Mắt Mèo

Chương 5



Vài luồng ánh sáng mặt trời chiếu rọi vào phòng, Vũ Nhi từ từ mở mắt, con ngươi bị ánh mặt trời chiếu thẳng, cô lấy tay chắn ánh nắng rồi ngồi dậy. Trông cô vẫn rất mệt mỏi, tóc tai rối bù, xõa tung. Trong phòng chỉ có mình cô, Đồng Niên không biết đã đi đâu rồi, cô nhìn đồng hồ, đã 10h sáng.

Cô lập tức xuống giường, ra khỏi phòng, hành lang vẫn tối đen như mực. Cô bật đèn, đi hết đoạn đường tối qua cô không dám đi, đến nhà vệ sinh đánh răng, rửa mặt. Trong nhà vệ sinh có khảm một chiếc gương rất to, có vài chỗ đã bị bong tróc. Cô nhìn hình ảnh mình trong gương, thở dài.Vũ Nhi đi xuống cầu thang, nhưng cũng không thấy Đồng Niên đâu. Phòng khách tầng trệt đã được dọn dẹp sạch sẽ, mặc dù vẫn còn những đồ gia dụng cũ, nhưng đều sạch sẽ như mới.

Trên bàn tròn là đồ ăn sáng của Vũ Nhi và một cốc sữa đậu nành vẫn còn ấm. Vũ Nhi cầm lấy cốc sữa đậu nành cười, cô biết Đồng Niên đã ra ngoài rồi.Ăn xong bữa sáng, cô tham quan nhà bếp phía sau phòng khách. Nhà bếp rất rộng, cửa sổ hướng ra bức tường bao, cỏ dại bên ngoài vô cùng rậm rạp, gần như sắp che phủ hết bên cửa sổ. Sau phòng khách là một lối đi, trong lối đi còn có mấy phòng nữa.Vũ Nhi nhìn thấy trên mỗi cánh cửa đều có mắt mèo, hơn nữa tất thảy đều lắp ngược.

Sao lại phải lắp ngược nhỉ? Vũ Nhi nghĩ, có lẽ người thiết kế ngôi nhà này muốn thuận tiện cho việc giám sát tình hình trong các phòng, nhưng như thế chẳng phải chính người chủ cũng bị người khác giám sát hay sao? Cô vẫn không thể hiểu nổi. Cô mở cửa một căn phòng, nhưng bên trong hoàn toàn trống rỗng, không có thứ gì trừ luồng ánh sáng u ám và lớp bụi dưới sàn.

Cô không dám bước vào, chỉ đứng ở cửa, lặng lẽ nhìn vào.Bỗng Vũ Nhi phát hiện ra mấy dòng chữ nhỏ trên góc tường, cô thoáng chút hiếu kỳ, liền đi vào trong, bước chân cô làm lớp bụi dưới sàn nhà bay mù mịt, cô lấy tay phẩy chúng đi, cuối cùng, cô lấy tay bịt mũi lại để bụi không bay vào mũi. Mấy hàng chữ nhỏ được viết ở góc tường, có vẻ như dùng loại mực đen, những chữ đó rất nhỏ, xiêu xiêu vẹo vẹo trông rất ngộ nghĩnh, vừa nhìn là biết ngay đây là chữ trẻ con.

Vũ Nhi đọc nhẩm mấy dòng chữ đó:“Trương Minh Minh là một tên xấu xa.”“Trương Minh Minh là một kẻ tình báo.”“Trương Minh Minh lấy mất hộp bút chì của tôi.”“Trương Minh Minh giết chết mẹ nó.”Trương Minh Minh bị tôi giết chết.”“Đừng nhìn mắt mèo.”Đọc đến 3 câu cuối cùng, Vũ Nhi bỗng trở nên căng thẳng. Rồi cô lại lắc đầu, có lẽ chỉ là trò đùa của bọn trẻ con, khi còn nhỏ cô cũng thường viết lên tường những câu kiểu này. Nhưng, nhìn những chữ này, Vũ Nhi vẫn có cảm giác kỳ lạ, như thể đứa trẻ đó đang đứng ở góc tường, lấy thứ gì đó để chấm vào mực đen để viết những dòng chữ này.

Đặc biệt là dòng cuối cùng, cô đọc lại một lần nữa: “Đừng nhìn mắt mèo.”Đừng nhìn mắt mèo?Thế là ý gì nhỉ? Vũ Nhi tự hỏi, khi đọc nhẩm câu này, cô có thể cảm nhận được loại cảm giác đặc biệt phát ra từ cổ họng, cứ luôn đi cùng mấy âm tiết đó. Cô nghĩ, kiểu câu này có vẻ như không phải câu để trẻ con viết nguệch ngoạc lên tường. Cô lại nhìn những chữ trên tường, có một số nét lúc rõ lúc không, mấy câu cuối cùng bị mất rất nhiều nét, vô cùng xiêu vẹo, có mấy nét còn bị biến dạng thành đường cong, có vẻ như chữ viết trong lúc tay đang run rẩy mạnh.Vũ Nhi càng nghĩ càng sợ hãi, nên không nghĩ nữa, cô vội vã rời khỏi căn phòng, rồi đóng cửa lại.

Cô dựa vào cửa, mấy câu đó luôn lởn vởn quanh đầu, không tài nào xua đi nổi. Đột nhiên, cô quay đầu lại, ghé mắt sát vào mắt mèo, nhìn vào trong phòng. Trong phòng chẳng có gì, chỉ có một lớp bụi bay bay.Vũ Nhi thở một hơi thật dài, tự cười nhạo sự đa nghi của mình. Cô bước lên cầu thang, bậc cầu thang phát ra âm thanh kỳ quái, nhưng cô đã không còn sợ hãi nữa. Lên đến tầng hai, cô dừng lại, nhìn lên tầng ba dọc theo các bậc thang.

Ở đó vẫn bị bóng đêm bao phủ, cô nắm lấy tay vịn cầu thang, cô thận trọng từng bước, cứ mỗi bước lại dừng lại vài giây. Không rõ tại sao, cô có thể nghe rõ nhịp đập con tim mình, cô muốn từ bỏ, nhưng cô không thể khống chế được bước chân mình, cho tới tận khi… cô nghe thấy một tiếng mèo kêu thảm thiết.Con mèo trắng bỗng xuất hiện ở ngay đầu cầu thang tầng ba.

Nhờ vào ánh sáng từ bên dưới hắt lên, Vũ Nhi nhìn khá rõ nó. Nó đang đứng đó, nhìn chằm chằm vào Vũ Nhi. Vũ Nhi cảm thấy trong mắt nó ẩn giấu thứ gì đó đặc biệt khiến ta sợ hãi, nhưng cô phải thừa nhận rằng nó rất đẹp. Bộ lông của nó, bốn chân của nó, đôi tai nó, mắt nó. Sự xinh đẹp của nó khiến nó có một loại mê lực, làm cho con người nảy sinh thứ tình cảm mâu thuẫn, vừa muốn đến gần lại vừa sợ hãi.

Chính lúc này Vũ Nhi đang ở trạng thái đó. Cô chợt muốn ôm nó vào lòng mà vuốt ve, nên cô bước tiếp lên trên.Con mèo lại kêu lên một tiếng. Âm thanh đó vô cùng chói tai, dường như là để cảnh cáo, kèm theo cả ánh mắt sắc lạnh, buộc Vũ Nhi phải dừng bước. Cô lại chăm chú nhìn nó một hồi, rồi sau đó, cô hiểu rằng, con mèo đó không muốn để cô lên. Vũ Nhi nghĩ, có lẽ tầng ba là địa bàn của mèo, cô không được xâm nhập vào lãnh thổ của nó. Cô quay người, đi xuống tầng hai. Khi cô quay đầu lại, nhìn lên, con mèo đã không còn ở đó nữa.Vũ Nhi quay trở lại phòng ngủ, ngồi trước gương ở bàn trang điểm mà mẹ Đồng Niên đã để lại, ngắm mình trong gương.

Mặc dù gương hơi mờ, phát ra ánh sáng phản quang màu xanh, nhưng hình ảnh cô trong gương vẫn rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt cô, đôi mắt đã khiến Đồng Niên mê mẩn.Từ nhỏ Vũ Nhi đã là cô gái xinh nhất nhà, so với cô, chị Tuyết Nhi có phần thua kém đôi chút. Vũ Nhi nghĩ, giá mà chị gái cũng có thể chia sẻ niềm vui với cô trong ngôi nhà này thì tốt biết bao. Thật đáng tiếc, chị cô mãi mãi không thể nào ở bên cạnh cô được. Tuyết Nhi là một nữ cảnh sát, trong thời gian thực tập xử lý vụ án đã xảy ra sự cố và hy sinh. Đó là việc xảy ra mấy năm về trước nhưng Vũ Nhi không bao giờ có thể quên được hình dáng chị mình.

Chị gái thường hay nói gì với cô trong giấc mơ, nhưng cô không tài nào nhớ được. Bỗng Vũ Nhi cảm thấy mệt, liền gục xuống bàn trang điểm ngủ thiếp đi.Khi tỉnh dậy, cô thấy mình đang nằm trên giường, Đồng Niên chăm chú nhìn cô. Cô mở to mắt, mơ màng hỏi: “Bây giờ là mấy giờ rồi?”“Ba giờ chiều. Anh vừa về đã thấy em ngủ say, có phải là em mệt quá không?” Giọng nói của Đồng Niên đầy vẻ quan tâm.Vũ Nhi cảm thấy hơi ù tai, cô nghĩ quả thực là mình cần phải nghỉ ngơi.“Em còn chưa ăn bữa trưa, anh mua đồ Macdonal về cho em đây.” Đồng Niên giơ hộp đồ ăn nhanh của Macdonal lên, “Ăn luôn ở giường đi.”Vũ Nhi đón lấy hộp đồ ăn, vừa ăn vừa hỏi: “Anh đi đâu mà lâu vậy?”“Em giận à?”Cô lắc đầu.“Anh ra ngoài làm thủ tục cư trú.

Còn nữa, anh đã đăng ký mắc điện thoại, ngày mai họ sẽ đến lắp. Bình nóng lạnh cũng đã lắp xong rồi, tối nay em có thể tắm thoải mái.”“Tốt quá.”Đồng Niên nói thật đắc ý: “Còn nữa, anh đã đặt mua tivi màu, tủ lạnh, điều hòa, vi tính, máy giặt và lò vi sóng. Sáng mai, chúng ta đã có thể dùng những thứ này được rồi.”Vũ Nhi cũng cười, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt, cô lo lắng hỏi: “Đồng Niên, hôm nay anh tiêu hết tất cả bao nhiêu tiền?”

Đồng Niên nhẩm tính, rồi trả lời: “Không đắt, hôm nay trung tâm thương mại đồ điện gia dụng giảm giá, tất cả những thứ này chỉ mất chưa tới hai vạn tệ.”“Nhưng anh có biết rằng trong sổ tiết kiệm của chúng ta chỉ có hai vạn tệ thôi.”“Vũ Nhi, đương nhiên là anh biết, anh chỉ muốn em được vui vẻ hơn.”Vũ Nhi lắc đầu, trịnh trọng nói: “Đồng Niên, bây giờ chúng ta đều không có việc, tiền trong sổ tiết kiệm bị anh tiêu gần hết rồi.

Chúng ta không thể nào ngồi ở đây chờ chết đói.”“Được rồi, anh sẽ đi tìm việc.”“Ngày mai em cũng sẽ đi tìm việc. Em nghĩ có thể ở đây sẽ có nhiều cơ hội hơn.”Đồng Niên gật đầu, nhìn ra ngoài cửa, nói: “Nhìn kìa, mưa rồi.”Quả nhiên, từng giọt, từng giọt mưa rơi xuống cánh cửa kính, dần dần làm lu mờ tầm nhìn của họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.