Thấy vẻ mặt Khanh Kha không tốt lắm, tên thuộc hạ không dám chậm trễ, lập tức lái xe tới bệnh viện.
Khanh Kha ngồi ở ghế sau, một tay bịt miệng viết thương trên vai của Bạch Cập, tay kia bị Bạch Cập nắm chặt trong lúc hôn mê, chẳng hiểu sao một người đang hôn mê lại có thể dùng lực mạnh như vậy, anh rút thế nào cũng không ra, lúc đó hắn cau mày, vết thương cũng chảy nhiều máu hơn vì giằng co, đôi môi giật giật.
Khanh Kha sát lại gần, nghe thấy tiếng hắn thều thào: “Khanh Khanh đừng đi…”
Mặt Khanh Kha không đổi sắc, rốt cuộc anh vẫn không rút được tay ra, mặc kệ hắn khăng khăng nắm chặt tay đặt trong lòng mình.
Hắn đột nhiên cuộn mình, sượt vào đùi Khanh Kha, sợ sệt như chú con sợ bị chủ bỏ rơi, hắn nắm càng chặt, như muốn sưởi ấm trái tim đang dần lạnh đi.
Khanh Kha thấy môi hắn dần nhợt nhạt đi, nhăn mày khó chịu, lên tiếng: “Nhanh hơn chút đi.”
“Vâng.” – Tên thủ hạ thấy vẻ mặt anh qua kính chiếu hậu, thấy rõ vẻ sắp không kiên nhẫn nổi của anh, liền vội vàng tăng tốc.
Chiếc xe lao nhanh như chớp tới bệnh viện, thủ hạ đã liên hệ với bác sĩ y tá trước đó để họ chờ sẵn trước bệnh viện, giúp anh đặt Bạch Cập lên giường di chuyển tới phòng phẫu thuật, nhưng trong lúc đi vào lại xảy ra chuyện.
Theo lý thuyết, phòng phẫu thuật vốn quy định không phận sự miễn vào, cơ mà vấn đề trước mắt chính là, Bạch Cập tới cuối vẫn nhất định không chịu buông tay Khanh Kha, mấy y tá cùng kéo mà không kéo được, chỉ còn thiếu nước chặt tay hắn mới gỡ được tay hắn khỏi tay anh.
Hắn là bệnh nhân, không ai dám dùng sức quá mạnh, nên đành bất lực với sự ương ngạnh của hắn.
Còn riêng Khanh Kha đã sớm biết thứ cảm giác này từ lúc ở trên xe nên anh chẳng có chút ngạc nhiên, anh cảm thấy bản thân dường như nhìn thấy ánh mắt Bạch Cập run run, liền nghĩ, cúi người nói thầm bên tai Bạch Cập: “Nếu bây giờ em bỏ ra, đợi khi em ra khỏi đây, tôi sẽ tha thứ cho em.”
Người bên cạnh không ai nghe thấy anh nói gì, chỉ thấy sau khi anh đứng dậy, bệnh nhân vừa sống chết không buông kia liền sững lại 2 giây, rồi lập tức buông tay ra, sợ anh đổi ý, miệng hơi mở, như định nói gì, nhưng vừa bỏ tay, còn chưa kịp mở miệng đã bị đẩy vào phòng phẫu thuật, hai người như bị cách biệt thành hai thế giới chỉ qua một cánh cửa.
Chỉ còn lại Khanh Kha ở bên ngoài, mặt vô cảm nhìn cánh cửa đóng lại, anh đứng đó một lát, rồi ngồi xuống ghế, nhắm mắt lấy lại tinh thần.
Vừa trải qua một màn chém giết, quần á vẫn chưa chấn chỉnh, những vệt máu bắn trên má đã khô thành màu đỏ thẫm, anh cũng chẳng buồn lau đi.
May mà bên ngoài tuy có chút thảm hại, nhưng bên trong hoàn toàn không mảy may bị thương. Bởi lẽ hồi nãy Bạch Cập đã che chắn giúp anh tất cả những tổn thương lớn nhỏ, anh tận mắt chứng kiến tất cả.
Khanh Kha cúi đầu, chòm tóc mái rối bời trên trán che khuất đôi mắt anh, chẳng ai biết rốt cuộc lòng anh đang chất chứa điều gì.
Anh hiểu rất rõ lòng Bạch Cập, khi nãy anh nói câu đó với Bạch Cập, chủ yếu để an ủi hắn, bởi anh chắc chắn nói vậy có thể khiến hắn buông tay ra, ngoan ngoãn làm phẫu thuật.
Nhưng những cảnh tượng trước đó cứ liên tục hiện ra trước mắt, anh suy nghĩ một hồi, liền cảm thấy, nếu Bạch Cập thực sự có thể ra được, tha thứ cũng không phải chuyện không thể.
Thời gian phẫu thuật rất nhanh, khi bác sĩ đi ra thông báo phẫu thuật thành công, cũng là lúc, Khanh Kha vừa nhận điện thoại của James, nói đám người đó đã được giải quyết sạch, tên cầm đầu cũng đã bị tóm, hỏi Khanh Kha có cần đích thân qua đó.
Khanh Kha nghe bác sĩ nói xong, nói Bạch Cập có vết thương ở vai là nghiêm trọng nhất, đạn đã được lấy ra, những vết thương khác cũng đã được xử lý xong, hôn mê do mất máu quá nhiều, đã được truyền thêm, cơ thể lúc này cơ bản đã ổn định, nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt 24h là có thể trở về phòng thường rồi.
Anh gật gật đầu, tuỳ ý bác sĩ sắp xếp, anh nói với James chút nữa sẽ tới, sau đó đứng bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt nhìn Bạch Cập một lát, sắp xếp vài người đứng trông coi, còn mình thì rời đi.