Mật Máu Cố Yêu

Chương 15: Tính trẻ con bùng nổ



Đến nay, Triệu Hành Uy còn không dám tin câu trả lời ngày ấy của Tranh Phù. 

Cô thật sự tha thứ cho anh, hoàn toàn quên chuyện này đi. Cô và Hạ Lan Thấm có vẻ lại khôi phục vẻ thân thiết như trước kia, vẻ nghịch ngợm và sáng sủa của ngày xưa lại về trên mặt cô.

Từ xa, Triệu Hành Uy đã nhìn thấy Tranh Phù kéo Hạ Lan Thấm cùng tắm rửa cho chú chó nhỏ. Trên người con chó nhỏ đầy người bọt xà phòng, lúc vẫy đuôi theo thói quen làm Tranh Phù đang ngồi một bên gặp tai họa.

“A! Con chó hư này, quần áo của chị bị em làm ướt hết rồi!”

Ở nơi xa Tranh Phù thét chói tai, lập tức cầm ống nước trong tay lên cười to.

“Oa, xem chị đối phó với em thế nào! Tiểu cẩu, em chịu chết đi! Chị đại diện cho ánh trăng, không đúng, đại diện cho ánh mặt trời tiêu diệt em!”

Nói xong, Tranh Phù mở vòi nước, cột nước lập tức xì ra, hướng thẳng về phía chú chó nhỏ đáng thương không kịp đào tẩu.

Có lẽ đã quen với những trò đùa của chủ nhân, giây phút cột nước phun tới con chó nhỏ thuần thục nhảy lên, rồi chạy đi để Tranh Phù đuổi theo phí sau, vừa chạy còn vừa quay đầu nhìn một cái.

“Chạy, em chạy đi, xem chị có đuổi kịp em không!”

Tranh Phù vốn định lấy ống nước đuổi theo, cuối cùng ghét ống nước vướng chân vướng tay liền bỏ qua, cầm súng bắn nước trên đất lên đuổi theo con chó nhỏ. 

Vừa chạy còn vừa bắn nước, một người một chó chơi đùa rất vui vẻ trong hoa viên.

Hạ Lan Thấm vốn đi cùng Tranh Phù cũng lui qua một bên cho cô chơi đùa, gần đây cô ta nhìn ra tâm tình Tranh Phù có vẻ như đã khá hơn nhiều, cũng không dám nói đến chuyện ngày đó nữa, trên cơ bản Tranh Phù muốn làm cái gì họ đều cùng nhau làm. Hiện tại cô ta đối xử với Tranh Phù rất chân thành, cô ta không rõ thái độ của Triệu Hành Uy với Tranh Phù như thế nào, chỉ sợ cô cháu gái duy nhất cũng bỏ mình mà đi.

Bọt xà phòng trên người chú chó đã được giội sạch, Tranh Phù cũng lười đuổi theo nó nữa. Từ từ buông súng bắn nước, chậm rì rì đến ngồi dưới dù che nắng, nhìn thức ăn cho chó trên bàn cười quỷ dị.

“Nhóc con, cứ chạy đi, hôm nay sẽ không cho em ăn cơm trưa, đói chết em!”

Tranh Phù xấu xa giơ túi thức ăn cho chó trong tay lên, con chó nghe thấy được ăn lập tức chạy tới, đào vòng quanh Tranh Phù, không ngừng đong đưa cái đuôi.

“A, em tới rồi, không phải muốn chạy à? Hừ hừ, không cho em ăn, đói chết em đi!”

Tranh Phù vừa nói vừa nhăn mặt với con chó, còn chú chó như có linh tính sủa khẽ. Hạ Lan Thấm nhìn cảnh này mà bất cười, vừa cười vừa lắc đầu.

“Tranh Phù, sao cháu lại giống trẻ con vậy chứ, ngây thơ đến mức đôi co với một con chó.”

Tranh Phù nghe vậy ngẩng đầu, ngón trỏ kéo mí mắt dưới bên phải, thè lưỡi.

“Cháu vốn chính là đứa con mà, xin chú ý tháng trước cháu vừa đủ mười tám tuổi.” Vừa nói Tranh Phù vừa dùng ngón tay trỏ chỉ vào cằm mình, gật đầu như là chuyện lạ, “Ừ, trong định nghĩa của cháu thì vẫn có thể xếp cháu vào thành phần trẻ con.”

Lúc Tranh Phù nhắc tới bản thân mình mấy tuổi, trong lòng Hạ Lan Thấm cả kinh, ngay cả Triệu Hành Uy cùng Hồ Địa Hưng cách đó không xa cũng cả kinh, tưởng rằng cô đã khôi phục lại như trước, nhưng may mà Tranh Phù không để ở trong lòng.

Tranh Phù quay đầu nhìn chú chó dưới chân, rồi mới lại nhìn cái túi trong tay, phát ra tiếng cười hì hì hì.

“Chị không cho em ăn đấy. Đến đây đến đây, em tới đuổi chị đi, đuổi kịp thì cho em ăn!”

Tranh Phù cầm lấy gói to lập tức chạy đi, con chó vừa thấy chủ nhân chạy mất, lập tức cũng đuổi theo.

Một người một chó lại bắt đầu đuổi nhau trên thảm cỏ, mãi cho đến khi Tranh Phù chạy mệt, mới ngồi luôn xuống đất mở túi thức ăn cho chó ra. Con chó lập tức ghé vào bên người Tranh Phù, bộ lông ướt nước cũng đã khô. Tranh Phù rải chút thức ăn cho chó trên thảm cỏ, nhìn nó ăn, mà mỉm cười sờ bộ lông xoã tung.

“Cô bé là đứa trẻ lương thiện.”

Hồ Địa Hưng nhìn một người một chó ở nơi xa, thở dài nói. Thực ra, anh ta cũng rất áy náy. Nếu anh ta không đem thuốc cho Hạ Lan Thấm, cũng sẽ không phá hỏng nụ cười luôn hiện hữu trên khuôn mặt của cô gái nhỏ kia.

Triệu Hành Uy không nói gì, chỉ nhìn về phía Tranh Phù với ánh mắt nhẹ nhàng mềm mại.

Nhớ lại ngày ấy anh hỏi cô, vì sao lại đồng ý tha thứ cho anh, anh nhớ cô đã nói thế này:

“Dượng cũng giống cháu đều là người bị hại, cháu nên trách người bị ép xảy ra quan hệ với cháu gái của mình sao? Hay là cháu nên trách cô nhỏ, trách cô ấy không cố chấp như vậy? Nhưng, nếu cháu trách hai người, hận hai người thì sẽ ra sao? Hận những gì đã xảy ra, cháu cũng đã khóc lóc ồn ào. Bây giờ cháu mở mắt ra mới phát hiện, trái đất vẫn quay, ngày lại ngày vẫn trôi qua. Thôi, cứ để mọi chuyện tiêu tan, chính cháu cũng được vui vẻ thoải mái. Dù sao, điều quan trọng không phải là truy cứu trách nhiệm, mà là giải quyết sự tình.”

Cô không khóc ồn ào, kỳ thực trừ ngày đó ra cô đã không còn khóc nữa. Cô im lặng suốt một tuần, sau khi kì kinh nguyệt đến bình thường thì lại khôi phục vẻ sáng sủa.

Bọn họ lại được nhìn thấy Hạ Tranh Phù của trước kia, nhưng Triệu Hành Uy lại sợ sâu trong lòng cô đã lưu lại bóng ma, nên hạ quyết tâm chờ thân thể cô hoàn toàn khôi phục, lập tức sắp xếp làm phẫu thuật.

Hạ Lan Thấm chú ý thấy Triệu Hành Uy và Hồ Địa Hưng chẳng biết lúc nào đã đứng ở bên cạnh cô ta, liền lập tức đứng lên. Cô ta sẽ không quên ngày đó chồng mình đã tức giận thế nào, mấy ngày nay cô ta luôn nơm nớp lo sợ. Đến ngay cả Hồ Địa Hưng cũng nhẹ nhàng trách cô ta, khiến hiện tại cô ta hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào bọn họ.

“Lan Thấm, Tranh Phù vẫn còn là một đứa trẻ, tâm tư cô bé rất đơn thuần, căn bản là không biết oán hận người khác, sau này đừng nữa thương tổn cô bé nữa.”

Hồ Địa Hưng vừa thở dài vừa nói, so sánh Triệu Hành Uy lạnh lùng, anh ta lại nói những lời thấm thía. Lúc này đây, xuất phát từ áy náy với Triệu Hành Uy và Tranh Phù anh ta mới không nói, nhưng không có nghĩa là đã quên việc này.

Chưa chờ Hạ Lan Thấm mở miệng, một cột bắn về phí ba người họ mấy lần, ba người cùng nhau nhìn về phía ngọn nguồn cột nước. Chỉ thấy Tranh Phù cầm ống nước trong tay, kinh ngạc nhìn ba người đã biến thành ướt sũng. Cô tưởng đã vặn ống nước, ai ngờ cầm lên mới phát hiện còn mở, còn con chó nhỏ ngồi bên chân cô nàng không chú ý tới.

“Cháu thề, cháu không cố ý!”

Tranh Phù lập tức bỏ ống nước trong tay xuống, giơ tay phải lên cao dáng vẻ thật lòng muốn xin lỗi. Ai biết ba vị đại nhân còn kinh ngạc hơn cả cô, biểu tình trên mặt thật buồn cười. Hơn nữa còn có bọt nước từ trên tóc nhỏ xuống làm Tranh Phù không nhịn được nữa cười thả cửa.

“Cái kia… Ha ha ha, cháu thật sự…ha ha, thật sự không cố ý… Khụ khụ, ha ha ha…”

Tư thế của bọn họ cũng không thay đổi, làm Tranh Phù ngồi ôm bụng cười. Đưa tay chỉ bọn họ, không ngừng run run rẩy rẩy, chỉ kém không đấm xuống mặt cỏ.

“Cái kia, ba người có muốn đi lau người không? Khụ khụ, hi hi hi, thời tiết, hi hi hi, cũng không lạnh.”

Ba người như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, thế này mới vội vàng rời đi.

Lúc Triệu Hành Uy xoay người vừa vặn liếc nhìn Tranh Phù lại một lần nữa, nghi ngờ nhìn nụ cười không chút tâm cơ của cô. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.