Mật Hôn

Chương 70: Kẹo thỏ trắng và mèo



“Meo~"

Kẹo bông gòn ngồi xổm trên bàn, nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Cũng nhờ tiếng mèo kêu này, Nguyễn Ngưng mới phục hồi lại tinh thần, cô cuống quýt nhìn người đàn ông đối diện, cẩn thận đứng dậy.

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
“Xin…xin chào."

Tuy rằng trong lòng thấp thỏm, nhưng cô vẫn nhẹ giọng chào hỏi.

Người đàn ông đối diện nhìn chằm chằm cô, tầm mắt dường như dính vào trên mặt cô.

Trong mắt là những cảm xúc phức tạp mà cô không hiểu.

Anh mở miệng, hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng chỉ đáp lại: “Xin chào.”

Giọng nói trầm thấp kia, rõ ràng là lần đầu tiên nghe được nhưng Nguyễn Ngưng lại cảm giác như đã nghe qua ở nơi nào đó.

“Ngồi đi.” Lúc này, người đàn ông nói tiếp.

---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Chỉ đơn giản hai chữ kia nhưng mang theo uy nghiêm làm cho đối phương nhịn không được mà nghe theo.

Nguyễn Ngưng theo bản năng ngồi xuống.

Cô nhìn người đàn ông xa lạ kia cũng ngồi xuống sofa đối diện, trong lòng không khỏi thấp thỏm.

Người đàn ông này đại khái hơn ba mươi tuổi, toàn thân quần áo cao cấp, mặt mày bộc lộ sự sắc bén, vừa thấy là biết người thành đạt trong giới thượng lưu.

Nhưng anh ta có thể làm "khách" Nguyễn gia, còn khiến cha tức giận như vậy, thân phận chắc chắn không đơn giản.

Nguyễn Ngưng suy đoán, có thể là đối thủ cạnh tranh của Nguyễn gia.

Nhưng mà tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây chứ? Là trùng hợp sao?

Cô nắm chặt tay, có chút lo lắng 

Đặc biệt tầm mắt đối phương còn đặt trên người cô, khiến cô có chút sợ hãi, sống lưng cứng đờ.

“Meo~”

Kẹo bông gòn cọ đến gần mép bàn, muốn chủ nhân xoa đầu nó.

Nó vươn móng vuốt nhỏ muốn nhảy lên đầu gối cô, rồi lại vì cái bàn cách mặt đất hơi cao mà có chút sợ hãi nằm rạp xuống.

Nguyễn Ngưng duỗi tay ôm nó vào trong ngực, thân thể mèo nhỏ ấm áp khiến cô cảm giác yên tâm hơn.

"Tôi họ Cố.”

Nguyễn Ngưng không khỏi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt thâm thúy của người đàn ông, anh ta vẫn nhìn chằm chằm cô như cũ, khiến cả người cô càng mất tự nhiên hơn.

“Tên chỉ có một chữ là Tả, Tả trong Hữu Tả.”

Nói xong, anh lấy một tấm danh thiếp đưa tới mặt cô.

Hai người nhìn nhau vài giây, Nguyễn Ngưng xấu hổ mở miệng: “Cố... Cố tiên sinh.”

Cô cũng không rõ tình huống trước mặt là như thế nào, nhưng anh đã tự giới thiệu, cô cũng chỉ có thể nói: "Tôi... Tôi là Ninh Như An.”

Cô nói nghệ danh của mình, "Tôi không mang danh thiếp…"

Cố Tả nhìn ra sự xa lạ và phòng bị của cô, trong mắt hiện lên một tia thất vọng.

“Không sao.” Anh lắc đầu, rốt cuộc tầm mắt cũng rời khỏi người cô.

Lúc này, người phục vụ mang nước soda tới.

“Cố tổng.” Người nọ rót nước cho hai người, lại lên tiếng chào hỏi Cố Tả, hiển nhiên là có quen biết.

Cố Tả gật đầu, bảo người nọ đi làm việc tiếp.

Nguyễn Ngưng bưng lên nước soda, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.

Thấy anh và nhân viên phục vụ có quen biết, cô không khỏi đảo mắt, thử nói: “Cố tiên sinh…anh tới tìm ai sao?”

Nhìn bộ dáng cẩn thận của cô, Cố Tả thở dài.

"Ừ, tôi tìm Trì Noãn Hy.” Anh nói.

Đáy lòng Nguyễn Ngưng thả lỏng, thì ra chỉ là trùng hợp.

Đại khái là trong tiệm không còn chỗ nào, nơi này lại gần khu vực quản lý nên anh ta mới qua bên này ngồi chờ.

"Cô ấy mới vừa đi đâu đó, hình như là đến nhà bếp.” Cô nói.

Cố Tả nhún vai, "Tôi biết.”

"À.” Nguyễn Ngưng khựng lại, đáp.

Hai người ngồi đối diện nhau không nói gì, không khí xấu hổ lại một lần nữa bao trùm.

Nguyễn Ngưng nhẹ nhàng vu ốt ve đầu của Kẹo bông gòn, mà Cố Tả cầm chìa khóa xe thưởng thức trong tay, phát ra âm thanh rất nhỏ.

Động tác của hai người đều có chút kỳ cục.

“Cái đó...”

"Cái đó...”

Hai người đồng thời mở miệng, Nguyễn Ngưng ngước mắt, lộ ra ánh mắt nghi hoặc.

Cô cảm thấy ngồi không như vậy hơi ngột ngạt, chuẩn bị đi trước. Dù sao thời gian vẫn còn sớm, cô ra ngoài đi dạo chờ Lam Lam tới rồi quay lại.

Chỉ là vị Cố tiên sinh này, bộ dáng tựa hồ như có chuyện cần nói với cô.

“…”

Sau đó cô nhìn người đối diện, vẻ mặt  nghiêm túc đứng đắn, sắc mặt của người đàn ông có chút đáng sợ, ánh mắt chợt lóe.

Chỉ thấy anh duỗi tay vào túi, lấy ra thứ gì đó, sau đó bảo cô mở tay ra.

"Cô… muốn ăn kẹo không?”

Trên tay người đàn ông là mấy viên kẹo sữa hình thỏ trắng.

Tay của anh, không hoàn mỹ giống như tay của Phó Minh Viễn, lòng bàn tay đầy vết chai che kín cả đường chỉ tay, giống như năm tháng khắc vào những tang thương.

Mấy viên kẹo sữa kia nằm ở trên tay anh, không hiểu tại sao lại có chút buồn cười.

Chỉ là đột nhiên thấy hành động như vậy, không biết vì sao mà Nguyễn Ngưng cảm giác được một loại cảm xúc khó tả từ đáy lòng tràn ra.

Trong đầu hiện lên mấy hình ảnh mông lung.

Cô muốn nhìn rõ hơn, lại phát hiện những hình ảnh này lại từ từ biến mất ngay trước mắt, cô cố gắng nhớ lại, nhưng lại không thể nhớ nổi.

Thấy cô gái ngẩn ngơ nhìn kẹo đường trong tay anh, vành mắt bỗng nhiên phiếm hồng, trong lòng Cố Tả chấn động, chân tay có chút luống cuống.

“Ngưng… Ninh tiểu thư, cô sao vậy?”

Nguyễn Ngưng lấy lại tinh thần, cô dùng bàn tay che mắt lại, dùng sức chớp mắt, nói: 

“Không... Không có chuyện gì, chỉ là có cát bay vào mắt.”

Chỉ là đáy mắt, rõ ràng mang theo vài phần hoang mang.

Đang ở trong tiệm, cửa sổ lại không mở, gió từ đâu ra chứ.

Tay kia của Cố Tả nắm chặt thành quyền.

Anh mím môi, đem mấy viên kẹo sữa hình thỏ kia đặt ở trước mặt cô, “Nếm thử đi, nhãn hiệu cũng đã lâu đời rồi, ăn khá ngon.”

Nguyễn Ngưng áp xuống cảm xúc kỳ lạ trong lòng, cô ngước mắt nhìn anh một cái.

Người đàn ông trước mắt này, nhìn có chút lạnh lùng, nhưng anh giống như…đối với cô không có ác ý nào.

Chỉ là cô không động đậy, tay nhỏ nắm chặt.

Do dự thật lâu, cô vẫn nhẹ giọng hỏi: “Cố tiên sinh, anh… quen biết tôi sao?”

Cố Tả khựng lại, anh ngẩng đầu nhìn cô, tuy đã cực lực che dấu, nhưng bàn tay run nhè nhẹ kia cũng đã làm bại lộ tâm tình của anh.

Anh siết chặt bàn tay, nhìn bộ dáng cẩn thận và xa cánh của cô, không khỏi cười khổ một tiếng.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, anh lắc đầu, chậm rãi nói: “Không, chỉ là…cô làm tôi nhớ tới một vị cố nhân.”

Nguyễn Ngưng không khỏi ngẩn người, “Cố nhân?”

"Ừ.” Cố Tả gật đầu, nhìn gương mặt của cô, ánh mắt hiện lên hoài niệm và mất mát, “Anh ấy cũng rất thích mèo.”

"Hoá ra là như vậy.” Nguyễn Ngưng hơi mỉm cười.

Độ mắt cô sáng lấp lánh, nhắc tới mèo, tinh thần cô liền phấn chấn lên.

"Mèo đúng là cực kỳ đáng yêu, rất nhiều người cũng thích nó ” Cô bế con mèo nhỏ lên, để nói nhìn về phía người đàn ông ở đối diện

“Meo~" Kẹo bông gòn nghiêng đầu, mềm mại mà kêu một tiếng.

Vẻ mặt Cố Tả dịu lại, anh cúi người lại, vươn ngón tay ra nhẹ nhàng gãi cằm nó.

Kẹo bông gòn thoải mái ngáp một cái, hưởng thụ mà nheo đôi mắt lại.

"Nó tên là gì?” Cố Tả hỏi.

"Kẹo bông gòn.” Nguyễn Ngưng cười nói.

Không biết tại sao, nhìn Kẹo bông gòn gần gũi với anh như vậy, cô bỗng nhiên cảm thấy người đàn ông này cũng không đáng sợ mấy.

“…Kẹo bông gòn sao?” Mà sắc mặt Cố Tả có chút kinh ngạc.

Nguyễn Ngưng nhìn ra được, không khỏi hỏi: “Đúng thế, làm sao vậy?”

“Không có gì.” Cố Tả lắc đầu, ngồi lại chỗ cũ, "Tôi cũng đã từng… nuôi một con mèo, nó cũng có tên như vậy.”

Lần này đến lượt Nguyễn Ngưng ngẩn ngơ.

"Trùng hợp như vậy…”

Cô thấp giọng nỉ non, nhìn đôi mắt hơi thất vọng của người đàn ông, cô cũng không có hỏi tiếp.

Đã từng…

Nói như vậy, tức là đã không còn nữa…

Nguyễn Ngưng vuốt đầu con mèo, cảm giác được không khí trầm trọng, không khỏi có chút hoảng hốt.

Bỗng nhiên, ánh mắt vô tình nhìn thoáng qua kẹo thỏ trắng trên bàn.

Chần chờ một chút, cô vươn tay, lấy một viên kẹo đặt trước mặt người đàn ông.

Thấy người đàn ông kia nhìn kẹo, lại giương mắt nhìn cô, Nguyễn Ngưng toét miệng, nhẹ nhàng cười: “Cố tiên sinh, anh cũng ăn kẹo đi."

Sau đó cô cũng cầm một cái, đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng lột vỏ kẻo ra, bên trong lộ ra một viên kẹo sữa màu trắng ngà.

Hương sữa thoang thoảng, mang theo vị ngọt quen thuộc.

Cô liền đem viên kẹo trắng ngà bỏ vào trong miệng, chậm rãi ăn.

Vẫn là hương vị trong trí nhớ, mùi vị nồng đậm, độ ngọt vừa phải.

“Ăn ngon thật.” Cô nhìn Cố Tả, cười ngọt ngào.

Cố Tả nhìn cô, bỗng nhiên cũng cong khóe miệng, duỗi tay cầm lấy viên kẹo cô đưa qua.

Ngón tay thuần thục lột vỏ kẹo, anh bỏ viên kẹo màu trắng ngà kia vào miệng.

Kẹo thật ngọt, nhưng lại kém xa so với nụ cười của cô gái.

Một bóng dáng đang đứng trốn ở phía sau chỗ rẽ, trộm nhìn về cái bàn cách đó không xa.

"Chị Trì, chị đứng ở chỗ này làm cái gì vậy?"

Phía sau bỗng nhiên truyền đến thanh âm khiến cô giật mình.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy một cô nhân viên đang bưng một cái khay, nghi hoặc nhìn mình. 

“Không có gì.” Cô cười nói, sau đó nhìn vào cái khay, “Cái này là cái mà chị bảo đầu bếp chuẩn bị phải không?”

“Đúng ạ.” Cô nhân viên gật đầu.

"Ừ, vậy đưa cho chị, em đi trước đi.”

Đuổi người đi xong, Trì Noãn Hy lại trốn sau bức tường, lén lút quan sát bàn của hai người kia.

Nhìn bọn họ nói mấy câu, liền bắt đầu trầm mặc, anh một viên, tôi một viên, ăn hết kẹo đại bạch thỏ, cô không khỏi đỡ trán.

Cố Tả rốt cuộc đang làm cái gì vậy?

Cơ hội tốt như vậy, sao lại lãng phí?

Nhìn chồng mình tiếp tục trầm mặc, Trì Noãn Hy thật sự nhịn không được, bưng khay đi qua.

Không đợi cô đến gần, người đàn ông như cảm nhận được gì đó vội quay đầu lại.

Thấy cô bụng to như vậy, trong tay còn bưng một khay bánh, lông mày Cố Tả nhíu chặt lại.

Anh đứng lên, sải bước đến bên cạnh, cầm lấy khay điểm tâm trên tay cô.

Nguyễn Ngưng cũng thấy Trì Noãn Hy, vội vàng đứng lên.

Nhìn Cố Tả khẩn trương vọt tới bên người Trì Noãn Hy, không khỏi suy đoán quan hệ của bọn họ.

Mà lúc này, Trì Noãn Hy được Cố Tả dìu đi tới.

"Chỉ vài bước thôi mà, không cần khẩn trương như vậy.” Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

Cố Tả không nói chuyện, mày nhăn lại, chờ cô yên ổn ngồi xuống, lại cầm gối dựa lót ở sau lưng cô, để cô ngồi cho thoải mái.

“Tiểu Ngưng, mau ngồi đi, đừng đứng.” Trì Noãn Hy cười tủm tỉm.

Nguyễn Ngưng lúc này mới câu nệ mà ngồi xuống, "Bà chủ Trì.”

"Nào, lại đây nếm thử bánh của quán chúng tôi đi, ăn rất ngon.” Trì Noãn Hy nhiệt tình chiêu đãi "Đúng rồi, quên giới thiệu, đây là chồng tôi, Cố Tả.”

"Vâng, Cố tiên sinh vừa nãy đã giới thiệu qua.”

"Thật sao? Vậy hai người...”

“Tiểu Hy.” Nhưng mà, không đợi Trì Noãn Hy nói xong, Cố Tả bỗng nhiên mở miệng, “Chúng ta cần phải đi rồi.”

"Nhưng mà…"

"Nếu không đi, sẽ không kịp giờ khám thai.”

Trì Noãn Hy rõ ràng có chuyện muốn nói, nhưng đối diện với ánh mắt nghiêm khắc của chồng, cô lại ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Ừm, vậy đi thôi.” Cô không tình nguyện đứng lên.

"Cô cứ ăn từ từ, chúng tôi đi trước.” Cố Tả nói với Nguyễn Ngưng.

“Từ từ!” Lúc Cố Tả muốn rời đi, Trì Noãn Hy nhanh tay lấy điện thoại ra, "Em chính là fan của Tiểu Ngưng, may mắn mới gặp được cô ấy, sao có thể không chụp ảnh chứ?”

Cô nhờ nhân viên cửa hàng chụp cho ba người một tấm ảnh.

“Tiểu Ngưng, chúng ta thêm WeChat đi, về sau cô tới tiệm của tôi, tôi có thể miễn phí cho cô nha.”

Nhìn ánh mắt ôn nhu lại thân thiết của cô, Nguyễn Ngưng thật sự không từ chối được, liền lấy điện thoại ra thêm cô vào WeChat.

"Cũng thêm của anh ấy nữa đi.”

Cuối cùng, Nguyễn Ngưng lại mơ màng hồ đồ mà thêm Cố Tả vào.

Cố Tả đứng ở một bên, bất đắc dĩ mà nhìn vợ mình “bày trò”, nhưng mà đáy mắt tràn đầy thâm tình, ai cũng có thể nhận ra.

"Đã đi được chưa?” Anh đỡ lấy eo cô, "Nếu không đi sẽ thật sự bị trễ.”

Trì Noãn Hy không khỏi liếc cô một cái, cô làm như vậy là vì ai chứ?

"Được rồi.” Cô quay đầu nhìn về phía Nguyễn Ngưng, cười khanh khách nói, “Tiểu ngưng, lần sau nhất định phải đến nữa đó!”

Nguyễn Ngưng đành phải cười gật đầu.

Lúc gần đi, Cố Tả lại nhìn Nguyễn Ngưng một cái, lúc này mới đưa vợ đi.

Nguyễn Ngưng nhìn theo bọn họ, cầm danh thiếp của Cố Tả ở trong tay, trong lòng lại có chút khác thường không nói nên lời.

Cặp vợ chồng này thật kỳ quái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.