Mật Hôn

Chương 54




Nghe được vấn đề của Phó Minh Viễn, Nguyễn Ngưng ngừng giãy giụa.
 
Cô rúc trong ngực anh, mặt ửng đỏ một bừng, an tĩnh nhìn ngón tay mình không lên tiếng.
 
“Hử? Ngưng Ngưng?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Phó Minh Viễn vây cô giữa hai tay, hơi thở nóng rực phả lên vành tai cô.
 
Nhìn da thịt trắng nõn mịn màng của cô dần dần đỏ lên.
 
Ánh mắt anh trầm xuống, cánh tay càng nhốt cô chặt hơn, há miệng ngậm lấy thùy tai nhỏ tinh xảo của cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng mút vào nghiền cắn.
 
Vành tai truyền đến ướt nóng khác thường, làm cơ thể Nguyễn Ngưng khẽ run.
 
Cô cảm thấy có một loại tê dại truyền ra từ sâu trong cơ thể, cả người mềm như bông, không có sức.
 
“Anh Minh Viễn…” Cô rụt cổ, nhỏ giọng hô.
 
Phó Minh Viễn ngậm tai cô, thấp giọng thì thầm, “Trả lời anh.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Ngưng mím chặt môi, tay nhỏ che ngực, như là như vậy mới có thể khiến trái tim đang đập kịch liệt bình phục một chút.
 
“Thật… thật ra em…”
 
“Cốc cốc cốc ——”
 
Cô đang muốn nói chuyện, cửa sổ xe đã bị gõ vang.
 
Cùng lúc đó, giọng nói sốt ruột của Bạch Nham truyền vào.
 
“Anh Viễn, nhân viên lại gửi tin nhắn thúc giục, không đi nữa thì không kịp đâu.”
 
Trợ lý Bạch sắp khóc rồi, cậu cũng không muốn quấy rầy vợ chồng người ta đoàn tụ.
 
Nhưng hành trình đã xếp kín, nếu đến muộn bị người ta nói là tự cao tự đại, vậy không phải thanh danh tốt vất vả tích lũy của anh Viễn sẽ bị mất sao?
 
Bên Kỷ lão cũng để lại ấn tượng không tốt.
 
Nếu đúng là như vậy, thế nào cậu cũng bị anh Triết mắng một trận, dẫu sao đây là công việc của trợ lý.
 

Trong xe, Phó Minh Viễn khựng lại, sắc mặt biến thành màu đen, Nguyễn Ngưng lại thở phào.
 
Cô xoay tròng mắt, dịu dàng nói: “Anh Minh Viễn, nếu không anh đi làm việc trước đi?”
 
Nhìn ra cô đang thẹn thùng trốn tránh, Phó Minh Viễn cũng không tiếp tục ép cô.
 
Anh trừng phạt cắn vành tai cô, thấp giọng nói: “Chuyện của chúng ta vẫn chưa xong đâu.”
 
Giọng anh thấp thấp trầm trầm, đánh thẳng vào màng tai, làm tim Nguyễn Ngưng lỡ một nhịp.
 
Cô cảm thấy cánh tay người đàn ông buông lỏng ra, lúc cô quay đầu lại nhìn anh, anh lại cúi người xuống, hôn lên trán cô.
 
“Ăn cơm xong quay lại tìm anh.”
 
“Vâng… được ạ.”
 
Nguyễn Ngưng cúi đầu, mềm mại đáp.
 
Sau đó Phó Minh Viễn đeo khẩu trang kính râm, đứng dậy xuống xe.
 
Bạch Nham nhìn anh xuống, tuy mặt bị che khuất, nhưng khí lạnh cường đại quanh thân anh vẫn làm sống lưng cậu cứng đờ.
 
“Anh… anh Viễn…”
 
Cậu cười nịnh nọt, không dám nói lời nào.
 
“Dẫn cô ấy đi ăn cơm.” Phó Minh Viễn liếc cậu một cái, lãnh đạm nói, “Lát nữa quay lại tìm tôi.”
 
“Vâng ạ.” Bạch Nham gật đầu không ngừng.
 
Nguyễn Ngưng che lại lỗ tai bị cắn, xuyên qua cửa sổ xe, nhìn Phó Minh Viễn nói chuyện với Bạch Nham, sau đó rời đi.
 
Nhìn bóng dáng anh đi xa, bên tai lại quanh quẩn lời anh vừa mới nói với cô.
 
Anh Minh Viễn nói anh thích cô…
 
Cô nhếch miệng, đôi mắt sáng lấp lánh, như trong mắt như có sao trời.
 
Lúc này cửa xe mở ra, Nguyễn Ngưng vội cúi đầu, che dấu nụ cười và đỏ ửng chưa tan đi trên mặt.
 
Bạch Nham lên ghế điều khiển, lơ đãng liếc qua kính chiếu hậu, động tác tạm dừng.
 
Câu đi theo anh Viễn nhiều năm như vậy, mỹ nhân lớn lớn bé bé ở giới giải trí cũng gặp qua không ít, nhưng gặp Nguyễn tiểu thư vài lần, thỉnh thoảng vẫn sẽ hoảng hốt.
 
Cũng khó trách anh Viễn nôn nóng như vậy, hôm qua rạng sáng ba giờ hơn mới ngủ, sáng sớm hôm nay đã dậy đến sân bay chờ…
 
“Nguyễn tiểu thư, cô muốn ăn gì?” Cậu vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
 
Nguyễn Ngưng vốn định nói gì cũng được, nhưng lời nói đến bên miệng, lại sửa miệng hỏi: “Gần đây có quan cơm thanh đạm nào không?”
 
“Hình như có một quán bán món Quảng Đông.”
 
“Vậy đến đó đi, lúc về thuận tiện mang về cho anh Minh Viễn.”
 
“Vâng, hiểu rồi.” Bạch Nham gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, sau đó lái xe đưa cô đến quán ăn.
 
Nguyễn Ngưng gọi mấy món đơn giản, ăn xong rất nhanh, cùng Bạch Nham trở lại phim trường.
 
Đoàn phim người đến người đi, nhân viên công tác đều đang khẩn trương chuẩn bị.
 
Có Bạch Nham dẫn đường, Nguyễn Ngưng thuận lợi vào.
 
Đây là lần đầu tiên cô tham quan đoàn phim, tuy tò mò nhưng cô không nhìn đông nhìn tây, chỉ an tĩnh mà đi theo sau trợ lý Bạch.
 
Bạch Nham hỏi nhân viên, biết Phó Minh Viễn đã bắt đầu quay.
 
Cậu do dự, cuối cùng vẫn dẫn Nguyễn Ngưng qua.
 
“Chị La, cô gái vừa nãy đóng vai nào? Còn đẹp hơn nữ chính.” Bọn họ đi rồi, nhân viên công tác bên cạnh kịch vụ hỏi.
 
“Nói bậy cái gì đấy?” Kịch vụ không kiên nhẫn mà xua tay, “Đó là trợ lý của Phó ảnh đế, không phải của đoàn phim chúng ta.”
 
“Trợ lý? Đẹp thế mà lại là trợ lý!”
 
“Cô quản nhiều như vậy? Mau dọn đồ đi, đạo cụ của cảnh quay tiếp theo đã sắp xếp xong chưa?”
 
Nguyễn Ngưng cũng không biết phía sau phát sinh nhạc đệm nhỏ, đi theo Bạch Nham tới phim trường.
 
Vốn đang muốn nhìn xem đóng phim là thế nào, kết quả bọn họ vừa đến thì nghe thấy đạo diễn hô: “Cắt! Tốt, cảnh này qua.”
 
Sau đó phó đạo diễn bắt đầu tổ chức cảnh quay tiếp theo.
 
Trong đám người bận rộn, Nguyễn Ngưng liếc mắt một cái liền thấy được thân ảnh cao lớn kia.
 

Người đàn ông đã đổi quần áo cảnh sát, nhìn qua giỏi giang oai hùng, giơ tay nhấc chân đều tản ra mị lực làm người xung quanh mặt đỏ tim đập.
 
Hình như anh vẫn đang đắm chìm ở nhân vật, dáng người đĩnh đến thẳng tắp, môi mím chặt, vẻ mặt nghiêm túc bình tĩnh, còn nghiêm túc hơn ngày thường nhiều, toát ra khí chất cường đại, không giận tự uy.
 
Không ai dám tới gần anh, lúc người dọn đạo cụ đi qua anh đều có vẻ thật cẩn thận.
 
“Nguyễn tiểu thư, anh Viễn ở đó, chúng ta qua đi.” Bạch Nham nói.
 
“À, được.”
 
Nguyễn Ngưng đi theo sau Bạch Nham, xuyên qua đám người, bước đến chỗ Phó Minh Viễn.
 
Không biết vì sao, rõ ràng mới tách ra một lát, gặp lại anh, cô lại cảm thấy căng thẳng như lần đầu tiên gặp mặt.
 
“Anh Viễn, anh tới bên kia ngồi ngồi đi, cần chút thời gian chuẩn bị đạo cụ.” Lúc này, người phụ trách chạy tới, cười làm lành nói với Phó Minh Viễn.
 
Phó Minh Viễn gật đầu, nhưng mới vừa đi ra hai bước, anh dừng chân lại.
 
Ánh mắt hơi thấp, thấy giày chơi bóng màu trắng dẫm lên giày da đen bóng của anh.
 
“Anh… anh Viễn…”
 
Giày chơi bóng nhanh chóng nhảy ra, tiểu tử khuân vác đạo cụ quay đầu nhìn thấy Phó Minh Viễn, lập tức sợ tới mức mặt mũi trắng bệch.
 
Phó Minh Viễn nhìn dấu giày xám trắng rõ ràng trên giày da, nhíu mày.
 
“Thực… thực xin lỗi, em… em… em không cố ý…” Vẻ mặt uy nghiêm, tiểu tử kia sợ tới mức lời nói cũng không hoàn chỉnh.
 
Lúc mọi người nghĩ “tiểu tử này xong rồi”, lại thấy Phó ảnh đế ít khi nói cười, bỗng nhiên ánh mắt sáng lên.
 
Vẻ mặt anh nhu hòa xuống, thậm chí bên môi còn mơ hồ giơ lên một độ cung nhỏ.
 
Trong nháy mắt, hình dung là băng tuyết tan rã, xuân về hoa nở cũng không quá.
 
Tất cả mọi người thấy một màn như vậy đều sợ ngây người, tiểu tử gây hoạ cũng ngẩn ra tại chỗ.
 
Đậu má, Phó ảnh đế cười? Bọn họ gặp quỷ sao?!
 
“Anh Viễn, cơm trưa tới rồi.”
 
Phát hiện tình huống, Bạch Nham vội vàng ba bước xông tới, xách theo hộp cơm nói.
 
Cậu nhớ rõ anh Triết đừng dặn dò, quan hệ của ông chủ và Nguyễn tiểu thư không thể công khai, cho nên phải tận lực tránh cho bọn họ chạm mặt ở trường hợp công khai.
 
Đây cũng là lý do cậu vừa mới do dự có nên đưa cô đến đây không.
 
Nếu như bị ai đó chụp ảnh, đoán ra quan hệ của hai người, vậy xong đời, chắc chắn anh Viễn sẽ không bỏ qua cho cậu!
 
Nhìn vẻ mặt dịu dàng của Phó Minh Viễn, Bạch Nham biết căn bản không phải anh đang nhìn cậu, mà là nhìn cô gái đi theo sau cậu.
 
Cậu phát khổ, rất muốn lắc vai anh mà hét, anh Viễn anh khống chế một chút được không? Hiện tại toàn bộ người của đoàn phim đều đang nhìn chúng ta đấy!
 
Còn Nguyễn Ngưng rụt lại phía sau Bạch Nham, tay nhỏ siết chặt dây túi xách.
 
Cô tận tâm tận lực sắm vai một em gái đang xách túi, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại.
 
Tầm mắt nóng cháy kia, dĩ nhiên cô đã nhận ra, cũng làm cô càng không dám ngẩng đầu, sợ sẽ bị người khác nhìn thấu.
 
Nhưng khí chất dung mạo của cô đều thuộc hàng thượng đẳng, quý khí không phải người khác có thể so sánh được, mặc dù đơn thuần mà đứng nhưng cũng đưa tới không ít ánh mắt nhìn trộm.
 
Một người trong đó chính là Kỷ lão ngồi sau máy theo dõi.
 
Ông nhìn Nguyễn Ngưng, trầm tư vuốt râu.
 
“Ơ, anh Viễn vẫn chưa ăn cơm à?” Người phụ trách phản ứng lại đầu tiên, vội vàng hoà giải.
 
“Vậy mau đến phòng nghỉ ăn đi, bây giờ còn có thời gian, bằng không lát nữa phải bắt đầu quay rồi.”
 
Phó Minh Viễn thu hồi tầm mắt, mím môi, gật đầu nói: “Ừ, mọi người làm việc đi.”
 
Sau đó đi lên, Bạch Nham và Nguyễn Ngưng vội vàng đuổi theo, bọn họ cùng nhau rời khỏi phim trường, đến phòng nghỉ bên cạnh.
 
Anh đi rồi, bầu không khí của phim trường mới buông lỏng.
 
Rõ ràng Phó ảnh đế chưa làm chuyện gì không tốt, ngược lại từ khi vào tổ tới nay vẫn luôn nghe theo sắp xếp, không có bất cứ việc xấu gì như tự cao tự đại, nhưng ở trước mặt anh lại khiến người khác luôn lo sợ.
 
Tiểu tử vừa mới dẫm phải Phó Minh Viễn lau mồ hôi.
 
Thật sự quá dọa người! Nhưng mà tính tình của Phó ảnh đế thực tốt.
 
Bị người phụ trách mắng một trận rồi lại tiếp tục làm việc, chuyện nho nhỏ ngoài ý muốn này cũng qua đi.
 
Kỷ lão lấy lại tinh thần, đang chuẩn bị nói chuyện với phó đạo diễn thì thấy một người đàn ông vội vã chạy từ ngoài phim trường vào, vẻ mặt khẩn trương nôn nóng.
 

Nhìn thấy Kỷ lão ngồi trước máy theo dõi, anh ta vội vàng sải bước qua.
 
Bên kia, vào phòng nghỉ, xác định trong phòng không có người khác, Bạch Nham cầm đôi dép lê đến để Phó Minh Viễn thay, sau đó thức thời cầm giày da bẩn vào toilet rửa sạch.
 
Phòng ngoài chỉ còn hai người Nguyễn Ngưng và Phó Minh Viễn.
 
“Đồ ăn ăn khá thanh đạm, em thấy hẳn là hợp khẩu vị anh.” Nguyễn Ngưng mở đũa, đưa cho Phó Minh Viễn.
 
Phó Minh Viễn nhận, mắt vẫn nhìn cô chằm chằm.
 
Cô gái cười đến mi mắt cong cong, răng nanh nhọn điềm mỹ lại đáng yêu, nhưng mà tròng ánh mắt ngó xung quanh lại lộ ra ngượng ngùng, có thể nhìn ra cô đang khẩn trương.
 
Anh ngắm cô, thật lâu không động đũa.
 
Tầm mắt anh mãnh liệt như vậy, làm Nguyễn Ngưng không xem nhẹ được.
 
Cô cúi đầu, ngón tay vô ý thức vòng quanh cạp váy, lắp bắp nói: “Anh Minh Viễn, anh… anh mau ăn đi, sắp phải đóng phim rồi, còn không ăn thì không có thời gian nữa…”
 
Đợi một lát, không nghe thấy anh trả lời, Nguyễn Ngưng liếc mắt nhìn qua, lại đối diện với đôi mắt đen thâm thuý như u tuyền của người đàn ông.
 
Cô không thể nhịn được nữa, ngập ngừng nói: “Sao… sao cứ nhìn em chằm chằm vậy?”
 
Thấy cô xấu hổ buồn bực, Phó Minh Viễn hơi cong môi, bên miệng là nụ cười.
 
“Vì xinh đẹp.”
 
Anh cười nói, đôi mắt đào hoa hơi cong, xinh đẹp lại mê người, giống như có thể hút người vào.
 
Nguyễn Ngưng bị nụ cười của anh làm lóa mắt.
 
Cảm nhận được tim đập mất khống chế, cô mím môi, cúi đầu tránh tầm mắt anh.
 
Chuẩn bị một lúc, rốt cuộc ấp đủ dũng khí, khuôn mặt nhỏ đo đỏ, rồi lại nhẹ giọng nói: “Vậy về rồi nhìn tiếp.”
 
Hoàn toàn không đoán được tiểu nha đầu sẽ phản kích, Phó Minh Viễn ngẩn ra.
 
Nhưng rất nhanh, anh lại mừng như điên.
 
Đây là cô đáp lại sao?
 
“Được.” Ý cười nơi khóe miệng càng sâu, anh gật đầu, ý hữu sở chỉ (1) nói: “Chờ buổi tối trở về rồi nhìn tiếp.”
 
(1) Ngoài ý nghĩa trên mặt chữ, bên trong còn một hàm nghĩa khác.
 
Nguyễn Ngưng sửng sốt, cô nói buổi tối khi nào?
 
Sau đó mới nhớ tới, hình như khách sạn của cô và Kỳ Kỳ là anh Minh Viễn đặt giúp, vậy chắc chắn là cùng một khách sạn.
 
Nhưng mà… nhưng mà…
 
Nguyễn Ngưng cảm thấy trái tim  thình thịch đập loạn, ngón tay nắm chặt lại.
 
“Còn vấn đề của chúng ta, đến lúc đó cùng nhau giải quyết đi.”
 
Nhìn cô gái mở to hai mắt nhìn, thậm chí hai rặng mây đỏ chậm rãi bay lên mặt, Phó Minh Viễn chỉ cảm thấy tâm trạng sung sướng chưa bao giờ có.
 
“Bây giờ còn thời gian, em có thể nghĩ thật kỹ, chuẩn bị hồi đáp anh thế nào.”
 
Dường như trong giọng nói bình đạm của anh toát ra vài phần nguy hiểm.
 
Nguyễn Ngưng ngơ ngác nhìn anh, cảm thấy rung động cuồn cuộn.
 
Tuy cũng biết hình như là cô bị uy hiếp, nhưng anh Minh Viễn mặc đồng phục cảnh sát thật sự đẹp trai quá nha…
 
Phó Minh Viễn cúi đầu, nắm chặt thời gian ăn cơm.
 
Nhưng thời gian trôi qua một lúc lâu mà nhân viên cũng không tới gọi người, chờ bọn họ thu thập xong ra khỏi phòng nghỉ, phát hiện không khí toàn bộ đoàn phim đều không giống bình thường.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.