Mắt Mù

Chương 27: Chương 27




Edit: Jiang
Beta: Cỏ Cua
Mây đen tan đi, thế giới chậm rãi bày ra trước mắt Chu An.
Cánh cửa số phận đã đóng lại của Chu An lại mở ra một lần nữa.

Chu An sẽ không phụ sự kỳ vọng của Thẩm Chu Niên, của bác sĩ Lucas cũng như cả nhóm tham gia hỗ trợ.
Thẩm Chu Niên sắp xếp trường học cho Chu An – là học viện nước hoa Grasse ở nước Pháp.

Đây là trường mà vô số nhà điều chế nước hoa ao ước được học, chỉ tiêu tuyển sinh mỗi năm chỉ có mười hai sinh viên.
Kỳ tuyển sinh của trường diễn ra vô cùng khắc nghiệt, Chu An bắt đầu chuẩn bị ngay khi vừa xuất viện.

Cô dự định sống ở tu viện Đức trước khi nhập học, tu viện cũng rất hoan nghênh cô.
Mấy ngày nay, công việc ở Trung Quốc của Thẩm Chu Niên đã chất thành đống nên anh phải về nước xử lý.

Chu An không muốn anh lãng phí thời gian ở bên cạnh mình.

Thẩm Chu Niên sắp xếp giáo viên ngôn ngữ và giáo viên hóa học cho Chu An.

Mỗi ngày trong lúc nghỉ ngơi, anh sẽ call video với Chu An, giám sát tiến trình học tập của cô.
Chập tối ngày hôm đó, Thẩm Chu Niên dẫn Thẩm Quan Văn đi ăn bữa cơm mà anh chàng cứ nhắc đến suốt.
Mấy ngày nay Thẩm Quan Văn bị sắp xếp thực tập dưới quyền của Thẩm Chu Niên, bận rộn đến mức khiến anh ấy không có cả thời gian đi cắt tóc.
Thẩm Quan Văn mời Thẩm Chu Niên một tiếng, cầm đũa bắt đầu gắp đồ ăn.

Sau khi ăn uống no say rồi mới bắt đầu quan sát Thẩm Chu Niên.
“Anh Thẩm?” Thẩm Quan Văn liếc về phía điện thoại của Thẩm Chu Niên, tò mò hỏi: “Anh xem cái gì thế? Mới có mấy phút mà anh đã nhìn điện thoại bốn, năm lần rồi.”
“Ăn no rồi sao?” Thẩm Chu Niên không trả lời câu hỏi của anh ấy, đứng dậy muốn rời đi: “Vậy thì đi thôi.”
“Đừng có như thế mà! Em vừa mới ăn xong, phải ngồi nghỉ một chút chứ.

Anh mời khách có lệ như vậy à.” Thẩm Quan Văn ngồi trên chiếc ghế làm từ gỗ, hình tượng và khí chất cực kỳ đối lập nhau.

Anh ấy xoa bụng nói: “Bình thường đi làm, anh lạnh lùng giáo huấn em.

Lúc tan làm em lại không thấy bóng dáng anh đâu.

Anh trai ngồi xuống đây đi mà, anh em chúng ta tâm sự một chút.”
Thẩm Chu Niên nhìn anh ấy bằng ánh mắt ghét bỏ, nhưng sau đó cũng ngồi xuống.
Thẩm Quan Văn cũng là người nhà họ Thẩm, xem như là họ hàng xa của gia tộc lớn.

Tính tình cẩn thận, siêng năng lại còn thật thà nên Thẩm Chu Niên cố tình bồi dưỡng anh ấy.
“Cô gái mù lần trước anh giúp đỡ đó, mấy ngày nay em cứ suy nghĩ, cảm thấy cô ấy rất quen.” Thẩm Quan Văn vỗ đùi, bộ dáng giống như vừa bừng tỉnh: “Cuối cùng em cũng nhớ ra rồi.

Đó không phải là người mà em bảo anh nên làm anh hùng cứu mỹ nhân đó sao!”
Thẩm Chu Niên rót cho mình và Thẩm Quan Văn mỗi người một ly trà, buồn cười nói: “Cung phản xạ này của cậu, chậc chậc.”
Anh chưa nói xong, nhưng Thẩm Quan Văn đã cảm thấy tổn thương một trăm lần.

Anh em như thế này còn có thể chung sống hòa bình với nhau được sao?
Thẩm Chu Niên nhấp một ngụm trà, ngồi nghe anh dùng ba ngàn chữ thổi phồng nhan sắc của Chu An, cười cười rồi ném chìa khóa vào ngực của Thẩm Quan Văn: “Đi thôi, cậu lái xe đưa anh về nhà cũng xem như là tiêu hóa rồi đấy.”
Vẻ mặt Thẩm Quan Văn oán trách, cầm chìa khóa lên, sau đó đi phía sau Thẩm Chu Niên than thở: “Gấp cái gì chứ, chẳng lẽ ở nhà đang có tiên nữ chờ anh hả.”
Thật sự là anh đã gặp một tiên nữ.
Xe chạy được nửa đường thì điện thoại của Thẩm Chu Niên vang lên.
Đôi mắt đen láy của Thẩm Chu Niên liếc Thẩm Quan Văn một cái: “Mở đèn lên.”

Thẩm Quan Văn tăng tốc, khóe mắt liếc thấy Thẩm Chu Niên đang call video, khuôn mặt cận cảnh của người đẹp kia khiến anh suýt chút nữa đạp nhầm chân ga.
Chu An vừa mới kết thúc tiết học buổi sáng.

Trong lúc chờ đến giờ ăn trưa, cô theo thói quen gọi điện báo cáo tiến độ với Thẩm Chu Niên.

Cô thấy Thẩm Chu Niên đang ngồi trong xe, thuận miệng hỏi: “Thẩm Chu Niên, hôm nay anh vẫn chưa về đến nhà sao?”
Bên cạnh còn có người nên Thẩm Chu Niên không được tự nhiên cho lắm.

Anh ừ một tiếng, nói: “Dẫn Quan Văn ra ngoài ăn cơm.”
Nghe thấy Thẩm Chu Niên nhắc đến tên của mình, Thẩm Quan Văn cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
 Anh ta giảm tốc độ lại, quay đầu nhìn qua màn hình điện thoại, ngại ngùng giơ tay lên chào hỏi: “Hi, trước kia tôi lái xe giúp anh Thẩm đã gặp cô rồi.”
Chu An phân biệt giọng nói, cười đáp: “Tôi nhớ rồi.

Ăn bù lại rồi sao?”
“Mới ăn xong tối nay! Trí nhớ của cô thật là tốt.” Thẩm Quan Văn bắt đầu luyên thuyên: “Không giống tôi, tối nay tôi vừa mới bị anh Thẩm mắng là não cá vàng.”
“Bớt nói nhảm lại.” Thẩm Chu Niên đẩy anh ấy lại vào sát ghế lái: “Tập trung lái xe của em đi.”
“Ồ.” Thẩm Quan Văn tủi thân ngồi lại.

Nhưng mà tâm hồn hóng chuyện của anh ấy đã bùng cháy, lén vểnh tai lên nghe cuộc hội thoại giữa hai người.
“Hôm nay em học hóa học bằng tiếng Pháp phổ thông, buổi tối ôn lại một chút.”
Chu An vui vẻ nói: “Em nhận được email thông báo của cuộc thi, cuối tuần này sẽ đến Paris để tham dự cuộc thi.”
“Anh sắp xếp lịch trình một chút, cùng em qua đó.” Thẩm Chu Niên lấy máy tính bảng của mình ra, bắt đầu sắp xếp lịch trình.
“Không cần không cần!” Chu An thụ sủng nhược kinh, cô liên tục xua tay, cười nói: “Nhà trường đã sắp xếp nơi ăn ngủ cho sinh viên rồi, hơn nữa sau khi thi viết còn phải thi phỏng vấn.

Nếu như thuận lợi, có thể em phải ở bên đó một tuần.”
Thẩm Chu Niên không lên tiếng.
“Thẩm Chu Niên, anh vẫn coi em là một cô gái không biết tự chăm sóc cho cuộc sống của mình sao?” Chu An cười một tiếng, nghiêm túc nói: “Em có thể tự lập, cũng cần phải học cách tự chăm sóc bản thân mình.

Anh yên tâm, nếu có chuyện gì xảy ra, người đầu tiên em tìm sẽ là anh.”
Chu An biết Thẩm Chu Niên là một người rất tận tâm và đáng tin cậy, nhưng cô không thể ỷ lại vào sự chăm sóc đó của Thẩm Chu Niên.
Dù sao cuộc sống của Thẩm Chu Niên không giống cô.

Anh có công việc phải làm, còn phải gánh trọng trách mà gia tộc giao phó.

Hơn nữa, sau này anh cưới vợ sinh con lại càng không thể phân thân.

Chu An hiểu rõ điều này.
Thẩm Chu Niên cười nhẹ, nói: “Được, vậy nếu có vấn đề gì thì phải cho anh biết.”
Chu An thấy anh đồng ý thì cười cười, vẫy vẫy tay: “Vậy tạm biệt, ngày mai nói tiếp.”
“Ngày mai gặp.”
Thẩm Chu Niên cúp điện thoại, có chút lo lắng.
Tại sao mỗi lần Chu An gọi điện thoại cho anh lại ngắn như vậy.

Không phải là anh khiến cô hiểu lầm công việc của anh quá bận rộn rồi đấy chứ? Thẩm Chu Niên thầm nghĩ.
“Anh Thẩm, vừa mới cúp điện thoại đã nhớ chị dâu rồi ạ?” Xe tiến gần đến bãi đỗ xe ngầm của biệt thự.

Sau khi đỗ xe, Thẩm Quan Văn nhướng mày hỏi.
“Đừng nói bừa.” Thẩm Chu Niên mở cửa xe, đôi chân dài bước xuống xe.
Thẩm Quan Văn đuổi theo ngay phía sau, không quên hỏi chuyện chính: “Nói bừa cái gì chứ? Chị dâu? Hay là nhớ cô ấy?”
Thẩm Chu Niên ấn ấn huyệt thái dương, nhịn xuống cảm giác muốn đánh người em họ hàng xa này, mơ hồ nói: “Chuyện chưa đâu vào đâu cả.”
Thẩm Quan Văn ồ một tiếng, tỏ vẻ đã biết.
Chị dâu tạm thời là giả, nhưng nhớ cô thì là thật.

Nói đến người này, Thẩm Quan Văn cảm thấy anh ấy chính là bà mối của anh họ mình và tiên nữ kia.

Thẩm Quan Văn đột nhiên hiểu ra, nhanh chóng chạy theo đòi anh họ mời uống rượu, nhưng đáp lại anh ấy chỉ có tiếng đóng cửa lạnh lùng vô tình phát ra từ biệt thự của Thẩm Chu Niên.
Sắp tới cuộc thi, Chu An đọc lại toàn bộ tài liệu Thẩm Chu Niên đưa cho mình hai lần.

Hơn nữa cô cũng không bỏ qua bất kỳ bài diễn thuyết nào của Đường Tống.

Mỗi lần tham dự, cô lại thu hoạch được rất nhiều.
Chu An cảm giác mình như một miếng bọt biển khô lâu ngày, chỉ muốn vội vã tiếp thu kiến thức.
Trước ngày thi viết một ngày, Chu An lên máy bay đến thủ đô Paris của nước Pháp.

Từ sân bay đi xe buýt đến khu vực trung tâm, mắt Chu An trở nên sáng ngời.

Không hổ danh là thành phố của sự lãng mạn, nơi đây tràn ngập không khí của sự tự do và sang trọng, cực kỳ khác với nước Đức nghiêm túc cẩn thận.
Thí sinh tham gia dự thi của Học viện nước hoa Grasse đến từ khắp nơi trên thế giới, nhưng có rất ít người Hoa.

Hơn nữa bầu không khí của cuộc thi rất căng thẳng nên Chu An không có tâm trạng nói chuyện với người khác.
Trong đầu cô chỉ toàn tập trung ôn lại kiến thức, thời gian gọi điện cho Thẩm Chu Niên vào buổi trưa cũng quên mất.
Thủ đô trong nước chênh lệch hơn bảy giờ, Thẩm Chu Niên đã sớm tan làm về nhà.

Anh ngồi dựa vào sô pha, lấy điện thoại ra, chờ chuông báo thức lúc bảy giờ vang lên.
Đồng hồ báo thức đã reo một tiếng trước nhưng Chu An vẫn chưa gọi điện thoại cho anh.

Thẩm Chu Niên bất lực mỉm cười, tìm địa chỉ khách sạn Chu An nói trong lịch sử trò chuyện.

Sau đó, anh nhờ người mang đến cho cô một phần đồ ăn Trung Quốc.
Không ai chăm sóc cô, cô nhất định quên ăn cơm.
Một giờ chiều theo giờ Paris, quầy lễ tân của khách sạn gọi điện cho Chu An, nói cô có một phần đồ ăn đang chờ ở quầy lễ tân, sau khi cô xác nhận thì nhân viên sẽ đưa lên cho cô.
Chu An nghi ngờ hỏi: “Là đồ ăn khách sạn sắp xếp sao?”
Nhân viên lễ tân nói không phải, thời gian bọn họ sắp xếp giờ cơm là hai giờ chiều, người Tây thường ăn cơm trễ hơn người Trung Quốc hai đến ba tiếng đồng hồ.
Nhân viên lễ tân còn nói phần cơm này toàn là những món ăn nổi tiếng của Trung Quốc, phía nhà hàng của bọn họ chỉ cung cấp những món ăn bình thường.
Chu An thấy đó toàn là những món cô thích ăn, lập tức nghĩ đến Thẩm Chu Niên.
Toi rồi, hình như cô quên gọi điện thoại cho anh rồi.
Chu An vội vàng chụp ảnh thức ăn trên bàn, sau đó gửi cho Thẩm Chu Niên.
Chu An:【Hình ảnh/ Ngon lắm】
Mấy giây sau, Thẩm Chu Niên trả lời lại:【Ăn nhiều một chút】
Thẩm Chu Niên:【Em không quen ăn món Pháp, mấy ngày nay anh sẽ cho người đưa đồ ăn Trung Quốc đến khách sạn của em】
Chu An cảm động trước sự chu đáo của Thẩm Chu Niên.
Nói cảm ơn thì quá trang trọng, vậy nên Chu An gửi cho anh một chiếc meme mèo con đang lăn lộn.
Sau khi thi viết xong, cô trở về khách sạn tắm rửa.

Mặc bộ quần áo thoải mái vào, từ trong nhà tắm đi ra, cô nhận bữa tối từ quầy lễ tân.
Chu An nhìn xe đẩy thức ăn ba tầng, có chút không biết phải làm thế nào.
Thẩm Chu Niên nói để cô bồi bổ cho cuộc thi nên sẽ gọi nhiều món hơn, nhưng thế này thì phong phú quá rồi.
Chu An cảm thấy mình không thể nào ăn hết, cô không muốn lãng phí đồ ăn nên suy nghĩ hai giây rồi ra khỏi phòng, nhìn ra phía hành lang.
Đợi cô gái đầu tiên đi tới, Chu An muốn mời cô ấy ăn cơm cùng với cô.

Khách sạn này đa số là những thí sinh tham gia cuộc thi của Học viện nước hoa Grasse.


Nhân viên ở mỗi tầng trải qua sàng lọc kỹ càng, lý lịch không có vấn đề gì.
Hai phút sau, cửa thang máy mở ra, một cô gái da trắng cao gầy, buộc tóc đuôi ngựa đi tới.

Cô gái thấy Chu An thì mỉm cười chào hỏi một tiếng, sau đó đi đến phòng đối diện quẹt thẻ mở cửa.
Chu An ấp úng nói: “Cô à, cô đã ăn tối chưa?”
Cô gái quay đầu lại đáp: “Vẫn chưa, tôi vào cất túi rồi xuống lầu ăn cơm.”
“Cô có thích đồ ăn Trung Quốc không? Tôi có thể mời cô cùng ăn tối với tôi được không?” Chu An chậm rãi mở cửa phòng của mình ra, đứng ở cửa đúng lúc có thể nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn.
“Wow, thật là phong phú.” Cô gái kia kinh ngạc che miệng, sau đó cười bước vào phòng Chu An, nói với cô: “Thật vinh hạnh.”
Cô gái đó là người nước Bỉ, tên viết tắt là Laura, vừa lễ phép lại dễ nói chuyện, Chu An cảm thấy hình như mình mời đúng người rồi.
Laura rất có hứng thú với đồ ăn Trung Quốc, cô ấy có thể nói ra đặc sản các miền Nam Bắc của Trung Quốc.

Nghe Laura nói lúc học cấp hai, bạn cô ấy đã dẫn cô ấy đi ăn đồ Trung Quốc, món nào cũng ngon khiến cô ấy rất có hứng thú với đồ ăn từ Trung Quốc.
Chu An thấy cô ấy dùng đũa rất thành thạo cũng tin lời cô ấy nói không chỉ là những lời khách sáo.
Laura gắp một miếng rau xào mỏng, ánh mắt kinh ngạc.

Cô ấy tò mò hỏi Chu An: “Đây là rau gì thế? Mùi rất lạ.”
Chu An gắp một miếng, nếm thử rồi nói: “Đây là măng xuân xào, măng vừa mới nhú, lõi rất mềm nên có thể ăn được.”
Bộ dạng vừa học được một thứ mới mẻ của Laura khiến Chu An bật cười.
Những món trên bàn như đậu hũ thập cẩm, củ sen nhồi gạo nếp, bồ câu chiên giòn đều khiến Laura khen không dứt.

Chu An ăn một chén cơm, còn lại đều để Laura giải quyết hết.
Người xưa luôn nói trên bàn ăn là nơi chúng ta có thể kéo gần quan hệ với nhau hơn.

Câu nói này cũng rất đúng với người nước ngoài.

Mặc dù Chu An mời Laura ăn cơm chỉ là để có người ăn chung, nhưng cô rất vui vì có thể làm quen được với người bạn đầu tiên sau khi cô đến Pháp.
Hai ngày chờ đợi kết quả bài thi viết rất khô khan, may là có Laura ở cùng với cô.
Thành tích thi viết sẽ được gửi vào mail cho mỗi thí sinh.

Chín giờ sáng ngày thứ ba, lúc Chu An đang học tiếng Pháp thì nhận được thông báo.

Không có thứ hạng, nhưng cô đã vượt qua bài thi, có thể tham gia vòng tiếp theo của cuộc thi.
Chu An phấn khích đến mức lập tức chụp bảng điểm gửi qua cho Thẩm Chu Niên.

Sau đó cửa phòng của cô có người gõ, là Laura đến báo tin vui với cô.
Phỏng vấn được sắp xếp trong hai ngày, hai người được xếp vào buổi sáng ngày đầu tiên.
Một ngày trước khi thi, Chu An cùng với Laura luyện tập phỏng vấn trong phòng khách sạn, tập dợt lại những câu hỏi có khả năng sẽ được ban giám khảo hỏi lại một lần nữa.
Tiếng Pháp của Chu An vẫn còn hơi yếu, nên Laura giúp cô giải quyết những khó khăn về ngôn ngữ.
Sau khi sắp xếp đại khái logic của câu trả lời, Chu An lấy một chiếc hộp các tông lớn, cầm những túi hương liệu ở bên trong đưa cho Laura ngửi thử để kiểm tra thử độ nhạy với mùi hương của cô.
Laura trợn mắt há mồm.

Trừ phi là gia đình có truyền thống điều chế nước hoa, nếu không người bình thường chỉ có thể thấy những thứ này trong sách vở mà thôi.
Chu An mỉm cười nói: “Bạn của tôi đưa tới, cơm mấy ngày nay chúng ta ăn cũng là anh ấy tặng.”
Laura nhìn chiếc hộp lấp đầy hương liệu, sững sờ nói: “Anh ấy thật sự quan tâm đến cuộc thi này của cậu.”
Trong hội trường thi, ngoại trừ nói chuyện với ban giám khảo thì còn làm bài kiểm tra mùi hương.

Chu An ngửi qua một lượt, sau đó nói ra tên của hương liệu một cách trôi chảy, ba giám khảo vừa kinh ngạc vừa gật đầu liên tục.
Sau khi hoàn thành bài kiểm tra khứu giác, Chu An đi đến chiếc ghế chính giữa căn phòng, đối diện với ba vị giáo sư đến từ Học viện Grasse.

Nếu cô phỏng vấn thành công, trong ba người đó sẽ có một người là giáo viên của cô.
Ngồi ở vị trí giám khảo có một người phụ nữ buộc tóc đuôi ngựa thấp, làn da trắng trẻo, Chu An không thể đoán ra được tuổi của người này.
Trên tay cô ấy cầm một bản sơ yếu lý lịch và bảng điểm của Chu An.

Thành tích thi viết của cô đạt hạng nhất, khứu giác cũng rất nhạy, là thí sinh được hoan nghênh nhất của Học viện.

Nhưng có thể trở thành một nhà điều chế hương liệu xuất sắc hay không thì còn cần đến sự kiên trì.
Sau một vài câu hỏi về chuyên môn, ban giám khảo hỏi về ước mơ của cô.
Câu trả lời của Chu An giống như đa số thí sinh: Trở thành nhà điều chế hương liệu.
Trường của bọn họ nổi tiếng là đào tạo ra những nhà điều chế hương liệu xuất sắc nhất, ban giám khảo gật đầu, nói thêm: “Hầu hết các sinh viên của trường chúng tôi, có một vài người có kinh nghiệm công việc hoặc là xuất thân từ gia đình có truyền thống điều chế hương liệu.


Trong lý lịch của cô hình như không có nhắc đến vấn đề này.

Chúng tôi muốn biết tại sao cô lại muốn tiếp xúc với ngành này, và tại sao lại muốn trở thành nhà điều chế hương liệu.”
Chu An và Laura đã từng thảo luận câu hỏi này với nhau, Laura còn hào phóng chia sẻ kinh nghiệm bán hàng ở cửa hàng nước hoa nổi tiếng của mình với Chu An, bảo cô hãy trả lời như vậy trong buổi phỏng vấn.
Nhưng có lẽ bởi vì thái độ của ban giám khảo khiến Chu An cảm thấy rất bình thản, nên cô lựa chọn trả lời thật lòng.
Chu An nhẹ nhàng nói: “Tôi từng có một thời gian bị mù cả hai mắt, suốt thời gian đó thế giới của tôi chỉ toàn một màu đen.

Tôi không biết mình phải đi đường nào, không biết người yêu và bạn bè của mình trông như thế nào.

Nhưng nhờ có mùi hương, nó đã giúp tôi có thể nhận ra bọn họ một cách chính xác.”
“Mùi hương của một số người có thể là màu xám, một số người có màu đỏ, còn có người không khác gì băng sâu dưới đại dương… Từ lúc đó, tôi phát hiện mình có thể ngửi được mùi hương.

Ngôn ngữ có thể nói dối, nhưng mùi hương lại rất chuẩn xác, có thể phản ánh tính cách, sở thích hoặc trạng thái của mỗi người.”
“Tôi thích mùi hương, vì thế tôi muốn học cách điều chế hương liệu, trở thành một nhà điều chế hương liệu.”
Giám khảo chính nhìn hai giám khảo ngồi bên cạnh mình rồi cười nói: “Thật là một câu giải thích độc đáo.”
Chu An cười cười, nói tạm biệt với ban giám khảo rồi rời khỏi phòng phỏng vấn.
Trong phòng, vài vị giám khảo đều không hẹn mà cùng nhau viết thêm tên của cô gái người Trung Quốc này vào danh sách sinh viên dự kiến của họ.
Sau khi vòng thi phỏng vấn kết thúc, họ nhận được kết quả phỏng vấn ngay trong buổi chiều cùng ngày.

Đa số mọi người có tâm tình vui vẻ lúc tới đây lại phải ủ rũ chán nản kéo vali hành lý rời khỏi thành phố lãng mạn này.
Chu An và Laura rất may mắn, cả hai người đều được thông qua, trở thành một trong những ứng cử viên sáng giá nhất của Học viện Grasse.
Hai người chia sẻ niềm vui với nhau, sau đó trở về phòng bắt đầu báo tin vui cho người thân và bạn bè.
Chu An ngồi xếp bằng trên giường, lắc qua lắc lại trong vô thức, mỉm cười nhìn người đàn ông trên màn hình điện thoại, nói: “Thẩm Chu Niên, em vượt qua cuộc tuyển chọn rồi!”
Hầu kết của Thẩm Chu Niên lên xuống, phát ra một tiếng ừ từ trong lồng ngực, cười nhạt nhìn Chu An đang cực kỳ vui vẻ.
“Anh bình tĩnh thật nha.” Chu An có chút bất mãn với thái độ của anh.
Thẩm Chu Niên một tay cầm điện thoại, một tay mở tủ lạnh lấy một chai nước lạnh trong đó ra, uống một ngụm rồi nói: “Bởi vì tôi biết em nhất định sẽ vượt qua.”
Chu An mím môi cười.
Chỉ cần một câu nói đã khiến cô vui vẻ trở lại.
Cô cố ý kéo thẳng đường viền môi để cảm xúc không quá lộ liễu.

Cô nói: “Vậy lỡ như thì sao, lỡ như em không vượt qua, anh sẽ nói thế nào đây.”
“Vậy thì là do mắt của ban giám khảo mù rồi.” Thẩm Chu Niên không chút nghĩ ngợi, không cần mặt mũi nói ra một câu.
“Em còn muốn chia sẻ với anh một chuyện tốt.” Chu An vẫn còn vui vẻ lăn lộn trên giường, sau đó dựa vào giường, đôi mắt quả hạnh nhìn về phía màn hình rồi nói: “Người bạn Laura của em cũng vượt qua.”
Thẩm Chu Niên gật đầu: “Chúc mừng cô ấy.”
Hai ngày nay, tần suất nhắc đến cái tên Laura này của Chu An tăng vọt.

Không biết tại sao, Thẩm Chu Niên có cảm giác không thoải mái.
Anh hơi xoay điện thoại, để camera chỉ quay được một nửa khuôn mặt của anh, ánh mắt cụp xuống, không nhìn vào ống kính.
Bạn của Chu An sẽ trở thành bạn học chung đại học với cô.

Sau này thời gian ở chung giữa hai người sẽ ngày càng nhiều, chính bản thân anh lại không thể thường xuyên xuất hiện ở bên cạnh cô.

Như vậy qua một thời gian, vị trí của Laura sẽ không vượt qua anh đấy chứ?
Chuông báo động trong đầu vang lên, Thẩm Chu Niên chống tay xuống mặt bàn bằng đá cẩm thạch, ánh mắt đen láy nhìn Chu An, nói: “Còn hai tuần nữa trường của em sẽ bắt đầu khai giảng kỳ học mùa xuân.

Đúng lúc tôi có một căn nhà nhỏ ở nội thành Paris, trường học của em không có ký túc xá, hay là em dọn đồ qua đó ở đi.”
Chu An ngại ngùng mím môi, nhìn chằm chằm Thẩm Chu Niên.
Huyệt Thái Dương của Thẩm Chu Niên đột nhiên giật vài cái: “Em không muốn ở chỗ của anh sao? Cũng được, để anh tìm cho em vài căn hộ khác, căn nào tốt thì ở căn đấy.”
“Thẩm Chu Niên” Chu An nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh nha.

Anh đã chuẩn bị cho em rất nhiều rồi.

Nhưng Laura đề nghị em thuê một căn nhà cùng với cô ấy.

Em đã đồng ý rồi.”
Thẩm Chu Niên: …
 
------oOo------
 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.