Mất Đầu

Chương 4: Cây đa



Ở ngã tư thành phố này có một công viên bị bỏ hoang, ăn xin không ai chọn chỗ này để qua đêm. Bởi vì mấy năm gần đây, ngay chỗ này mới xây một bệnh viện tâm thần. Bức tường trắng bao quanh bệnh viện được lá cây đa tươi tốt che chắn, như ẩn như hiện. Lâm Thù ngồi trên ghế đá, không hiểu sao đầu lại mất tích.

Trong bệnh viện, một tên bác sĩ bị thanh kim loại nhọn ép vào bụng, đầu đầy mồ hôi gọi điện thoại: “Alo, cảnh sát Trần hả? Tôi là bác sĩ chữa trị chính của Trương Nhàn, ở lần thôi miên gần nhất, Trương Nhàn tỏ vẻ có tình cảm sâu sắc với đầu của Lâm Thù. Hắn nhắc tới một công viên, ừm, tôi đã thử tra hỏi về tên công viên đó, nhưng thôi miên giữa chừng thì bị ý thức của hắn chống cự, thành ra không thu được tin tức gì. Vậy nên bên cảnh sát có thể giúp chúng tôi tiến hành phá vỡ phòng tuyến tâm lý của đối tượng…”

“Muốn chúng tôi đem đầu Lâm Thù đến đó? Được, để tôi xin phép cấp trên, bác sĩ Vương, gần đây bên chúng tôi cũng có chút tiến triển, chúng tôi phát hiện Trương Nhàn sau khi sát hại Lâm Thù đã mua một ít xi măng. Không biết có gì liên hệ với việc này không, chúng tôi lập tức qua ngay.”

Trong văn phòng của bác sĩ Vương, hai cảnh sát đứng ở cửa canh chừng, Trương Nhàn nằm trên trên sô pha, phía sau sô pha có một cảnh sát chắp tay sau lưng đứng thẳng, bác sĩ Vương bắt đầu giúp Trương Nhàn thả lỏng để thôi miên. Đầu của Lâm Thù đặt trên bàn trà đối diện sô pha, được ngâm trong dung dịch lỏng, không hề có dấu hiệu hư thối.

Đồng hồ quả quýt trong tay thong thả đung đưa, mí mắt Trương Nhàn chậm rãi rũ xuống, bác sĩ hỏi hắn nhìn thấy gì, Trương Nhàn không trả lời mà thất thanh khóc lớn. Bác sĩ ôn nhu hỏi lại, thân thể hắn bắt đầu giãy giụa, dường như chịu không nổi ngã xuống đất, cảnh sát đứng sau sô pha vòng sang bên phải xem xét, Trương Nhàn đột nhiên đứng dậy, chộp lấy cái đầu trên bàn ôm chặt vào lòng, chạy ba bước tới cửa sổ bên trái. Cửa sổ nhìn như khóa chặt, chứ thật ra không hề cài then cửa. Hắn xô cửa nhảy xuống, từ lầu hai nhảy xuống sẽ không chết.

Cảnh sát vội chạy đến bên cảnh cửa sổ gọi đồng đội rồi nhảy xuống đất, cùng các cảnh sát tầng dưới rút súng ra đuổi theo. Phía sau vang vọng tiếng chân hỗn loạn, như thể giây tiếp theo hắn sẽ bị bắn gục tại chỗ. Trương Nhàn gian nan kéo hai tay áo xuống, bó chặt bình thủy tinh trong lồng ngực. Chạc cây đa gần ngay trước mặt, hắn liều mạng bò lên, may mà cảnh sát phía sau không có ai là tay súng thiện xạ, bắn vài phát vẫn chưa trúng. Cuối cùng hắn cũng leo lên tán cây xum xuê, chạc cây phía dưới đột nhiên trầm xuống, cảnh sát phía sau cũng leo lên cây.

Trương Nhàn không còn nhiều sức lực, che kín bình thủy tinh, cuộn cơ thể lại, nhảy từ trên cây xuống đất, lăn lộn vài vòng, hắn cảm thấy đùi phải của mình mất cảm giác, vì thế dùng hai tay và chân trái bò tới chiếc ghế đá dưới tàng cây. “Em chờ lâu lắm rồi nhỉ, thật xin lỗi, anh đến liền đây.”

Hắn trịnh trọng đặt chiếc đầu trên ghế đá, hắn đã chết. Lồng ngực hắn chậm rãi chảy ra huyết sắc, cú ngã vừa rồi đã làm bình thủy tinh bị vỡ, mảnh thủy tinh đâm xuyên qua nội tạng.

Cảnh sát chạy đến gốc cây, chậm rãi giơ súng tới gần Trương Nhàn. Mãi đến khi xác nhận Trương Nhàn đã tử vong, cảnh sát mở máy nhắn tin với cấp trên: “Đội trưởng, tôi tìm thấy Trương Nhàn ở công viên ngay bên ngoài bệnh viện, hắn đã tử vong. Kỳ lạ là, đầu Lâm Thù trong bình thủy tinh đã biến mất.”

Chạng vạng, thi thể Trương Nhàn được dọn dẹp mang đi, chỉ còn vôi phấn miêu tả hình dạng dưới mặt đất, một cảnh sát ngồi trên ghế đá, rút điếu thuốc lá. Hắn đá đá lá cây dưới chân, “Kỳ quái, công viên cũ kỹ thế này, sao lại có ghế đá mới tinh nhỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.