Trong xe, Trì Noãn Hy gửi tin nhắn đi, cười tủm tỉm nói với người đàn ông bên cạnh.
Cô nói ảnh chụp, chính là ảnh chụp chung của cô và Nguyễn Ngưng.
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN--- Cố Tả đang giúp cô chỉnh dây an toàn, cài khóa lại, nghe vậy không khỏi liếc mắt nhìn cô một cái, “Đừng nghịch di động, có phóng xạ.”
Trì Noãn Hy bĩu môi, không tình nguyện buông di động ra.
Nhìn cô nghe lời như vậy, Cố Tả hơi cong môi, bàn tay thương tiếc sờ gương mặt cô.
Như nghĩ đến cái gì, anh bỗng nhiên nói, “Hôm nay… Cảm ơn em vì đã khiến anh vui vẻ.”
“Gì mà cảm ơn chứ?” Trì Noãn Hy nhẹ nhàng nói, “Hôm nay thật sự chỉ là trùng hợp, em cũng không biết là cô ấy sẽ đến cửa hàng.”
Nói đến chuyện này, cô không khỏi cong mắt.
“Em nghĩ, khả năng đây chính là duyên phận của hai người.”
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Tay trái Cố Tả khựng lại, “Ừ, có lẽ là vậy.”
Nhìn bộ dạng không mấy vui vẻ của anh, Trì Noãn Hy không khỏi nhăn mũi lại.
“Không phải anh luôn muốn gặp cô ấy sao?” Cô kỳ quái hỏi, “Thật vất vả mới gặp được, vì sao lại không nói rõ ràng?”
“Có cái gì để nói đâu…”
Cố Tả nhìn phía trước, thanh âm trầm thấp.
“Anh không phải vẫn luôn hy vọng cô ấy trở về Cố gia sao?” Trì Noãn Hy hỏi.
Trước mắt Cố Tả, hiện lên bộ dáng cô gái đỏ vành mắt, bàn tay nắm tay lái không khỏi căng thẳng.
“Hà tất phải như vậy… cũng đã nhiều năm rồi, để con bé cho rằng mình có một gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc đi.”
Trì Noãn Hy chớp mắt, nhìn ánh mắt anh, giống như lần đầu tiên nhìn thấy anh.
“Sao lại nhìn anh như vậy?” Cố Tả có chút không được tự nhiên.
“Cũng không có gì.” Trì Noãn Hy nhẹ nhàng cười, “Chỉ là cảm thấy lời này không phải là lời mà Cố đại tổng tài sẽ nói ra.”
Cố Tả xụ mặt, liếc cô một cái.
Trì Noãn Hy không sợ anh, tiếp tục nói: “Lúc trước Nguyễn Lập Hoành không phải cũng nói như vậy sao? Anh còn không phải khăng khăng làm theo ý mình, khiến ông ta tức giận đến mức giậm chân à.”
Cố Tả không phủ nhận, anh nhìn thoáng qua gương chiếu hậu, trong gương hiện ra khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng của cô, còn có cái bụng nhỏ nhô lên.
“Trước khác nay khác.”
Anh hơi cong môi, nhàn nhạt nói, khởi động xe.
Xe bọn họ chậm rãi đi trên đường phố, nghênh ngang rời đi.
Mà trong tiệm, Nguyễn Ngưng đang uống nước soda, di động bỗng nhiên ting một tiếng.
Nhìn thấy ảnh chụp mà Trì Noãn Hy gửi tới, cô không khỏi cười cười, đưa tay lên lưu lại.
Tuy rằng cặp vợ chồng này có chút kỳ quái, nhưng cô cảm nhận được, bọn họ đối với cô rất tốt.
Nhìn Cố Tả trong mấy bức ảnh, trong lòng cô sinh ra vài cảm giác khác lạ. Rõ ràng anh ta là người xa lạ, nhưng cô lại có chút cảm giác quen thuộc không nói nên lời…
Nguyễn Ngưng ngồi trong tiệm một lúc, thấy Âu Lam còn chưa tới, liền nhấc lồng mèo ra khỏi cửa hàng.
Lúc mới tới đây, cô thấy bên cạnh có một cửa hàng thú cưng, chuẩn bị đi xem xem có món đồ chơi mới nào có thể mua cho Kẹo bông gòn chơi hay không.
Thời điểm cô ra ngoài liền mang kính râm lên, sợ bị fans nhận ra.
“Tôi đi gặp Ngưng Ngưng, anh đi theo làm gì?”
Mới vừa đi vài bước đến cửa hàng thú cưng kia, chân Nguyễn Ngưng liền dừng lại.
Giọng nói này sao nghe quen tai vậy…
Cô quay đầu lại nhìn, bóng dáng cao gầy mảnh khảnh cách đó không xa, không phải là người cô đang chờ, Âu Lam sao?
Nguyễn Ngưng vui vẻ, chỉ là khi nhìn thấy người đàn ông theo đuôi phía sau Âu Lam, cô không khỏi ngẩn người.
Sao anh trai và Lam Lam lại đi với nhau?
Âu Lam mặc quần jean, vẫn là cách trang điểm cực ngầu đó, mỗi bước đi đều mang theo gió.
Nguyễn Dật Trạch chắc vừa mới tan tầm, một thân tây trang giày gia, theo sát bên cạnh cô, giày da bóng loáng đạp lên mặt đất phát ra tiếng lộc cộc giòn vang.
“Đương nhiên là tới nói với con bé chuyện của chúng ta rồi.” Anh cao giọng nói.
Âu Lam không khỏi dừng bước, quay đầu trừng anh, “Cái gì mà chuyện của chúng ta?”
Nhìn bộ dáng hung dữ của cô, trong lòng Nguyễn Dật Trạch khó tránh khỏi hụt hẫng.
Anh không nói lời nào, chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt ủy khuất vô tội kia khiến cho Âu Lam có chút lắp bắp.
“Anh… Anh đừng dùng trò này nữa, tôi không dẫn anh đi gặp Ngưng Ngưng đâu.” Âu Lam đẩy anh ra.
“Anh đi về đi, không được phép tới đây!”
Âu Lam cao 1m75, trong đám con gái chính là hạc giữa bầy gà, nhưng so với Nguyễn Dật Trạch vẫn thấp hơn một khoảng.
Hai chân Nguyễn Dật Trạch giống như đóng đinh trên mặt đất, anh ôm cánh tay, bình tĩnh nói: “Muốn anh trở về, có thể.”
Âu Lam dừng đẩy anh, chờ câu nói kế tiếp của anh.
“Chỉ là em định chuẩn bị khi nào nói với Ngưng Ngưng? Dù sao cũng phải cho anh biết chính xác.”
Vòng đi vòng lại, lại quay về vấn đề này.
Âu Lam trợn trắng mắt, vốn dĩ hôm nay cô hẹn Nguyễn Ngưng ra đây, là muốn nói với cô ấy chuyện này. Nhưng mà Nguyễn Dật Trạch một vừa hai phải cứ đi theo, lại khiến cô nổi lên tâm lý phản nghịch.
“Chúng ta thì có cái gì để nói chứ?” Cô đang rất là khó chịu.
Nguyễn Dật Trạch nhướng mày, “Em ăn anh sạch sẽ rồi không muốn phụ trách?”
“Anh điên rồi sao?” Âu Lam vội vàng che miệng anh lại.
Trên đường lớn nhiều người đi lại, loại lời này mà anh cũng không biết xấu hổ nói ra?
Hơn nữa…
“Việc này là anh gây chuyện với tôi trước, không phải sao?” Âu Lam tức giận bất bình.
Nguyễn Dật Trạch kéo tay cô xuống, nắm chặt ở trong tay, “Anh nói là anh sẽ phụ trách.”
“Tôi nói là tôi không cần!”
“Em không cần, nhưng anh cần.” Nguyễn Dật Trạch lời lẽ chính đáng, “Hoặc anh đối với em phụ trách, hoặc là em đối với anh phụ trách, hai chọn một.”
“Vì sao tôi nhất định phải chọn?” Âu Lam bị cách nói vô lại của anh làm cho tức giận, bất chấp tất cả.
Thấy cô chơi xấu như vậy, Nguyễn Dật Trạch nắm tay cô không khỏi tăng thêm lực.
“Không được, nhất định phải chọn.” Anh thở phì phì.
Âu Lam bị anh nắm có chút đau, cau mày tránh ra, “Anh buông tay ra!”
Thấy cô lộ ra vẻ mặt ẩn nhẫn đau đớn, Nguyễn Dật Trạch vội vàng thả lỏng tay ra.
Nhìn tay cô đỏ lên, anh không khỏi tự trách và đau lòng, “Xin lỗi, anh không cố ý…”
Âu Lam nhíu mày, cô không thèm để ý, tiếp tục đề tài lúc nãy: “Rốt cuộc anh có về không?”
“Không về.” Nguyễn Dật Trạch kiên trì.
“Được, anh không về, tôi về.” Âu Lam xoay người đi, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Nguyễn Ngưng.
Ở phía sau cách bọn họ mấy cái xe, Nguyễn Ngưng nhìn bóng dáng định rời đi của hai người, lại nhìn cuộc gọi đến của Âu Lam, vẫn nhận máy.
“Ngưng Ngưng, thật ngại quá, hôm nay chị có việc bận rồi, không bằng hôm khác chúng ta gặp nhau đi.”
Mới vừa đặt điện thoại ở bên tai, giọng nói mang theo chút nóng nảy của Âu Lam từ bên kia truyền đến.
Nhìn bóng dáng theo sau Âu Lam của anh trai, Nguyễn Ngưng không khỏi cười khẽ, “Nhưng mà, hình như em thấy chị rồi.”
Âu Lam ở bên kia điện thoại, không khỏi cứng người tại chỗ.
“Hả, em ở đâu?” Cô máy móc hỏi.
“Ở phía sau hai người.”
Nghe vậy, Âu Lam không khỏi đứng hình, chậm rãi quay đầu lại.
Quả nhiên ở lối đi bộ cách đó không xa liền nhìn thấy một cô gái đang nghe điện thoại, còn nhìn cô vẫy tay.
Nguyễn Dật Trạch thấy cô bỗng nhiên bất động, nhìn theo tầm mắt cô.
Liền thấy em gái mình không biết khi nào thì xuất hiện sau lưng hai người, còn dùng một loại ánh mắt trêu đùa nhìn bọn họ, biểu tình trên mặt anh liền cứng đờ.
Tuy rằng anh rất muốn nói chuyện này với Ngưng Ngưng, nhưng tuyệt đối không phải là trong trường hợp này!
“Cho nên, hai người đang ở bên nhau?”
Trong tiệm bánh, Nguyễn Ngưng ngồi đối diện với Âu Lam và Nguyễn Dật Trạch, cười tủm tỉm hỏi.
“Ừ.” Nguyễn Dật Trạch trịnh trọng gật đầu.
Âu Lam quay mặt qua một bên, “Chỉ là mới hẹn hò thử mà thôi.”
Cô nói rất lãnh đạm, nhưng lại khiến tâm tình Nguyễn Dật Trạch như nở hoa.
“Đúng vậy, chỉ là mới thử thôi.” Anh phụ họa nói, "Nhưng mà không khác chính thức là mấy.”
“Ai chính thức hẹn hò với anh?” Âu Lam liếc mắt nhìn anh một cái.
Nguyễn Dật Trạch vội vàng dỗ dành nói: “Được được được, còn chưa chính thức, ăn cái này đi, không phải em thích nhất là bánh kem dâu tây sao?”
Nhìn bọn họ kẻ tung người hứng lại như vậy, Nguyễn Ngưng cười càng thêm vui vẻ.
Cô vẫn luôn muốn giới thiệu Âu Lam cho anh trai, chỉ là không cơ hội, không ngờ hai người vậy mà lại thật sự ở bên nhau!
“Hai người bắt đầu… như thế nào?” Cô có chút tò mò hỏi.
Âu Lam hơi im lặng, mà Nguyễn Dật Trạch gãi gãi đầu, có vẻ xấu hổ.
Nhìn bọn họ im lặng không nói lời nào, Nguyễn Ngưng liền suy đoán nói: “Có phải vì chuyện hợp đồng hay không, anh của em giúp chị, sau đó hai người bắt đầu qua lại?”
Nói như vậy, cô chẳng phải là làm bà mối sao?
“Chuyện hợp đồng?” Âu Lam chớp mắt, “Anh ấy giúp chị, khi nào?”
“Đúng vậy, chính là hai, ba tháng trước, cái lần chị tới nhà em làm khách đó.” Nguyễn Ngưng nói, “Em và anh ấy nhắc đến chuyện ký hợp đồng của chị, sau đó anh ấy liền xin WeChat của chị, nói là muốn giúp chị đứng trên sân khấu.”
“Không phải.” Nguyễn Dật Trạch đột nhiên đặt câu hỏi, “Lần đó không phải là anh xin WeChat của Lam Lan sao?”
“Vâng, chính WeChat của Lam Lan đấy.” Nguyễn Ngưng gật đầu.
Nguyễn Dật Trạch nhìn cô, lại nhìn Âu Lam ở bên cạnh, trong chốc lát bỗng nhiên ý thức được có chuyện không đúng.
Từ từ, chẳng lẽ… “Lam Lan” chính là Âu Lam?
“Cô ấy… vẫn chưa chấp nhận lời kết bạn của anh.” Nguyễn Dật Trạch xoay chuyển tròng mắt, nhìn về phía Âu Lam.
Nguyễn Ngưng cũng nhìn về phía Âu Lam, có chút tò mò vì sao cô lại không đồng ý.
Hai anh em bọn họ bỗng nhiên cùng nhìn qua, khiến Âu Lam cảm thấy cực kỳ áp lực.
Cô cũng không thể nói là lúc ấy nhìn anh không vừa mắt, cho nên không thèm thêm bạn nhỉ?
“Điện thoại bị mất.” Âu Lam nói ra một phần sự thật, “Lại đổi số mới, sau đó không phải tôi đã thêm anh rồi sao?”
Cô nhìn Nguyễn Dật Trạch, liền thấy sau khi cô nói câu kia xong, trên mặt anh lộ ra vẻ vui mừng như điên.
“Anh làm sao vậy?” Âu Lam chớp mắt, có chút không thể hiểu được.
Nguyễn Dật Trạch ôm khuôn mặt của cô, nhìn trái nhìn phải, anh vẫn không thấy nửa điểm bộ dáng của mối tình đầu, nữ thần của anh…
“Em đi theo anh.” Nguyễn Dật Trạch kéo tay cô, “Ngưng Ngưng, bọn anh đi trước, lát nữa em bảo chú Lý đưa về, về đến nhà thì gọi điện thoại cho anh.”
“Đi đâu vậy?” Âu Lam bị anh kéo ra ngoài, vẻ mặt dại ra.
“Đi mua váy!”
“Anh bị tâm thần à, tôi còn chưa ăn bánh kem, mua cái gì mà mua?”
“Ngoan, mua váy xong đã, em muốn ăn bao nhiêu bánh kem liền ăn bấy nhiêu, anh có thể mua lại cửa hàng này cho em…”