Mật Đào - Trương Bất Nhất

Chương 6



Đào Đào không cần suy nghĩ: “Tôi đồng ý.”

Cô trả lời thật sự quá nhanh, khiến Trình Quý Hằng không biết nên tiếp lời thế nào.

Dựa theo những gì mà anh biết, Đào Đào tuyệt đối sẽ không đồng ý yêu cầu của anh ngay. Dù sao thì anh cũng là một người đàn ông, đã vậy thân phận còn không rõ ràng, người bình thường đều sẽ sinh ra tâm lý phòng bị. Huống chi sau khi chứa chấp anh còn phải gánh thêm một gánh nặng cuộc sống nữa, ít nhất cũng phải do dự thêm một lúc chứ?

Không ngờ cô ngốc này vậy mà lại không cần suy nghĩ đã đồng ý luôn?

Sự tình hoàn toàn phát triển nằm ngoài dự đoán của Trình Quý Hằng.

Tuy rằng mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của anh, nhưng anh lại không hề có chút cảm giác thành tựu nào, ngược lại còn thấy hơi thất bại, cảm giác như bản thân như đang bắt nạt trẻ con vậy.

Nhưng trẻ con chưa chắc đã ngốc như cô, đến trẻ con còn biết đề phòng người xa lạ, chả lẽ cô chưa từng suy xét việc sẽ gặp nguy hiểm hay sao?

Tròng lòng Trình Quý Hằng bỗng nổi lên một cơn tức giận không tên.

Anh coi thường người có lòng dạ lương thiện từ bi mềm mại như cô, thậm chí chỉ ước gì rèn sắt thành thép, anh thực sự muốn cô sống thực tế một chút, để cô hiểu được rốt cuộc thế giới này dơ bẩn biết nhường nào.

Nhưng kế hoạch không thể bị gián đoạn, anh cố gắng đè cơn tức giận này xuống, bày ra biểu cảm vừa kinh ngạc lại mang theo chút kích động: “Thật sao?”

Đào Đào gật đầu: “Ừ! Nếu anh chưa nghĩ được bản thân nên làm gì tiếp theo trước thì cũng có thể ở lại nhà tôi.”

Thật sự ngốc không chịu được.

Dám tùy tiện dẫn đàn ông về nhà?

Nếu hôm nay không phải là anh mà thay bằng một thằng đàn ông khác, có phải cô cũng sẽ dẫn về nhà hay không?

Trình Quý Hằng không thể nhịn được nữa, nhịn cơn tức lại, hỏi: “Cô không sợ tôi là kẻ xấu à? Ngộ nhỡ tôi có ý đồ xấu xa với cô thì sao?”

Đào Đào lắc lắc đầu: “Không sợ.” Cô rất nghiêm túc, nói: “Anh không hề có ác ý gì với tôi cả.”

Trên người mỗi người đều mang theo một loại khí chất vô hình, tốt hay xấu đều có thể cảm nhận được qua khoảng thời gian ở chung.

Sở dĩ cô dám yên tâm thu nhận Trình Quý Hằng, chính là vì cô tin tưởng rằng Trình Quý Hằng không có ác ý gì với mình cả.

Nói cho cùng, dù anh ta có mưu đồ bất chính với cô thì anh ta muốn mưu đồ gì ở cô đây?

Vì tiền? Cô không có.

Vì sắc? Cô cảm thấy với nhan sắc và ngoại hình của Trình Quý Hằng, không đến mức phải giở trò đồi bại…

Nếu trên người cô hoàn toàn không có chỗ nào có thể thu hút anh, thế thì cô có gì phải sợ?

Cuối cùng cô lại bổ sung thêm một câu: “Tuy anh trông có hơi khốn nạn, nhưng anh không phải là người xấu.”

Nhưng tôi cũng không phải là người tốt gì. Trình Quý Hằng không hề bị thuyết phục, tiếp tục hỏi cô: “Lỡ như tôi là một phần tử nguy hiểm thì sao? Lỡ như tôi liên lụy đến cô thì sao?”

Đào Đào cảm thấy vai trò của cô và Trình Quý Hằng như thể đã bị đảo ngược.

Theo lý mà nói, mấy vấn đề này phải là cô nói ra mới đúng, nhưng hiện tại lại là Trình Quý Hằng đang chất vấn cô.

Giống như người lớn đang phê bình con trẻ không biết đề phòng nguy hiểm vậy.

Cô có chút không phục, ngay thẳng mà nói: “Nếu anh thật sự muốn liên lụy tới tôi thì anh sẽ không xóa lịch sử cuộc gọi đi rồi.”

Trình Quý Hằng cạn lời, không nói một lời mà nhìn cô.

Có lẽ là anh đã đánh giá thấp Quả Đào này rồi.

Cô có hơi ngây thơ quá mức, nhưng lại không đánh mất năng lực phán đoán người khác, chẳng qua là khả năng phán đoán không chuẩn lắm mà thôi.

Đúng là anh sẽ không có mưu đồ bất chính với cô, cũng không có ác ý đối với cô, nhưng điều này không có nghĩa là anh không có mục đích gì cả.

Nếu anh không có mục đích gì thì cũng không cần phải diễn kịch một cách phiền hà như vậy, dù sao Bách Lệ Thanh cũng nhận định là anh đã chết rồi.

Về phần tập đoàn anh cũng không cần phải lo lắng, Bách Lệ Thanh muốn khống chế tập đoàn nhất định phải trải qua quá trình bỏ phiếu của hội đồng quản trị. Nhưng hơn nửa cổ đông trong hội đồng quản trị đều là người năm đó ủng hộ mẹ anh, anh cũng đã nắm trong tay cổ phần mà mẹ để lại cho anh. Nhà họ Bạch lại là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Trình thị, mà anh đã đạt được sự ủng hộ của ông Bạch từ lâu, cho nên anh không lo Bách Lệ Thanh có thể xoay chuyển tình thế trong khoảng thời gian ngắn.

Tất cả mọi thứ, anh đã sớm sắp xếp ổn thỏa, duy chỉ có việc anh bị phản bội là ngoài ý muốn. Hiện tại anh chỉ cần an tâm dưỡng thương, chờ đợi kẻ phản bội tự lộ tẩy là được rồi.

Điều duy nhất có thể khiến anh lo lắng, là Trình Ngô Xuyên không đợi được đến lúc anh trở về thì đã tắt thở, như thế thì còn gì thú vị nữa.

Bây giờ sở dĩ tạo ra nhiều phiền toái như vậy, chỉ vì muốn mặt dày ở cạnh cô.

Hôm qua trước khi đi, Quý Sơ Bạch còn cố ý hỏi anh một câu: “Mày chắc chắn không cần có người chăm sóc mình chứ?”

Anh không cần nghĩ ngợi: “Không cần.”

Quý Sơ Bạch nhìn cánh tay trái bó bột của anh, nói: “Tàn nhưng không phế nhỉ.”

“Có một cô ngốc bằng lòng chứa chấp tao.”

Quý Sơ Bạch nghe ra sự xấu xa trong giọng điệu của anh, khẽ thở dài nói: “Mày không thể tha cho người ta à?”

Lưng anh dựa vào đầu giường, gối lên tay phải, rất có hứng thú nói: “Tao chỉ muốn biết cô ấy ngốc đến mức nào thôi.”

Quý Sơ Bạch bó tay: “Tao hy vọng mày có thể làm người đi.”

“Ừ, tao còn phải dạy cho cô ấy hiểu rõ về thế giới tàn nhẫn này.”

Sau khi Quý Sơ Bạch rời khỏi, anh bắt đầu lên kế hoạch nên diễn kịch như thế nào, nói cái gì mới có thể làm cô cảm động để cô chứa chấp mình.

Đối với một Quả Đào ngốc, kế hoạch này thật sự rất đơn giản, không đến năm phút anh đã nghĩ xong một kế hoạch hoàn hảo, thuận tiện nghĩ luôn xem có trò gì để trêu chọc cô.

Điều ngoài ý muốn duy nhất là anh không ngờ cô lại đồng ý nhanh đến vậy.

Tuy rằng cô đã giải thích nhưng Trình Quý Hằng vẫn không hài lòng, tiếp tục nhắc nhở cô: “Tuy rằng tôi không phải là một nhân vật nguy hiểm, nhưng mà tôi bị tai nạn giao thông, không có một xu dính túi, cô không sợ tôi sẽ trở thành gánh nặng của cô sao?”

Đào Đào thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Cô chỉ muốn cho anh cảm nhận được sự lương thiện của thế giới này, nên mới cho anh cơ hội sống thêm một lần.

Nhưng dường như anh còn lo lắng hơn cả cô.

Có lẽ người coi thường mạng sống của mình luôn cả nghĩ, nếu không cũng sẽ không chán đời như vậy.

“Anh không cần băn khoăn nhiều vậy đâu.” Cô an ủi: “Yên tâm ở nhà tôi là được, tuy tôi không có tiền, nhưng sẽ không để anh không có cơm ăn đâu.”

Trình Quý Hằng: “Lỡ đâu tôi cứ ăn vạ cô không chịu đi thì sao?”

Thật ra Đào Đào vẫn chưa nghĩ tới vấn đề này, cô có thể chứa chấp anh một khoảng thời gian, nhưng có thể chứa chấp anh cả đời hay sao?

Không thể, cũng không có năng lực và thực lực để làm điều đó.

Cô sững người, sau đó giọng nói dần nhỏ lại mà hỏi: “Anh hẳn là sẽ không như thế nhỉ?”

Giọng nói và vẻ mặt của cô đều rất dè dặt, rất sợ chạm vào dây thần kinh mẫn cảm của người “coi thường mạng sống của bản thân”.

Trình Quý Hằng nhịn cười, nghiêm mặt nói: “Tất nhiên sẽ không, chờ tôi nghĩ kỹ được bước tiếp theo nên làm gì thì sẽ chủ động rời khỏi. Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không làm liên lụy tới cô.”

Đào Đào âm thầm thở phào, sau đó lại cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình rất đáng hổ thẹn, không khỏi có chút áy náy, vội vàng giải thích: “Tôi chỉ hỏi bừa thôi, anh đừng để trong lòng.”

“Tôi biết.” Ánh mắt Trình Quý Hằng chân thành mà nhìn cô: “Thật sự rất cảm ơn cô, cô lại cứu mạng tôi một lần nữa.”

Giọng điệu ân to đức lớn này làm Đào Đào ngượng ngùng: “Tiện tay mà thôi, dù sao nhà tôi vẫn còn một phòng trống không có ai ở, kiểu gì cũng để không mà.”

Bỗng nhiên Trình Quý Hằng nhớ tới điều gì đó, nét mặt lại lần nữa trở nên do dự: “Cô dẫn tôi về nhà, chàng trai mà cô thích có khi nào sẽ không vui không?”

Sao Tô Yến có thể để tâm đến chuyện này chứ?

Tâm trạng của Đào Đào chợt chua xót, mi mắt hơi hơi rủ xuống, ánh mắt có chút ảm đạm, rầu rĩ nói: “Không đâu.”

Vẻ mặt của Trình Quý Hằng vô cùng ngây thơ tốt bụng: “Nếu anh ta không vui, cô nhất định phải nói với tôi, tôi sẽ lập tức rời khỏi, không cần thiết bởi vì tôi mà sinh ra hiểu lầm không cần thiết, ảnh hưởng đến tình cảm của hai người.”

“Cũng không có tình cảm gì.” Ánh mắt của Đào Đào càng rủ xuống, rầu rĩ không vui nhìn chân mình, ăn ngay nói thật: “Anh ấy không thích tôi đâu, tôi cũng không xứng với anh ấy.”

Nếu những lời này là nói ra từ miệng của người khác, Trình Quý Hằng chắc chắn sẽ chẳng có cảm xúc gì.

Nhưng Quả Đào ngốc này thì lại khác.

Anh muốn biết, rốt cuộc là người đàn ông thế nào mà có thể khiến Quả Đào này nhung nhớ như vậy.

“Anh ta rất xuất sắc à?” Anh thờ ơ hỏi.

Đào Đào gật đầu rất mạnh: “Ừ, rất giỏi! Là một sinh viên giỏi của trường Đại học Đông Phụ, học liền từ cử nhân lên thạc sĩ, tiến sĩ luôn đấy!”

Trình Quý Hằng: “Học y à?”

Đào Đào: “Ừ.”

Trình Quý Hằng: “Vậy hiện tại đang làm việc ở đâu?”

Đào Đào: “Ở trong bệnh viện này.”

Trình Quý Hằng: “Nếu đã tài giỏi như vậy, vì sao không ở lại Đông Phụ?”

Đông Phụ là một tỉnh nằm ở ngoại thành, kinh tế phát triển nhanh chóng, nhân tài các ngành các nghề đông đúc, nếu thật sự là một người xuất sắc, sao có thể công tác ở một huyện nhỏ bé này?

Đào Đào giải thích: “Bởi vì em trai anh ấy qua đời ngoài ý muốn, ba mẹ bị đả kích lớn, nên anh ấy đã trở về chăm sóc ba mẹ.”

Bệnh viện nhân dân ở huyện Vân Sơn còn chưa từng có bác sĩ nào có bằng cấp cao như vậy, cho nên Tô Yến vừa trở về thì đã làm bác sĩ trưởng khoa.

Trình Quý Hằng hỏi: “Cô nghe ai nói? Từ chính miệng anh ta nói cho cô biết à? Hay là nghe người khác nói?”

Anh nghi ngờ độ chính xác của câu chuyện này.

Có vài người đàn ông vì để lừa gạt, giành được sự đồng cảm của những cô gái trẻ không biết gì cả, nên chuyện gì cũng có thể bịa ra được.

Tỷ như bản thân anh vậy.

Nhưng Quả Đào này anh đã nhắm trước rồi, có ngốc thì chỉ có thể một mình anh bắt nạt, người khác thì không được.

Đào Đào: “Tôi không cần nghe người khác nói, chúng tôi đã quen biết nhau từ nhỏ.” Cô lại bổ sung thêm một câu: “Ba của anh ấy là đồng nghiệp của ba tôi.”

Lại còn là câu chuyện thanh mai trúc mã.

Sự việc vượt khỏi dự đoán của Trình Quý Hằng, nhưng anh hề cảm thấy hóc búa, ngược lại càng cảm thấy thú vị.

Anh lại hỏi: “Anh ta có bạn gái chưa?”

Đào Đào: “Hiện tại thì chưa có.”

Trình Quý Hằng chộp được một tin tức: “Vậy là trước kia có? Hay là vừa mới chia tay?”

Đào Đào nóng nảy, lại chắc chắn mà trả lời: “Không phải vừa mới chia tay, mà là rất lâu rồi.”

Ồ, còn nóng nảy nữa kìa.

Trình Quý Hằng đại khái đoán được lý do vì sao cô lại nổi nóng, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Yêu rất nhiều năm phải không?”

Tâm trạng của Đào Đào vốn đã ảm đạm giờ lại càng không tốt đẹp gì, có chút không vui, lẩm bẩm nói: “Cũng không được mấy năm.”

Cô không muốn trả lời, Trình Quý Hằng càng muốn cô phải trả lời: “Bốn năm? Năm năm? Hay là sáu năm?”

Đào Đào càng nóng nảy: “Làm gì nhiều năm như vậy? Mới có ba năm thôi! Hơn nữa đã chia tay được một năm rồi!”

“Tận ba năm?” Anh cố ý đổi từ “mới” thành từ “tận”: “Vì sao lại chia tay?”

Đào Đào bỗng nhiên vô cùng tức giận, cảm giác người này đang cố ý, cô trừng mắt với anh: “Sao tôi biết được!”

Trình Quý Hằng biết vừa phải mà lui: “Cô đừng hiểu lầm, tôi chỉ muốn giúp cô phân tích tình hình một chút thôi.”

Đào Đào nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Anh phân tích được cái gì rồi?”

Trình Quý Hằng nghiêm túc: “Tôi còn một vài câu hỏi, sau khi hoàn toàn hiểu rõ tình huống mới có thể đưa ra kết luận.” Không cho cô thời gian từ chối, anh lại hỏi: “Thế anh ta chỉ từng quen một cô bạn gái thôi à?”

Đúng là xát muối vào vết thương của người khác.

Đào Quả Đàoc giận đến nghiến răng: “Sao anh có nhiều câu hỏi vậy?”

Rõ ràng, không chỉ có một.

Trình Quý Hằng khá vừa lòng với cái đáp án này, hoàn toàn không để ý đến sự phẫn nộ của Đào Đào, kết luận chắc chắn như đinh đóng cột: “Anh ta là một cao thủ tình trường. Còn cô thì sao? Cô còn chưa từng yêu đương đúng không?”

Mặc dù anh dùng câu nghi vấn, nhưng trong lòng vô cùng chắc chắn rằng Quả Đào này chưa từng yêu đương, với tình cách của cô, lúc đi học chắc chắn là một học sinh ba tốt không đánh nhau, không chửi bậy và không yêu sớm.

Đúng là Đào Đào chưa từng yêu đương, nhưng vì sao lời này nói ra từ trong miệng của Trình Quý Hằng lại khiến người ta cảm thấy xấu hổ như vậy? Cô cảm giác bản thân mình bị giễu cợt, gương mặt bất giác đỏ lên: “Anh quản được à?”

“Tôi không quản được, không liên quan gì tới tôi.” Trình Quý Hằng tương đối thẳng thắn: “Việc chưa từng yêu đương cũng chả có gì mà mất mặt, tôi cũng chưa từng yêu ai.”

Lời anh nói là sự thật.

Có rất nhiều phụ nữ vây quanh anh, phụ nữ muốn tiền của anh còn nhiều hơn cả, nhưng từ trước tới nay anh chưa từng động lòng, cũng chưa từng mềm lòng vì phụ nữ.

Vẻ mặt của Đào Đào thoảng qua chút kinh ngạc, hơi hé miệng nhưng muốn nói lại thôi, cô khẽ cắn môi dưới, rối rắm bất an mà nhìn anh.

Trình Quý Hằng bị vẻ mặt này của cô chọc cười: “Cô muốn nói gì?”

Đào Đào càng thêm bất an, do dự một lúc lâu, vẫn quyết định nói ra: “Anh thủ thân như ngọc thật sự là vì gia quy à?”

Tất nhiên là không rồi.

Đến nhà anh còn không có thì quy tắc ở đâu ra?

Cho dù có quy tắc thì loại người thối tha từ trong xương cốt như Trình Ngô Xuyên cũng không thể đưa ra những quy tắc trong sạch như “thủ thân như ngọc” được.

Anh không tìm phụ nữ, là bởi vì anh không tin phụ nữ, bởi vì từ nhỏ anh đã hiểu rõ: Sự dịu dàng của phụ nữ là con dao trí mạng nhất.

Thứ này sẽ khiến anh khó mà phòng bị, cho nên anh dứt khoát ngăn chặn mọi ngọn nguồn.

Nhưng… anh không muốn nói thật với Đào Đào, nếu không thì sẽ không còn thú vị nữa.

“Đúng vậy đó.” Anh rất nghiêm túc mà nhìn cô, không hề nghi ngờ mà trả lời: “Tuy rằng ba tôi không hề yêu thương tôi, nhưng ông ấy rất nghiêm khắc với tôi, yêu cầu trước khi tôi kết hôn có vợ, nhất định phải thủ thân như ngọc.”

Lại là những lời này.

Chỉ cần Đào Đào vừa nghe thấy câu này thì sẽ nhớ đến những chuyện trước kia.

Cô thật sự không cố ý nhìn anh, cũng không có cố ý sờ mó cơ thể anh.

Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Trình Quý Hằng, cô càng thêm bất an, cảm giác bản thân mình như ép hòa thượng phá giới vậy.

“Tôi thật sự không có cố ý.” Cô xin lỗi một cách thành kính: “Tôi rất xin lỗi!”

“Không sao, người không biết thì không có tội, hơn nữa cô cũng vì muốn tốt cho tôi.” Trình Quý Hằng nhịn cười, nghiêm túc dặn dò: “Tôi không đòi cô phải chịu trách nhiệm với tôi, chỉ cần cô đừng nói chuyện này ra là được.”

Anh dùng “không đòi” chứ không phải là “không cần”.

Lời này có ý là, nếu chuyện này mà bị người ngoài biết được, cô nhất định phải chịu trách nhiệm.

Đào Đào hoàn toàn chưa hiểu ra đây là chơi chữ, thề son sắt đảm bảo: “Anh cứ yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra.”

Nhưng tôi sẽ.

Trình Quý Hằng đã quyết định muốn “tự hủy hoại sự trong sạch của bản thân”.

Nhưng chủ đề này chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ, sau khi kết thúc, anh quay trở lại chuyện chính: “Nếu người trong lòng cô là cao thủ tình trường, thì sao lại không nhận ra cô thích anh ta? Chẳng lẽ là sợ sau khi sự việc vỡ lở thì không thể làm bạn bè nữa sao?”

Hô hấp của Đào Đào cứng lại, đứng yên tại chỗ như bị hóa đá, ngây ngốc mà nhìn Trình Quý Hằng.

Hóa ra là vậy sao?

Tô Yến có thể nhìn ra sao? Bởi vì không biết từ chối như thế nào, nên mới luôn giả vờ như không biết?

Vậy nên, sự yêu thích của cô khiến Tô Yến thêm phiền ư?

Cô lo lắng, lại luống cuống và còn có chút khổ sở.

Tuy rằng cô không dám đòi hỏi quá nhiều, chỉ cần lặng lẽ thích là được rồi, nhưng trong lòng ai lại không có một vài suy nghĩ ảo tưởng tốt đẹp chứ? 

Lời nói của Trình Quý Hằng giống như đòn cảnh cáo, hoàn toàn phá nát ảo tưởng của cô.

Không đúng, là mơ mộng hão huyền.

Trình Quý Hằng chứng kiến hết sự thay đổi cảm xúc của cô, anh khá vừa lòng, lại áy náy mở miệng: “Xin lỗi, tôi chỉ thuận miệng nói vậy, không hẳn là đúng đâu, cô đừng buồn. Tôi không hi vọng hai người vì một câu vô ý của tôi mà trở nên xa cách.”

*Tác giả có lời muốn nói: 

Tuyển thủ trà xanh cấp 10, Trình Quý Hằng.

*

Mục tiêu tiếp theo trong đời của Trình chó: Làm kẻ thứ ba.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.