Ở nhà rảnh rỗi cho tới trưa, Tranh Phù phát hiện thật sự không cần nhúng tay vào chuyện gì.
Cô nhàm chán gọi điện cho bạn bè, nhưng các bạn đều nói bận, đều bận phỏng vẫn tìm việc. Thậm chí còn hỏi cô sao không tham gia ngày hội tuyển dụng ở trường, cô thật vất vả ấp úng lừa gạt cho qua.
Tìm Hà Nghị thì cô sợ quấy rầy đến công việc của anh ta, anh ta là người mới nếu lén nghe điện thoại, nói không chừng sẽ bị chủ quản trách móc.
Cô cảm thấy có lẽ cũng nên tìm chút việc để làm, tốt xấu gì vì sau này cũng phải đi thực tập.
Chuyển sách vở xuống lầu dưới, Tranh Phù vừa nghe nhạc vừa tìm kiếm trên mạng, cũng xem lại sơ yếu lý lịch.
Hạ Lan Thấm đi ngang qua phía sau Tranh Phù, cũng nhìn thấy cô vừa lướt đến phần đầu của sơ yếu lý lịch, lại xem đến công việc muốn đảm nhận.
“Tranh Phù, cháu muốn tìm việc à?”
Hạ Lan Thấm buông bình hoa trong tay, ngồi bên người Tranh Phù, nhìn cô gật đầu đáp lại.
“Vâng, đúng vậy. Năm nay cháu cũng năm thứ tư đại học rồi, cũng nên tìm nơi thực tập, không đến lúc đó không thể báo cáo kết quả làm việc.”
Tranh Phù dứt khoát buông máy tính trong tay xuống, quay đầu nhìn Hạ Lan Thấm.
“Vậy cháu chuẩn bị tìm việc gì?”
Vấn đề của Hạ Lan Thấm thật ra lại làm khó Tranh Phù, kỳ thực cô cũng không biết tìm công việc gì. Lúc trước cô thuyết phục cha mẹ để cô đươck tự do lựa chọn công việc, mà không phải nghe họ sắp xếp vào công ty thực tập. Nhưng thực tế, cô cũng hiểu sớm muộn gì cũng phải kế thừa công ty nhà mình, vào công ty chỉ là chuyện sớm hay muộn.
Cho nên khi lựa chọn môn chuyên ngành, cuối cùng cô suy xét mãi vẫn chọn quản lý doanh nghiệp. Cho tới bây giờ chuyện cô có hứng thú nhất là thiết kế đá quý, nhưng cả Hạ gia chỉ có mình cô là người thừa kế, cô không thể tùy hứng quên đi trách nhiệm được.
“Cô à, thực ra cháu muốn tìm công việc về thiết kế đá quý, dù có phải học việc cháu cũng nguyện ý. Nhưng cháu biết, cháu học quản lý doanh nghiệp, tương lai của cháu phải kế thừa Hạ gia, cháu chỉ có thể chọn vào công ty thực tập.”
Tranh Phù không tự chủ vuốt ve sợi lắc tay thạch anh tím, chiếc lắc tay này được thiết kế theo ước mơ của cô, cha mẹ thậm chí còn đích thân mời nhà thiết kế trang sức của Pháp về để làm sợi lắc tay chỉ thuộc về riêng cô, và cũng vì thực hiện giấc mơ mãi mãi không có khả năng thành hiện thực của cô.
Cha mẹ rất thương yêu cô, cho nên cô càng hiểu trách nhiệm của mình.
“Trước đây, cô nghe ý ba cháu là cho cháu vào công ty, nhưng cháu không đồng ý mà?”
Tranh Phù gật đầu, tuy phải kế thừa, nhưng cô không muốn vào công ty sớm như vậy.
“Cháu muốn dựa vào năng lực của mình được nhận vào những công ty khác trước, chờ đến lúc ít năng lực của cháu được công nhận rồi mới về công ty. Bằng không cháu có cảm giác mình là dựa vào gia đình mà không phải vào năng lực của chính mình.”
Hạ Lan Thấm gật đầu, rất bội phục nghị lực của Tranh Phù.
Trước tám tuổi, cô ta nhìn Tranh Phù lớn lên, cô ta cũng biết anh trai và chị dâu kỳ vọng ở Tranh Phù nhiều như thế nào, cho nên cực kỳ xem trong việc giáo dục con bé. Từ nhỏ, Tranh Phù vẫn cho là mình sinh ra ở gia đình bình thường.
“Đúng rồi, cô ơi, cháu có thể đến công ty của dượng xem không?”
Nếu cô nhớ không lầm, mấy công ty con của dượng có kinh doanh, ăn uống, giải trí. Ở Thượng Hải, chủ yếu kinh doanh đồ trang sức. Giải trí chủ yếu tập trung ở Quảng Châu. Ăn uống thì có một vài làng du lịch cùng một vài nông trang, Thượng Hải cũng có mấy nhà, nhưng cơ bản đều theo hình thức khách sạn, phần lớn tập trung ở nơi khác.
Trước đây, Hạ Lan Thấm luôn nhận lời đối với yêu cầu của Tranh Phù thì lúc này cũng không dám tự tiện đồng ý, bởi vì Triệu Hành Uy nhất định sẽ không cho phép người phụ nữ của anh bước chân vào công ty anh.
“Không được sao?”
Nhìn vẻ lúng túng trên mặt Hạ Lan Thấm, Tranh Phù có chút thất vọng. Bất đắc dĩ ngồi lại trên sofa, đặt sách vở lên đùi rồi tùy ý lật xem mấy trang web.
“Không phải cô không chịu, mà là sợ dượng của con sẽ tức giận.”
Thấy Tranh Phù như thế, Hạ Lan Thấm thốt ra những lo lắng của mình.
Nghe vậy, Tranh Phù nở nụ cười, lập tức cầm điện thoại lên.
“Một khi đã như vậy, gọi hỏi dượng không phải là được rồi sao? Nếu dượng thật sự nói không được thì quên đi.”
Dưới sự chờ đợi của Tranh Phù, Hạ Lan Thấm chỉ có thể bấm số điện thoại công ty của Triệu Hành Uy. Hạ Lan Thấm nói rõ mục đích, cũng cẩn thận hỏi có thể đáp ứng nguyện vọng của Tranh Phù được không, Triệu Hành Uy chỉ suy tư một chút liền đồng ý.
Tranh Phù nhận được sự đồng ý thì rất vui vẻ, thậm chí bắt đầu ảo tưởng có thể tham quan phòng thiết kế đá quý, hoặc cho cô xem những loại trang sức được trưng bày. Cô nghĩ, chắc dượng cũng không đến nỗi keo kiệt không cho cô ngắm chứ?
Ngẫm lại, tuy ước mơ được thiết kế đá quý không thể thực hiện được, nhưng có thể làm cho cô xem một cái, dù chỉ là liếc mắt một cái tình hình lúc bọn họ làm việc, cô cũng sẽ cảm thấy mĩ mãn.
Tuy nhà cô cũng kinh doanh rất nhiều loại hình, nhưng tập trung nhiều vào buôn bán truyền thống, chẳng liên quan đến đá quý một chút nào.
“Dượng đã đồng ý, vậy cháu còn không mau đi thay quần áo.”
Hạ Lan Thấm vỗ vỗ Tranh Phù đang rơi vào ảo tưởng tốt đẹp, nhắc nhở cô lúc này còn đang mặc quần áo ở nhà. Tranh Phù tuân lệnh, lập tức lấy tốc độ nhanh nhất xông lên, chờ Hạ Lan Thấm thay đồ đi xuống, Tranh Phù đã chờ ở cửa.
“Cô nhỏ, cô cảm thấy dượng có thể đồng ý cho cháu tham quan công ty của dượng một chút không?”
Ngồi trên xe, Tranh Phù nghiêng đầu hỏi Hạ Lan Thấm.
“Chắc là có.”
Hạ Lan Thấm cảm thấy nếu đều đồng ý cho Tranh Phù đến đó, chắc hẳn anh sẽ không ngăn cản.
“Kia, có thể hay không để ý ta tham quan một chút châu báu trưng bày bảy đâu?”
Tranh Phù tiếp tục tìm kiếm an ủi, từng bước một hỏi tiếp.
“Ước muốn của cháu chắc cũng không thành vấn đề.”
Hạ Lan Thấm hiển nhiên không phát hiện ra ý đồ của Tranh Phù, trong đầu chỉ nghĩ đây là lần đầu tiên cô ta có thể đến công ty gặp chồng mình.
“Kia… Cháu có thể thuận tiên đi tha, quan phòng thiết kế đá quý một chút không?”
Cuối cùng, Tranh Phù hỏi vấn đề cô quan tâm nhất.
Vấn đề này nhưng thật ra lại làm khó Hạ Lan Thấm, cô ta không muốn làm Tranh Phù thất vọng, lại không thể để cô ôm hy vọng quá lớn.
“Chuyện này, cô nghĩ con nên hỏi dượng, nhưng đừng hy vọng quá nhiều.”
Nghe cô nhỏ nói thế, Tranh Phù cũng không có cách nào, chỉ có thể cong nhẹ khóe môi, không ngừng cầu nguyện Triệu Hành Uy đồng ý cho cô tham quan một chút. Cô cũng biết phòng thiết kế đá quý nhất định là nơi tối mật, bởi vì toàn bộ đá quý của quý tiếp theo đều được sản xuất ở đây. Nhưng bọn họ là người một nhà, cô tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài, chỉ tham quan một chút chắc là có thể chứ?
Dọc theo đường đi, Tranh Phù nghĩ đều nghĩ đến chuyện này.
Còn Hạ Lan Thấm vẫn nghiêng đầu nhìn Tranh Phù, tâm tư cô bé đơn thuần chỉ nghĩ đến thiết kế đá quý, cũng chỉ muốn đi tham quan một chút.
Nhưng cô ta căn bản không quan tâm đến chuyện đó, cô ta chỉ nghĩ đến chuyện chưa bao giờ được bước chân vào lãnh địa của Triệu Hành Uy.
Cô ta biết, ngoài thư ký cúng là tình nhân của anh, thì không có người phụ nữ thứ hai có thể xuất hiện trong công ty. Nhưng cô thư ký kia nhiều nhất chỉ thỉnh thoảng thỏa mãn nhu cầu của anh, nếu như không phải bao năm qua cô ta không cầu danh phận, thì cũng bị đuổi khỏi công ty từ lâu rồi.
Vì sao mỗi lần Triệu Hành Uy chấp nhận yêu cầu của Tranh Phù lại khiến cô ta kinh sợ, cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định để Tranh Phù đẻ giùm, nhìn Triệu Hành Uy dung túng cưng chiều Tranh Phù như vậy, trái tim cô ta như bị xé làm hai nửa.
Đúng vậy, cô ta hâm mộ Tranh Phù, cũng ghen tị với Tranh Phù.
Tranh Phù có được sự dung túng của Triệu Hành Uy, có được nụ cười của anh, nhưng bản thân cô ta lạ chẳng có gì.
Nhưng, tất cả những điều này đều do cô ta tự tay tạo thành.