Trình Mỹ Âm đang nằm sấp trên giường, một bên được nhân viên mát xa lưng, một bên nhìn điện thoại di động.
Trên màn hình điện thoại hiển thị thông báo từ weibo.
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhìn cư dân mạng đang không ngừng công kích lên án Nguyễn Ngưng, ả ta đắc ý nhếch môi.
Tiểu tiện nhân Nguyễn Ngưng này, cũng nên cho cô ta nếm thử chút mùi vị bị bạn bè cô lập.
Nếu không phải Nguyễn Ngưng, dì nhỏ và anh họ sẽ không đối xử với ả như vậy, ả ta cũng sẽ không bị nhóm người Mạc Tuyết An xa lánh. Nghĩ đến hai tháng nay phải chịu ủy khuất, đáy mắt Trình Mỹ Âm không khỏi hiện lên vài phần oán độc.
Không phải Nguyễn Ngưng gả vào nhà giàu sao?
Nhị thiếu gia nhà họ Phó là ảnh đế Phó Minh Viễn, ai mà ngờ được chứ? Cô ta có một người chồng như vậy, làm sao ả lại không bực mình?
Nhưng mà Nguyễn Ngưng, cô dựa vào cái gì chứ? Cô chỉ là con gái của nhân tình, dựa vào cái gì mà lại có vận khí tốt như vậy?
Dì nhỏ lại quá yếu đuối, cho dù Nguyễn Ngưng là con gái của dượng thì sao chứ? Cùng dì không thân thiết mấy, lại không có một tí quan hệ huyết thống nào, về sau cô ta còn có thể hiếu thuận với dì chắc?
---ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trình Mỹ Âm nheo mắt lại, nghĩ đến lúc Nguyễn Ngưng chưa xuất hiện, vợ chồng Nguyễn gia vốn rất cưng chiều ả, đến tận ngày nọ, Lâm Mạt Hương cho ả một cái tát, ả liền nhận ra được sự nguy hiểm.
Đều là tiểu tiện nhân Nguyễn Ngưng đoạt hết mọi thứ của ả!
Không phải Nguyễn gia và Phó gia luôn bảo vệ cô ta sao? Hiện tại ả muốn cho bọn họ nhìn xem, tiểu dã chủng được nhân tình sinh ra là loại hàng như thế nào!
Nghĩ đến đây, ả không khỏi cong môi.
Chẳng qua là ả chỉ tiết lộ một số tin tức của Nguyễn Ngưng cho paparazzi, không ngờ tới paparazzi này lại có năng lực như vậy, nhanh chóng đào ra được loại chuyện này.
Nếu chuyện của Nguyễn Ngưng đã nằm trong tay ả, làm sao ả lại không lợi dụng triệt để chứ?
Ả vốn đã tìm thuỷ quân* và blogger đổ thêm dầu vào lửa, nhìn tình hình trên mạng, Nguyễn Ngưng sợ là không thể xoay người được nữa.
[*] “Lính đánh thuê internet”, chỉ những người làm thuê cho những công ty giải trí, công việc của họ hiểu đơn giản nhất là PR cho phim ảnh, nghệ sĩ,… trên các diễn đàn, blog, website. Ngoài ra họ còn được thuê để bôi nhọ hình tượng của nghệ sĩ khác...
"Cô cũng xem hot search về Ninh Như An sao?" Nhân viên mát xa bắt chuyện.
Trình Mỹ Âm gật đầu, sau đó dùng giọng điệu đặc biệt cảm khái nói: "Đúng vậy, bộ dạng nhu nhược tựa như bạch liên hoa, vậy mà không ngờ lại nhân dịp vợ người ta mang thai mà đi làm tiểu tam, bây giờ bị lộ ra, đáng đời!"
"Tôi đối với cô ấy có ấn tượng khá tốt, không phải có người nói cô ấy bị oan sao?"
Không ngờ người mát xa lại nói giúp cho Nguyễn Ngưng, Trình Mỹ Âm không khỏi bực mình, "Bằng chứng rõ ràng như vậy, sao có thể bị oan được? Hai người họ cũng đã hôn nhau, chẳng lẽ còn có thể là giả?"
Nhìn thấy hot search Ninh Như An dụ dỗ người đàn ông đã có vợ đã không còn trên đầu nữa, đang có dấu hiệu biến mất, mà từ khóa liên quan đến "Nguyễn Ngưng" cũng biến mất không chút tăm hơi.
Vậy mà không còn nữa?
Ả cắn răng, đang nghĩ có nên dùng tiền để nâng chuyện này lên lại lần nữa không thì bỗng nhiên thấy được hot search đầu tiên.
Cô ta là thiên kim tiểu thư, lại chạy đi mở cửa hàng, còn kinh doanh trên Weibo làm gì? Có thể làm việc gì đó lớn hơn được không?
Trình Mỹ Âm chưa từ bỏ ý định, nhìn lại đoạn video kia.
Đây là một đoạn video giám sát, với góc độ này có thể quay được toàn bộ căn phòng.
Đoạn video bắt đầu, là một người phụ nữ có thai dẫn một cô gái đi vào, cô gái kia chính là Nguyễn Ngưng.
Người phụ nữ có thai mời Nguyễn Ngưng ngồi trên ghế sofa, hai người nói chuyện mấy câu, người phụ nữ kia liền rời đi, từ hình ảnh trên có thể thấy được nét tười cười trên gương mặt người phụ nữ có thai.
Một lát sau, Cố Tả xuất hiện.
Anh ngồi xuống nói chuyện phiếm với Nguyễn Ngưng, bên cạnh luôn có người nhân viên đi qua, một lát sau, người phụ nữ có thai vốn rời đi lại bưng một dĩa đồ ngọt đi tới.
Dường như Cố Tả cảm nhận được mà quay đầu lại, sau đó rất khẩn trương mà đi tới cầm cái dĩa trên tay cô ấy.
Bởi vì tua nhanh, từ đầu đến cuối, đoạn video chỉ còn lại năm phút, nhưng từ trên góc phải màn hình có thể nhìn ra được, thời gian Cố Tả và Nguyễn Ngưng ở chung cũng chỉ hơn mười hai phút.
Hơn nữa, ở giữa video có thể nhìn thấy rõ ràng, cái mà paparazzi nói là hai người thân mật hôn nhau, chỉ là Cố Tả nghiêng người qua trêu đùa con mèo, dựa vào tương đối gần mà thôi.
Từ đầu tới cuối, hai người không có bất cứ một tiếp xúc thân thể nào.
"Ài, tôi đã nói rồi, những người làm truyền thông cả ngày chỉ biết bịa chuyện, cầm mấy tấm ảnh mà đưa ra những tin đồn vô lý, đầu năm nay ăn dưa* phải cẩn thận."
(*) ám chỉ xem tin bát quái.
Nhân viên mát xa cũng nhìn vào video, vừa mát xa bả vai của Trình Mỹ Âm vừa nói.
"Tôi thấy Ninh Như An kia, không đúng, tên thật của cô ấy hình như là Nguyễn Ngưng, nhìn rất tốt, tôi đặc biệt thích giọng của cô ấy."
Trình Mỹ Âm ghét nhất là người khác khen Nguyễn Ngưng, nghe vậy không khỏi tối sầm mặt lại, hất tay cô ta ra, mắng: "Cô thì biết cái gì? Cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô!"
Nhân viên mát xa đứng ở một bên, trên mặt lộ vẻ khó chịu.
Nhưng Trình Mỹ Âm là khách vip, cô đắc tội không nổi, cuối cùng chỉ phải nhẫn nhịn chịu đựng, khóe mắt đỏ lên chạy ra ngoài.
Ở trong phòng đợi một lúc, thật vất vả để ổn định cảm xúc, ả thay quần áo rồi rời thẩm mỹ viện.
Đến quầy thanh toán, được thông báo rằng số dư thẻ thành viên không đủ, mà thời điểm quét thẻ tín dụng lại nghe nhân viên thu ngân nói:
“Vị tiểu thư này, thật ngại, tài khoản của cô đã bị đóng băng, thẻ này không thể sử dụng được.”
Trình Mỹ Âm nhíu mày, lại liên tục thử mấy thẻ khác, nhưng cũng liên tục được thông báo là tài khoản đã bị đóng băng, không cách nào sử dụng.
“Máy tính tiền của các người có vấn đề à? Sao thẻ nào cũng không dùng được chứ?” Sắc mặt Trình Mỹ Âm đã khó coi đến cực điểm, đáy lòng cô cũng mơ hồ cảm thấy không thích hợp.
“Vị tiểu thư này, máy của chúng tôi hoàn toàn không có vấn đề gì cả, khách hàng khác vẫn sử dụng bình thường.”
Nhân viên mát xa vừa nãy mới bị đuổi ra khỏi phòng, giờ phút này đang đứng ở một bên.
Nhìn Trình Mỹ Âm chưa thanh toán, không khỏi cười lạnh: “Trình tiểu thư, nơi này của chúng tôi không cho nợ.”
Đáy mắt đầy châm chọc của nhân viên mát xa khiến mặt Trình Mỹ Âm lúc xanh lúc đỏ.
“Ai nói tôi muốn nợ? Bao nhiêu tiền?”
Ả tìm tòi trong ví, toàn bộ tiền mặt và tiền trong thẻ hội viên mới mới miễn cưỡng đủ.
Tuy rằng còn tiền, nhưng cái mặt này của ả cũng coi như bị ném đi.
Phu nhân đứng bên cạnh đợi tính tiền, ánh mắt nhìn ả ta cũng thay đổi.
Trình Mỹ Âm tức giận đến phát run, nhưng cũng chỉ có thể chạy khỏi nơi khiến ả mất hết mặt mũi này.
Chờ đến khi ả vất vả về đến nhà, đi tìm cha Trình chất vấn, chờ đợi ả lại là một cái tát không chút lưu tình nào.
“Cha dựa vào cái gì mà đánh con?!” Ả bụm mặt, không thể tin tưởng thét to lên.
“Dựa vào cái gì?” Vẻ mặt cha Trình đầy phẫn nộ, tức giận đến mức cả người phát run, “Bản thân cô làm cái gì trong lòng tự hiểu!”
Ánh mắt Trình Mỹ Âm lóe lên, nhưng vẫn mạnh miệng: “Con làm gì chứ?”
“Vì cái gì mà cô lại đi hại Nguyễn Ngưng? Nó chính là em họ của cô! Còn nữa, cô có đầu óc hay không? Cố thị là tập đoàn mà Trình gia chúng ta có thể chọc vào sao?”
Trình Mỹ Âm hoàn toàn hoảng sợ, sao cha ả lại biết chuyện này?
“Con… con không có…” Ả có ý muốn vớt vát.
“Không có?” Vẻ mặt cha Trình phụ thất vọng nhìn ả, “Nếu như không có, dượng cô vì sao lại gọi đến đây, muốn dừng hẳn hợp tác với Trình gia?”
“Cái gì? Chuyện này không có khả năng!” Trình Mỹ Âm lại lần nữa thét chói tai, “Sao ông ấy lại có thể làm như vậy?!”
“Nha đầu chết tiệt kia, chuyện này còn không phải là do cô gây ra hay sao?”
Cha Trình tức giận đá chân vào bàn trà, sau đó nắm lấy cổ tay ả, “Đi, cùng tôi đi đến Nguyễn gia nhận lỗi!”
Nhận lỗi? Với Nguyễn Ngưng?
“Không, con không đi!” Đánh chết cũng không đi!
“Cô không đi tôi đánh gãy chân cô!”
“…”
Trình gia gà bay chó sủa, mà Nguyễn Ngưng lại hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả.
Giờ phút này cô đang ngồi trong thư phòng, tìm sách liên quan đến diễn xuất, một bên nghe nhạc một bên đọc sách.
Cô nghe theo lời Phó Minh Viễn nói, hôm nay không lên mạng.
Biện pháp tốt nhất để đối phó với sức mạnh của Internet, đại khái chính là rút dây cáp mạng ra, đừng để ý gì cả.
Cô cũng không biết dư luận bây giờ như thế nào, nhưng nếu anh Minh Viễn đã nói giao cho anh ấy xử lý, vậy cô sẽ tin tưởng anh.
Dù sao đối với cô mà nói, quan trọng nhất chính là cái nhìn của anh Minh Viễn.
Nếu anh Minh Viễn tin tưởng cô, những người khác nghĩ gì có quan trọng sao?
“Khái niệm về phương pháp và kinh nghiệm…”
Nguyễn Ngưng thấp giọng đọc, đang chuẩn bị lấy bút ghi xuống liền nghe được một thanh âm lạch cạch vang lên.
Cô nhìn cây bút rơi trên mặt đất, lại nhìn lên bàn, thấy Kẹo bông gòn dùng vẻ mặt đáng thương nhìn cô, không khỏi thở dài một tiếng.
Nhặt bút viết lên trên giấy, quả nhiên đã bị tắc mực.
“Bút không thể chơi được, biết chưa?” Nguyễn Ngưng lên giọng dạy dỗ.
“Meo~”
Tựa như biết mình đang gặp rắc rối, Kẹo bông gòn ngồi xổm trong tầm tay của cô, đặc biệt hướng về phía cô mà mềm mại kêu một tiếng.
Lại nói nó hai câu, cuối cùng vẫn không thể thắng nổi sự làm nũng của mèo nhỏ.
“Được rồi, xem em đáng yêu như vậy, chị sẽ bỏ qua chuyện này.”
Dùng sức xoa nó đầu, Nguyễn Ngưng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười mà bỏ qua chuyện này. Cô duỗi tay mở ngăn kéo ra.
Trong ngăn kéo có một túi công văn, cô nhấc lên nó lên, nhìn vào bên trong ngăn kéo.
Vốn định nhìn xem có bút để ký tên hay không, kết quả chỉ nghe thấy một tiếng “Rầm” vang lên, túi công văn không được buộc kỹ, tư liệu bên trong liền bung ra, rơi xuống đất.
Nguyễn Ngưng ngẩn ra, vội vàng khom lưng nhặt những tờ giấy kia lên.
Chỉ là ở trong lúc vô tình liếc nhìn chữ trên tài liệu kia, cô không cứng đờ tại chỗ.