Mật Hôn

Chương 87: Hận không thể cho cả thế giới biết



“Cười cái gì? Hửm?”

Phó Minh Viễn khép laptop lại, kéo cô gái vào ngực, ôm càng chặt hơn, kề sát vào tai cô, trong giọng nói khàn khàn ẩn chứa vài phần nguy hiểm.

Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, anh Minh Viễn làm sao vậy? Sao đột nhiên tức giận chứ?

“Nhưng mà những bình luận đó...”

“Bình luận? Em cũng cảm thấy họ nói đúng?”

“A?” Nguyễn Ngưng ngớ ra.

Nói đúng gì? Cô chỉ nhìn thấy trên làn sóng bình luận toàn là ha ha ha, cho nên cười theo thôi mà…

Xảy ra chuyện gì hả?

Lúc cô mờ mịt hoang mang, Phó Minh Viễn đã nắm vai cô, xoay người đè cô ở trên giường.

Nguyễn Ngưng nằm trên tấm nệm ấm áp, ngẩng đầu nhìn thấy sắc mặt đen kịt của anh, rốt cuộc cũng cảm nhận được nguy hiểm đang ép sát.

Nhưng mà... cô hoàn toàn không biết anh đang giận cái gì á!

“Anh Minh Viễn...”

Cô lúng túng kêu, anh lại không để ý, lúc quần áo được cở.i sạch, hai người trầ/n tr/uồng đối diện nhau. Mặt Nguyễn Ngưng đỏ bừng, mà anh lại bắt lấy cổ tay cô, đưa tay cô lên cao hết cỡ, nhẹ nhàng áp sát vào tai cô, giọng nói thong thả lại trầm thấp.

“Ừm? Mềm mại? Xem ra ông xã phải để em  lần nữa cảm nhận rõ mới được.”

Sau khi sửng sốt một lúc, Nguyễn Ngưng rốt cuộc cũng hiểu anh đang ghim cái gì.

Cô không khỏi mở to hai mắt, “Không phải, em không có... ưm...”

Lời giải thích của cô biến mất trong cổ họng, anh lấp kín môi cô, đầu lưỡi linh hoạt mà tiến vào dò xét, tùy ý đoạt lấy hơi thở trong miệng cô.

Vì thế, tiếp theo, anh cứ đè cô cả một đêm, dưới tấm màn thấp thoáng tung bay, anh khiến cho cô cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của mình...

Về phần trên mạng, chương trình thực tế vẫn còn tiếp tục. Chỉ là, đã không liên quan gì đến bọn họ nữa rồi...

Ngày hôm sau, Nguyễn Ngưng lại lần nữa không xuống giường được.

Cô nằm bẹp trong ổ chăn, xoa cái eo như bị bẻ gãy, nhìn cái laptop không cẩn thận bị đá xuống giường, quyết định về sau không bao giờ xem chương trình thực tế của cô với Phó tiên sinh nữa.

Cho dù xem, tuyệt đối cũng không mở bình luận!

Trải qua vụ bùng nổ hôm qua, đề tài về Phó Minh Viễn và Ninh Như An đã chiếm hơn một nửa bảng hot search của Weibo.

Không cần can thiệp quá nhiều, account marketing liền theo sát đó, song song với việc điên cuồng lăng xê là độ hot càng ngày càng tăng.

Mà tối hôm qua, từ khóa # Vợ chồng mềm mại # của hai người cũng chính thức hình thành, số fans và ratings nhanh chóng tăng vọt. Đến nỗi số fans trên Weibo Ninh Như An, sau khi trải qua chuyện này cũng tăng lên gấp bội, thậm chí vượt qua một số tiểu hoa đán nổi tiếng.

Lời mời phỏng vấn và các show nhiều như hoa tuyết bay đến cửa, thế nhưng Ninh Như An vẫn kín tiếng như lúc ban đầu.

Tuy bởi vì chuyện lúc trước, tất cả mọi người đều biết cô là đại tiểu thư nhà họ Nguyễn, nhưng muốn liên hệ đến cô thì lại khó hơn lên trời.

Nguyễn Ngưng đẩy hết mọi chuyện cho phòng làm việc, về phần số điện thoại cá nhân của cô, bởi vì cũng không có được mấy người bạn, cho nên lúc công bố thân phận thật, cô đã cài đặt không nhận cuộc gọi lạ.

Cho nên người thích ru rú trong nhà, căn bản không ra khỏi cửa như cô, cũng không cảm thấy bối rối gì mấy.

Đêm nay Phó tiên sinh có việc phải làm, để cô ăn no xong lại ra ngoài, Nguyễn Ngưng nằm trên giường ăn không ngồi rồi, liền ôm di động lướt Weibo.

Nhìn thấy hot search và từ khóa “vợ chồng mềm mại” kia, lại nhớ tới ai đó đè trên người cô, ánh mắt nặng nề mà dò hỏi cô từng chút một, cô không khỏi đỏ bừng cả mặt.

Cô bĩu môi, vừa định đóng hot search lại nhìn thấy một từ khóa mới hiện ra.

# Phó Minh Viễn trả lời nguyên nhân tham gia 《 Chúng ta hẹn hò đi 》#

Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, tò mò bấm vào.

Đầu bài là một đoạn phỏng vấn.

Cô biết, đêm nay anh Minh Viễn đi tham gia một lễ trao giải. Tuy không muốn đi nhưng anh ấy nợ đơn vị tổ chức một ân tình nên không tiện từ chối người ta.

Chỉ thấy trong video, anh mặc tây trang giày da, vẻ mặt lạnh nhạt, bị mấy phóng viên bao vây chung quanh, mấy cái microphone đưa đến trước mặt anh.

Phóng viên: Phó ảnh đế, chúng tôi biết từ khi anh vào nghề tới nay, chưa từng tham gia show nào cả, lần này đột nhiên chấp nhận lời mời của chương trình《 Chúng ta hẹn hò đi 》, có người nói anh là vì Ninh Như An, xin hỏi có phải thật không?

Phó Minh Viễn: Đúng vậy.

Phóng viên: Nhưng lúc anh nhìn thấy Ninh Như An, hình như không kinh ngạc chút nào... Từ từ, anh vừa nói cái gì?

Phó Minh Viễn: Câu tiếp theo.

Nguyễn Ngưng không khỏi mặt đỏ, miệng thì lẩm bẩm sao anh trả lời vậy chứ, nhưng lại nhịn không được tua ngược về để coi lại lần nữa.

Cho dù bị phóng viên vây quanh, anh cũng không chút dao động, trấn định, thong dong lại vẫn tỏa sáng

Mà đối mặt với câu hỏi về quan hệ giữa họ, anh cũng không che dấu hay lảng tránh chút nào.

Cái dáng vẻ dứt khoát thẳng thắng đó, thật là đẹp trai đến ngây người!

Tuy hơi lo việc công bố quan hệ giữa họ sẽ gây ảnh hưởng không tốt đến anh nhưng không thể phủ nhận, thái độ của anh mang đến cảm giác an toàn không thể miêu tả cho Nguyễn Ngưng.

Cứ như thể chuyện anh thích cô, anh hận không thể cho cả thế giới biết.

Nguyễn Ngưng ôm lấy mặt, cứ xem đi xem lại mãi, mỗi một lần xem, càng thấy lòng ngọt thêm một phần.

Chờ coi đã rồi, cô mới mở bình luận ra nhìn.

“Haha, quả nhiên đoán không sai, Viễn ca thật sự công khai yêu đương mà!”

"Viễn ca ngầu quá! Thích là trực tiếp theo đuổi, trực tiếp thừa nhận, thái độ đủ chân thành, em ủng hộ anh!”

“Nhuyễn Nhuyễn là cô gái tốt, xứng đáng để mọi người yêu thích, chúc phúc hai người, phải hạnh phúc nha~”

“Hahaha, Viễn ca cố lên, mau mau cưới Nhuyễn Nhuyễn về nhà đi thôi!”

Nhìn lời chúc phúc của mọi người trên Weibo, Nguyễn Ngưng không khỏi toét miệng cười.

Mở thanh thông báo ra, sau đó xem tin tức và tin nhắn.

Có vài fan thân quen gửi tin chúc phúc, cũng có người bảo cô đừng đổ nhanh quá, kiên nhẫn mà khuyên cô nhất định phải mở to mắt mình nhìn cho kỹ, đặc biệt đây còn là người chung nghề đấy, đừng dễ bị lừa quá.

Nguyễn Ngưng nhìn tin nhắn của họ, trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Cô may mắn cỡ nào, mới có thể gặp được nhiều người quan tâm, yêu thích cô như vậy.

Dù sao rảnh rỗi không có việc gì làm, cô mở từng tin nhắn ra nghiêm túc mà nhìn mỗi câu nói của họ, lại trả lời từng người một.

Nhưng số lượng tin nhắn thật sự quá nhiều, hơn nữa mỗi một phút đều có tin mới, thẳng đến buổi tối Phó Minh Viễn trở về, cô mới đáp lại được một phần nhỏ thôi.

Thấy Phó tiên sinh mang đồ ăn khuya về, nhìn tin nhắn chưa kịp trả lời hết, Nguyễn Ngưng quyết đoán buông điện thoại, đến ăn ké ông xã nhà mình.

“Anh Minh Viễn, anh mua món gì về vậy? Thơm quá đi.”

Cô nhảy tung tăng đến bên bàn, lại bị anh ấn lên trên ghế, sau đó một chén cháo hải sản được đặt trước mặt cô.

“Ăn lúc nóng đi.” Phó Minh Viễn sờ sờ tóc cô, “Anh đi tắm trước.”

Nguyễn Ngưng gật đầu lia lịa, nhìn anh đi vào phòng tắm, mới vui rạo rực mà bắt đầu ăn cháo. Chờ anh tắm rửa xong đi ra tới, cô nâng mắt hớn hở nhìn chằm chằm anh, vừa nhìn anh vừa ăn hết cháo.

“Sao cứ nhìn anh thế?” Phó Minh Viễn nhướng mày.

“Bởi vì ông xã của em đặc biệt đặc biệt đẹp trai đó ~”

Nhìn cô vui vẻ thích thú, mi mắt cong cong, tươi cười hết sức đáng yêu, Phó Minh Viễn không khỏi thò tay nhéo mũi cô.

Chỉ là anh cũng không bảo cô nói sai gì, bởi vì anh thích nghe câu này.

Chờ cô ăn xong, lại dọn dẹp một chút, anh liền ôm lấy thân hình mềm mại của cô, cùng nhau nằm lên trên giường.

Anh chỉ an tĩnh ôm eo cô, không tiến thêm bước nữa, nhưng yên bình ấm áp như vậy, lại mang theo ma lực khiến người yên tâm.

Nguyễn Ngưng dựa vào ngực anh, vui vẻ nhắm mắt lại.

Thế nhưng một lát sau, cô bỗng gọi tên anh: “Anh Minh Viễn.”

“Sao vậy?”

“Em nhìn thấy bài phỏng vấn kia.”

Nguyễn Ngưng ngước mắt nhìn anh, thấy anh không có phản ứng gì, không khỏi hỏi, “Nói thật như vậy không sao chứ?”

“Ừ, không sao.” Phó Minh Viễn gật đầu, từ lúc bắt đầu, anh đã không muốn dấu diếm ý đồ của mình.

“Qua thêm một thời gian, chúng ta có thể công khai rồi.”

Hôn trán người con gái anh yêu, anh nhỏ giọng nói ra kế hoạch của mình cho cô nghe.

Nguyễn Ngưng nghe anh nói, mí mắt chậm rãi run lên, chỉ một chốc là rơi vào giấc ngủ.

Phó Minh Viễn cũng im lặng lại, kéo sát cô vào ngực mình, nhắm mắt lại, hô hấp dần đều đều...

Ngày hôm sau, Phó Minh Viễn lại đến phòng làm việc xử lý chuyện công việc, Nguyễn Ngưng ở nhà luyện âm cho dự án mới nhận.

Tới chừng năm sáu giờ chiều, bảo vệ bỗng cầm một cái gói đến, nói là công ty chuyển phát nhanh đưa tới.

Nguyễn Ngưng nói cảm ơn rồi tò mò cầm cái gói vào cửa.

Trên gói đúng là có ghi địa chỉ nhà họ Phó, người nhận là Phó tiên sinh, mà số điện thoại cũng đúng là của anh.

Bên trên có ghi chữ “trang phục”, “màu hồng nhạt”. 

Đây là cái gì vậy?

Cô nghiêng đầu, lắc lắc cái gói bên tai.

Đing đing đang đang, hình như là tiếng lục lạc.

Cô nhìn thoáng qua chú mèo nhỏ đang chơi đùa trên sô pha, hai mắt lập tức sáng ngời, chẳng lẽ là đồ chơi anh Minh Viễn mua cho Kẹo bông gòn?

Cô toét miệng cười, lấy kéo mở cái gói ra.

Thế nhưng khi nhìn thấy thứ trong gói, cô không khỏi chớp chớp mắt, đây là...

Lúc Phó Minh Viễn trở về từ nơi làm việc, liền đi hỏi thăm chỗ bảo vệ, anh vừa nhận được tin nhắn, biết thứ anh đặt đã giao tới.

Khi biết bảo vệ đã đưa cái gói cho Nguyễn Ngưng, sắc mặt anh lập tức thay đổi, anh vội vàng chạy về nhà.

Anh mở khóa vào cửa, đi đến phòng khách, liền nhìn thấy cô đứng bên cạnh bàn, trên bàn lại là một cái thùng giấy.

Thùng giấy nhỏ bé đã bị mở ra, cô duỗi tay lấy thứ bên trong ra xem.

Phó Minh Viễn nhìn cô, sống lưng cứng đờ, mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống.

“Anh Minh Viễn, anh về rồi.”

Nguyễn Ngưng nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn anh, cười toét miệng, ngọt ngào gọi.

Phó Minh Viễn mím môi, nhìn thứ nằm trong tay cô, ra vẻ bình tĩnh nói: “À, đây là...”

“Hả, anh không biết à?” Nguyễn Ngưng không khỏi kỳ quái, “Đây là chuyển phát nhanh bảo vệ đưa đến, trên này có ghi người nhận và số điện thoại của anh này, em còn tưởng là anh mua chứ.”

Cô nói xong liền cầm cái tai mèo lên, thử đeo lên đầu, sau đó cười tủm tỉm hỏi: “Đẹp không?”

Cô mặc một chiếc váy ngủ màu trắng hồng, tóc dài xõa trên vai, vốn đã đáng yêu đến không chịu nổi, giờ lại đeo tai mèo cùng màu lên đầu...

Phó Minh Viễn lần đầu tiên biết, mấy bình luận thường xuyên nói: “cảm giác thanh máu đã cạn”, “đáng yêu đến mát máu” là thế nào.

Thấy anh đứng hình tại chỗ, Nguyễn Ngưng lại đến gần anh, quan tâm hỏi: “Anh Minh Viễn, anh sao thế?”

Cô gái đeo tai mèo, hơi nghiêng đầu.

Đôi mắt hạnh như nước trong veo kia phản chiếu bóng dáng của anh, cánh môi phiếm màu hồng nhạt lúc đóng lúc mở, tỏa ra nét quyến rũ mê người.

“Bùm bùm ——”

Phó Minh Viễn cảm thấy trái tim đập liên hồi trong lồng ngực, anh duỗi tay kéo cà vạt xuống, mà áo khoác tây trang trên tay đã rơi xuống đất.

“Anh Minh Viễn?”

Nguyễn Ngưng chớp chớp mắt, liền thấy người đàn ông anh tuấn mặc sơ mi trắng, vốn dĩ tràn ngập hơi thở cấm dục kia lại đột ngột nhào về phía cô.

Cô vừa định nói chuyện, lại bị anh lấp kín miệng.

Anh ôm lấy cô, cứ lùi mãi, thẳng đến khi đẩy cô đến bàn cơm.

Nguyễn Ngưng có thể cảm giác được anh nhiệt tình mãnh liệt hơn ngày thường. Tuy không rõ vì cái gì nhưng cô vẫn ôm lấy cổ anh, chủ động đáp lại anh.

Chủ yếu là, Phó tiên sinh mặc sơ mi trắng thật sự quá quyến rũ á...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.