Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 44



Lễ Giáng Sinh qua chưa được mấy ngày thì đã đến lúc phải trở lại trường. Draco cũng mang theo con ma thú nhỏ kia, đồng thời nói cho Harry biết tên của nó là sữa bò, lúc Pansy tới làm khách đã đặt.

"Tôi đã muốn sửa, nhưng nó có vẻ như đã nhận định cái tên này." Draco trào phúng ngoắc ngoắc khóe miệng.

Mà trong kỳ nghỉ ngắn ngủi này, Blaise và Draco lại lớn cao thêm một chút, còn Daphne đã nhuộm tóc mình thành màu nâu nhạt.

Nhưng những điều này vẫn chưa thể trở thành đề tài trọng điểm, bởi vì Pansy đã ném một quả bom nặng cân.... Trong kỳ nghỉ này, cô đã hẹn hò với một người con trai quý tộc.

"Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, rất có thể anh ấy sẽ là chồng chưa cưới của tớ." Pansy bình tĩnh tuyên bố, xong xuôi, cô nàng chậm rãi lật một trang trong "Tạp Chí Nữ Phù Thủy".

Harry cảm thấy cho dù Chúa Tể Hắc Ám có đứng trước mặt cậu khiêu vũ thì cũng chưa chắc khiến cậu khiếp sợ hơn giờ khắc này. Cũng không phải cậu không biết truyền thống bên trong quý tộc Slytherin, nhưng hiện giờ Pansy mới tới năm thứ hai!

"Thu hồi lại cằm của cậu đi, Harry. Chuyện này không có gì cả, ngoại hình của Baader vẫn không tệ." Pansy lườm cậu một cái.

Được rồi, là do tôi lo nghĩ nhiều. Harry nhún nhún vai.

Kỳ thực Draco cũng kinh ngạc, có điều hắn hàm súc hơn so với Harry, chỉ bình tĩnh hỏi: "Baader? Gia tộc Watson kia?"

"Ừm."

"Công tác bảo mật làm rất tốt, nhưng mà nếu như là anh ta, thì vẫn tính là có thể." Draco nói.

Harry nhìn Draco một chút, thật lòng muốn chen vào hỏi Pansy một câu, không phải kiếp trước cậu mê luyến Draco hơn cả mạng sống của mình sao, sao có thể vừa quay đầu một cái đã không chút trăn trở đi hẹn hò với người khác, Draco còn trưng bộ mặt lý giải nữa chứ!

Thế giới quan của tôi đều đã bị sụp đổ, Harry lầm bầm ở trong lòng, đồng thời cố nhớ xem trước khi cậu sống lại, Pansy đã lập gia đình hay chưa.

"Các cậu đã hẹn hò mấy lần rồi?" Daphne cảm thấy hứng thú hỏi.

"Hai lần, trong đó có một lần là ở tiệc rượu nhà anh ấy." Bản thân Pansy đúng là không quá hứng thú với chuyện này, con mắt như dính vào trong tạp chí.

"Chờ đã, anh chàng Watson kia là Slytherin hả?" Harry hỏi.

"Ravenclaw, năm thứ sáu."

Harry cảm thấy cằm của cậu lại muốn rớt ra thêm lần nữa, đương nhiên hơn kém nhau bốn tuổi cũng không có gì lớn, nhưng anh chàng tên Baader năm thứ sáu kia không cảm thấy mình có lỗi khi đối mặt với Pansy à....

....

Mà liên quan đến chuyện Draco đã gặp mặt Astoria trong kỳ nghỉ lễ Noel này, Harry biết được từ chỗ Daphne, cô nàng này đối với chuyện đó chỉ cho một đánh giá, là hừ lạnh vài tiếng.

Lần này, Harry biểu hiện bình tĩnh hơn nhiều, trong lòng thầm nói ngay cả chuyện họ sẽ đính hôn vào năm thứ sáu của Draco tôi còn biết, sao có thể kinh ngạc cái này được chứ.

Có điều....

"Daphne, cậu thích Draco à?" Harry hỏi.

"Đương nhiên không," lông mày của Daphne sắp bay đến tóc của cô, "Là cái gì khiến cậu có suy nghĩ kỳ diệu như thế?"

"Không có gì, chẳng qua chỉ cảm thấy hình như nữ sinh quanh người cậu ấy không có một người nào may mắn thoát khỏi, cho nên muốn hỏi cậu một chút thôi." Harry nhún nhún vai, sau đó ở trong lòng, mắng chửi mình là đần độn.

Daphne nhìn cậu, vẻ mặt trở nên nhu hòa thêm mấy phần, hỏi: "Vậy còn cậu, nếu Astoria trở thành vợ chưa cưới của Draco, cậu sẽ nghĩ như thế nào?"

"Tớ còn có thể nghĩ như thế nào nữa," Harry có chút khó hiểu, "Đây là lựa chọn của Draco, đương nhiên tớ sẽ tôn trọng." Đồng thời theo như tôi được biết, cuối cùng cậu ta đúng là đã lựa chọn cô ấy.

Daphne không tiếp tục đề tài này nữa, nhưng vẫn bí mật nhếch khóe môi, dùng dư quang liếc về phía Hoàng tử Slytherin đã không có cách nào chuyên tâm được từ lúc nãy. Hắn đã thua hai ván cờ phù thủy rồi.

....

Tuy rằng đã nhận định rằng Draco mà yêu đương thì cậu hẳn là có thể chống đỡ được, nhưng Harry vẫn sinh ra một cỗ khó chịu vi diệu, cảm thấy Draco quá chói mắt, cả người đều không có tinh thần gì.

Draco cũng không chú ý tới những điều này, gần đây hắn cũng mất tập trung hiếm thấy, cũng không cùng vào cùng ra với Harry nhiều như trước đây, lúc trở về ký túc xá cũng thường thường nhốt mình trong phòng ngủ.

Qua một cái lễ Giáng Sinh, hầu như mỗi người đều có mấy cọc tâm sự, ngay cả Snape cũng trở nên ác liệt hơn trước. Không nói đến chuyện một tiết Độc Dược thôi mà Gryffindor đã bị trừ bốn mươi điểm, ngay cả Slytherin cũng bị hứng chịu không ít nọc độc.

Thế giới này bị làm sao vậy, Voldemort sớm xâm chiếm sao. Harry hung hăng xoay đũa phép ba vòng, phát hiện nó cũng không biến thành màu tím nhạt như trên sách đã nói, tâm tình không khỏi càng thêm bực bội.

....

Nơi này cứ tỏa ra bầu không khí kỳ quái như vậy, cuối cùng cũng đã đến tháng Hai. Cũng không có chuyện gì cực kỳ đặc biệt phát sinh, nếu bắt Harry phải ghi ra, thì đáng giá phải nhấc lên vài nét bút nhất phòng chừa là trận thi đấu Quidditch. Cậu và Draco, mỗi người được tham gia một lần, đều thắng, Gryffindor nhìn qua đã sắp tuyệt vọng.

Thành thật mà nói, nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ của nhóm Gryffindor, Harry kiếp trước làm cầu thủ của bọn họ cũng không vui vẻ hơn gì, ở phòng sinh hoạt chung Slytherin không được bao lâu thì trở về ký túc xá nghiên cứu nghi thức tịnh hóa – vật này cũng là vật cậu chuẩn bị dùng để đối phó Trường Sinh Linh Giá.

....

Ngày mười bốn tháng hai.

Lúc rời giường, Harry cũng không có ý thức được ngày hôm nay thì có tí tẹo gì không giống với thường ngày, mãi đến khi cậu vào Đại Sảnh....

Tôi nhất định còn chưa tỉnh ngủ, không biết giờ chạy về ký túc xá có còn kịp hay không. Harry thống khổ rên lên.

Đại Sảnh đã hoàn toàn thay đổi dáng dấp, trên tường bốn phía đều treo một đống hoa lớn màu hồng phấn, khiến người xem choáng luôn, đủ loại giấy đủ loại hoa văn không ngừng từ trên trần nhà đáp xuống, ở chỗ nào đó hình như còn có tiếng nhạc mơ hồ truyền đến.

Cậu nhận mệnh đi tới bàn dài Nhà Slytherin, hôm nay Draco cũng không chờ cậu (tháng này không phải là lần đầu tiên, Harry cảm thấy mình đã trở nên quen thuộc với chuyện này), hiện giờ hắn đang dùng vẻ mặt đủ loại nhìn chằm chằm vào cái bánh mì nướng ở trước mặt, phảng phất như có thâm cừu đại hận gì đó với nó vậy.

"Thẩm mỹ kém cỏi đến mức khiến người ta không dám khen tặng." Daphne lạnh lùng nói.

Harry cũng lấy cho mình vài lát bánh mì, tiếp lời: "Cậu nên quen thuộc chuyện này đi, căn cứ vào cá tính của Lockhart, lúc này mới chỉ là bắt đầu mà thôi."

Như để xác minh Harry không nói láo, Lockhart đứng lên từ chỗ ngồi dành cho giáo sư, hôm nay gã mặc một cái áo choàng màu hồng phấn buồn cười, đầy nhiệt tình giới thiệu sứ giả tình yêu của gã cho tất cả mọi người, những chú lùn sắc mặt âm trầm kia, đeo trên mình đôi cánh nhỏ màu vàng, ôm lấy hạc cầm đi vào.

Lockhart vui sướng tuyên bố nhóm chú lùn này sẽ là những người đưa thiệp Valentine, còn đề cử mọi người tìm tới Snape hỏi thăm cách chế Tình Dược.

Trên bàn nhà Slytherin xuất hiện một giây yên tĩnh, vẻ mặt của mọi người đều khó coi giống như bị đổ độc dược vào mặt vậy.

"Tôi thật hy vọng chính gã đến thử một chút, nhìn xem gã còn có thể sống sót đi ra khỏi hầm hay không." Draco nhẹ giọng nói, nhìn Lockhart như nhìn một cái xác chết.

....

Sau đó, ngày hôm nay quả thực là một cơn ác mộng, những chú lùn không ngừng xông vào lớp học đưa thiệp Valentine. Harry và Draco có thể nói là bị thiệp ngập đến tai, trừ Goyle và Crabbe, những người còn lại đều có thiệp gửi chất thành một đống núi nhỏ. Trong đó, Draco và Blaise là có nhiều nhất.

Harry cũng muốn cười nhạo bọn họ, nhưng chính cậu cũng đang có một đống lớn ở trước mặt, theo số lượng thì đúng là không ít hơn so với bọn họ, ngoài ra còn có thêm mấy miếng chocolate nữa.

Vì lẽ đó, sau đó các giáo sư đều đã có kinh nghiệm, mãnh liệt yêu cầu bọn họ ngồi ở cạnh cửa, thuận tiện cho mấy chú lùn kia tìm tới bọn họ.

"Thực sự là một trải nghiệm hiếm thấy trong đời." Blaise là nam sinh duy nhất còn có thể cười được trong số bọn họ, anh còn không ngần ngại chút nào lấy việc ra để trêu đùa.

Mặc dù Dapne và Pansy làm nữ sinh cũng khá là căm tức chuyện này, nhưng so với Harry còn phản ứng tốt lắm, bởi vì chuyện này có một mặt đã chứng minh mị lực của các cô.

"Tin tưởng tớ, những cô gái chưa có lấy một tấm thiệp nào vào hôm nay tuyệt đối sẽ không ngủ ngon được." Daphne tràn ngập cảm giác ưu việt nói.

"Thậm chí tớ còn hoài nghi rằng tớ lựa chọn Baader có phải là đã thích hợp nhất chưa, nếu tớ còn có nhiều sự lựa chọn như thế này." Pansy lười biếng phụ họa, ngón tay mơn trớn mái tóc đen đã dài hơn một chút của cô.

Harry tỏ vẻ cậu không thể nào hiểu nổi, đồng thời cảm thấy sợ hãi khi Draco nói cho cậu biết trước, trong đống thiệp của cậu có ít nhất một phần ba là đến từ nam sinh.

"Đây chính là một trò khôi hài." Harry tổng kết nói.

Kỳ thực nếu chỉ có như vậy thì chuyện cũng chẳng tạo thành ảnh hưởng nhiều như thế, chỉ cần sang ngày thứ hai là mọi việc đều trở lại bình thường, chẳng có ai sẽ nhọc lòng lấy nó ra làm một kỷ niệm đời người. Nhưng đến trưa hôm nay, khi họ tới Đại Sảnh, bọn Harry chiếm được một tin càng khiến người ta khiếp sợ hơn, phi thường đáng giá để ghi lại trong "Hogwarts, một đoạn thiên niên sử".

Có người tặng thiệp cho Snape, còn kèm theo một bó hoa hồng màu lam cực lớn, ngay từ khi Snape học năm nhất đã được tặng.

Harry không nhịn được hít vào một hơi, dao trong tay cũng "Leng keng" rớt xuống.

Nhưng hiển nhiên trước mắt không có một ai có tâm tình đi chỉ trích cậu, ngay cả Draco cũng không vậy, bàn dài nhất thời yên tĩnh đến phi thường, tất cả mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía bàn giáo sư.

Chủ nhiệm đại nhân của bọn họ vẫn ngồi ở đó như thường ngày, cái này cũng không khiến người ta thấy ngoài ý muốn, bởi vì Snape chưa bao giờ có thói quen trốn tránh. Nhưng sắc mặt của ông có thể nói làm âm trầm đến mức như mây đen sắp mưa, cấp bậc khủng bố đến mức Harry ý thức được thái độ của Snape với cậu ở kiếp trước quả thật còn ôn hòa chán. Kinh khủng đến nổi giáo sư McGonagall ngồi cạnh ông cũng có chút không dám nuốt đồ ăn xuống.

Mà đáng sợ hơn chính là, toàn bộ Đại Sảnh đều đang bàn luận chuyện này. Harry chính tai nghe thấy một nhóm học sinh nữ Nhà Ravenclaw ngồi cách họ không xa đang thảo luận chuyện đó.

"Tớ cảm thấy Lockhart không sống nổi tới ngày mai." Blaise lẩm bẩm.

"So với cái này, tớ càng hiếu kỳ về dũng sĩ tặng hoa kia là ai hơn," Daphne nhìn qua còn cực kỳ hoảng hốt, "Những đóa hoa hồng đó không hề rẻ a, một đóa có giá 100 galleon đó."

"Đó là chuyện của năm trước, năm này bởi vì diện tích trồng bị thu hẹp lại, nó đã biến thành 150 galleon/đóa." Draco cải chính.

Mọi người dừng lại một giây, sau đó không hẹn mà cùng rên lên một tiếng, dù nghe vào đã có khắc chế, nhưng đúng thực là tiếng kêu rên.

"Thật ra hôm nay chúng ta không có tiết Độc Dược, đúng không?" Harry giãy dụa trước khi chết.

"Đừng mơ mộng nữa, có những hai tiết đó." Draco không chút do dự mà đâm thủng câu lừa mình dối người của cậu.

++++++++

Có lúc Harry thật bội phục năng lực thích ứng của các cô gái. Tuy buổi trưa Daphne và Pansy vẫn còn khiếp sợ, nhưng đến buổi chiều thì đã tiêu hóa xong chuyện này, còn thảo luận xem ai sẽ là người theo đuổi thần bí kia. Cho dù Snape đã khủng bố hai tiết Độc Dược kia đến mức có mấy Gryffindor sợ đến phát khóc, nhưng nó vẫn không thể tiêu tan nhiệt tình của hai cô.

Harry còn chưa hòa hoãn lại được, đến buổi chiều, sắc mặt của Snape giống như là muốn ăn thịt người, khiến cậu tới bây giờ còn cảm thấy dạ dày phát lạnh.

"Cậu đoán xem, nếu giáo sư Snape biết đó là ai, thì ông ấy sẽ làm gì người đó?" Harry nghiêng đầu qua, hỏi Draco ở bên cạnh.

"Ngoại trừ giết chết thì tôi không nghĩ ra đáp án thứ hai." Draco khẳng định nói.

Nhưng bọn họ thực đều đã đoán sai.

Người theo đuổi thần bí kia không chỉ không chết, mà còn hoàn hảo không chút tổn hại, xuất hiện ở bên trong hầm Slytherin.

....

"Anh lại tới để làm gì!" Độc dược trong tay Snape lại bị hỏng lần nữa, ông tiện tay quơ đũa phép về phía người đàn ông không mời mà tới kia.

"Thích hoa anh tặng không?" Người đàn ông không để ý chút nào, phảng phất đũa phép trước mặt là một món đồ chơi đáng yêu, anh còn gan to bằng trời đi tới, dùng tay ôm lấy eo của giáo sư Độc Dược.

Snape hoàn toàn cứng ngắc người lại, đũa phép trên tay như trò cười, cuối cùng bị người đàn ông phía sau chậm rãi đè xuống. Mà tên khốn không biết xấu hổ này còn nhẹ nhàng cắn dái tai của ông nữa.

Snape vừa muốn mở miệng phun nọc thì, cơ thể lại đột nhiên nhẹ đi, đến khi lấy lại tinh thần thì đã bị đặt ở trên giường.

Một ngón tay thon dài đè lên môi giáo sư, lúc ông ngẩng đầu lên, vừa vặn đối mặt với đôi mắt thâm thúy của người kia.

"Không cần nói câu gì chọc anh tức giận, được không, Sievert." Người kia khẽ cười, sau đó cúi người xuống, hôn vụn vặt vào thái dương giáo sư Độc Dược, một đường xuống phía dưới, nhẹ nhàng cắn cắn đôi môi hơi tái nhợt của ông.

Tay Snape giật giật, nhưng cuối cùng vẫn buông ra, tự giận mình nhắm chặt mắt lại.

Tác giả có lời muốn nói: Tác giả ngu xuẩn rốt cuộc cũng lăn trở lại.... Nhìn thấy người yêu của giáo sư, mọi người có vui vẻ không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.