Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 86



Qua gần nửa tháng sau, Harry mới tới Phòng Cần Thiết lần thứ hai.

Khi cánh cửa lớn chậm rãi hiện lên ở trên tường, cậu không tự chủ được nghĩ, có khi nào Draco đã không còn chờ ở nơi này nữa hay không. Sau khi cậu thất hẹn lâu như vậy, cậu chủ Malfoy này liệu có mất hứng với trò chơi nông cạn kia, quyết định bứt ra rời đi.

Cậu không tự chủ được thấy hơi hoang mang, thậm chí còn có một loại kích động muốn chạy trối chết.

Nhưng trước khi cậu chạy đi, cánh cửa đã được kéo ra, không một tiếng động.

Bên trong, tất cả vẫn y như cái ngày cậu hốt hoảng rời đi, lò sưởi còn đang đốt cháy, trên đất bày ra tấm thảm lông dê dày nặng, trên khay trà khéo léo là bánh trái tinh xảo cùng ấm trà ấm áp....

Còn có cái người ngồi tùy ý trên ghế salon kia.... Hắn vẫn như cũ, đuôi lông mày bên khóe mắt đều lộ ra vẻ lười biếng, nhưng ánh mắt lại sắc bén, trên đầu gối bày ra một cuốn sách màu đen bìa cứng đã được mở một nửa, khi nhìn thấy cậu đến, hắn hơi nhếch miệng, thái độ tự nhiên, thật giống như Harry chưa từng rời đi.

Harry trố mắt đứng ở cửa một lúc, cũng không có trực tiếp đi vào, cũng chẳng nói cái gì, có chút mê mang nhìn chằm chằm vào Draco.

Draco thu hết dáng dấp của Harry vào mắt, đáy mắt xẹt qua một nụ cười, hắn buông quyển sách trên tay xuống, đi tới bên người Harry.

Harry còn chưa lấy lại tinh thần, người đã rơi vào trong một lồng ngực rắn chắc ấm áp, cậu chỉ cần hơi ngẩng đầu lên một chút là đầu môi có thể sượt đến cái cằm thon gầy của Draco.

"Tôi còn tưởng rằng em sẽ không trở lại nữa," Draco ghé vào tai cậu, thấp giọng nói, hơi nóng thở ra phun lên trên vành tai mẫn cảm của cậu, khiến cậu không tự chủ đỏ mặt, "Tôi đã dọa em sao."

Harry không biết nên trả lời hắn như thế nào, là "Phải" hay là "Không phải".

Draco cũng không đợi câu trả lời của cậu, hắn thoáng buông lỏng người trong ngực của mình ra, lui về sau một ít, cặp mắt màu bạc đẹp đẽ như ngôi sao kia cực kỳ thật lòng đối diện với Harry.

Harry đột nhiên cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp.

"Harry Potter," Draco gọi tên đầy đủ của cậu, có lẽ là do ánh đèn mà đôi mắt luôn lạnh lùng của hắn càng có vẻ đặc biệt thâm tình, "Tôi nghĩ giữa chúng ta có một vấn đề cần phải giải quyết, tuy rằng tôi vốn định kiên trì thêm một quãng thời gian nữa mới hỏi lại em – ít nhất cũng phải qua mấy tiếng nữa, miễn lại dọa em chạy. Nhưng hiện thực với lý tưởng luôn có một khoảng cách nhất định, tôi phát hiện mình không đợi được thêm nữa, ngay cả một giây cũng không được. Vì lẽ đó.... Em đồng ý phải thành thực trả lời tôi, có được không?"

"Cái gì?" Harry cảm thấy cổ họng mình hơi khô, nghi ngờ hỏi.

Draco liếc mắt, nhìn thật sâu vào cậu.

"Em có đồng ý trở thành bạn đời của tôi không?"

+++++++

Như mỗi một thiếu niên lớn lên trong sự cô đơn, Harry thỉnh thoảng sẽ tưởng tượng tương lai cậu sẽ có một gia đình như thế nào.

Trong tưởng tượng của cậu, cậu sẽ gặp phải một cô gái dịu dàng tốt bụng, tính cách rộng rãi, cô không nhất định phải quá đẹp, nhưng khi cười rộ lên, đôi mắt phải thật lấp lánh, tinh thần thật phấn chấn.

Cậu sẽ yêu cô ấy, dưới sự chứng kiến của những người bạn mà cưới cô, thề hẹn sẽ yêu cô cả một đời, cho dù sinh lão bệnh tử, cũng sẽ không bao giờ rời đi, không bao giờ bỏ mặc cô.

Bọn họ sẽ tạo thành một gia đình ấm áp, sẽ có mấy đứa bé nghịch ngợm đáng yêu. Khi cậu trở thành một người cha, cậu sẽ làm bạn với chúng đến khi chúng lớn lên, dạy bọn chúng chơi Quidditch, nghe chúng oán giận đủ loại buồn phiền nho nhỏ trong cuộc sống.

Cậu có thể sẽ từ từ biến thành một người trung niên bình thường, trong cuộc sống đã không còn đủ loại truyền thuyết, mọi người cũng sẽ không còn khắc ghi hay ca tụng cậu. Nhưng cậu sẽ có được người nhà, có được tình yêu, cậu sẽ rất hạnh phúc.

Đây chính là toàn bộ mơ ước của Harry, bình thường cực điểm, nhưng nó là ước mơ mà cậu vẫn luôn tha thiết.

....

Ít nhất là trước khi cậu yêu phải Draco.

....

Từ sau khi cậu mơ hồ ý thức được loại tình cảm vi diệu của mình đối với Draco, cậu liền tinh tường nhìn thấy người vợ phù hợp với mơ ước của cậu, cùng với cuộc sống bình thường mà cậu từng vô cùng chờ mong, càng ngày cách càng xa.

Cậu không còn cách nào yêu một cô gái được nữa, cho dù cô ấy có ấm áp, có thích hợp trở thành một người vợ, người mẹ.

Trái tim của người vô cùng nhỏ, chỉ có thể chứa được một người mà thôi.

Cậu đã đem vị trí này cho cái tên Malfoy làm kẻ thù bốn năm với cậu, cho dù hắn có kiêu ngạo, có tự phụ, có lạnh lùng, còn thường làm cho người ta phải tức giận, thì cậu vẫn không có cách nào xóa được hình ảnh của hắn ra khỏi đáy lòng.

+++++++

"Cho tôi một câu trả lời được không, Harry," Draco nhẹ nhàng hôn lên khóe môi cậu, "Cho dù là muốn tuyên án tử hình tôi cũng được...."

Harry tinh tường cảm thấy tường thành không mấy kiên cố ở trong lòng mình đang nhanh chóng sụp xuống, mà nguyên nhân chính là cái tên Malfoy trước mắt này.

"Được." Cậu khẽ cười nói.

Một giây sau, cậu đã bị Draco mạnh mẽ hôn lên. Không giống nụ hôn ôn nhu triền miên sau lễ Giáng Sinh kia, nụ hôn này vừa thô bạo lại mang tính xâm lược nặng, như một hành khách đi trong sa mạc tìm được vật báu mà mình đã mất từ lâu, mừng rỡ chen lẫn cuồng nhiệt.

"Tôi yêu em, Harry." Môi của Draco tiến đến bên tai cậu, nhẹ giọng nói.

Hai hàng lông mi như lông vũ của Harry nhẹ nhàng chấn động một chút.

"Em cũng thế."

....

Thời gian cùng với Draco không thể nghi ngờ là phi thường vui vẻ, mặc dù chưa có làm chuyện gì không nên làm, mặc dù hai người chỉ dựa vào ghế salon rộng lớn ấm áp trong Phòng Cần Thiết, một người đọc sách, một người vội vàng làm bài tập, cũng sẽ cảm thấy ấm áp hơn bất kỳ điều gì.

Thậm chí Harry không thể không liều mạng khắc chế bản thân khi đối mặt với Ron và Hermione, để phòng ngừa hai người kia nhận ra được gần đây cậu có chỗ không được đúng.

Ron là anh em của cậu, nhưng thường sơ ý bất cẩn, đương nhiên sẽ không phát hiện ra được cái gì.

Nhưng Hermione thì không giống, cô gái này có tâm tư cẩn thận hơn bất kỳ ai, có lúc khi Harry không tự chủ được nhìn về phía bàn dài Nhà Slytherin, để tìm đầu bạch kim kia, kết quả vừa quay đầu lại, cậu liền phát hiện Hermione đang suy tư nhìn cậu.

Tuy cô không hề nói gì, nhưng trong cặp mắt màu nâu của cô tràn ngập lo lắng.

Thành thật mà nói, Harry rất vui vì Hermione không tìm cậu xác định một số chuyện nào đó, cậu tạm thời vẫn chưa nghĩ ra cách ngả bài.

Nhưng mà cậu đã nói chuyện này cho Andrea nghe, sau một tuần ở chung với Draco.

....

"Tôi biết chuyện này rất thần kỳ, cũng rất.... Khó mà tin nổi," Harry lúng túng sờ sờ mũi, nhưng bên mép là vì nghĩ đến người kia mà lộ ra một cái mỉm cười, "Rõ ràng nửa năm trước, tôi còn oán giận anh ấy với cô. Đương nhiên, hiện giờ tôi vẫn cảm thấy anh ấy là một tên khốn nạn máu lạnh ngạo mạn như trước."

"Nhưng anh lại một mực yêu cái tên khốn nạn đó, không phải sao?" Andrea nhẹ giọng hỏi.

"Ừ, đúng là thế thật," Harry ngồi xuống trên tảng đá, ngón tay vô ý thức gõ gõ vào mặt đá, "Cuộc đời luôn khó dự đoán được. Andrea này, cô có người mình thích chưa?" Harry quay đầu lại, cười hỏi.

"Chưa có."

"Cô làm sao thế, Andrea?" Trong thanh âm của Harry toát ra nỗi sợ hãi.

Hiện giờ Andrea trắng xám như một linh hồn, suy yếu như thể lập tức sẽ ngã xuống đất.

"Tôi không sao, chỉ có chút không thoải mái, nghỉ ngơi một lúc là tốt rồi," Andrea không giống như lúc trước, quấn quít lấy Harry, đòi cậu kể truyện cổ tích, trên thực tế, vẻ mặt trấn định lạnh nhạt của cô như vậy, càng khiến Harry cảm thấy xa lạ hơn, "Anh về trước đi, tôi phải đi nghỉ."

"Cô không sao chứ, tôi có cái gì có thể giúp được cô không?" Harry đỡ lấy cô, ánh mắt lo lắng.

Có, đừng ở cùng với tên Malfoy kia nữa.

"Không có chuyện gì đâu, chỉ là một cái bất ngờ mà thôi. Tôi muốn đi nghỉ, mau trở về đi, ngày mai lại tới thăm tôi, có được không?" Andrea miễn cưỡng mỉm cười, một giây sau, không hề thương lượng với Harry, dịch chuyển cậu ra khỏi lãnh địa của cô.

Một khi rời khỏi phạm vi lãnh địa của cô, Harry sẽ không thấy cô được nữa. Nhưng cô thì lại có thể nhìn thấy cậu.

Cô thấy cậu bé mắt biếc ôn nhu tốt bụng kia đang lo lắng đứng ở bên ngoài, phí công cố nhìn vào bên trong. Lo lắng trên mặt cậu rất rõ ràng, cô biết, ở trong lòng cậu, cô cũng có một vị trí.

Nhưng những sự quan tâm, bảo vệ, thương tiếc này của cậu, chỉ mang ý dành cho bạn bè.

Tuy vì hoàn cảnh trưởng thành của cô, mà có một số thời điểm, cô sẽ như một đứa trẻ, nhưng khi đối mặt với tình cảm, mỗi một cô gái, cho dù là thần hay là con người, đều sẽ không học cũng biết, cũng sẽ trở nên mẫn cảm tỉ mỉ.

Cô rõ ràng có thể cảm nhận được, Harry không yêu cô.

Cậu có thế vì cô mà đánh đổi mạng sống, có thể làm ra đủ loại bảo vệ mà bản thân có thể làm cho bạn bè, nhưng một mực không thể cho cô tình yêu.

Đáng thương cỡ nào a.

....

Andrea đã sớm quên mất mình đã thích Harry từ lúc nào, hình như chỉ trong chớp mắt là ý thức được.

Cô bắt đầu tham luyến nhìn gương mặt tuấn tú của thiếu niên kia, sẽ vì nụ cười của cậu mà nhảy nhót cả ngày, mỗi ngày đều sẽ tiêu tốn rất nhiều thời gian để trang điểm cho mình, như một cô gái nhân loại đang đợi người yêu, mong đợi cậu đột nhiên đến....

Cô mang theo tình cảm vừa ngọt ngào vừa chua xót như vậy mà làm bạn rất nhiều đêm với thiếu niên mắt lục kia, không ngừng tự thôi miên bản thân rằng, họ sẽ vĩnh viễn ở bên nhau, cho dù không phải lấy thân phận người yêu.

Thậm chí cô còn cho rằng, dựa vào sự bình tĩnh được tôi luyện trong năm tháng dài đằng đẵng của cô, cô có thể giả bộ bình tĩnh nhìn Harry nắm tay người khác, lập một gia đình hạnh phúc. Mà việc cô cần làm, chỉ là chờ đợi, chờ đợi thiếu niên mà cô từng yêu tha thiết này già đi theo thời gian, tử vong, rồi sẽ dùng chính dòng thời gian dài dòng kia mà lãng quên cậu.

Đừng có quên rằng, tính mạng của cô rất dài, còn của cậu thì lại vô cùng ngắn.

Nhưng bây giờ, khi cái ngày mà cô cứ tưởng mình sẽ bình tĩnh kia thật sự đến, khi Harry thật sự yêu phải người khác, cô mới phát hiện mình đã sai rồi.

Cô còn yêu thích cái người mang tên Harry Potter kia hơn cả trong tưởng tượng của mình, vừa nghĩ tới chuyện cậu sẽ thuộc về người khác, trái tim của cô như rơi vào hầm băng.

1SqY

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.