cạnh ba, thành thạo thao tác trên giao diện máy tính bảng, mở phim hoạt hình Heo Peppa.
Cảnh quay đầu tiên là một con lợn nhỏ mặc quần áo màu xanh, Bánh Sữa Nhỏ chỉ vào con lợn hoạt hình trong video và hỏi: “Ba, ba có biết nó là ai không?”
Trình Quý Hằng tràn đầy tự tin: “Peppa.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Không, đây là George, em trai của Peppa.”
Trình Quý Hằng có chút mơ hồ: “Peppa còn có em trai?”
Anh chỉ biết Peppa.
Bánh Sữa Nhỏ gật gù: “Đúng vậy, em trai của Peppa tên là George.” Cô bé lại đưa tay chỉ vào màn hình: “Đây mới là Peppa, Peppa là con gái, mặc váy nhỏ màu hồng.”
Ngay sau đó, trong màn hình lại xuất hiện một con vật nhỏ có hai tai mặc quần áo màu hồng với làn da trắng, Bánh Sữa Nhỏ chỉ vào con vật nhỏ và hỏi: “Ba, ba có biết nó là ai không?”
Trình Quý Hằng: “…”
Ba thật sự không biết.
Trình độ thưởng thức của ba đối với phim hoạt hình chỉ dừng lại ở thời đại bé rối Teletubbies.
Tri thức thiếu thốn khiến Trình Quý Hằng cảm nhận được khoảng cách của thời đại, sau đó anh nhìn Đào Đào với ánh mắt cầu cứu—— xin trợ giúp từ bên ngoài.
Tuy rằng Đào Đào đang lau sàn nhà nhưng vẫn luôn theo dõi chặt chẽ hành động của hai người bọn họ.
Cô nhận được tín hiệu cầu cứu nhưng không có ý định giúp đỡ, chỉ muốn xem kịch, vì vậy cô giả vờ không nhìn thấy, tiếp tục lau sàn nhà.
Trình Quý Hằng bất đắc dĩ thở dài, lại nhìn thoáng qua con vật nhỏ có hai tai mặc quần áo màu hồng với làn da trắng, thật sự đoán không ra nó tên là gì, chỉ có thể đoán chủng loài: “Thỏ con.”
Ai ngờ ngay cả chủng loài cũng không đoán đúng.
Bánh Sữa Nhỏ trực tiếp phủ nhận câu trả lời của anh: “Không, cô ấy là cừu nhỏ Susie!”
Trình Quý Hằng: “…”
Đây rõ ràng là một con thỏ, sao có thể là một con cừu?
Giống như đang phụ hoạ cho nội tâm của anh, cảnh quay thay đổi, xuất hiện một con thỏ nhỏ mặc váy màu xanh nhạt. Bánh Sữa Nhỏ lập tức chỉ vào con thỏ và nói: “Đây mới là thỏ nhỏ, cô ấy là một người bạn tốt của Peppa, tên là Rebecca.”
Trình Quý Hằng: “…”
Do mắt anh kém cỏi.
Nhìn vẻ mặt nhận thua của anh, Đào Đào vui vẻ cười thành tiếng.
Quả nhiên trên đời này người có thể chỉnh đốn được tên khốn kiếp như anh chỉ có con gái anh.
Sau khi nghe được tiếng cười của Đào Đào, Trình Quý Hằng ngẩng đầu nhìn cô một cái, thở dài, bất đắc dĩ cười: “Em cứ việc cười nhạo anh đi.”
Đào Đào nhịn cười, dáng vẻ nghiêm túc: “Người lạc hậu nhất định sẽ bị thời đại đào thải.”
Trình Quý Hằng nói thật: “Bây giờ ngay cả bảy huynh đệ hồ lô anh cũng không nhớ rõ có màu gì nữa.”
Đào Đào lập tức cười phụt ra: “Ha ha ha ha ha ha. “
Trong các tình tiết tiếp theo, một loạt các con vật như mèo con Candy, chú chó Danny, Ma pedro và voi con Emily xuất hiện.
Mỗi khi một nhân vật mới xuất hiện, Bánh Sữa Nhỏ sẽ hỏi: “Ba, ba có biết đây là ai không?”
Trình Quý Hằng không biết gì, chỉ có thể mờ mịt lắc đầu, nhưng mà trong quá trình anh cũng cố gắng trả lời một lần, lần đó anh còn tràn đầy tự tin: “Sói xám! Tuyệt đối là một nhân vật phản diện!”
Lời nói của anh còn chưa dứt, bên tai đã truyền đến tiếng cười trộm của Đào Đào, khoảnh khắc đó anh hiểu được mình lại sai rồi.
Quả nhiên, ngay sau đó Bánh Sữa Nhỏ xoay mặt nhìn về phía anh, còn nhíu mày, nghiêm túc sửa chữa: “Không đúng, cậu ấy là chó con Danny, cậu ấy không phải sói xám, cậu là người tốt, sói nhỏ Wendy cũng là người tốt, không phải phản diện.” Nói xong, cô bé lại khẽ thở dài: “Haiz, sao ba không biết gì cả vậy?”
Khoảnh khắc đó Trình Quý Hằng quả thực áy náy đến cực điểm, cảm thấy mình phụ hy vọng tha thiết của con gái.
Đào Đào liếc mắt nhìn anh, hả hê khi người khác gặp họa: “Đúng vậy, sao anh không biết gì cả?”
Trình Quý Hằng trầm mặc một lát: “Lần cuối cùng anh cảm nhận được mối quan hệ nhân vật phức tạp như vậy là lúc đọc “Trăm năm cô độc”.”
Đào Đào cười phụt ra lần thứ hai: “Ha ha ha ha ha. “
Nhìn bộ dạng vui vẻ của cô, Trình Quý Hằng cũng nhếch khóe môi, trong ánh mắt tỏa ra vẻ dịu dàng như nước.
Anh thích nhìn cô cười và sẵn sàng chọc cô cười.
Chỉ cần cô cười, anh sẽ có cảm giác mỹ mãn.
Lúc này bỗng nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, cắt đứt tiếng cười nói vui vẻ trong phòng bệnh.
Đào Đào xoay mặt nhìn ra cửa, xuyên qua tấm kính trên cửa, cô nhìn thấy nhân viên giao đồ ăn mặc đồng phục màu vàng sáng. Sau đó, cô đặt cây lau nhà trong tay dựa vào chân tường, đồng thời nói với hai ba con: “Thức ăn đến rồi, mẹ đi lấy thức ăn.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Yeah! Gà rán của con đến rồi!”
Đào Đào bị con gái chọc cười: “Con là đồ tham ăn!”
Cô mỉm cười đi đến cửa, mở cửa ra, một giây sau đó, nụ cười của cô đông cứng lại.
Ngoài cửa ngoại trừ nhân viên giao hàng ra, còn có Tô Yến.
Tô Yến đã đứng ở ngoài cửa rất lâu, anh tới xin lỗi thay mẹ, lại chậm chạp không dám gõ cửa.
Bởi vì không có tự tin, cũng không đủ dũng cảm.
Anh thật sự không ngờ mẹ mình lại đến tìm Đào Tử, càng không ngờ bà sẽ làm tổn thương cô.
Đào Đào biết mình không thể giận chó đánh mèo lên Tô Yến, nhưng người phụ nữ điên kia dù sao cũng là mẹ anh ầy, cô không thể xem nhẹ điểm này.
Bà ta không chỉ đánh cô, mà còn dọa Bánh Sữa Nhỏ, đây là điểm cô không thể tha thứ nhất.
“Anh xin lỗi.” Giọng Tô Yến khàn khàn.
Anh rất áy náy, cũng rất tuyệt vọng, bởi vì anh có thể cảm giác được, hố sâu giữa anh và cô càng ngày càng rộng, cũng càng ngày càng không có cách nào vượt qua.
Đào Đào không nói gì, nhận lấy đồ ăn do nhân viên giao hàng mang đến, nhưng cô không trở về phòng bệnh mà đi ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại.
Trầm mặc một lát, cô lại nói với anh một lần nữa: “Quên đi Tô Yến.”
Vẻ mặt Tô Yến hoàn toàn trở nên xám xịt.
Cuối cùng anh vẫn mất đi cô gái mình yêu nhất.
Anh rất muốn giữ cô lại, rất muốn tranh thủ lần cuối cùng, nhưng anh nghĩ đến gia đình mình, nghĩ đến mẹ mình.
Mẹ anh giống như một quả bom hẹn giờ, chỉ cần anh gần cô một chút, bà sẽ phát nổ và sẽ làm tổn thương cô, mà anh không thể thoát khỏi người mẹ cố chấp này.
Vì vậy, anh chỉ có thể chấp nhận hiện thực, chỉ có thể từ bỏ.
Không dễ dứt bỏ tình cảm nhiều năm, anh bình tĩnh hồi lâu mới lấy dũng khí nói ra một chữ “Được”.
Khoảnh khắc nói ra miệng, hốc mắt anh đỏ lên, giọng nói cũng nghẹn ngào.
Hốc mắt Đào Đào cũng đỏ lên, cố gắng kiềm chế mới không khóc: “Cám ơn anh đã thích em.”
Tô Yến hít sâu một hơi: “Cũng cảm ơn em đã từng thích anh.”
Đào Đào rũ mắt, cô không chịu nổi ánh mắt thất hồn lạc phách này của Tô Yến.
“Anh đi đây.”
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.”
Sau khi nói lời tạm biệt, Tô Yến xoay người rời đi.
Đào Đào đứng ở cửa rất lâu.
Trình Quý Hằng vẫn luôn cùng Bánh Sữa Nhỏ xem Heo Peppa, tuy rằng đôi mắt nhìn chằm chằm vào máy tính bảng nhưng trái tim đã sớm bay ra ngoài cửa.
Anh biết ai đến và cũng đoán được đại khái tại sao anh ta đến.
Sau khi Đào Đào trở về, tâm tình vẫn tương đối sa sút.
Trình Quý Hằng thấy thế thì nói với Bánh Sữa Nhỏ: “Con đi ôm mẹ đi, mẹ bây giờ rất buồn. “
Bánh sữa nhỏ lập tức lắc mông nhỏ bò về phía mẹ, rất lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao vậy?”
Đào Đào đặt đồ ăn lên bàn, nhìn Trình Quý Hằng một cái.
Bánh Sữa Nhỏ đã quỳ xuống bên giường, giang hai tay chờ cô ôm.
Đào Đào đi về phía con gái, bế cô bé lên, đồng thời hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé: “Mẹ không sao.”
Bánh Sữa Nhỏ: “Ba nói rằng mẹ đang buồn.”
Đào Đào: “Mẹ không buồn, đừng nghe ba nói bậy.”
Bánh Sữa Nhỏ bối rối nhìn về phía ba.
Trình Quý Hằng không nhìn con gái mình, ánh mắt vẫn dừng trên người Đào Đào, một lúc sau, anh hỏi rất nghiêm túc: “Có phải anh có thể theo đuổi em rồi không?”
Đào Đào không ngờ anh lại đột nhiên hỏi vấn đề này, tức giận nói: “Không thể!”
Trình Quý Hằng làm ngơ, vẻ mặt kiên quyết, giọng điệu dịu dàng mà chắc chắn: “Anh bắt đầu theo đuổi em đây.”