Được khen ngợi đương nhiên Tranh Phù cảm thấy rất vui vẻ, nhưng chẳng biết tại sao ánh mắt Hạ Lan Thấm khiến cô cảm thấy hơi sợ hãi.
“Tranh Phù đang học đại học à? Học trường nào?”
Hạ Lan Thấm mất con, nên càng hâm mộ khi anh trai có cô con gái xinh đẹp như thế.
“Con đang học đại học Phục Đán, năm thứ tư, sắp tốt nghiệp rồi ạ.”
Tranh Phù ngoan ngoãn trả lời từng câu hỏi của Hạ Lan Thấm. Cô phát hiện người cô này rất dịu dàng nữ, nên không khỏi nghĩ mình thật ác khi vừa mới nghĩ cô là người đáng sợ.
“Năm thứ tư đại học, nên thực tập rồi, anh không sắp xếp giúp con bé sao?”
“Có chứ, anh định để con bé vào công ty, bắt đầu từ trợ lý rồi đi lên. Nhưng tiểu nha đầu này lại bảo không cần, muốn dựa vào năng lực bản thân tự tìm việc!”
Về chuyện này, Hạ Chí Kỳ cũng thật bất đắc dĩ. Không hiểu có phải giáo dục từ nhỏ quá thành công hay không mà con gái không thích dựa dẫm vào gia đình. Hiện tại cũng làm ông hơi đau đầu.
“Em thấy con gái có suy nghĩ này cũng rất tốt, tự bản thân ra ngoài xông xáo tôi luyện.”
Thật ra Lý Thiến Thiến không lo lắng như chồng bà, bà cảm thấy để con gái ra ngoài mới có lợi.
Thấy cha mẹ lại bắt đầu bất đồng ý kiến vì chuyện này, Tranh Phù bất đắc dĩ nhún nhún vai. Cảnh này đúng lúc bị Hạ Lan Thấm nhìn thấy, Tranh Phù nhìn vào mắt cô ta, cũng bất đắc dĩ cười cười, dáng vẻ buồn cười đáng yêu, khiến Hạ Lan Thấm không tự chủ cũng cười theo.
Hàn huyên với cha mẹ và cô một lát, Tranh Phù nhớ ra còn chưa gọi điện báo bình an cho bạn trai, nên lập tức tìm cớ rời đi.
Hạ Lan Thấm nhìn Tranh Phù lên lầu, xác định cô không nghe được câu chuyện của họ, mới nhìn thẳng vào anh trai và chị dâu.
“Anh, em có chuyện muốn nói.”
Vợ chồng Hạ gia nhìn cô ta vừa rồi còn cười tủm tỉm đột nhiên trở nên nghiêm túc, thì cũng thu lại ý cười, nghiêm túc chờ đợi.
“Lan Thấm, chúng ta là người một nhà, có cái gì nói cứ việc nói thẳng, không cần ấp a ấp úng.”
Lý Thiến Thiến nhìn cô nhỏ như có chuyện gì khó nói liền cổ vũ cô ta nói ra. Tuy bọn họ mười năm không gặp, nhưng quan hệ giữa cô ta và họ đúng là không thể cắt đứt được.
“Chị dâu, kỳ thực chị cũng biết, quan hệ giữa em và Hành Uy không tốt, nhiều năm qua em chưa bao giờ trở về cũng nguyên nhân này. Chuyện vợ chồng chúng em bất hòa, cả giới thượng lưu đều biết.”
Hạ Lan Thấm cười khổ, nghĩ đến quan hệ với chồng mà thấy bất lực. Không thể nghi ngờ việc cô ta yêu anh, còn anh chỉ có sự chán ghét với cô ta.
Với chuyện này, Hạ Chí Kỳ và Lý Thiến Thiến cũng chỉ có thể cười khổ. Bọn họ tuy biết sơ một hai điều, nhưng không cách nào nhúng tay vào.
Năm đó, cha mẹ họ cực lực phản đối hôn sự của Hạ Lan Thấm và Triệu Hành Uy. Không phải họ thấy Triệu Hành Uy không xứng với Hạ Lan Thấm, mà đúng ra là không thể tin con gái mình sẽ làm ra việc bại hoại đạo đức như thế. Trong cơn tức giận họ tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ, xém chút thật sự không đồng ý gặp lại cô con gái này. Chuyện này ồn ào huyên náo suốt một thời gian.
Mấy năm nay cha mẹ họ cũng chuyển đến Thụy Sĩ dưỡng lão, người già rồi, nghĩ cũng nhiều, thế này mới kéo gần lại quan hệ với Hạ Lan Thấm.
“Haiz, Lan Thấm, việc này anh chị cũng khó có thể nói được gì.”
Lý Thiến Thiến bất đắc dĩ, thanh quan khó quản việc nhà, họ thật sự không có cách nào nhúng tay chuyện này.
“Em hiểu, em cũng biết anh ấy có rất nhiều tình nhân bên ngoài, chính em cũng chẳng có cách nào quản được.”
Hạ Lan Thấm buồn bã cúi đầu, nghĩ đến người chồng không tin vào chuyện tình cảm, anh chưa bao giờ che dấu, hay nói đúng hơn là anh cố ý không tin.
“Kỳ thực, em có một chuyện chưa bao giờ nói cho anh chị. Em…không thể mang thai.”
Hạ Lan Thấm nói xong, Lý Thiến Thiến cùng Hạ Chí Kỳ đều kinh ngạc, họ vẫn cho Triệu Hành Uy không muốn có con, chưa từng có nghĩ đến hóa ra em gái họ không thể mang thai.
“Chuyện này… là thế nào?”
Hạ Chí Kỳ hơi kinh ngạc, lúc nói còn hơi run rẩy, nhìn có vẻ cực kì khiếp sợ.
“Chuyện này trước đây anh chị cũng biết, khi đó em uống nhiều thuốc, bác sĩ nói…em không có cách nào mang thai được nữa.”
Hạ Lan Thấm không hối hận vì hành vi trước đây, hối hận không nên uống nhiều thuốc như vậy. Nếu không phải như vậy, cô đã có thể dùng đứa con để trói chặt chồng, cũng không cần…
“Kia… Vậy em hi vọng anh chị giúp gì?”
Lý Thiến Thiến cũng là một người mẹ, bà biết chuyện không thể mang thai đau đớn đến thế nào. Bà hỏi thật dè dặt cẩn trọng, sợ chạm đến đến vết thương của cô ta.
“Em… Em muốn tìm đẻ thuê.”
Hạ Lan Thấm cắn răng nói ra, tưởng rằng đợi chờ mình là những tiếng mắng to, lại không nghĩ rằng anh trai và chị dâu chỉ than một tiếng, rồi im lặng.
“Đẻ thuê sao? Haiz, chỉ có thể như thế. Không nghĩ tới, haiz…”
Lý Thiến Thiến thở dài, ánh mắt buồn bã. Hạ Chí Kỳ thấy vợ như thế, lập tức cầm tay bà. Cảm giác được bàn tay ấm áp của chồng, Lý Thiến Thiến cười khổ vẻ có lỗi.
“Vậy em muốn tìm ai mang thai hộ?”
Biết vợ mình không cách nào nữa tiếp tục vấn đề này nữa, Hạ Chí Kỳ thay thế vợ hỏi cô em gái duy nhất.
Hạ Lan Thấm nghe vậy, khuôn mặt tỏ vẻ khó khăn, có vẻ như không biết nên nói thế nào.
“Có chuyện gì? Nếu em đã chuẩn bị tìm, thì cũng không cần phải cảm thấy khó nói. Chẳng lẽ chuyện này vẫn không thể nói với anh chị sao?”
Hạ Chí Kỳ tưởng em gái thấy mất mặt không cách nào mở miệng, cố gắng cổ vũ cô ta nói ra.