Mật Máu Cố Yêu

Chương 5: Lần đầu đối chọi



“Anh về rồi à, nhất định làm cả ngày mệt mỏi rồi, để xem xới cơm giúp anh.”

Cuối cùng Tranh Phù cũng có thể ngồi xuống, sau đó lại thấy cô nhỏ đứng lên, bận rộn xới cơm cho dượng, lại bận bịu gắp thức ăn. Còn dượng lại dùng gương mặt lạnh lùng cứ nhìn như thế.

Hiện tại là sao? Cô cứ thế mà bị bỏ quên?

Giây phút ấy Tranh Phù cảm giác chắc phải uống mấy viên thuốc đau dạ dày, bữa cơm này tuyệt đối khiến cô nuốt không trôi, nhạt như nước ốc, tiêu hóa khó khăn…

“A, em quên giới thiệu. Hành Uy, đây là Tranh Phù, cháu gái của em.”

Giây phút ấy, Tranh Phù rất muốn cảm tạ trời cao, nàng rất muốn đứng lên ghế hô to một tiếng. Trời ạ, cô nhỏ của con, con yêu cô, cuối cùng nghĩ tới còn một người to đùng sống sờ sờ bên cạnh!

“Cháu chào dượng, cháu tên là Hạ Tranh Phù, người có thể gọi cháu là Tranh Phù.”

Tranh Phù cảm giác nhất định mình đang nở nụ cười rực rỡ nhất từ khi sinh ra đến nay, cô cũng không tin nụ cười xán lạn của mình lại không đấu lại được với cái mặt than ngàn năm không đổi của người đàn ông kia.

Nhưng sự thực chứng minh, Tranh Phù quả nhiên không nên tin tưởng.

Cô chỉ thấy dượng trong truyền thuyết ‘Ừ’ một tiếng, rồi cũng không thèm nhìn cô lấy một cái.

Tranh Phù thấy vậy lập tức gắp một miếng thịt gà, bỏ vào trong miệng cắn thật mạnh. Nàng muốn coi miếng thịt gà thành cái mặt than đối diện kia, hung hăng cắn chết!

Ngẫm lại bản thân mình hiểu biết lễ phép, tốt xấu gì cũng mặc một bộ trang phục đúng mực, còn dùng khuôn mặt tươi cười rực rỡ nhất từ trước đến nay, lễ phép gọi một tiếng dượng, thế mà người đàn ông đáng ghét kia còn không nâng mắt lên nhìn đươc một lần!

Cô chắc chắn ba mẹ anh ta đã không dạy dỗ tốt đứa con trai này!

Hạ Lan Thấm bận bịu thêm cơm gắp thức ăn cho người chồng hiếm khi về nhà, cũng không chú ý tới ánh mắt Tranh Phù, nếu nhìn thấy thì nhất định sẽ ngăn cản. Bởi vì Tranh Phù cứ nhìn chòng chọc vào Triệu Hành Uy như thế, hận không thể chọc thủng một cái động trên người anh.

Triệu Hành Uy không chịu nổi khi Hạ Lan Thấm suốt ngày gọi điện bảo anh trở về gặp cháu gái cô ta, nên anh chỉ coi như Tranh Phù không tồn tại mà thôi.

Nhưng anh đột nhiên phát hiện cô gái nhỏ ngồi đối diện cứ trừng mắt nhìn mình, ánh mắt ấy khiến anh lần đầu tiên có cảm giác như mình vừa làm sai chuyện gì.

Tranh Phù đương nhiên không biết Triệu Hành Uy giờ phút này rất hứng thú với cái nhìn chòng chọc của cô. Vì cô trừng mắt nhìn hồi lâu phát hiện hắn không phản ứng gì, nên quyết định không cần bạc đãi dạ dày của mình, ăn cái gì để trút căm phẫn!

Bởi vậy, cô cũng không biết giờ phút này Triệu Hành Uy đang cảm thấy thú vị nhìn cô gái nhỏ đang hung hăng ăn cơm không để ý hình tượng. Cho đến khi Hạ Lan Thấm phát hiện ánh mắt ông xã không còn hờ hững nữa, mới thuận theo tầm mắt của anh nhìn sang…

“Tranh Phù!”

Vừa thấy tướng ăn của cháu gái, Hạ Lan Thấm sợ tới mức kêu to.

Bị cô nhỏ gọi, Tranh Phù cùng Triệu Hành Uy đều hoàn hồn nhìn lại. Tranh Phù vừa không hiểu vừa nghi hoặc nhìn về phía cô ta, không rõ đột nhiên gọi mình làm chi, cô đang ăn cơm đến cao hứng mà! Đến nỗi Triệu Hành Uy hơi nhíu mày, anh không nghĩ vừa mình lại dùng nhiều thời gian như vậy để nhìn một cô bé ăn cơm.

“Cô nhỏ có chuyện gì ạ?”

Tranh Phù hơi hơi nghiêng đầu, đáng yêu nhìn Hạ Lan Thấm, tay phải một chiếc đũa, chiếc đũa còn lại còn ngậm trong miệng, cái miệng nhỏ nhắn chậm rãi mấp máy, dùng để nhai nốt chỗ đồ ăn còn ở trong miệng.

“Cháu… không có việc gì…”

Thấy bộ dạng này của Tranh Phù, Hạ Lan Thấm thật sự không biết nên nói gì. Dáng vẻ vô tội như vậy, khiến cô ta cảm thấy mình không nên quấy rầy cô bé ăn cơm, nhìn dáng vẻ còn chưa ăn no kia làm Hạ Lan Thấm dở khóc dở cười.

Tranh Phù thấy ánh mắt của hai vị đại nhân trên người đang di chuyển trên người mình, nhìn gương mặt muốn cười không được muốn khóc không xong của cô nhỏ, còn mặt dượng thì không chút thay đổi nhìn thẳng vào cô.

“Hai người không ăn cơm à? Con tiếp tục ăn nhé?”

Tranh Phù chỉ bát cơm của mình, dưới cái gật đầu bất đắc dĩ của cô nhỏ, cô cũng lười chẳng muốn quản đến hai vị đại nhân, tiếp tục ăn cơm của mình.

Thực ra, tuy Tranh Phù đã đại học năm thứ tư, nhưng cô học nhảy lớp, so với tuổi thật thì vừa trưởng thành, nhưng nhiều khi cũng giống như một đứa trẻ. Đây cũng là điều Hạ Lan Thấm phát hiện ra khi sống chung với cô.

Mà nhiều khi, Tranh Phù lại cố tình thể hiện tính trẻ con. Có lúc, cô gặp phải trưởng bối quá nghiêm túc, hoặc rơi vào tình trạng vô cùng xấu hổ, tình hình của cô nhỏ và dượng bây giờ, cô có thể dùng vẻ mặt như trẻ con này hoá giải bầu không khí.

Chút tâm tư ấy của Tranh Phù mà Hạ Lan Thấm cũng nhìn không ra, nhưng Triệu Hành Uy lại nhìn rất rõ.

Điều này làm anh vốn lúc đầu không chú ý đến cô gái nhỏ này thì bây giờ cũng có chút hứng thú. Đặt bát cơm xuống, anh khoanh hai tay trước ngực nhìn Tranh Phù ngồi đối diện đang tự ăn cơm.

“Cháu tên là gì?”

Hồi lâu sau, khi Hạ Lan Thấm cũng ngồi xuống bắt đầu ăn cơm, Triệu Hành Uy đột nhiên mở miệng.

Điều này khiến Tranh Phù vừa cho miếng cơm cuối cùng vào trong miệng phải ngẩng đầu nhìn lên, từ từ nhai miếng cơm, lại từ từ nuốt xuống, cuối cùng chớp chớp mắt nghiêng đầu nhìn Triệu Hành Uy, nhưng vẫn là không mở miệng.

“Tranh Phù, Hạ Tranh Phù”, Hạ Lan Thấm thấy Tranh Phù không trả lời, lập tức gọi cô, “Tranh Phù, dượng đang hỏi cháu đấy.”

Triệu Hành Uy lạnh lùng liếc mắt nhìn Hạ Lan Thấm một cái, Hạ Lan Thấm lập tức im lặng gục đầu xuống, cô ta biết ông xã không hỏi cô ta, cô ta không có tư cách mở miệng.

“Dượng đang hỏi cháu ạ?”

Tranh Phù làm như bừng tỉnh đại ngộ biểu, chỉ chỉ vào mình.

Hành động của cô làm Triệu Hành Uy nhíu mày, nhìn cô còn muốn nói ra suy nghĩ của mình, nên anh đợi xem cô còn muốn nói cái gì.

“Cháu tên là Hạ Tranh Phù, hóa ra tai dượng không được tốt lắm, trách không được vừa rồi lúc cháu tự giới thiệu dượng lại không nghe thấy.”

Tranh Phù vừa nói vừa lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc, còn nhìn Triệu Hành Uy một lần từ trên xuống dưới.

“Tuy nhiên dượng yên tâm, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, ngày mai cháu sẽ giúp dượng đi mua máy trợ thính, lần sau dượng nhất định nghe được người ta đang nói cái gì ngay từ lần đầu tiên.”

Nói xong, Tranh Phù còn bày làm ra dáng vẻ không sao, không cần khách khí.

Hạ Lan Thấm ngồi một bên đã sợ đến không dám nói lời nào, cô ta không biết người chồng luôn luôn lạnh lùng sẽ thế nào trước những câu nói nghe như trào phúng của Tranh Phù. Cô ta chỉ biết dùng ánh mắt không ngừng nhắc nhở Tranh Phù không nên nói nữa.

Triệu Hành Uy giận quá hóa cười, lần đầu tiên có người dám nói chuyện với anh như, mà lại là cô bé con nữa chứ.

“Cháu nói chuyện với trưởng bối như thế sao?”

Triệu Hành Uy hơi trầm giọng hỏi, đổi lại là người bình thường đã sớm bị dọa vỡ mật. Đến lúc đó anh muốn nhìn xem cô bé tên Hạ Tranh Phù can đảm đến mức nào.

“Cũng đúng! Người là dượng của cháu! Thật ngai quá, Tranh Phù không nên thất lễ như thế!”

Chỉ thấy Tranh Phù đứng dậy khom người xin lỗi Triệu Hành Uy, điều này làm cho cả Hạ Lan Thấm và Triệu Hành Uy cùng tất cả người làm đều thất kinh, không lường trước được hành động của cô.

“Phải ha, xém chút nữa đã quên, người đấy là dượng của mình. Đúng vậy, đến đây một tuần lễ, hôm nay mới gặp mặt. Đúng vậy, gặp mặt trực tiếp còn coi mình như không tồn tại. Đúng vậy, người đấy là dượng của mình …”

Tự nhắc nhở mình xong, Tranh Phù tự nhiên ngồi xuống, rồi mới dùng tiếng lầm bầm lầu bầu nói đi nói lại nhưng cũng đủ để mọi người vừa vặn có thể nghe được.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Tranh Phù, không nghĩ tới cô thật sự là nghé con mới đẻ không sợ cọp, hoàn toàn không sợ Triệu Hành Uy mặt lạnh.

Hạ Lan Thấm không biết phải làm sao, hoảng sợ nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của chồng.

Nếu cô ta biết hôm nay Tranh Phù làm như thế trước mặt anh, cô ta nhất định sẽ không dùng mọi cách để anh trở về!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.