Mật Hôn

Chương 89: Đại thần A Viễn



“Oa, đây không phải là đạo diễn Bùi của <Đồng Dao>sao? Trước đây có hợp tác với Nhuyễn Nhuyễn.”

Làn sóng bình luận vừa nhìn thấy Bùi lão đã lập tức nhận ra ông.

“Đúng đúng đúng, tôi nhớ rõ, hình như Tết Âm Lịch có một bộ điện ảnh sẽ khởi chiếu, tên là thì phải? Nhạc phim là do Dụ Nhược Vũ trình bày.”

“Thời gian thật nhanh, Phó ảnh đế lén lút đến đây làm gì? Chẳng lẽ anh ấy cũng tham gia lồng tiếng?”

“Ha ha, tôi vẫn luôn không có hứng thú với sản phẩm trong nước, đột nhiên lúc này lại muốn xem, tôi có cảm giác đội hình này rất cường đại!”

“Thật mong chờ phim chiếu, đến lúc đó nhất định sẽ ra rạp cổ vũ!”

“Chờ mong +1”

“Chờ mong +10086”

“....”

Làn sóng bình luận vô cùng náo nhiệt, mà trong video, Nguyễn Ngưng đã đi vào phòng thu âm.

Cô bước vào, nhìn thấy Bùi lão, nhẹ nhàng nói với ông: "Xin chào Bùi đạo diễn.”

“A, Tiểu Ninh, cô tới rồi.”

Bùi lão quay đầu nhìn thấy cô cũng không bất ngờ, hiển nhiên tổ tiết mục đã nói qua.

Bùi lão cười nói với Nguyễn Ngưng: “Bên ngoài hình như tuyết rơi, có lạnh không?”

"Vâng, bên ngoài có tuyết nhưng vào trong này đã ấm hơn rồi.”

Hôm nay cô mặc một cái áo lông vũ trắng, đội mũ lông xù xù trên đầu, nói với giọng cực kỳ đáng yêu.

Bùi lão gật đầu, quay đầu phân phó trợ lý vào trong lấy nước ấm cho Nguyễn Ngưng và tổ tiết mục.

“Bùi lão thật tốt!”

“Bùi đạo diễn cười lên trông thật hiền từ, giống ông nội tôi.”

“Bùi lão thật giống như ông nội chăm sóc Nhuyễn Nhuyễn, bộ phim điện ảnh sắp tới tôi nhất định phải đi xem, dù sao tôi cũng thích xem anime!”

“Ông nội Bùi cố lên, tiến lên nào ~”

Làn sóng bình luận liên tục cổ vũ Bùi lão, mà chương trình vẫn còn đang tiếp tục phát.

Nguyễn Ngưng cẩn thận cầm cốc giấy.

Bên trong cốc giấy là nước ấm đang tỏa khói lượn lờ, khiến cho người khác cảm thấy thư thái.

Cô uống một ngụm nước nhỏ, liền cảm thấy thoải mái đến híp mắt, bộ dáng xinh đẹp đáng yêu kia lại khiến cho làn sóng bình luận gào thét thêm một trận.

Sau khi cả cơ thể đã ấm lại, cô liền liếc nhìn về phía Phó Minh Viễn đang trong phòng ghi âm.

Anh đang chăm chú nhìn màn hình, đôi mày nhíu chặt lại.

Cho dù không nghe được âm thanh nhưng nhìn biểu cảm trên mặt anh cũng có thể cảm nhận được tình cảm của nhân vật.

Đàn ông khi nghiêm túc làm việc sẽ có một loại mị lực không giống người thường.

Nguyễn Ngưng nhìn anh, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía Bùi lão hỏi: “Bùi đạo diễn, Phó ảnh đế đang lồng tiếng cho sao?”

“Đúng vậy.”

Bùi lão gật đầu: “Lồng tiếng cho nam chính, giọng của A Viễn rất thích hợp.”

A Viễn…

Nguyễn Ngưng mở to hai mắt nhìn, mặc dù nghe nhiều lão tiên sinh gọi anh như vậy nhưng cách gọi này phát ra từ miệng Bùi lão khiến cô cảm thấy hơi kỳ quái.

Mà khi chiếu đến đây thì làn sóng bình luận lại bùng nổ một lần nữa.

“A Viễn? Chẳng lẽ Phó ảnh đế chính là đại lão lồng tiếng A Viễn kia sao?”

“Đại lão lồng tiếng gì? Cầu phổ cập kiến thức!”

“Chính là đại thần A Viễn, anh ấy từng lồng tiếng vô số phim điện ảnh, kịch truyền hình, tuy rằng đã lùi khỏi giới vài năm nhưng trên mạng vẫn còn rất nhiều video được biên tập cắt ghép, tôi nhớ là anh ấy cũng có một tác phẩm tên là <Đồng dao> thì phải?”

“Không sai. <Đồng dao> chính là tác phẩm trước của Bùi lão!”

“Có ai còn nhớ trong, anh ấy và Ninh Như An cùng lồng tiếng không? Còn không phải là <Đồng dao> sao? Chẳng lẽ bọn họ đã quen biết từ sớm?”

“Không thể nào? Xem bộ dáng của Nhuyễn Nhuyễn là thật sự kinh ngạc.”

“Vốn dĩ vì trước đây phát sinh vấn đề, ta còn tưởng sau này sẽ không thể hợp tác cùng cậu ta nữa rồi.”

Bùi lão tiếp tục nói: “Nhưng mà sau đó thời gian phát hành phim của chúng ta bị hoãn lại, A Viễn lại lần nữa liên hệ với tôi. Sau nhiều lần điều chỉnh hôm nay mới có thể tiếp tục hợp tác.”

“Thì ra là vậy.” Nguyễn Ngưng gật đầu, không nghĩ tới trong đó còn có chuyện cũ như vậy.

Đôi mắt của cư dân mạng đều sáng như tuyết.

“Lẽ nào Viễn ca vì Nhuyễn Nhuyễn nên mới tranh thủ hợp tác lần này chăng?”

“Rất có khả năng!” 

“Oa, Viễn ca vì theo đuổi Nhuyễn Nhuyễn mà thật hao tâm tổn huyết, mẹ nó, thật ghen tị!”

Đương nhiên giả thuyết này cũng không được nhiều người tin tưởng.

“Có thể là trùng hợp thôi. Tôi thấy Nhuyễn Nhuyễn rất bất ngờ, cô ấy không biết Viễn ca cũng là người lồng tiếng.”

“Hiện tại không phải đã biết sao? Viễn ca đúng là tâm cơ.”

"Còn nữa, khi lồng tiếng nam chính và nữ chính sẽ tách ra? Diễn viên không cần gặp mặt nhau đâu?”

“Điều này cũng bình thường, dù sao lịch trình của mỗi người đều không giống nhau, chỉ cầ n sau đó hậu kỳ cắt ghép biên tập lại với nhau là được.”

Đúng lúc này, Phó Minh Viễn đã hoàn thành một đoạn lồng tiếng, ngước mắt nhìn lại đây.

Khi nhìn đến bóng hình xinh đẹp đứng cạnh Bùi lão, thần sắc lạnh lùng của anh rõ ràng nhu hòa hơn nhiều, ánh mắt tràn ngập dịu dàng, mềm mại.

Anh hướng Nguyễn Ngưng gật đầu, bên khóe môi gợi lên một nụ cười nhẹ.

Nguyễn Ngưng hít hít mũi, cũng đỏ mặt nhìn anh cười đáp lại.

Hậu kỳ lại lần nữa đem hình ảnh hai người cắt ghép lại cùng nhau.

Không cần thêm hiệu ứng đặc biệt nào, chỉ cần thêm chút ánh sáng nhu hòa, ánh mắt hai người vừa nhìn nhau thật giống như sản sinh ra một hiệu ứng hóa học, toàn màn hình không thể chịu nổi mà lộ ra không khí màu hường.

“A a a, biên tập cắt ghép quả là có tâm! Tại sao tôi phải ăn cẩu lương vào nửa đêm?”

“Càng ngày càng đẹp, tại sao Phó Minh Viễn có thể đẹp đến vậy? Hu hu, tôi muốn gả!”

“Yêu đi yêu đi, hai người vừa nhìn nhau đã khiến tôi cả người đều hưng phấn! Má ơi, ngọt quá ngọt ~ đẩy thuyền vợ chồng mềm mại cả đời!”

“Hai người kia quả thật có cảm giác đang yêu đương, Viễn ca vừa nhìn thấy Nhuyễn Nhuyễn lập tức sáng cả mắt.”

“Cho nên bọn họ thật sự đang quen nhau? Tôi có thể hợp pháp hóa CP này mà không sợ bị chửi đúng không?”

Trong video, sau khi Phó Minh Viễn gật đầu chào Nguyễn Ngưng thì nhìn về phía Bùi lão.

Bùi lão vui tươi hớn hở gật đầu, “À, đoạn này ổn, nghỉ ngơi một chút rồi tiếp tục sau.”

Phó Minh Viễn liền tháo tai nghe, đi ra từ phòng ghi âm.

“Đến đây khi nào?”

Anh đến gần Nguyễn Ngưng, đôi mắt sáng lên hỏi cô.

Nguyễn Ngưng rõ ràng có chút căng thẳng, mặt đỏ bừng mà nói, “Vừa đến, em…. em đến thăm ban.”

“Ừm, anh biết.”

Phó Minh Viễn nhìn cô, ánh mắt cứ như dính luôn vào người cô, không đặt người bên ngoài vào mắt.

Cô bị anh nhìn chằm chằm đến nóng cả người, cúi đầu nhìn thấy cốc nước trong tay liền hỏi anh, “Anh… anh có khát không?”

Phó Minh Viễn cũng nhìn cốc giấy trong tay cô, nước bên trong vẫn còn bay lên hơi ấm, anh nhẹ nhàng cười nói, “Có, chuẩn bị cho anh?”

Sau đó lấy cốc nước từ tay cô, uống một ngụm.

Nguyễn Ngưng muốn cản anh nhưng không kịp, chỉ có thể lúng túng nói, “Này… Cốc này khi nãy em đã uống qua….”

Nghe vậy Phó Minh Viễn cũng không để ý, còn cười nhẹ.

Con ngươi đen nhánh sâu thẳm như điểm thêm vài ngôi sao.

Anh kề mặt sát mặt cô, cơ hồ chạm cả vào chóp mũi cô, thấp giọng thì thầm: “Trách không được…. có chút ngọt.”

Cô xấu hổ đến đỏ bừng mặt, lông mi dài hơi rủ xuống, khẽ cắn môi không biết phải đáp lại thế nào.

Làn sóng bình luận đương nhiên lại cùng thét chói tai.

“A a a a a a, hôn đi! 

“Viễn ca tung đại chiêu! Mẹ tôi ơi, cái này cũng quá xấu hổ đi!”

“Này thì ai chịu được?”

"Mẹ nó, lão tặc Phó Minh Viễn kia, mau buông Nhuyễn Nhuyễn của chúng tôi ra! Chú cảnh sát, nơi này có người giở trò lưu manh, mau đến bắt anh ta đi!”

Trong video, Nguyễn Ngưng nghiêng đầu nhìn về phía Bùi lão, trong mắt đều là khẩn cầu giúp đỡ.

Nhưng mà Bùi lão lại vội vàng cúi đầu nói chuyện với người phối âm, một bộ tôi không thấy gì cả.

Nguyễn Ngưng cắn môi, ngước lên trừng mắt với Phó Minh Viễn một cái, đỏ mặt nhỏ giọng nói: “Em… em mang cho anh một ly khác.”

Sau đó mặc kệ anh vẫn còn đang cầm cốc giấy trong tay mà chạy trối chết.

Phó Minh Viễn nhìn bóng dáng cô chạy đi, lại cúi đầu nhìn cốc giấy trong tay, không nhịn được mà cong môi, vè mặt kia rõ ràng là vô cùng tự đắc.

Mà người quay phim cũng chuẩn xác ghi lại cảnh này, thậm chí còn thêm một cảnh đặc tả.

“Má ơi, cái này thật sự không có kịch bản sao?”

“Viễn ca thật sự không biết xấu hổ! Vẻ mặt này cực kỳ thiếu đánh!”

“Ha ha, Nhuyễn Nhuyễn thẹn thùng! Bùi lão thật hiểu ý nha, còn không để ý tới sự cầu cứu của Nhuyễn Nhuyễn.”

"Nhịn không được phát ra tiếng cẩu kêu, cặp này thật sự quá đẹp! Tiếp tục đi, cẩu lương đừng có ngừng!”

“Viễn ca tiến công, Nhuyễn Nhuyễn lập tức rơi vào tay giặc.”

Làn sóng bình luận cùng nhau hoan hô, mà trong video, Nguyễn Ngưng rót xong cốc nước khác đang quay lại.

Phó Minh Viễn rốt cuộc cũng thu liễm lại, nhận cốc nước từ tay Nguyễn Ngưng, đưa lên miệng uống mấy ngụm cho nhuận giọng.

Nguyễn Ngưng liền đứng một bên đỏ mặt, lâu lâu sẽ liếc mắt nhìn trộm anh một cái.

Bùi lão nói chuyện cùng người phối âm xong, ngẩng đầu nhìn bọn họ, lộ ra vẻ vui mừng.

“Chương trình hai người đang quay là chương trình thực tế sao?” Bùi lão tủm tỉm cười hỏi.

Nguyễn Ngưng gật gật đầu, ngượng ngùng nói, “Bùi đạo diễn, thật ngại, đã quấy rầy công việc của ngài rồi.”

“Không có việc gì, không có việc gì, tiết mục kia của hai người tôi có xem qua, khá tốt.”

Ông xua xua tay sau đó vỗ vai Phó Minh Viễn nói, “A Viễn là một đứa trẻ không tồi, tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi, Tiểu Ninh cô nên cân nhắc.”

Gương mặt trắng nõn của cô lại lần nữa đỏ hồng, cô nắm nắm ngón tay đứng bất động tại chỗ, không biết phải trả lời lại Bùi lão thế nào.

Mà Phó Minh Viễn chỉ nhẹ nhàng cười, tựa hồ tán đồng với ý kiến của Bùi lão.

Thấy Nguyễn Ngưng không nói lời nào, Bùi lão lại đổ thêm dầu vào lửa.

“Trước đây không phải cô đã hỏi tôi ai là người lồng tiếng <Đồng dao> với cô sao? Đây, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, chính là tiểu tử A Viễn này đấy!”

Bùi lão lại vỗ vỗ vai Phó Minh Viễn lần nữa: “Lồng tiếng cho nam chính của <Đồng dao> là cậu ấy, nhưng lúc đó hai người lại không thể gặp mặt. Lần này lại hợp tác, cùng quay chương trình thực tế, thật khó có được duyên phận này!”

Nguyễn Ngưng hơi sửng sốt: “Ngài nói, Minh Viễn… Phó tiên sinh, chính là người gọi A Viễn kia?”

“Cái này không phải rõ ràng sao?” Bùi lão vuốt râu.

Nguyễn Ngưng không khỏi nhìn về phía Phó Minh Viễn hỏi: “Phó ảnh đế, đây là sự thật sao?”

Phó Minh Viễn nhún vai, cũng không phủ nhận.

Dù sao anh cũng đã rút khỏi vị trí này vài năm, áo choàng có rớt cũng không sao. Huống chi lần này anh cũng muốn giúp Bùi lão tuyên truyền.

Nguyễn Ngưng ngơ ngẩn nhìn anh, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Tôi cảm thấy thông tin trong cuộc đối thoại này hơi nhiều….”

“A a a a, không ngờ Phó ảnh đế thật sự là đại thần A Viễn! Thế giới thật và tưởng tượng của tôi vậy mà là một?”

“Không đúng, trọng điểm của đoạn đối thoại này là ----- Nhuyễn Nhuyễn và Viễn ca đã biết nhau từ tác phẩm <Đồng dao> từ 4, 5 năm trước?”

“Chẳng lẽ Viễn ca giữ thân trong sạch nhiều năm như vậy là vì Nhuyễn Nhuyễn?”

“Ôi trời ạ, đây là tình yêu tuyệt mỹ thế nào chứ?”

“Biểu cảm kia của Nhuyễn Nhuyễn là đã động tâm phải không? Em gái nhỏ thích lồng tiếng sao lại không mê mẩn đại thần A Viễn chứ?”

Chương trình thực tế vẫn còn đang tiếp tục, vì để đền bù tiếc nuối lúc trước mà Bùi lão chọn ra một đoạn, để họ hai người vào phòng ghi âm cùng nhau lồng tiếng.

Từ sau khi biết Phó Minh Viễn chính là đại thần A Viễn, có thể thấy được Nguyễn Ngưng nhìn anh bằng ánh mắt khác, hai người cùng nhau bước về phòng ghi âm.

Đôi mắt cô sáng ngời, khi nhìn vào Phó Minh Viễn, trong ánh mắt không giấu nổi sự sùng bái.

Tối hôm đó, không hề nghi ngờ mà tên hai người họ lại lên vị trí hot search của Weibo và bị spam trong vòng bạn bè.

Càng ngày càng nhiều người biết, ảnh đế nổi tiếng Phó Minh Viễn thích thầm một cô gái suốt bốn năm. Bây giờ anh ấy thông qua chương trình thực tế mà nhiệt tình theo đuổi.

Vòng bạn bè và fans hâm mộ bị tin tức này bổ não, cũng tuyệt đối tin điều này.

Mà lúc này ở nước ngoài, cách xa chỗ thu hình tiết mục. Nguyễn Ngưng lén lút mở cửa khách sạn ra, nhìn thấy Phó tiên sinh đang chờ bên ngoài cô liền vội vàng duỗi tay nắm tay áo anh, kéo anh vào trong phòng.

“Có người nhìn thấy thì sao? “

Cô đóng cửa lại, khẩn trương hỏi.

Phó Minh Viễn mím môi, dang tay ôm cô từ phía sau, đầu tựa vào hõm cổ cô rầu rĩ nói: “Còn sợ bị người khác nhận ra sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.