Nháy mắt đã đến cuối tháng mười hai, kỳ thi nghiên cứu sinh – cuộc chiến không khói thuốc súng bắt đầu.
Kỳ thi bắt đầu vào tám giờ rưỡi sáng ngày hai mươi hai, Đào Đào tỉnh dậy trước sáu giờ, cụ thể mà nói thì là đi vệ sinh, sau khi quay về thì không ngủ được.
Hiện tại cô đã mang thai bảy tháng, thường xuyên đi tiểu đêm, cho nên chất lượng giấc ngủ vốn đã không tốt, cộng thêm áp lực của cuộc thi, giấc ngủ lại càng không ổn.
Trình Quý Hằng ngủ cũng không sâu, không phải vì bị quấy rầy, mà là bởi vì không dám ngủ quá sâu, tránh nửa đêm lúc cô cần giúp đỡ thì anh lại không phát hiện ra.
Mang thai mấy tháng cuối muốn rời giường rất bất tiện, mỗi khi cô xốc chăn lên chuẩn bị rời giường, anh đều đứng dậy đỡ cô, đêm nay cũng giống như vậy.
Thật ra Đào Đào hoàn toàn không muốn đánh thức anh, mỗi lần rời giường đều sẽ rất nhẹ nhàng, bởi vì cô biết anh bận rộn nhiều việc, cho nên muốn buổi tối anh được ngủ một giấc thật ngon, nhưng lúc nào anh cũng tỉnh dậy.
Sau khi quay về từ nhà vệ sinh, cô lại trở về nằm trong chăn, lại nói với anh: “Sau này không cần để ý đến em, anh cứ ngủ cho ngon đi.”
Trình Quý Hằng: “Em là vợ anh, anh mặc kệ em thì quan tâm ai?” Bụng cô bây giờ đã rất lớn, cho nên cần một cái gối ôm phụ để ngủ, anh không thể ôm cô vào lòng nhưng vẫn nghiêng người đối diện với cô.
Đào Đào đau lòng nhìn vành mắt thâm quầng của chồng mình: “Anh quan tâm anh đi.”
Trình Quý Hằng: “Em không yêu anh nữa.”
Đào Đào: “…”
Cảnh báo chế độ ra vẻ đang bật.
Cô thở dài: “Vì em quá yêu anh nên mới muốn để anh ngủ ngon giấc!”
Trình Quý Hằng trấn an: “Yên tâm đi, anh ngủ rất ngon.” Nói xong, anh sờ đầu cô, dịu dàng dỗ dành: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mau ngủ đi.”
Đào Đào: “Ừ.”
Cô lại nhắm mắt lại, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, trong đầu cô chỉ nghĩ đến kỳ thi sau mấy tiếng nữa.
Cô đã không thi cử gì suốt năm năm qua.
Trình Quý Hằng vẫn không ngủ, nhìn thấy hàng lông mày cô càng ngày càng nhíu chặt, bất lực thở dài, vươn tay nâng mặt cô, dùng ngón cái xoa nhẹ mi tâm của cô, dịu dàng trấn an: “Đừng nghĩ nữa, đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, em đã rất tuyệt rồi.”
Đào Đào mở mắt, do dự một lát, nhưng vẫn không nhịn được nói ra tất cả những phiền muộn của mình: “Em lo mình thi không đậu, sau đó có thể em phải tiếp tục chuẩn bị thêm một năm nữa. Nhưng năm đầu đã không đậu, liệu năm thứ hai có đậu được không? Nhỡ đâu cả đời em cũng không đậu thì sao?”
Trình Quý Hằng bị biểu cảm vô cùng bối rối của cô chọc cười: “Sao em lại suy nghĩ nhiều như vậy?”
Đào Đào mất hứng nhìn anh: “Anh cười em!”
“Anh không cười em, anh chỉ muốn an ủi em thôi!” Trình Quý Hằng nhanh chóng thu lại nụ cười: “Em không cần phải lo lắng nhiều như vậy, thi là thi, năng lực là năng lực. Một người được tham dự kỳ thi toàn quốc không có nghĩa là người đó có năng lực mạnh, người có năng lực mạnh cũng chưa chắc đã làm bài thi tốt, nên em không cần phải coi kỳ thi này là tiêu chuẩn để đánh giá năng lực của mình.”
Đào Đào: “Nhưng giai đoạn này, ngoại trừ việc thi nghiên cứu sinh thì em cũng không còn mục tiêu nào khác trong cuộc sống, nếu em không thi đậu nghiên cứu sinh thì em không biết mình có thể làm gì khác? Em cũng đã quá tuổi thi tuyển giáo viên rồi, em thấy trong thể lệ đăng ký thi tuyển giáo viên của Thành phố Đông Phụ là tốt nghiệp trong vòng ba năm mới có thể tham gia thi tuyển giáo viên, nhưng em đã tốt nghiệp năm năm rồi, chẳng lẽ phải tiếp tục làm giáo viên dạy lớp phụ đạo sao?”
Trình Quý Hằng không chút do dự nói: “Anh mở trường học cho em, để em làm hiệu trưởng.”
Đào Đào tức giận: “Anh nghiêm túc đi.”
Sắc mặt Trình Quý Hằng không thay đổi: “Anh rất nghiêm túc. Hay là em xem có thích mấy trường học mà nhà chúng ta đầu tư không, thích trường nào thì đến trường đó.”
“…”
Lúc này Đào Đào mới nhận ra, trường tư thông báo tuyển giáo viên không cần đủ điều kiện.
Trình Quý Hằng được thừa kế cổ phần của mấy trường quý tộc tư nhân từ bà ngoại, tất cả đều là cổ đông lớn nhất, trường mẫu giáo Ái Lạc mà Bánh Sữa Nhỏ đang theo học cũng là một trong số đó.
Cổ đông lớn nhất của hội đồng quản trị muốn sắp xếp một người vào trường là chuyện mà chỉ cần một câu là được, huống hồ người này còn là vợ của anh.
Dựa cây to dễ hóng mát, câu tục ngữ này không hề sai.
[*Dựa cây to dễ hóng mát (背靠大树好乘凉) có nghĩa là có người giúp đỡ thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.]
Mặc dù trong lòng được an ủi đôi chút, nhưng Đào Đào vẫn không vượt qua được trở ngại trong lòng, nghiêm túc nói: “Em muốn dựa vào cố gắng của chính mình để thăng quan tiến chức.”
Quả Đào ngốc này vẫn thú vị như vậy, Trình Quý Hằng buồn cười.
“Anh lại cười em!” Đào Đào tức giận nhìn anh, hai má phồng lên.
Trình Quý Hằng lập tức giải thích: “Anh không cười em, anh chỉ cảm thấy em đáng yêu quá trời.”
Đào Đào tức giận: “Em thì lại cảm thấy anh rất đáng ghét!”
Trình Quý Hằng lại lấy tay ôm lấy hai má cô, tiếp tục an ủi nói: “Kỳ thi hai ngày sau chỉ là một kỳ thi nhỏ, không cần phải lo lắng nhiều như vậy. Kỳ thi này em có làm tốt không, cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của em. Cho dù em thi như thế nào, anh đều sẽ ở bên cạnh em, ủng hộ mọi quyết định của em.”
Đào Đào: “Nếu em thi không đậu, anh có cười em không?”
Trình Quý Hằng: “Sao anh lại cười em? Trong nhà này địa vị của anh thấp nhất, anh còn dám chê cười em sao? Anh không muốn sống chắc?”
Đào Đào vừa tức vừa cười: “Biến đi.”
Trình Quý Hằng trịnh trọng nói: “Đây gọi là tự mình hiểu lấy mình, biết thân biết phận.”
Đào Đào lại bị chọc cười, tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều. Suy nghĩ một lúc, cô lại hỏi: “Nếu năm nay em thi trượt, còn có thể thi lại một lần nữa không?”
Trình Quý Hằng: “Đương nhiên có thể, em muốn thi bao nhiêu lần cũng được. Đừng nói là em thi trượt, cho dù em thi đậu, sang năm muốn thi một lần nữa cũng được.”
Đào Đào: “Em đã thi đỗ rồi còn thi lại lần nữa để làm gì?”
Trình Quý Hằng: “Theo đuổi sự kích thích.”
Đào Đào: “…”
Trình Quý Hằng không tranh cãi với cô nữa, nhìn vào mắt cô, giọng điệu vừa nghiêm túc vừa chắc chắn: “Em là vợ của anh, dù em có quyết định gì đi nữa anh vẫn sẽ ủng hộ em.”
Trong lòng Đào Đào cảm thấy ấm áp, đột nhiên rất cảm động, vành mắt cũng hơi đỏ lên: “Chồng ơi, cảm ơn anh.” Cuối cùng cô thổ lộ bằng cách của Bánh Sữa Nhỏ: “Em yêu anh nhất!”
Trình Quý Hằng nở nụ cười, vỗ nhẹ lưng cô, giống như đang dỗ dành trẻ con nói: “Mau ngủ đi, báo thức vẫn chưa kêu, em có thể ngủ thêm một lát nữa.”
Tâm trạng của Đào Đào thoải mái hơn rất nhiều, cũng cảm thấy buồn ngủ, cô lập tức ngoan ngoãn nhắm mắt lại, không bao lâu sau đã ngủ thiếp đi.
Trình Quý Hằng hôn một cái lên trán của cô, sau đó cũng nhắm mắt lại.
Đúng bảy giờ, chuông báo thức đúng giờ kêu lên, hai người cùng thức dậy.
Hôm nay là thứ sáu, đến mười giờ Bánh Sữa Nhỏ mới có tiết tiếng Anh, hai vợ chồng vốn không định đánh thức con gái, ai ngờ đứa nhỏ kia đã dậy từ sớm.
Đào Đào và Trình Quý Hằng vừa mới thay quần áo xong, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa phòng ngủ, ngay sau đó, ngoài cửa truyền đến giọng nói của Bánh Sữa Nhỏ: “Ba mẹ ơi, là con đây, con là con gái của ba mẹ, con có thể vào trong không ạ?”
Cô giáo đã nói, trước khi vào phòng phải gõ cửa, sau đó phải xưng danh, đợi người khác đồng ý mới được vào, như vậy mới là đứa trẻ ngoan và hiểu chuyện.
Đào Đào và Trình Quý Hằng đều bị câu nói “Con là con gái của ba mẹ” của đứa nhỏ chọc cười.
Phần tự giới thiệu này, thực sự khá biết tập trung vào trọng điểm.
Đào Đào đang ngồi lau mặt trước bàn trang điểm, Trình Quý Hằng đi mở cửa cho con gái.
Bánh Sữa Nhỏ mặc một bộ đồ ngủ màu hồng nhạt, mái tóc đen xõa trên vai, có hơi rối, cũng rất đáng yêu.
Sau khi cửa phòng mở ra, đứa nhỏ cũng không lập tức đi vào phòng, mà ngẩng cái đầu nhỏ lên nhìn ba, dùng vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ba ơi, con có thể đi vào không ạ?”
Trình Quý Hằng nhịn cười, nghiêng người nhường đường: “Đương nhiên có thể.”
Bánh Sữa Nhỏ nở một nụ cười với bố, sau đó lộc cộc chạy vào phòng.
Đào Đào đã lau mặt xong, bước ra từ phòng thay đồ, cười hỏi con gái: “Sao hôm nay con dậy sớm thế?”
Bánh Sữa Nhỏ: “Ba nói hôm nay mẹ đi thi, con muốn tới cổ vũ mẹ!”
Đào Đào vô cùng cảm động: “Cảm ơn con nhé cục cưng.”
Bánh Sữa Nhỏ lại giơ bàn tay nhỏ bé lên, nhẹ nhàng sờ vào bụng mẹ, nói với chiếc bụng tròn xoe của mẹ hệt như người lớn: “Bánh Ngọt Nhỏ, em phải ngoan nhé, trong lúc mẹ thi em phải ngủ ngoan, không được quấy rầy mẹ, nếu không chị sẽ dạy dỗ em!”
Dùng giọng nói ngọt ngào nhất nói những lời vô cùng tàn nhẫn nhất.
Đào Đào và Trình Quý Hằng đều cảm thấy buồn cười.
Sau khi dạy bảo em gái xong, Bánh Sữa Nhỏ lại ngẩng chiếc đầu nhỏ lên, ưỡn ngực vô cùng tự tin nói với mẹ: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm, con đã nói với em gái rồi, em ấy sẽ không quấy rầy mẹ thi đâu.”
Đào Đào nhịn cười: “Mẹ tin con, có một người chị nghiêm túc và có trách nhiệm như con, em gái nhất định sẽ nghe lời.”
Bánh Sữa Nhỏ vô cùng kiêu ngạo: “Người ta đã là chị cả bốn tuổi rồi, đương nhiên là phải nghiêm túc và có trách nhiệm.”
Hai vợ chồng lại bị đứa nhỏ này chọc cười.
…
Trình Quý Hằng đưa con gái đi rửa mặt, Đào Đào chọn quần áo cho con gái.
Sau khi thay quần áo cho đứa nhỏ xong, một nhà ba người xuống tầng, bọn họ chưa xuống đến tầng một, một mèo một chó đã nghe thấy tiếng động lập tức chạy về phía cầu thang.
Chú chó tên là Mỹ Mỹ, bây giờ đã được bảy tháng, kích thước đã vượt qua Bánh Sữa Nhỏ, hơn nữa vẫn đang lớn rất nhanh, cân nặng cũng càng ngày càng tăng, Đào Đào đã không thể ôm nổi nữa.
Chú mèo là Đường Đường, tên cũng là do Bánh Sữa Nhỏ đặt.
Đường Đường là một chú mèo đực lai giữa mèo lông ngắn và mèo cam, mẹ là một chú mèo Mỹ lông ngắn thuần chủng, bố là mèo cam, tên là Trần ngàn chén.
Theo lời kể của bà ngoại ngoại là Trần Tri Dư, dưới tình huống mà tất cả mọi người đều không biết, Trần ngàn chén đã lén lút ngủ cùng chú mèo cái nhỏ ở quán bar bên cạnh, chú mèo cái nhỏ sinh ra sáu chú mèo con lai.
Mèo Mỹ lông ngắn trị giá bốn ngàn, Trần ngàn chén trị giá, ừm… Nó không có giá trị gì, nó được cha mẹ nó nhặt về từ một chiếc cống hôi hám.
Con gái bị làm hại, ông chủ bên cạnh vô cùng đau lòng, yêu cầu Trần Tri Dư bồi thường phí tổn thất tinh thần và mọi chi phí trước, trong và sau sinh cho con gái ông ấy, đồng thời chịu trách nhiệm nuôi nấng ba chú mèo con trong số đó.
Trần Tri Dư vốn định liều chết không chịu, nhưng cả con phố này chỉ có mình nhà cô ấy nuôi mèo cam, không thể quỵt nợ, đành phải bồi thường cho đối phương một ngàn tệ và mang ba chú mèo con đi.
Cô ấy giữ lại một con, sau đó tặng hai con còn lại cho người khác. Một con tặng cho hai chị em nhà họ Bạch, một con tặng cho Bánh Sữa Nhỏ.
Bánh Sữa Nhỏ rất thích Đường Đường, thích đến mức không buông tay, điều này dẫn đến sự thù địch của Mỹ Mỹ đối với Đường Đường— mối hận tranh giành tình cảm, không đội trời chung.
Khi Đường Đường còn nhỏ, đánh không lại Mỹ Mỹ, mỗi lần hai bên xảy ra tranh chấp, Đường Đường đều bị bên kia đè trên mặt đất.
Dần dần, Đường Đường trưởng thành, bộc lộ ra sự nhanh nhẹn của loài mèo, cuối cùng Mỹ Mỹ không thể đè Đường Đường xuống mặt đất nữa, một mèo một chó đánh nhau túi bụi.
Có một ngày, Mỹ Mỹ và Đường Đường lại đánh nhau, trong lúc đánh vô tình làm đổ một cái bình hoa trong phòng khách, Bánh Sữa Nhỏ tức giận phê bình hai chúng nó, bắt chúng nó đến góc tường chịu phạt.
Chủ nhân nhỏ tức giận rồi, Mỹ Mỹ và Đường Đường lập tức ngoan ngoãn, kể từ đó chúng không còn đánh nhau nữa.
Ngày hôm đó, Đào Đào nhìn thấy Mỹ Mỹ và Đường Đường đang úp mặt vô tường, dường như nhìn thấy được Bánh Ngọt Nhỏ vài năm sau.
Em gái thứ hai không nghe lời, sẽ có chị gái dạy bảo cô bé!
Trải qua mấy tháng ở chung với nhau, bây giờ Mỹ Mỹ và Đường Đường đã không đánh nhau nữa, hơn nữa lúc ở chung còn vô cùng hòa hợp.
Sau khi nhìn thấy Mỹ Mỹ và Đường Đường, Bánh Sữa Nhỏ tăng tốc đi xuống tầng, sau khi chạy tới trước mặt chúng, cô bé nói với chúng bằng giọng người lớn: “Hôm nay mẹ đi thi, chúng ta đều phải cổ vũ cho mẹ, chị đã cổ vũ rồi, các em cũng phải cổ vũ cho mẹ.”
Mỹ Mỹ nghe thấy lập tức kêu: “Gâu Gâu!”
Đường Đường cũng không chịu yếu thế: “Meo~ Meo~”
Bánh Sữa Nhỏ: “Tốt lắm!” Nói xong, con bé còn ngồi xổm xuống giữa chúng, vô cùng thân thiết mà xoa đầu chúng.
Nhìn thấy hình ảnh này, vành mắt của Đào Đào không khỏi chua xót, cô sụt sịt mũi, nhìn Trình Quý Hằng ở bên cạnh: “Chồng ơi, bỗng nhiên em muốn khóc quá.”
Trình Quý Hằng vội vàng dỗ dành: “Đừng khóc, bọn anh vẫn luôn ở đây.”
Đào Đào: “Có mọi người thật tốt.”
Trình Quý Hằng cười trả lời: “Em là người bọn anh yêu nhất.”
Đào Đào: “Em cũng yêu mọi người nhất!”
…
Ăn sáng xong, Đào Đào phải đến trường thi, Trình Quý Hằng lái xe đưa cô đến trường thi.
Trường thi của cô là Trường trung học Số 9 Đông Phụ.
Gió đông se lạnh, trước cổng trường thi có rất đông người.
Yêu cầu phải vào phòng thi trước mười lăm phút, khi bọn họ đến trường thi, vẫn còn hai phút nữa mới đến tám giờ mười lăm.
Đào Đào nhìn đám đông bên ngoài trường thi qua cửa kính xe, trong lòng bỗng nhiên lại bắt đầu căng thẳng, quay mặt lại nhìn chồng mình, thấp thỏm bất an hỏi: “Anh nói xem có phải bọn họ đều là đối thủ của em không?”
Trình Quý Hằng: “Không, bọn họ đều là đối thủ bại trận trước em.”
Đào Đào: “…”
Mặc dù lời này rất ngông cuồng, nhưng lại rất êm tai.
Trình Quý Hằng quay người lại, nhìn về phía Bánh Sữa Nhỏ đang ngồi trên ghế dành cho trẻ em: “Cục cưng, bây giờ mẹ phải vào trong thi rồi, cổ vũ mẹ thêm một lần nữa nào.”
“Vâng ạ!” Năng lực thực thi của Bánh Sữa Nhỏ rất mạnh, sau khi nhận được mệnh lệnh, lập tức mở ra chế độ cổ vũ, giọng nói vừa ngọt ngào vừa trong trẻo: “Mẹ ơi cố lên! Mẹ ơi mẹ là nhất! Mẹ nhất định có thể thi được hạng nhất!”
Có sự ủng hộ của chồng và con gái, cảm xúc hồi hộp của Đào Đào bị xua tan đi trong nháy mắt, cô hít một hơi thật sâu, nói với hai cha con họ chắc như đinh đóng cột: “Em nhất định sẽ cố gắng!”
Hai cha con đồng thanh: “Anh và con tin em nhất/ Ba và con tin mẹ nhất!”
Đến tám giờ mười lăm, thí sinh có thể vào trường thi.
Đám đông bắt đầu nhốn nháo.
Đào Đào lại hít sâu một hơi, cởi dây an toàn ra: “Em đi đây.”
Trình Quý Hằng: “Đợi một chút, bây giờ đông người.” Anh lo cô sẽ bị chen lấn.
Đào Đào: “Không được, em phải đi vệ sinh trước.”
Không thể bỏ qua nhu cầu của phụ nữ có thai, Trình Quý Hằng theo cô xuống xe, cũng dẫn Bánh Sữa Nhỏ theo.
Hai cha con cùng nhau đưa Đào Đào vào trường thi.
Kỳ thi diễn ra lúc tám giờ rưỡi, đến tám giờ rưỡi, Trình Quý Hằng mới lái xe đưa con gái rời đi.
Đứa nhỏ này có tiết tiếng Anh lúc mười giờ, từ bây giờ đến lúc đi học vẫn còn sớm, anh dẫn con gái đến công viên chơi một vòng, đến chín rưỡi lại đưa con bé đi học, sau đó anh lại lái xe đến cổng của Trường trung học Số 9.
Kỳ thi kết thúc lúc mười một rưỡi, Đào Đào vừa đi ra khỏi trường thi lập tức nhìn thấy chồng của mình, trực tiếp nhào vào trong lòng anh.
Trình Quý Hằng ôm chặt vợ, dịu dàng hỏi: “Có mệt không? Đói bụng không? Có chỗ nào không thoải mái không?”
Đào Đào ngẩng đầu nhìn anh, tò mò hỏi: “Sao anh không hỏi em thi thế nào?”
Trình Quý Hằng: “Không cần hỏi anh cũng biết nhất định em làm bài rất tốt.”
Đào Đào mỉm cười, trong lòng vô cùng ấm áp: “Không mệt, không có chỗ nào không thoải mái, chỉ là có hơi đói bụng.”
Trình Quý Hằng: “Bây giờ đi ăn cơm.”
Đào Đào: “Bánh Sữa Nhỏ thì sao?”
Trình Quý Hằng: “Anh nhờ dì đi đón con bé rồi.” Dừng một chút, anh nói thêm: “Hôm nay không dẫn theo con bé, là thế giới riêng của hai người chúng ta.”
Đào Đào bĩu môi: “Em phải ghi âm lời này của anh vào điện thoại, sau đó mở cho con gái anh nghe.”
…
Kỳ thi tiếp tục diễn ra vào lúc hai giờ chiều, buổi trưa về nhà sẽ không kịp, Trình Quý Hằng đã đặt phòng ở một khách sạn năm sao gần trường thi.
Anh dẫn vợ đi ăn cơm trưa trước, sau đó dẫn cô quay về khách sạn nghỉ ngơi.
Buổi chiều thi tiếng Anh.
Hai bài thi của ngày hôm sau đều là bài thi chuyên ngành.
Trước khi thi Đào Đào rất hồi hộp, nhưng sau bài thi đầu tiên, cô lại không còn hồi hộp nữa, trái lại càng thi trong lòng càng bình tĩnh, càng thuận buồm xuôi gió.
Bài thi ngày cuối cùng kết thúc lúc năm giờ chiều, Trình Quý Hằng dẫn theo Bánh Sữa Nhỏ cùng nhau đứng ở trước cổng trường thi đón vợ, sau đó một nhà ba người cùng đi ăn một bữa thịnh soạn.
Kết quả thi được công bố vào cuối tháng hai năm sau, ngày có kết quả thi cách ngày sinh dự kiến của Đào Đào 10 ngày.
Đào Đào vô cùng hồi hộp, còn hồi hộp hơn trước lúc thi, cô không dám tự mình tra kết quả mà để Trình Quý Hằng tra giúp.
Thành tích không tệ, thành công đỗ.
Khi biết bản thân đã thành công vượt qua kì thi sơ tuyển, Đào Đào vô cùng vui mừng, kết quả vui mừng quá mức khiến đứa bé trong bụng chào đời sớm hơn mười ngày…
Trình Quý Hằng ở bên cô trong suốt quá trình sinh con.
Hai vợ chồng cùng nhau chào đón kết tinh tình yêu thứ hai của bọn họ.
Sau khi có em gái, Bánh Sữa Nhỏ vô cùng vui vẻ!
Tháng tư, Đào Đào tham gia kì thi vòng hai của Đại học Đông Phụ, phát huy ổn định, thành công thi đậu.
Tháng tám, cô và Trình Quý Hằng tổ chức hôn lễ bù, bé gái tung hoa là— Bánh Sữa Nhỏ.
Tháng chín, dưới sự đồng hành của chồng và hai cô con gái, cô một lần nữa bước vào ngôi trường đã lâu không gặp.