Mất Khống Chế - Lâm Song Thính Phong Quá

Chương 94



Rất nhiều năm về sau, trận chiến giữa Hội Phượng Hoàng và Tử Thần Thực Tử cuối cùng cũng được ghi vào sử sách, với cái tên là "Cuộc Chiến Ánh Sáng".

".... Bầu trời phảng phất đã biến thành màu đen, khắp nơi đều là những cây cột đã gãy vỡ muốn sụp xuống, những con thú khôi giáp bằng đá hoa lệ ngày xưa giờ cũng đã ngã ở trong hành lang, đèn treo rơi xuống đất thành những mảnh vỡ, đâu đâu cũng có máu tươi, từng tầng từng tầng lan khắp thềm đá, như thể cả đời có lau cũng lau không sạch....

.... Đại Sảnh chứa đầy thương binh cùng những người đã ra đi vĩnh viễn, có một số người vẫn chỉ là học sinh của Hogwarts, họ chỉ mới đến thành niên, nhưng đã phải cầm đũa phép trong tay lên nghênh đón quân địch...."

".... Ngày đó đã được Giới Pháp Thuật khắc ghi, mây đen bao phủ mấy chục năm cuối cùng cũng đã tản đi, Cái Người Mà Ai Cũng Không Dám Gọi Tên cuối cùng cũng đã trở thành khách qua đường trong dòng lịch sử, y chết dưới tay Chúa Cứu Thế Harry Potter, dã tâm cùng sự điên cuồng của y cũng đã bị nát tan triệt để vào ngày đó, được chôn vùi ở dưới nơi y từng trưởng thành."

"Sau khi chiến tranh kết thúc, Harry Potter luôn di chuyển khắp mọi nơi trên thế giới, cũng không còn trở về quê nhà nữa."

- -trích từ "Cuộc Chiến Ánh Sáng: Kết Thúc Bóng Tối".

++++++++

Harry trước sau như một vẫn nhớ tới cuộc chiến cuối cùng kia, lúc đó đã là hoàng hôn, trần nhà Đại Sảnh hiện ra một mảnh hoa văn mỹ lệ, cậu đứng đối lập với Voldemort ở trong Đại Sảnh, trong tay là cặp đũa phép anh em kỳ diệu kia, xung quanh là một vòng người vây quanh, có Hội Phượng Hoàng cùng Thánh Đồ, cũng có bọn Tử Thần Thực Tử.

Cậu bình tĩnh đứng ở nơi đó, không chút sợ hãi, cậu đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh ngày này, từng vì mỗi một chi tiết nhỏ có thể phát sinh mà lo lắng, nhưng khi giây phút này thật sự đến, trái tim của cậu lại thấy yên ổn chưa từng có từ trước tới nay.

Đương nhiên cậu sợ chết, cậu còn muốn sống cùng Draco đến khi đầu bạc, rất muốn đi cùng với hắn đến thật nhiều nơi, tính mạng của hắn còn rất lâu mới đi tới phần cuối. Nhưng bây giờ đã không còn đường lui nữa rồi, phía sau cậu là cả Giới Pháp Thuật cùng người cậu yêu, cậu phải vì bảo vệ họ mà đấu tranh đến chết mới thôi, đấu tranh cho đến khi trôi hết giọt máu cuối cùng.

Đỉnh đũa phép của cậu và Voldemort đồng thời phát ra một tia sáng mạnh cùng một lúc, của Voldemort là màu xanh lục, mang theo hơi thở tử vong gào thét mà đến, còn trên đũa phép của cậu là màu trắng bạc nhu hòa, chiếu thẳng vào tim Voldemort.

Thời gian như bị nhấn phải nút tạm dừng, Harry rõ ràng nhìn thấy tia sáng màu xanh sẫm kia đâm vào cơ thể của cậu, rất đau, cậu không khỏi quỳ xuống, đầu gối nặng nề nện trên sàn nhà cứng rắn, máu từ vết thương trên bụng tuôn ra, ướt đẫm cái áo chùng phù thủy màu đen của cậu.

Nhưng cậu không có chết, bị trúng Avada Kedavra, nhưng vẫn chưa chết. Bởi vì cậu là Raito yêu, thần linh đã ưu ái cho cậu có sức sống mãnh liệt hơn phù thủy.

Cậu nghe thấy tiếng kinh ngạc thốt lên ở chung quanh, ngờ ngợ phân biệt ra có người phát ra tiếng sắc nhọn như một con chim sắp chết, cậu còn chưa suy nghĩ rõ ràng, cơ thể đã hành động trước đại não, cậu giơ đũa phép lên, nhắm ngay vào người phụ nữ tóc rối bù vọt về phía cậu kia.... Mấy chục nhũ băng nháy mắt phát ra, đâm vào máu thịt ấm áp, đâm thủng bộ xương cứng rắn, biến ả thành một bức tượng điêu khắc buồn cười.

Cậu từ từ đứng lên, cũng không thèm nhìn cái người phụ nữ mù quáng cuồng nhiệt kia, mà lại đi tới bên người Voldemort, từ trên cao nhìn xuống gương mặt rắn màu trắng xanh của y, rút đũa phép ra từ trong tay y, kết thúc y.

Voldemort đã tốn hết một đời, điên cuồng muốn chạy trốn khỏi cái chết, trên con đường này, y đã đi xa hơn bất kỳ ai, dưới chân đầy rẫy xương cốt và máu tươi.

Nhưng cuối cùng y vẫn không thành công, vẫn chết một cách thấp kém, nhìn dáng vẻ buồn cười hiện giờ của y, người còng cái lưng xuống, không có gì khác với nhóm Muggle mà y muốn hủy diệt. Chung quy y chẳng qua chỉ là một người phàm bình thường.

Harry đứng thẳng lên, không chút để ý bẻ gãy cây đũa phép bằng gỗ thủy tùng thành hai đoạn rồi vứt sang một bên, bình tĩnh tuyên bố với mọi người: "Hắn đã chết."

Đoàn người yên tĩnh một giây, sau đó bùng nổ ra tiếng hoan hô làm cho cả Đại Sảnh đều phải sôi trào, mọi người ôm lấy nhau, vui cười rơi lệ, an ủi lẫn nhau, mặc kệ có quen biết hay không, bọn họ đã chờ ngày này đã quá lâu, mây đen bao phủ Giới Phù Thủy cuối cùng cũng đã tản ra....

Sau khi Voldemort chết chưa được vài giây, nhóm Tử Thần Thực Tử bắt đầu chạy trốn, nhưng hiển nhiên đội quân Thần Sáng cũng không phải là đồ trang trí, phần lớn bị bắt ngay hiện trường, mấy tên lọt lưới cũng đã bị người truy đuổi.

Toàn bộ Đại Sảnh trở nên chật chội, những người hi sinh trong chiến tranh đều được tạm thời thu xếp ở đây, người nhà và bạn bè của họ đều vây quanh bọn họ, người may mắn còn sống sót thì một lần nữa tìm đến bàn học viện của mình, ngồi lung tung cùng một chỗ, mỗi người đều rất mệt mỏi, nhưng đôi mắt đều mang ý cười, bên trong chứa đựng ánh sáng của tương lai....

Nhưng trong bầu không khí như vậy, khi mọi người muốn tìm vị anh hùng của bọn họ - Harry Potter, thì lại phát hiện cậu đã biến mất từ lâu rồi....

....

Harry đang đứng ở trên lầu mười tám của Hogwarts, trước cửa Phòng Cần Thiết, bức tranh vẽ quỷ khổng lồ múa ballet buồn cười kia vẫn treo ở nơi đó như bình thường.

Lúc đang quyết đấu với Voldemort, Harry đã nhận ra có chỗ không đúng, bởi vì lúc cậu lướt qua đám người, cậu không nhìn thấy Draco. Cậu biết Draco vừa mới bị phái đi giải quyết cái Trường Sinh Linh Giá cuối cùng, nhưng lấy thực lực của Draco, hắn sớm nên trở lại rồi mới phải.

Tình huống khi đó không cho phép cậu suy nghĩ nhiều, đối diện cậu là Voldemort, không có chuyện vặt gì quan trọng hơn chuyện phải giết y. Ngay lúc cậu đạt được thắng lợi, khi cậu bẻ cây đũa phép gỗ thủy tùng kia, trong lòng cậu đột nhiên truyền đên một trận đau đớn sắc bén, phảng phất như có người tàn nhẫn đóng đinh vào lồng ngực của cậu.

Cậu với Draco từng định ra khế ước bạn đời, trung thành với nhau, tuyệt không phản bội. Bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng lại thành lập liên hệ kỳ diệu như cặp song sinh, phảng phất như họ là nửa người của nhau.

Cho nên khi đau đớn truyền đến ngực, cậu là người đầu tiên nhận biết được – Draco đã xảy ra chuyện.

Cậu giả bộ bình tĩnh tuyên bố Voldemort tử vong, rồi nhân lúc mọi người hoan hô mà chạy ra khỏi Đại Sảnh, cậu mờ mịt đi tìm, hy vọng bên trong tòa lâu đài trống trải này sẽ thấy cái người tóc bạch kim sáng lóa ở góc nào đó.

Cuối cùng, cậu đi tới tầng mười tám, trước cửa Phòng Cần Thiết.

Cậu nhìn thấy Draco, hoàng tử Slytherin của cậu, ngã trên mặt đất, ngay trước bức tranh sơn dầu buồn cười kia, trên người là bộ đồng phục học sinh màu đen thẳng tắp, cổ áo lộ ra làn da trắng như tuyết ở bên trong.

Hắn vẫn anh tuấn mê người như trước, mái tóc bạch kim mềm mài buông xuống bên tai, khuôn mặt đẹp trai, góc cạnh sắc bén.

Nhưng đôi mắt màu bạc mỹ lệ của hắn sẽ không bao giờ mở ra nữa, sắc mặt của hắn hiện ra màu xanh trắng không bình thường, trên tim bị cắm một con dao sắc nhọn, khéo léo mà sắc bén, trên chuôi dao khảm một viên đá quý lớn màu đỏ, hoa mỹ không giống một công cụ giết người.

Mà chuôi của con dao này, còn được nắm trong đôi tay trắng mịm mềm mại thuộc về một cô gái, bởi vì không kịp tránh, máu tươi của Draco văng tới, vẽ ra một đường máu uốn lượn trên mu bàn tay trắng nõn của cô.

Harry đứng ở nơi đó, chỉ trong nháy mắt, đầu óc của cậu trống rỗng, cậu thậm chí không thể cảm giác được bi thương, chỉ mơ mơ màng màng nghĩ, tất cả những thứ này đều là giả.

Sao Draco có thể nằm trên mặt đất, dưới người là máu đỏ sẫm?

Andrea.... Sao lại đứng ở bên cạnh hắn, tay còn nắm chuôi dao, mặt trắng như tờ giấy?

....

Đây là giả.

Harry tự nói như vậy với mình.

Cậu nhìn thẳng vào Andrea, nước mắt trong lúc vô tình đã sớm tràn đầy khuôn mặt, môi cong lên một độ cong vặn vẹo.

"Đây là.... Giả."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.