Nhìn thấy MC cho Nguyễn Ngưng chọn mẫu người lý tưởng qua ảnh, trên làn sóng bình luận, cư dân mạng và các fan cũng sôi nổi suy đoán.
"Tôi đoán Dụ Nhược Vũ! Nhuyễn Nhuyễn chính là fan ruột của Dụ ca!”
“Vốn dĩ muốn đoán Viễn ca, nhưng Ninh Như An thật sự là fan của Dụ Nhược Vũ, hình như còn từng tới buổi biểu diễn để thổ lộ hay sao ấy?”
"Hả? Thật hay giả? Vậy lão Phó phải làm sao đây?”
“Đáng thương cho Viễn ca, là tình đơn phương sao?”
Cư dân mạng và fans đều bày tỏ sự đồng tình với Phó Minh Viễn, cũng không biết là ai bình luận câu: “Tiểu Viễn ca cố lên, xông lên đi!”
Vì thế, một đống bình luận “Tiểu Viễn ca cố lên” đầy màu sắc ngay lập tức bao trùm cả màn hình, cư dân mạng cực kỳ nhiệt tình cổ vũ cho Phó Minh Viễn.
Bình luận dày đặc, người có chứng rối loạn ám ảnh mà nhìn thấy chắc sẽ tê cả đầu.
Mà giờ phút này, Nguyễn Ngưng cũng cảm thấy da đầu mình tê dại
Bây giờ cô đang vùi người trên giường, Phó Minh Viễn ôm cô, mà cô lại ôm máy tính, hai người cùng nhau xem video trực tiếp chương trình《Chúng ta hẹn hò đi》.
Lúc xem đoạn chọn hình mẫu lí tưởng, Nguyễn Ngưng liền có dự cảm xấu.
Lại nhìn suy đoán của cư dân mạng, đặc biệt khi nói cô là fan chân ái của Dụ Nhược Vũ, còn tới buổi biểu diễn của anh thổ lộ, vẻ mặt cô gái trở nên hốt hoảng.
Cô xoay chuyển tròng mắt, muốn quay đầu lại nhìn biểu cảm của Phó Minh Viễn nhưng lại sợ không cẩn thận kíc/h thích đến anh.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ rõ ràng, ngày đó về đến nhà, người đàn ông này đè cô ở dưới thân, cúi sát vào tai cô hỏi đi hỏi lại, ai là mẫu người lý tưởng của cô.
Cô đã dõng dạc trả lời là anh, mà anh vẫn cứ đỏ mắt, giống như dã thú xỏ xuyên qua người cô lần này đến lần khác, khiến ngày hôm sau lúc cô thức dậy, giọng nói cũng trở nên khàn khàn…
Nghĩ đến buổi tối hoang đường ngày đó, cô không khỏi đỏ mặt, khẽ rùng mình, trong lòng lẩm bẩm đều do MC kia!
“Nghĩ gì vậy?”
Người đàn ông ôm eo cô, nhẹ nhàng thổi khí vào tai cô.
Nguyễn Ngưng không khỏi rụt cổ.
Cô chần chờ một chút, nhỏ giọng nói: "Ông xã, đã khuya rồi, hay là đừng xem nữa, chúng ta đi ngủ nhé?”
Phó Minh Viễn thưởng thức mái tóc của cô, nhẹ nhàng gửi mùi hương của cô, lại đưa một lọn tóc đến bên môi khẽ hôn.
Nghe được lời nói của cô, mí mắt anh khẽ nâng, “Sắp xong rồi, xem xong anh lại cho em, được không?”
Nguyễn Ngưng hơi ngẩn người, sau khi phản ứng lại, gương mặt lập tức đỏ lên.
Cô nói ngủ, đơn thuần chỉ là ngủ thôi, được không?
Anh Minh Viễn, anh lại nghĩ đi đâu vậy?
Cô nhẹ nhàng giải thích: "Ý em không phải vậy…”
"Hửm? Vậy là ý gì?”
Phó Minh Viễn dựa sát vào tai cô, thanh âm nặng nề.
Nguyễn Ngưng cắn môi, có chút lúng túng “Ý của em là… Nghiêm túc xem chương trình đi.”
Phó Minh Viễn nhìn lướt qua laptop.
Vừa mới ấn nút tạm dừng, những bình luận đầy màu sắc giờ phút này đang đứng yên một chỗ.
"Mọi người đều bảo anh cố lên.” Anh nhẹ nhàng cười, lại nhướng mày nói, “Em còn chạy tới buổi diễn, thổ lộ với Dụ Nhược Vũ?”
Nguyễn Ngưng vội vàng phủ nhận, “Không có, em chỉ xem anh ấy như idol mà thôi, em không thích anh ấy.”
Cô nói đặc biệt nghiêm túc, chỉ thiếu nước đưa tay lên thề.
Phó Minh Viễn dừng lại, hỏi: “Vì sao?”
Nguyễn Ngưng chớp mắt, không rõ ý anh.
"Vì sao gì cơ?”
“Nếu trước đây em tưởng cậu ta là anh, vì sao lại không thích cậu ta?”
Nguyễn Ngưng không khỏi sửng sốt, bình dấm chua này thật sự xảo quyệt, giống như cô có thích Dụ thiên vương hay không đều không đúng.
Sau đó, cô kéo tay phải của anh, bàn tay trắng nõn mềm mại nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay anh, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Nhìn hai bàn tay đang nắm chặt, Nguyễn Ngưng cong môi, lộ ra chiếc răng nanh bên miệng, cười cực kỳ ngọt ngào.
“Đó là bởi vì, anh mới là hình mẫu lý tưởng của em.”
Cô dịu dàng nói, “Nhìn thấy anh, em sẽ đỏ mặt, tim đập nhanh, nhưng nhìn Dụ thiên vương thì không như vậy.”
Nói tới đây, cô buông máy tính xuống, xoay người đối mặt với Phó Minh Viễn.
Phó Minh Viễn im lặng nhìn chằm chằm vào cô gái của mình, nhìn cô vươn tay nhỏ ra xoa mặt anh.
“Lông mày này, đôi mắt này, cái mũi này…”
Đầu ngón tay cô miêu tả từng bộ phận trên mặt anh, đến môi anh còn cúi đầu hôn một cái, rồi đỏ mặt thẹn thùng cười nhìn anh.
"Tất cả mọi thứ em đều thích! Anh Minh Viễn, sao dáng vẻ của anh lại có thể phù hợp với tiêu chuẩn của em như vậy nhỉ?”
Phó Minh Viễn nhìn cô ngượng ngùng lại nhiệt tình cười, khoé môi cũng chậm rãi cong lên, đôi mắt đào hoa mê người sáng ngời.
“Cho nên, tuy rằng em nhận nhầm nhưng em vẫn yêu anh.”
Nguyễn Ngưng nhào vào trong ngực anh, ôm lấy eo anh, thỏa mãn cọ qua cọ lại, “Em chỉ có cảm giác với anh thôi.”
Phó Minh Viễn ôm lấy thân mình mềm mại của cô, nghe cô dịu dàng thẹn thùng nói, chỉ cảm thấy trái tim nhộn nhạo, không ngừng gợn sóng.
Lúc cô gái nhỏ ngước mắt nhìn trộm anh, anh duỗi tay nhéo chóp mũi cô.
"Biết dỗ anh từ khi nào vậy?”
“Em không có dỗ anh! Lời em nói đều là lời thật lòng!” Nguyễn Ngưng phồng quai hàm lên, giải thích.
Nụ hôn rất dịu dàng, cẩn thận, như thể cô là một báu vật cực kỳ mong manh, cần được nâng niu vậy.
"Sau này có thể nói vậy nhiều hơn một chút.” Người đàn ông nhìn cô với ánh mắt tỏa sáng, khóe miệng mang theo nụ cười sủng ái.
Sau đó anh ôm cô vào trong ngực, vừa ôm vừa xem chương trình trên máy tính.
Trong chương trình, MC đặt bốn tấm ảnh lên trên bàn để cô chọn.
Nguyễn Ngưng nhìn qua, ánh mắt chuẩn xác rơi vào tấm ảnh của Phó Minh Viễn, nhìn người trong ảnh, ánh mắt cô rõ ràng sáng lên
Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quần âu, trong tay cầm một quyển sách, nghiêng đầu nhìn máy ảnh, thành thục ưu nhã, tản ra một loại khí chất thanh lãnh cấm dục.
Ánh mắt cô gái yên lặng dừng lại ở trên tấm ảnh của anh, chẳng qua là hơi do dự một chút, sau lại chần chờ nhìn nhìn mấy tấm ảnh khác.
Nếu cô chọn anh Minh Viễn, chẳng phải là rất dễ lộ tẩy sao?
Hay là chọn tấm khác cho an toàn?
Chỉ là cô vừa đảo mắt, ánh mắt vừa vặn dừng trên tấm ảnh của Dụ Nhược Vũ.
"Theo tôi nhớ thì hình như Nhuyễn Nhuyễn là fan của Dụ Nhược Vũ phải không?”
Lúc này, MC cười tủm tỉm nói, “Xem ra, mẫu hình lý tưởng của Nhuyễn Nhuyễn hẳn là Dụ thiên vương rồi.”
Cô gái rõ ràng khựng lại, có chút chần chừ, cuối cùng đành phải gật đầu, chọn tấm ảnh của Dụ Nhược Vũ.
“Khi đó em thật sự muốn chọn anh!” Trước màn hình, Nguyễn Ngưng tức giận nói, “Cái này đều là do MC nói! Đều do cô ấy!”
"Vậy cũng là do em không đủ kiên định.”
Phó Minh Viễn nói, nhưng khóe môi rõ ràng lại cong lên.
Anh cũng thấy được vẻ mặt cô trong màn hình, rõ ràng là cô muốn chọn anh.
Trên làn sóng bình luận, cũng có cư dân mạng nhìn ra điểm này.
"Tôi cảm thấy MC này đang tự mình làm chủ hay sao ấy, hình như người Nhuyễn Nhuyễn muốn chọn là Phó ảnh đế.”
“Không thể nào? Không phải cô ấy là fan của Dụ Nhược Vũ sao?”
“Idol và mẫu người mình thích vẫn có thể khác nhau mà.”
"Được rồi, đừng ồn ào nữa, tiếp tục xem đi!”
MC lại hỏi thêm mấy vấn đề, sau đó dẫn cô đến trước cửa sổ.
Từ cửa sổ nhìn ra là có thể thấy được studio.
Phó Minh Viễn đã tới rồi, đang ngồi cùng một MC nam khác.
MC nam cũng đang nói chuyện với Phó Minh Viễn, lúc này đang yêu cầu anh nhìn về phía màn hình lớn, chỉ thấy trên màn ảnh lớn để rất nhiều ảnh hồi nhỏ của các cô gái.
“Phó ảnh đế, trong chín bức ảnh này, có một ảnh là của nữ khách mời khi còn nhỏ, theo anh thì đó là bức ảnh nào?”
MC nam xấu xa cười nói, “Anh phải chọn cẩn thận nha, bây giờ vị khách nữ đó đang ngồi sau cửa sổ nhỏ đấy."
Cửa sổ nhỏ rõ ràng được làm bằng kính một chiều, những người đang ngồi ngoài studio không thể nhìn thấy cảnh bên trong.
"Nếu anh chọn sai, vị khách nữ kia sẽ đau lòng đó.”
Phó Minh Viễn nhìn phía trên màn hình lớn, liếc mắt một cái đã nhận ra cô gái của mình.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy hình cô lúc còn nhỏ.
Đại khái là một cô bé sáu bảy tuổi, mặc váy nhỏ màu hồng nhạt, ngồi trên xích đu, xung quanh là hoa tường vi.
Khuôn mặt hồng hồng, ngượng ngùng mỉm cười rất ngọt ngào.
Cô bé trong bức ảnh đáng yêu như vậy, liếc mắt một cái là có thể khiến cho trái tim mọi người trở nên mềm nhũn.
Trước câu hỏi của MC, Phó Minh Viễn nói thẳng ra đáp án.
Mà làn sóng bình luận lại bùng nổ một lần nữa.
“Nhuyễn Nhuyễn khi còn nhỏ đáng yêu quá! Thật là đẹp từ nhỏ tới lớn a!”
“Muốn sinh đứa bé đáng yêu như vậy quá!”
“Viễn ca vậy mà liếc mắt một cái đã nhận ra, cái này chắc chắn là chân ái nhỉ? Hơn nữa ánh mắt còn cực kỳ dịu dàng!”
"Nhuyễn Nhuyễn khi còn nhỏ so với bây giờ không thay đổi một chút nào, nhận ra cũng rất bình thường mà, không phải sao?”
“Vấn đề là, sao anh ấy biết người hôm nay đến là Ninh Như An?”