Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 101



Chẳng trách mấy năm qua, Draco thành thục hơn không ít so với trong trí nhớ của cậu, Harry xạm mặt lại hồi tưởng, nhất thời cảm thấy mình lúc trước không hề có chút hoài nghi, thật sự đã quá ngu....

"Có điều.... Nếu anh đã nhớ lại tất cả, liên quan đến chuyện vì sao chúng ta lại trở về mười mấy năm trước, anh đã biết bao nhiêu rồi?" Harry thử thăm dò.

Draco sờ sờ tóc cậu, "Em muốn hỏi tôi có biết chuyện về Andrea không, phải không?"

".... Ừ." Harry hơi bất an nhìn hắn.

"Kỳ thật tôi chẳng có cảm giác gì với cô ta cả, trước kia căn bản chẳng quen biết gì, chỉ đến khi tôi bị đánh lén trong lúc đang hủy diệt Trường Sinh Linh Giá, đó mới là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ta. Lúc sống lại, tôi đã rất lo lắng, bởi vì khi tôi bị đánh lén đã phát giác ra, đã làm một lá chắn bảo vệ cho mình, nhưng cô ta.... Vẫn xuyên qua được, không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, thậm chí còn thừa sức đâm dao qua, này đã đủ để chứng minh cô ta rất mạnh. Vì lẽ đó, lúc trước, tôi vẫn luôn tìm kiếm tin tức về cô ta, kết quả đương nhiên là không thu hoạch được gì. Nhưng mà sau khi em ngủ say, tôi với Alvin đã trò chuyện với nhau không chỉ một lần, cũng đã biết cô ta không còn là nỗi uy hiếp gì nữa."

Draco mặt không biến sắc nói xong một đoạn dài, thấy đầu Harry càng ngày càng cúi thấp xuống, ngón tay vô ý thức siết góc chăn, trong mắt hắn không khỏi xẹt qua một nụ cười, "Tôi biết em rất lo lắng thái độ của tôi đối với Andrea, nhưng em phải nhớ kỹ, tôi là một Malfoy, ban đầu cô ta là người đã giết tôi, không sai, nhưng cô ta cũng đã cho chúng ta có cơ hội bắt đầu lại từ đầu, hơn nữa còn giúp em rất nhiều lần, như vậy coi như chúng tôi đã thanh toán xong nợ nần. Cô ta đối với tôi mà nói chẳng qua chỉ là một người xa lạ, nhưng với em thì lại không phải, vì thế, em định nghĩ thế nào đây, Harry?"

Em định nghĩ thế nào?

Harry vẫn cứ cúi đầu, cảm thấy mình cũng không rõ ràng, không cần nghi ngờ, cảm giác của cậu đối với cô là mâu thuẫn nhất.

"Em không biết nữa," Harry rầu rĩ, "Andrea đã từng làm chuyện khiến em không có cách nào tha thứ, nhưng em đã đáp ứng cô ấy, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cô, cô ấy ở trong lòng em, mãi mãi mang hình dạng như lúc chúng em mới bắt đầu gặp gỡ, cô ấy không phải là Thần Linh gì, chỉ là một cô gái bình thường."

"Đây là quyết định của em, tôi sẽ không đi can thiệp," Draco đại khái đã dùng thái độ ôn hòa nhất từ lúc hắn sinh ra tới nay để nói chuyện, Harry vừa mới tỉnh, sắc mặt còn tái nhợt, trong lòng cậu có vướng bận, điều này làm tâm tình của cậu không ổn định, "Em không cần cảm thấy có lỗi đối với tôi, Malfoy chỉ quan tâm đến lợi ích, mà hiện giờ lợi ích lớn nhất, tôi đã chiếm được rồi."

Draco cũng không phải là đang an ủi Harry, lời hắn nói là sự thật, dù sao Andrea cũng đã mất, đồng thời đã bỏ ra một cái giá tương ứng, đối với hắn mà nói, cô ta căn bản không còn là nỗi uy hiếp nữa, đương nhiên Draco sẽ không tiêu tốn sự chú ý của mình lên người cô.

Lý do này cũng thật phù hợp với tư tưởng về giá trị của Draco, Harry không khỏi bật cười, lúc Draco đưa tay tới, cậu hiếm thấy thuận theo ngã vào trong lồng ngực của hắn.

Hắn còn có thể ở bên Draco cực kỳ lâu, lần này, không có bất kỳ vật gì có thể tách họ ra nữa, Harry thầm nghĩ, trong đôi mắt xanh biếc như phỉ thúy lóe qua một tia sáng tối tăm.

....

Tuy đã ngủ say hai năm, nhưng Harry không cần mất vài ngày để thích ứng, cơ thể của cậu xác thực không có trở ngại là một mặt, mặt khác, tình hình bây giờ ác liệt hơn lúc trước khi cậu ngủ say nhiều lắm.

Sau hôm cậu tỉnh lại một ngày, Draco đã phổ cập sơ sơ tình hình cho cậu.

Tử Thần Thực Tử đã trở lại một cách mạnh mẽ, Dấu Hiệu Hắc Ám của Voldemort lại một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, Azkaban đã sớm phòng bị, chỉ có mình Bellatrix chạy ra ngoài được.

Trong hai năm qua, bè cánh của Voldemort đã khôi phục hơn phân nữa, thậm chí còn gia nhập không ít người mới, cũng không còn giới hạn trong phạm vi máu trong nữa, máu lai cũng được mời chào rất nhiều, trong lòng của tất cả mọi người đều hiểu rõ lý do.

Hành vi tập kích quy mô lớn cũng chưa xuất hiện, tuy bọn Tử Thần Thực Tử đã khơi mào vài lần tập kích nhỏ, nhưng nói là vì giết chóc, không bằng nói là muốn nhiễu loạn lòng dân cùng chế tạo khủng hoảng.

Trong hai năm này, bởi vì bên trên không làm gì, nên Bộ Pháp Thuật đã bị thay máu, Fudge vẫn xuống đài như kiếp trước, hiện giờ người giữ chức Bộ Trưởng là Bonnie Kent, người của Dumbledore. Còn mỗi bộ ngành phía dưới Bộ Pháp Thuật, nói nhà Malfoy không có đưa tay ra xếp người vào, đánh chết Harry cũng không tin.

"Cũng không quá nhiều người, ít nhất bên trong Thần Sáng sẽ không có," Draco bật ra tiếng cười khẽ, "Có cơ hội cực tốt như vậy, buông tha thì quá có lỗi với danh tiếng họ Malfoy."

Harry hừ hừ hai tiếng, múc một muỗng kem bỏ vào trong miệng, hàm hàm hồ hồ hỏi: "Vậy trong Hogwarts thì sao, có chuyện gì xảy ra không? Có giáo sư Dumbledore ở, hẳn mọi thứ vẫn tốt, phải không?"

"Tôi cũng không chắc lắm," Draco thu liễm vẻ mặt, ý cười trong đôi mắt bạc nhạt đi rất nhiều, "Astoria chết rồi."

Harry kích động đến mức suýt chút nữa đã cắn gãy cái muỗng ở trong miệng.

"Chết rồi?" Âm thanh của Harry trực tiếp bay lên tám độ, ấn tượng của cậu đối với cô gái kia chỉ mới dừng lại là một cô gái có tâm kế nhưng không gây nguy hại lớn gì, dù sao Astoria kiếp trước cũng chẳng gây cho cậu bất kỳ ấn tượng gì, chỉ mơ hồ nhớ rằng sau khi Draco kiên định từ chối làm thông gia với nhà cô, không bao lâu sau cô gái này đã đính hôn với người khác, hiện tại nghe tin này, cậu nhất thời có chút không thể tin nổi, "Nguyên nhân là gì, ai đã giết?"

"Cái cô Astoria này, hình như đã không còn là cô gái mà chúng ta từng quen thuộc kia, khi kiểm tra di vật của cô ta, chúng tôi phát hiện có vài món đồ ẩn chứa phép thuật hắc ám, còn có một ít trang sức dính bột cây Gore," Draco nhìn vẻ mặt của Harry liền biết cậu đã quên mất tác dụng của loại cỏ này rồi, vì thế, hắn nhắc nhở, "Mùi cây Gore rất nhạt, nhưng có thể lưu giữ được rất nhiều năm, mà tác dụng lớn nhất của nó là dụ dỗ người trong tộc Rồng chín sớm."

Nhất thời sắc mặt của Harry cũng chìm xuống, cậu nhớ ra, lúc Draco thức tỉnh huyết thống có từng nói, thời điểm chín của hắn hình như đến quá sớm, may mà không xảy ra chuyện lớn gì.

"Thông qua mấy món đồ tùy thân cùng một ít mẩu ký ức vụn vặn mà Sievert đã lấy được trước khi cô ta chết không quá một tiếng, chúng tôi phát hiện một chuyện rất thú vị," tuy trong miệng Draco nói "thú vị", nhưng sắc mặt lại hoàn toàn không như vậy, con ngươi âm trầm đến mức có thể nhỏ ra nước, "Còn nhớ Tử Xà muốn giết em năm ấy không, người liên thủ với nó chính là Astoria, dựa vào cơ hội tiếp cận tôi để tôi sớm thức tỉnh huyết thống, khiến em lạc đàn, sau đó, Tử Xà liền ra sân." Draco nói xong, nhếch miệng lên cười lạnh, nhìn qua nếu không phải con Tử Xà kia đã chết không còn sót lại chút cặn, rất có thể nó sẽ còn phải bị cắt một lớp da nữa.

Nhưng Harry lại cảm thấy kỳ quái, "Làm sao bọn chúng lại biết huyết thống của anh là gì?"

"Bọn chúng cũng không rõ ràng, nhưng Tử Xà trời sinh đã có cảm ứng với huyết thống của tộc Rồng, có thể nhận ra được tôi là người tộc Rồng cũng không kỳ quái, chỉ là nó cũng không biết huyết mạch của tôi không chỉ đơn giản thuộc tộc Rồng như vậy."

"Cái kia, rốt cuộc Astoria là do ai giết? Tử Xà chắc không có khả năng sống lại giết người diệt khẩu đi." Harry nghi ngờ nói.

"Là Lynn Brook." Khi Draco nói ra cái tên này, không hề bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt "chuyện này thì liên quan gì đến tên đó!" của Harry, tâm tình thấy dễ chịu hơn một chút, "Gã là người của Voldemort, hoặc, phải nói là người của Harmoris mới đúng."

Rốt cuộc trong hai năm tôi ngủ đã xảy ra chuyện gì a.... Harry luôn cảm thấy khóe miệng mình co giật liên tục.

"Tuy rằng Astoria hợp tác với Tử Xà, nhưng căn cứ vào tình huống lúc đó, bên cạnh Tử Xà chỉ là một Trường Sinh Linh Giá, hẳn không có quan hệ gì với Harmoris. Cái tên Brook kia giết Astoria, là vì cô ta có xung đột lợi ích gì với gã sao?" Harry suy tư.

"Cái tên Brook kia vốn là kẻ điên, tư tưởng căn bản không thể dùng cách người thường để suy nghĩ được," Draco khinh bỉ, chỉ mới nghĩ đến cái tên kia là hắn lại cảm thấy dạ dày không thoải mái, "Hắn hẳn được Harmoris bày mưu đặt kế, thông qua pháp trận máu tanh của phép thuật hắc ám để dò xét pháp trận phòng thủ của Hogwarts ở chỗ nào, loại pháp trận máu tanh đó cần tổng cộng bảy người, người đảm nhiệm mắt trận chắc chắn phải chết, sau đó, Brook chọn trúng Astoria."

"Dù cho Brook có là người điên như anh nói, nhưng gã chọn Astoria thì hẳn phải có duyên cớ gì đó chứ." Harry nhướn mày, nhưng còn chưa kịp nói tiếp thì đã bị Draco cắt đứt.

"Hai người đó chỉ do ân oán cá nhân mà thôi, chớ có nghĩ nhiều quá," Draco hời hợt lướt qua, lấy cái hộp kem trong tay Harry đi, không nhìn vẻ mặt kháng nghị của cậu, "Thời gian không còn sớm nữa, nên đi ngủ thôi. Trừng tôi cũng vô dụng, em không thể ăn kem nữa."

Hẹp hòi, Harry âm thầm dựng thẳng ngón giữa ở trong lòng, bất đắc dĩ chậm rãi chui vào chăn, vẫn chưa từ bỏ ý định, đưa ra vấn đề cuối cùng, "Pháp trận bảo vệ Hogwarts là cái gì?"

"Là do bốn người sáng lập, cùng với Merlin và Vua Arthur lập ra để bảo vệ Hogwarts, em sẽ không thật sự cho rằng cái tòa lâu đài này có thể không nhờ đến bất kỳ ngoại lực gì mà vẫn có thể tự thân hoạt động cả ngàn năm đi," Draco dưới ánh mắt tha thiết mong chờ của Harry, ném hộp kem vào trong thùng rác, rồi cầm lấy khăn lau tay, cũng không thèm nhìn gương mặt u oán của Harry, tiếp tục giải thích, "Cũng bởi vậy, nếu cái pháp trận máu tanh kia mà thành công, hệ thống bảo vệ Hogwarts cũng sẽ bị khởi động, Harmoris chỉ cần vào được lâu đài là có thể phát hiện được năm cái pháp trận của Hogwarts ở chỗ nào. Một khi chúng thật sự đều bị gã nắm giữ, phòng tuyến của Hogwarts.... Sẽ gặp nguy hiểm."

"Vậy các anh có ngăn cản được không?" Harry căng thẳng.

"Đã ngăn cản, nhưng không được toàn bộ, có một pháp trận khẳng định đã bị lộ," tuy rằng mặt Draco vẫn không có cảm xúc, nhưng Harry nghe được trong giọng của hắn ẩn ẩn sự phẫn nộ, "Tên Brook kia cũng không phải không có chút bản lĩnh gì, máu của Astoria đã không chảy không."

"Cái kia.... Cái tên Brook đó đâu rồi?" Harry hỏi.

Draco liếc mắt nhìn cậu, đôi mắt bạc dưới ánh sáng phụ trợ, lạnh như băng, "Làm sao tôi có thể để cho gã còn sống được."

Tác giả có lời muốn nói: Lập tức cho hai nhân vật phụ knock-out, trong lòng rất sảng khoái ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.