Mật Hôn

Chương 52: Vượt qua ngàn dặm để gặp anh



Giọng người đàn ông trầm thấp, giống âm sắc của violin, quanh quẩn bên tai Nguyễn Ngưng thật lâu.

“Thình thịch ——”

Trái tim dùng sức va vào lồng ngực, như là muốn vỡ ra.

Tay nhỏ che ngực, ửng đỏ chậm rãi bò lên trêи gương mặt Nguyễn Ngưng.

Anh… anh đang thổ lộ với cô sao? Nhưng sao có thể chứ… có phải cô hay hiểu sai ý anh hay không?

Ánh mắt ngó loạn, vô tình dừng trêи bàn kính ngoài ban công, cô khựng lại.

Trước mắt hiện lên buổi tối hôm đó, anh bóp eo cô, đặt cô ở đây hôn, sau đó anh ôm cô vào phòng, đè trêи giường…

Ánh trăng đêm nay rất đẹp… nhớ nhung gì suy nghĩ gì đều là em?

Khuôn mặt nhỏ của Nguyễn Ngưng đỏ bừng lên.

Nếu cô nhớ không lầm, ánh trăng đêm đó cũng đẹp như hôm nay.

“Anh Minh Viễn, anh… anh… lưu manh!”

Giọng tiểu cô nương mềm mại, dù mắng cũng nghe như đang hờn dỗi.

“Em… em không thèm nghe anh nói nữa!”

Cô vội vã ngắt điện thoại, xoay người chạy vào phòng, ném điện thoại đi như ném củ khoai lang nóng phỏng tay, sau đó chui vào trong chăn, bọc bản thân lại.

Phó Minh Viễn đầu kia điện thoại, “…”

Anh nhìn cuộc gọi đã kết thúc, màn hình điện thoại tự động trở về giao diện trang chủ, không biết nói gì.

Tiểu nha đầu nghĩ đi đâu vậy?

Đợi đã…

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, trong đầu linh quang chợt lóe, bỗng nhiên hiểu rõ.

Nha đầu này… thật là…

Anh cười khẽ ra tiếng, khóe mắt đuôi lông mày lộ ra sung sướиɠ khó tả.

“Anh Viễn, anh thật sự muốn xin nghỉ sao?”

Lúc này, Bạch Nham vừa mới nhận được tin nhắn từ ngoài cửa vọt vào, nhìn anh vừa sốt ruột lại tuyệt vọng.

Phó Minh Viễn nghiêng người quay đầu lại, nhàn nhạt nói: “Không.”

Anh đi đến bên cạnh vali, chuẩn bị rửa mặt, rồi nhìn kịch bản cảnh diễn buổi tối.

“Anh Viễn, anh suy xét lại đi, hôm nay mới là ngày thứ hai khai máy… dạ? Anh vừa mới nói gì?”

Bạch Nham lo nói, bỗng nhiên sững sờ tại chỗ.

Phó Minh Viễn liếc cậu một cái, nhếch mày, “Cậu rất mong tôi xin nghỉ à?”

“Không ạ! Đương nhiên là không ạ!” Bạch Nham cuống quít lắc đầu.

Nhưng cậu vừa mới tưởng tượng ra vô số trường hợp, không ngờ sẽ là kết quả này. Sao đột nhiên lại không xin nghỉ nữa? Hơn nữa nhìn anh, hình như tâm trạng anh Viễn tốt lên rồi?

Phó Minh Viễn không phản ứng lại với cậu, nghĩ tiểu nha đầu sắp tới thành phố Y, bước chân anh nhẹ nhàng lên.

“Lúc đi nhớ đóng cửa.”

“Vâng ạ.”

Nhìn cửa phòng tắm đóng lại, Bạch Nham càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, vội vàng gọi điện thoại cho Văn Triết.

Văn Triết vẫn đang tăng ca ở phòng làm việc, nhìn thấy điện báo của Bạch Nham thì tiện tay nhận.

“Anh Triết, là em.”

“Muộn như vậy, xảy ra chuyện gì sao?”

“Cũng không xảy ra chuyện gì, nhưng hôm nay anh Viễn…”

Văn Triết nghe Bạch Nham báo cáo, lâm vào trầm mặc.

Chờ cậu nói xong, anh mới trấn an nói: “Việc này tôi biết rồi, cậu chú ý hơn, đừng để xảy ra chuyện gì.

Cúp máy, anh cầm lấy một văn kiện lên đọc.

Đó là thư mời của《 Thanh Âm Đại Già Tú 》.

Tổ chương trình gửi thư tới rất nhiều lần, vừa nãy nhà sản xuất còn đích thân gọi điện thoại đến, nhưng vì lý do công việc, hơn nữa Phó Minh Viễn cũng không tham gia gameshow, Văn Triết không đồng ý.

Nhưng anh nhớ nhà sản xuất vừa mới nói, bọn họ còn mời cả Ninh Như An…

Người khác không biết, anh lại rõ ràng thật sự, vị này chính là đối tượng liên hôn của Phó Minh Viễn, đại tiểu thư Nguyễn gia.

Nghĩ đến địa điểm quay chương trình, nguyên nhân Phó Minh Viễn đổi ý liền rõ như ban ngày.

Gia hỏa này… nói yêu đương sao lại như đứa trẻ mới mọc tóc vậy?

Không phải đã nói là giữ nguyên kế hoạch đóng phim cho tốt sao? Bộ phim vừa mới bắt đầu quay thôi, suýt thì đã xảy ra chuyện xấu rồi.

Văn Triết đau đầu nhéo ấn đường, cảm thấy chắc chắn mấy chuyện thế này sau này không phải ít.

Từ tối hôm đó trở đi, Phó Minh Viễn lại như thường.

Tuy rằng trong mắt người ngoài Phó ảnh đế vẫn cao ngạo lãnh đạm, nhưng thân là trợ lý của anh, Bạch Nham lại nhìn ra được, tâm trạng anh Viễn rất tốt, vẻ mặt với người khác đã ôn hoà đi một chút.

Hơn nữa ngày qua ngày, biểu hiện như vậy càng thêm rõ ràng.

Hình như anh đang đếm ngày, có rất nhiều lần cậu thấy anh quay phim xong liền cầm điện thoại mở lịch ra xem.

Vẻ mặt chờ mong kia không thể giấu được đôi mắt của Bạch Nham.

Nhưng rốt cuộc anh Viễn đang chờ mong cái gì chứ?

Hơn nửa tháng sau, rốt cuộc cậu cũng biết đáp án.

Sân bay ngoại ô thành phố Y, cửa xuất cảnh E.

Cô gái kéo vali, ở trong đám người nhìn đông nhìn tây.

Ngũ quan nhu mỹ tinh xảo, dáng người nhỏ xinh, khí chất lại cực kỳ xuất chúng, váy đầu thu kiểu mới nhất tôn lên làn da trắng như tuyết, yểu điệu thướt tha.

Chỉ ngoan ngoãn đứng đó đã có thể dễ dàng thu hút ánh mắt của mọi người.

Đầu tháng chín, thời tiết đã bắt đầu chuyển lạnh.

Sân bay vẫn bật điều hoà, Nguyễn Ngưng chà xát tay nhỏ.

Cô vừa nhìn xung quanh vừa lấy điện thoại ra gọi điện cho Kỳ Kỳ. Vừa nãy quá nhiều người, hai người không cẩn thận lạc mất.

Nghe điện thoại, cô kéo vali đến cửa hàng tiện lợi.

Nhưng điện thoại còn chưa thông, cô bỗng nhiên dừng chân.

Phía trước, một thân ảnh cao lớn xuất hiện trong đám người, chậm rãi đi tới chỗ cô.

Nguyễn Ngưng ngơ ngác nhìn anh, nhìn thân ảnh đã lâu chưa thấy, xâm nhập vào trong mắt cô lúc cô không hề phòng bị.

Anh đi trong đám người, tuy mang khẩu trang kính râm, che mặt kín mít, nhưng ưu nhã thong dong lộ ra từ trong xương cốt lại không bị ảnh hưởng chút nào.

Chỉ liếc mắt một cái, Nguyễn Ngưng liền nhận ra anh.

Nhưng rõ ràng cô không nói thời gian cho anh mà, sao anh lại biết?

Rất nhanh, người đàn ông đi đến trước mặt cô đứng lại, thấy cô ngây ra, còn duỗi tay quơ quơ trước mắt cô.

Lòng bàn tay có vết sẹo nhạt, quen thuộc như trong trí nhớ.

Nguyễn Ngưng chớp mắt, sau đó theo bản năng xoay người muốn chạy.

Phó Minh Viễn hơi sửng sốt, dường như không đoán được cô sẽ có phản ứng này.

Thấy cô giống thỏ con nhảy nhảy, biết cô chạy trốn rất nhanh, vội vàng cầm cổ tay cô, dùng sức kéo, tiểu cô nương đầu đâm vào trong ngực anh.

Người đàn ông dang hai tay ra ôm cô, cằm để ở đầu vai cô.

“Chạy cái gì?”

Cách khẩu trang, giọng anh nghe rầu rĩ, trầm thấp hơi khàn.

“Không… không ạ…”

Nguyễn Ngưng xoay tròng mắt, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.

Vừa tới gần anh, cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh, cô sẽ nhớ tới buổi tối kia… Nguyễn Ngưng chôn ở ngực anh, sa ngã.

Phó Minh Viễn ôm cô thật chặt, nhẹ vỗ về mái tóc cô, đáy lòng phát ra một tiếng thở dài.

Ôm người nhớ mong ngày đêm trong ngực, chỉ cảm thấy lòng trướng trướng, chưa bao giờ có một giây phút nào vui mừng như bây giờ.

“Không muốn nhìn thấy anh sao?” Anh thấp giọng hỏi.

“Muốn!” Nguyễn Ngưng cuống quít ngẩng đầu, buột miệng thốt ra.

Tiểu cô nương ngẩng đầu nhìn anh, mắt hạnh ngập nước, sáng ngời như trong trí nhớ.

Phó Minh Viễn nhìn cô chằm chằm, ngắm cô thế nào cũng không đủ.

Thấy cô phản ứng lại lời anh, chậm rãi đỏ mặt, anh cười khẽ nhéo chóp mũi cô.

Tiểu nha đầu này, sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ?

“Anh Minh Viễn, sao anh lại đến? Hôm nay không phải đóng phim sao?” Nguyễn Ngưng xoay tròng mắt, nói sang chuyện khác.

“Buổi chiều còn vài cảnh.” Anh nhẹ giọng nói.

Ở đây người nhiều ồn ào, anh lại đeo khẩu trang, Nguyễn Ngưng không nghe rõ lắm, cô nhón mũi chân lên dựa sát vào anh.

“Anh Minh Viễn, anh nói gì?”

Lúc này, lại có một đám lữ khách tràn ra từ sân bay.

Nguyễn Ngưng cảm giác phía sau bị người đẩy.

Cô kinh hô một tiếng, trọng tâm không vững, cúi người về phía trước.

Phó Minh Viễn vội vàng duỗi tay ôm eo cô, bảo vệ cô trong đám đông.

Lúc phản ứng lại, môi cô đã hôn lên cổ người đàn ông.

Hai người đều khựng lại.

Nguyễn Ngưng chớp mắt, hồi thần, vội vàng đẩy anh ra.

“Vừa nãy có người đẩy em, em… em không cố ý…” Cô đỏ mặt, hoang mang rối loạn giải thích.

Phó Minh Viễn cong môi, nhìn cô không nói lời nào.

Nguyễn Ngưng mơ hồ có thể nhìn thấy đôi mắt đào hoa của anh sau kính râm hơi cong, rõ ràng mang theo ý cười.

Cô cắn môi, hít một hơi thật sâu, bình phục nhịp tim đập mất tốc độ.

“À… em lạc Kỳ Kỳ rồi, em vừa mới gọi điện thoại tìm chị ấy.”

“Bảo cô ấy trực tiếp đến khách sạn đi, chúng ta đi trước.”

Dường như là để cô nghe rõ, Phó Minh Viễn dựa sát vào bên tai cô.

Hơi thở nóng bỏng của anh chợt dựa sát vào đây, Nguyễn Ngưng lui về phía sau.

Nhưng điện thoại thông rồi, cô vẫn dựa theo lời anh, nói rõ tình huống với Kỳ Kỳ, bảo cô ấy đến khách sạn làm thủ tục trước.

Kỳ Kỳ không yên tâm lắm, sợ cô gặp phải người xấu.

Nguyễn Ngưng phí rất nhiều lời mới thuyết phục được cô ấy, lúc này mới cúp máy.

“Anh Minh Viễn, được rồi.”

“Ừ.” Phó Minh Viễn kéo tay nhỏ của cô, lúc cảm giác được lòng bàn tay cô lạnh lẽo, không khỏi nhíu mày.

Nhưng anh không nói gì, kéo hành lý cùng cô ra khỏi sân bay.

Xe bảo mẫu của Bạch Nham đã chờ ở ven đường, cậu đang dựa vào cửa sổ xe chơi điện thoại.

Vừa nhấc đầu, xa xa nhìn thấy một đôi nam nữ quen thuộc đi ra từ cửa.

Nhưng thấy Phó Minh Viễn luôn lạnh nhạt xa cách với người khác, không chỉ giúp kéo vali, lại còn nắm tay tiểu cô nương người ta, cậu sửng sốt.

Nhưng cậu phản ứng rất nhanh, Nguyễn tiểu thư là vợ mới cưới của anh Viễn, người ta tay nắm tay thì sao?

Cậu vội vàng ân cần tiến lên, giúp bỏ hành lý vào sau thùng xe, sau đó lái xe lên đường lớn.

Nguyễn Ngưng ngồi ghế sau xe, Phó Minh Viễn lên xe rồi tháo đồ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn soái khí.

Nhưng so với lần tạm biệt trước, hình như anh gầy đi?

Nhìn cô thắt dây an toàn, anh bỗng nhiên lại giữ chặt tay cô.

“Anh Minh Viễn?” Nguyễn Ngưng nghi hoặc.

Phó Minh Viễn nhìn cô, không nói chuyện, chỉ bọc tay nhỏ hơi lạnh của cô vào trong lòng bàn tay, dùng nhiệt độ cơ thể của mình giữ ấm cho cô.

Da thịt hai người thân cận, nhiệt độ cơ thể đan xen, làm Nguyễn Ngưng lại bắt đầu suy nghĩ miên man.

Những hình ảnh mê loạn trong đầu làm mặt cô đỏ bừng, nhưng lúc ngước mắt lên đối diện với vẻ mặt vừa chuyên chú vừa dịu dàng của người đàn ông, cô lại ngây ra.

“Kít ——”

Đúng lúc này, xe đang vững vàng chạy đột nhiên phanh gấp.

Hoá ra là có người vượt đèn đỏ, Bạch Nham khẩn cấp né tránh, cũng may không có nguy hiểm gì.

“Anh Viễn, không sao chứ?”

Vừa quay đầu thì thấy, trong lúc cấp bách, Phó Minh Viễn bảo vệ cô gái trong ngực, vẻ mặt khẩn trương chưa bao giờ có, lúc cậu quay xuống nhìn lại hung ác mà trừng cậu.

“Lái xe tử tế.”

Bạch Nham vô tội, nhưng vẫn quay đầu đi, tiếp tục chuyên tâm điều khiển.

Nguyễn Ngưng dựa vào trong ngực Phó Minh Viễn, đầu bị anh dùng sức ấn, lỗ tai dính sát vào ngực anh.

Cô có thể nghe thấy trái tim anh, “thình thịch ——”, đập có lực, tốc độ hơi nhanh.

Như là, lần đó ở hẻm tối cạnh quán bar.

“Anh Minh Viễn…” Thật lâu sau, cô nhỏ giọng gọi anh.

Nguy hiểm đã hết rồi đúng không?

“Đừng nhúc nhích.” Phó Minh Viễn gác cằm trêи đỉnh đầu cô, giọng anh khàn khàn, “Ôm thêm một lúc nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.