Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 73



Giờ khắc này Alvin có chút hoảng hốt, nhìn Harry ở trước mặt, chẳng biết vì sao, anh lại nghĩ tới Andrea.

Andrea trước khi chết.

Anh vẫn nhớ mang máng hôm đó là một ngày mưa lớn, Andrea mặc một bộ váy liền màu trắng, mái tóc dài màu bạc búi ở sau gáy đã trở nên hơi rối, có vài sợi rơi ra ngoài.

Trên người cô, tất cả đều là máu, hòa tan với nước mưa, màu máu đẹp đến chói mắt, nở rộ trên cái váy màu trắng cùng làn da của cô.

Z ở ngay cạnh cô, người đã ngất đi, nhưng vẫn dùng một loại tư thế bảo vệ, ôm lấy cô.

"Alvin...." Mặc dù Andrea đã mất hết sức mạnh, nhưng thần trí của cô vẫn rất tỉnh táo, ngón tay nhỏ bé gian nan leo lên cánh tay của anh, "Em, em đã phong ấn Harmoris, Carl, anh ấy, anh ấy...." Nói tới đây, cổ họng của Andrea như bị người ta bóp lại, gian nan đau đớn thở dốc, nước mắt che đi đôi mắt màu lam sáng rực rỡ như ngôi sao kia.

"Anh biết rồi," Alvin biết rõ đã không còn cách nào xoay chuyển tình thế nữa, anh biết rõ đứa bé mà anh yêu thương như em gái của mình sắp chết rồi, cô là một vị Thần, nhưng lại sắp chết như một con người thấp kém, mà anh lại không thể ra sức thay đổi tất cả chuyện này được, cho dù anh gần như điên cuồng muốn chữa trị vết thương trên người cô, nhưng vẫn vô dụng, tính mạng của cô vẫn như nước chảy mất đi, "Anh biết hết.... Em không có làm gì sai. Nhưng em rõ ràng đã có lựa chọn khác, con người kia, cậu ta.... Quan trọng đến như vậy sao?"

Như nhớ ra chuyện gì đó rất vui vẻ, ánh mắt Andrea sáng lên một giây, khóe miệng dính đầy máu tươi cũng hiện lên một nụ cười dịu dàng.

"Người đó đúng là rất quan trọng, em...em thật sự rất yêu người đó, như Alvin yêu loài người kia vậy," Andrea kỳ tích khôi phục lại chút khí lực, khóe mắt và đuôi lông mày cũng hiện lên vẻ hạnh phúc, như đang chìm đắm trong niềm vui sướng cực độ, "Em đã từng cho rằng, chỉ cần ở chung một chỗ với người đó, em sẽ được hạnh phúc, vì thế, em đã rất ghen tị, ghen tị cái người mà người đó thích. Nhưng.... Sau này, sau này em mới phát hiện ra, so với bản thân mình, em càng hy vọng thấy người đó được hạnh phúc."

"Chỉ khi nào được sống bên cạnh người cậu ấy thích, người đó mới được hạnh phúc...." Trong nháy mắt, ánh sáng trong mắt của Andrea trở nên ảm đạm, cô lập tức dùng sức nắm chặt tay Alvin, "Đừng lãng phí sức nữa."

"Alvin, hãy nghe em nói.... Anh hãy đi tìm cái người trong lòng của anh đi. Anh kiêu ngạo với quật cường như vậy, em chết, cũng chỉ còn có mình Vân Miểu, như vậy anh sẽ rất cô đơn. Vì thế, hãy đi tìm người kia đi.... Anh yêu người kia như vậy, ở cùng với người đó sẽ rất vui vẻ, so với cuộc sống cô quạnh nhiều năm trước kia của chúng ta, cuộc sống với người kia mới là hạnh phúc."

"Em có người trong lòng, vì lẽ đó, em biết rõ, người trong lòng cũng yêu mình.... Là một chuyện cực kỳ...may mắn."

Nói tới đây, giọng nói của Andrea đã trở nên rất yếu ớt, yếu ớt đến mức gần như là đang thì thầm. Nhưng đôi mắt cô vẫn cố chấp mở thật lớn, nhìn chằm chằm vào Alvin, phảng phất như đang chờ anh gật đầu.

Trừ cái ngày sinh ra, Alvin chưa từng khóc, anh đã từng thấy loài người khi đối mặt với tuyệt cảnh, khi bi thương tuyệt vọng mà rơi nước mắt, cũng từng nghe thấy nhưng con vật kêu rên khi gần chết, nhưng anh chưa từng cảm thấy cái loại cảm xúc nghẹt thở kia có quan hệ gì với mình.

Nhưng mà bây giờ, anh lại rõ ràng cảm nhận được có một chất lỏng ấm áp lướt qua gương mặt lạnh lẽo của anh, cuối cùng nhỏ xuống trên trán Andrea.

Anh gật đầu, kiên định mà chậm rãi, khóe miệng còn nở một nụ cười ôn nhu khó gặp, "Anh biết, anh biết rồi. Anh sẽ đi tìm em ấy, anh sẽ giúp em chăm sóc cái tên khốn em thích cùng với Z, sẽ thỉnh thoảng đi thăm Carl, vì thế, đừng lo lắng nữa, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp."

....

Cho tới bây giờ, Alvin vẫn cảm thấy lạnh lẽo đến thấu xương khi nhớ tới Andrea đã tiêu tan như thế nào ở trước mắt anh, cái người vẫn bồi cạnh anh từ lúc anh sinh ra, lấy cách chết bi ai như vậy, hóa thành một vết bụi bẩn trong trời đất.

Mà bây giờ, cái người mà cô dùng cả mạng để bảo vệ đang đứng trước mặt anh, lấy vẻ mặt bi phẫn mà tuyệt vọng chất vấn anh. Hiện tại cậu vẫn không vui, cho dù cậu ta đã ở cùng một chỗ với người yêu. Andrea đã cho cậu ta một cơ hội duy nhất, cho cậu ta sức mạnh lớn hơn, nhưng âm thác dương sai, cậu ấy vẫn bị cuốn vào nhiều chuyện thị phi hơn cả kiếp trước.

Alvin ở trước mặt Harry khôi phục lại dáng dấp thực sự của anh, một người đàn ông anh tuấn cao to trầm ổn, giữa hai lông mày có vẻ nhàn nhạt mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại kiên nghị hơn bất kỳ ai.

"Kỳ thực, có lúc biết chân tướng cũng không phải là một chuyện hạnh phúc gì, thế nhưng, nếu cậu đã chấp nhất như vậy, tôi sẽ nói cho cậu biết những chuyện tôi biết," giọng nói của Alvin trầm ổn như chính con người anh, cặp mắt xanh thẫm nhìn thẳng vào mắt Harry, phảng phất như có thể hiểu rõ tất cả, "Đây là một chuyện rất dài, có một số phần có thể sẽ khiến cậu hối hận vì nghe được, nhưng nếu cậu đã quyết định, thì đừng cắt ngang lời tôi nói."

Trong lúc nói chuyện, Alvin đã biến ra hai cái ghế, ở giữa là một cái bàn tròn bằng pha lê, thậm chí trên bàn còn bày ra đầy đủ một bộ trà cụ.

Alvin lấy ấm trà rót ra nước trà nhài màu tím nhạt, nói với Harry: "Thử chút đi, đây là một loại trà mà Andrea rất thích."

Có thể là do đối mặt với hình thái thiếu niên của Alvin trong thời gian tương đối dài, cũng đã quen thuộc thái độ có vài phần hờ hững của anh, bây giờ nhìn thấy hình tượng người đàn ông trưởng thành của Alvin, khí thế quanh người cũng không giống lắm, khiến Harry không khỏi có chút sốt sắng.

Nhưng cậu vẫn không chút do dự ngồi xuống cạnh bàn, cũng không thúc giục, bưng chén trà nhài kia, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, một mùi vị trong veo trượt xuống theo đầu lưỡi, làm tâm tình nóng nảy của cậu trở nên an tĩnh đi không ít.

"Tôi cũng không thiếu kiên nhẫn," Harry rút lại vẻ mặt kích động quá độ khi nãy, giống như trước, bình tĩnh tự tin ngồi trên bàn đàm phán, khẽ vuốt cằm nhìn về phía Alvin, "Đương nhiên, nếu anh cho tôi một đáp án, tôi sẽ cân nhắc đến chuyện hợp tác với anh. Tuy rằng.... Tôi vẫn chưa hiểu rõ mình có giá trị lớn lao gì."

Hồ ly, Alvin nói thầm một tiếng ở trong lòng, nhưng cũng không tỏ vẻ gì ở trên mặt, bắt đầu kể chuyện.

"Đầu tiên là chuyện liên quan đến ký ức bị phong ấn của cậu, có lẽ chính cậu cũng đã có suy đoán, là Andrea phong ấn."

Harry mạnh mẽ nhảy một cái ở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn không có chút gợn sóng.

"Tôi không thể nói cho cậu biết lý do, bởi vì em ấy có lý do của riêng mình. Nhưng liên quan đến chuyện vì sao cậu sống lại, tôi có thể nói thẳng, chuyện này cũng là do Andrea gây nên. Em ấy đã dùng chính thần lực của mình để đánh đổi, thay đổi thời gian, đưa thời gian của toàn bộ thế giới đảo ngược về mười năm trước đây. Khi đó cậu vừa mới tiến vào Hogwarts, mà Malfoy vẫn còn là một quý tộc nhỏ tự đại cái gì cũng không biết, hai người vẫn bình an, vẫn còn kịp gặp gỡ nhau lần nữa, vẫn còn kịp.... Có một tương lai tốt đẹp."

"Vì lẽ đó, chắc cậu cũng đoán ra được là ai đã ném cậu vào Slytherin, để cậu bồi dưỡng tình cảm với tên quỷ nhỏ Malfoy kia, không phải là ý thức thế giới quỷ quái gì, mà Andrea đã làm," Alvin nhếch miệng lên, tạo thành một vệt cười lạnh trào phúng, "Mà chính em ấy, đã dùng chính mình để đánh đổi."

Tay cầm chén trà của Harry đột nhiên căng thẳng, sắc mặt trở nên trắng bệch. Cậu đã sớm biết về cái chết của Andrea, nhưng khi Alvin lấy phương thức như vậy ám chỉ cho cậu biết, cái chết của cô có liên quan đến cậu, dù thế nào cậu cũng không có cách nào bình tĩnh tiếp nhận được.

Alvin đảo mắt liếc qua Harry một chút, không hề dừng lại, tiếp tục, bình thản cứng nhắc như đang đọc văn bản báo cáo. Nhưng đôi mắt của anh, cặp mắt màu lam đậm kia, phảng phất như đang mưa rền gió dữ.

"Tôi biết cậu rất muốn hỏi nguyên do, tại sao Andrea phải liều lĩnh ném cậu về mười năm trước như vậy. Nhưng mà, chẳng lẽ cậu thật sự không đoán được nguyên nhân trong đó sao," Alvin kéo dài giọng điệu, thậm chí hơi tàn nhẫn nhìn sắc mặt càng lúc càng tái nhợt của Harry, "Đương nhiên là vì.... Cậu chết, một cái chết không có cách nào cứu vãn, vì thế mới khiến em ấy dùng cách khốc liệt đó, rõ ràng đã không còn một nửa thần cách, nhưng vẫn cố chấp đưa nửa kia cho cậu, hủy đi toàn bộ thần lực, cuối cùng ngoại trừ chết không còn có phép thuật nào khác."

....

"Choang."

Bên trong yên tĩnh đột ngột vang lên tiếng vỡ vụn của chén sứ.

Harry sững sờ nhìn tay của mình, lại nhìn mảnh vỡ trên mặt đất, vẻ mặt mờ mịt, cặp mắt xanh biếc sau gọng kính kia mang theo sương mù, có vẻ đặc biệt yếu đuối.

Cậu như không hiểu lời Alvin nói.

Ngoại trừ chết, không còn có phép thuật nào khác.

Thì ra cậu căn bản không có quan hệ với cái chết của Andrea, mà cậu vốn là mồi đốt lửa.

....

Tại sao lại yêu cậu đến như thế?

Harry cảm thấy trong đầu chỉ còn vang lên câu hỏi này, một lần lại một lần, không ngừng không nghỉ.

Cô ấy rõ ràng là một vị Thần cao cao tại thượng, nhưng lại vì một con người bình thường, nhỏ yếu hơn cô rất nhiều mà chết. Cho dù trên thế giới này không có cậu thì cũng sẽ chẳng có chỗ gì khác, mặt trời vẫn sẽ theo thường lệ mọc lên, mặt trăng vẫn sẽ hạ xuống khi bình minh lên, mỗi một ngày vẫn sẽ trôi qua như thế, cuộc sống của cô cũng sẽ không có bất kỳ thay đổi gì.

Sao cô có thể ngốc như vậy, sinh mệnh của cô dài như thế, một ngày nào đó cũng sẽ quên được cậu thôi, tại sao lại cố chấp không muốn chờ đến ngày đó đây. Như một đứa nhỏ đơn thuần cố chấp, đem người bình thích thành toàn bộ thế giới của cô, hận không thể lấy hết mọi thức tốt đẹp cho cậu. Không cần đáp lại, cũng không có lý do vĩ đại gì, chỉ hy vọng cậu được hạnh phúc.

"Cô ấy thật ngu ngốc, đúng không?" Harry giống như khóc mà cũng như cười, nghẹn ngào hỏi, như là đang hỏi Alvin, nhưng mắt lại không nhìn anh.

Nếu coi trọng cậu như vậy, tại sao lại muốn cậu quên hết mọi thứ đây. Nếu như cậu không chấp nhất với trí nhớ của mình như vậy, cậu có thể sẽ mãi mãi không có cơ hội biết cô đã vì cậu mà làm những gì.

"Thật sự rất ngu ngốc." Harry thấp giọng cười nhạo, khóe miệng gỡ xuống độ cong khó coi, chất lỏng mặn chát theo cằm nhỏ xuống.

....

Alvin bình tĩnh nhìn dáng vẻ đột nhiên bị đả kích nhưng vẫn chịu đựng của Harry.

Đương nhiên, anh đã sớm dự đoán trước, trên thực tế, nếu Harry thật sự nhớ hết mọi thứ, chỉ sợ tình huống sẽ còn tệ hơn cả trước mắt, vì thế, anh vẫn luôn tránh, như Andrea hy vọng lúc đầu, tốt nhất cậu cái gì cũng không biết, chìm đắm trong trí nhớ giả tạo, cho rằng cậu bắt đầu lại từ đầu chẳng qua chỉ là một cái tình cờ, cố gắng nắm giữ tương lai mới là chuyện quan trọng.

Nhưng sự chấp nhất của Harry lại khiến anh không thể không nghĩ lại. Anh là Thần linh, có thói quen làm chúa tể, vì thế sẽ cảm thấy họ giấu chuyện đi là vì muốn tốt cho Harry. Nhưng điều này thật sự công bằng sao, hỏi cũng không hỏi rút đi một đoạn ký ức của cậu, bổ sung thành một đoạn ký ức ôn hòa nhưng kỳ thực giả tạo, không hề chú ý xem người trong cuộc có nguyện ý hay không.

Có thể là do cậu đã quen sinh sống trong môi trường khốc liệt, cho dù lãng quên chuyện cậu xác thực đã trải qua, không có nghĩa là chúng chưa từng phát sinh.

Loài người chính là một loài phức tạp như vậy, Alvin nhìn chén trà đã lạnh trong tay, nhớ tới một đôi mắt khác, đen kịt như đêm tối, quật cường như vậy, đến chết cũng không chịu cúi đầu, nhìn như dữ tợn nhưng kỳ thực lại rất dịu dàng.

Nhưng chính anh cũng đã bị con người khó có thể dự đoán như thế hấp dẫn, Andrea cũng giống vậy. Cô đã làm lựa chọn, đương nhiên sẽ phải trả giá vì sự lựa chọn của cô, đây mới là công bằng.

Anh vì chuyện này mà cảm thấy bi thương, nhưng lại không thể làm trái ý cô.

Đây là sự tôn trọng giữa Thần linh với nhau.

....

"Andrea.... Đương nhiên là có lý do riêng của em ấy. Em ấy vốn có thể hoàn toàn phong ấn trí nhớ của cậu, nhưng cuối cùng vẫn để lại một lỗ hổng, để cho em có thể từ từ nhớ lại."

"Có thể lúc cậu nhớ lại sẽ bi thương hơn, tuyệt vọng hơn cả hiện tại. Nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, cậu phải nhớ kỹ một điều.... Andrea thật tâm yêu cậu, đến chết vẫn còn yêu."

"Mặc kệ chuyện em ấy lựa chọn cách làm kia, đích thực là có sai lầm, nhưng hy vọng cậu luôn nhớ rằng, em ấy chưa từng có ý nghĩ làm cậu bị tổn thương."

Alvin nói câu này rất trịnh trọng, vẻ mặt nghiêm túc như vào cái ngày mưa khi Andrea mất đi kia, giữa hai hàng lông mày, tất cả đều là bi thương, phảng phất như tuyết rơi trăm năm, vắng lặng đến như vậy.

Đại não Harry vẫn còn trong trạng thái hơi hỗn độn, nhưng cậu vẫn hiểu ý của anh. Vì thế, cậu không chút do dự nghiêm túc gật đầu.

Không ai có thể hiểu hơn so với chính tôi, rằng cô ấy yêu tôi biết bao nhiêu.

Bởi vì trong tim của tôi, còn có một giọt nước mắt của cô ấy.

Tác giả có lời muốn nói: Kỳ thực Andrea đúng là một nhân vật khiến tôi khá xoắn xuýt, về lòng riêng thì rất đồng tình với cô, nhưng với một số hành động của cô, tôi có cảm xúc khá là phức tạp.

(Editor: Truyện càng ngày càng nặng nề a! Nhưng thực sự rất hay, rất cảm động.)

">"P

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.