“Cảm ơn cô chủ.” Lão Lý cầm bình giữ ấm, “Lớn tuổi rồi, không uống được loại đồ ngọt ngấy này, uống nước ấm là được.”
“Vậy được rồi.” Nguyễn Ngưng cũng không miễn cưỡng, cười gật đầu với ông, sau đó cầm túi mèo xuống xe.
Cô gái xinh đẹp thanh thuần, vừa xuất hiện trên đường đã hấp dẫn vô số ánh mắt của người đi đường.
“Xin hỏi… chị là Ninh Như An sao?”
Nguyễn Ngưng vẫn đang đánh giá biển hiệu tiệm bánh ngọt, bỗng nhiên nghe thấy bên cạnh có người hỏi.
Cô quay đầu qua nhìn, phát hiện là hai học sinh nữ, một người tóc ngắn, một người buộc đuôi ngựa, mặc đồng phục cấp ba.
Các cô ấy nhìn cô chờ đợi, vẻ mặt lại mang theo chút cẩn thận.
Nguyễn Ngưng ngây ra, câu nệ gật đầu.
“Nhuyễn Nhuyễn, đúng là chị!” Nữ sinh tóc ngắn hưng phấn mà nói, “Em rất thích chị, em là fan của chị!”
“Em cũng vậy em cũng vậy!” Nữ sinh đuôi ngựa cướp lời, “Chị có thể ký tên cho chúng em không?”
Nói rồi cô ấy cuống quít lấy ra vở và bút từ trong cặp sách.
Đây là lần đầu tiên Nguyễn Ngưng gặp loại tình huống này, cô đỏ mặt, nhẹ nhàng gật đầu, “Có thể.”
Giọng cô nho nhỏ, dịu dàng mềm mại, làm đôi mắt hai cô gái kia lại sáng thêm vài phần.
Nhanh chóng ký tên rồi chụp ảnh xong, Nguyễn Ngưng mới tạm biệt các cô ấy.
Sau đó cô mang Kẹo bông gòn vào trong tiệm, tuy cử chỉ ưu nhã nhưng bóng dáng mang theo cảm giác chạy trối chết.
“Ai da, Nhuyễn Nhuyễn thật xinh đẹp!”
“Đúng vậy, da siêu đẹp, giọng đáng yêu xỉu!”
Hai em gái ríu rít thảo luận sau lưng, mặt Nguyễn Ngưng càng đỏ, bước chân gấp gáp.
Cho nên cô cũng không biết, cách các cô không xa, một chiếc máy ảnh vươn ra từ trong Minibus, chụp lại nhất cử nhất động của cô vào trong đó…
“Vị tiểu thư này, ngại quá, hiện tại chỗ ngồi đều đã đầy, ngài có thể lấy số, sau đó đến bên cạnh chờ một chút.”
Trước quầy, nhân viên lễ tân lễ phép nói.
Nguyễn Ngưng cảm khái, không hổ là cửa hàng hot, làm ăn thật tốt.
Cô lấy số, chuẩn bị đến khu ngồi chờ, chỉ là mới vừa xoay người, suýt chút nữa đụng phải một người phụ nữ đi tới từ phía đối diện.
May mà cô kịp thời đỡ cánh tay cô ấy, hai người đều ổn định không ngã.
Nhìn người phụ nữ lớn bụng trước mắt, Nguyễn Ngưng sợ toát mồ hôi lạnh.
“Thực xin lỗi, cô không sao chứ?”
Cô vội vàng ngẩng đầu, khẩn trương hỏi.
Người phụ nữ được cô đỡ lấy có lẽ tầm hai bảy hai tám tuổi, tóc dài màu nâu, làm da tinh tế như sứ, bóng loáng trắng nõn.
Ngũ quan nhu mỹ cho người ta cảm giác dịu dàng xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt nai kia, làm người nhìn mà đáy lòng sinh ra vài phần thân thiết.
Nguyễn Ngưng mơ hồ ngửi được mùi bơ, ngọt ngào lan tỏa, như là bánh kem bơ.
“Tôi không sao.” Người phụ nữ đỡ lấy eo.
Giọng cô ấy nhu nhu, dường như mang theo sức mạnh trấn an lòng người.
Xác định đã đứng vững, cô ấy cũng ngước mắt lên nhìn Nguyễn Ngưng, vốn định nói lời cảm ơn, nhưng lúc nhìn rõ dáng vẻ của Nguyễn Ngưng liền bị kinh ngạc thay thế.
“Cô là… Tiểu Ngưng?”
Lúc này đổi thành Nguyễn Ngưng kinh ngạc.
“Cô biết tôi sao?” Cô chớp mắt, nghi hoặc hỏi.
“A, à.” Ánh mắt người phụ nữ lập lòe, như là chợt nhận ra gì đó, cô ấy thu lại biểu tình, khẽ cười nói, “Đương nhiên biết, tôi là fan của cô.”
Cô ấy cười dịu dàng thân thiết, ánh mắt thanh triệt sáng ngời, làm người tin tưởng.
Tuy rằng cứ cảm thấy lạ lạ chỗ nào, nhưng có hai fans nhí vừa nãy, Nguyễn Ngưng cũng không hoài nghi lắm.
“Cảm ơn.”
Cô cười thẹn thùng, sau đó buông cái tay đỡ lấy cô ấy, khom lưng nhặt bảng số rơi trên mặt đất lên.