Mắt Mù

Chương 37: Chương 37




Edit: Jiang
“An An, làm theo tôi.” Ở đầu bên kia điện thoại, giọng điệu hơi gấp gáp: “Hít thở –“
“Hít —“
“Thở —“
“Hít —“
Mười phút sau, Thẩm Chu Niên đã lái xe đến nhà trọ, anh đi đến thang máy, đi thẳng lên phòng của Chu An.
“Cốc cốc —” Thẩm Chu Niên gõ cửa, nói với điện thoại vẫn còn đang kết nối với cuộc gọi: “Chu An, là tôi.”
Đang lúc Thẩm Chu Niên định phá cửa thì bên trong vang tiếng dép lê.

Vài giây sau, một bàn tay yếu ớt mở cửa ra.

Lúc mở cửa ra, Chu An gần như gục xuống ngay lập tức.
Thẩm Chu Niên lập tức ôm lấy cô.
Chu An để mặc cho anh ôm mình, hai mắt cô nhắm nghiền, mồ hôi ướt đẫm trán và hai bên tóc.

Thẩm Chu Niên đặt tay lên trán cô kiểm tra thử nhiệt độ trên trán cô, sau khi cảm nhận được độ nóng cao liền cởi áo khoác của mình khoác lên vai Chu An.

Cách hai lớp vải, anh ôm Chu An nhanh chóng đi xuống lầu.
Ô tô chạy một đường thẳng nhanh chóng đến bệnh viện.
Trong phòng cấp cứu, bác sĩ cùng với y tá đẩy giường bệnh.


Thẩm Chu Niên nhẹ nhàng đặt Chu An lên giường, sau đó giải thích các triệu chứng của Chu An cho bác sĩ.
“Cô ấy có tiền sử bệnh tim hay chức năng phổi bất thường không?” Bác sĩ vừa dùng các thiết bị y tế kiểm tra tình trạng của Chu An, vừa hỏi.
“Không có.” Thẩm Chu Niên nhớ lại, ánh mắt lo lắng nhìn về phía người đang nằm trên giường bệnh: “Hôm nay cô ấy bị dọa sợ.”
Bác sĩ gật đầu, tỏ vẻ cảm ơn vì sự phối hợp của anh, sau đó lại làm thêm một chút kiểm tra rồi nói tên mấy loại thuốc cho y tá bên cạnh.
Nữ y tá đứng bên cạnh giường gọi anh: “Người nhà của cô Chu An, mời ngài ký tên vào đây!”
Thẩm Chu Niên đặt chiếc áo khoác vừa cởi ra lên lan can giường bệnh, đi đến bên cạnh y tá, cúi đầu nhìn thông tin hóa đơn của bệnh viện.
Ánh mắt của Thẩm Chu Niên dừng ở chỗ “Chữ ký người nhà” vài phút, cuối cùng cũng đặt bút ký xuống.
Sau khi uống thuốc khoảng hai giờ đồng hồ, bác sĩ đến kiểm tra lại cho Chu An, rồi nói với Thẩm Chu Niên: “Tình hình của bệnh nhân cơ bản đã ổn định, cô ấy không sao rồi.

Nhưng phản ứng sinh lý của cô ấy kịch liệt như thế, tôi đề nghị nên đưa cô ấy đến khoa thần kinh, cô ấy cần được điều trị tâm lý nhiều hơn.”
Thẩm Chu Niên hơi sa sút tinh thần ngồi trên ghế, ngẩng đầu nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
“Đau…” Nửa đêm, người trong phòng cấp cứu ít dần, người trên giường bệnh lại đột nhiên nhỏ giọng nói: “Đau…”
Thẩm Chu Niên nghe thấy giọng nói thì lập tức đứng dậy, đi đến bên giường bệnh, cầm bàn tay đang cắm kim tiêm của Chu An bỏ vào trong chăn.

Anh nghiêng người lại sát gần cô, cố gắng nghe Chu An nói nhưng chỉ nghe cô nói đau.
“Đau ở đâu?” Thẩm Chu Niên vỗ nhẹ chăn, nhẹ giọng hỏi.
Người đang gặp ác mộng làm sao có thể trả lời anh, Chu An chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, như bị đánh thành mảnh vụn vậy.

Mu bàn tay phải của cô rất lạnh, nước muối lạnh hòa tan với thuốc thấm vào trong máu khiến cô phải tìm kiếm một nguồn nhiệt để sưởi ấm.
Cô nắm lấy bàn tay của Thẩm Chu Niên đang nhẹ nhàng phủ lên bàn tay mình.

….
Sáng sớm ngày hôm sau, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng xảy ra ở một con phố gần đó.

Phòng cấp cứu ồn ào, tiếng khóc cùng với tiếng của xe cứu thương vang bên tai Chu An.
Chu An mở mắt ra.
Lọt vào tầm mắt của cô chính là khuôn mặt lo lắng của Thẩm Chu Niên.
“Em thấy trong người thế nào rồi?” Thẩm Chu Niên nghiêng nửa người lên giường bên, hỏi cô.
Chu An xoa nhẹ huyệt thái dương, nhớ tới tối hôm qua suýt nữa thì không thở được còn cầu cứu Thẩm Chu Niên nên nhẹ giọng nói: “Không sao rồi.”
Lượng bệnh nhân được đưa vào phòng cấp cứu rất nhiều, số giường bệnh trong phòng cấp cứu đã không còn đủ.

Chu An xuống giường, đi giày vào, nhường chỗ của mình cho người khác.
Thẩm Chu Niên dẫn cô đi ăn sáng bên ngoài bệnh viện, lúc tính tiền thì đúng lúc người của Thẩm Chu Niên mang một đôi giày nữ tới.

Chu An cởi dép lê của bệnh viện ra, thay giày mới vào.
Giữa bạn bè với nhau không cần nói quá nhiều lời cảm ơn, nhưng ơn cứu mạng thì có nói bao nhiêu lời cảm ơn cũng không đủ.
Chu An ngẩng đầu nhìn Thẩm Chu Niên, dùng sức nắm chặt ngón tay để trên bàn của anh, nhàn nhạt cười: “Thẩm Chu Niên, cảm ơn anh.

Nếu như không có anh, có lẽ ngày hôm qua em đã không thể bình tĩnh lại được như thế.”
Những tia nắng đầu tiên của ngày mới chiếu vào khuôn mặt vốn yên tĩnh và đẹp đẽ của Chu An.


Thẩm Chu Niên nheo mắt lại, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh sáng trở nên dịu dàng hơn, anh thấp giọng, chầm chậm nói: “Cảm ơn em vì người đầu tiên em liên lạc là tôi.”
Chu An ngây người.
Thẩm Chu Niên không để cô có thời gian mở miệng đã nhắc tới đề nghị của bác sĩ lúc ở trong phòng cấp cứu: “Tâm lý bị thương thì cũng phải điều trị, nỗi sợ ngày hôm qua đã khiến tâm lý của em như bị phủ một tầng mây đen lên đó.”
Thẩm Chu Niên hơi nghiêng người về phía Chu An: “An An, chúng ta hãy xóa tan đám mây đen này đi.”
Chu An mím môi, một lúc lâu sau cô mới gật đầu.
Bọn họ không về nhà mà đi đến khoa tâm thần của bệnh viện trước.

Tình cờ là bác sĩ chuyên gia đang ở đó nên Thẩm Chu Niên đẩy Chu An ngay lập tức.
Với tư cách là người nhà, Thẩm Chu Niên cùng với Chu An đi vào phòng hội chẩn.
Nghe Chu An miêu tả tai nạn và cơn ác mộng mà cô gặp tối qua, hai hàng lông mày của bác sĩ nhíu chặt, áp suất xung quanh Thẩm Chu Niên cũng thấp đến mức dọa người.
Bác sĩ: “Cô Chu An, theo cô và người nhà của cô miêu tả, trong đó có một giọng nói là của người đàn ông say rượu tối hôm qua, còn lại là giọng nói của người đàn ông vô gia cư, vậy tiếng của người phụ nữ và tiếng khóc của đứa nhỏ thì sao? Mong cô nhớ lại cẩn thận hơn một chút.”
Dưới sự sắp xếp của bác sĩ, Chu An nằm nằm trên chiếc giường đặc biệt trong phòng bệnh, lắng nghe tiết tấu của bác sĩ rồi bắt đầu nhớ lại.

Bác sĩ có nói qua tuyến phòng thủ tâm lý này của cô rất cao, cô đã thử vài lần thôi miên để có thể nhớ lại mà vẫn không thành công, thế mà lần này lại được.
Rõ ràng cô mới gặp vị bác sĩ này lần đầu tiên.
Điểm khác duy nhất của lần trước với lần này là có Thẩm Chu Niên ở bên cạnh.
Giọng nói của bác sĩ rất ôn hòa: “Cô Chu An, cô đã nhìn thấy gì?”
“Con đường đất ở thôn quê, cực kỳ lầy lội.” Chu An tìm kiếm sâu trong ký ức của mình, chậm rãi nói: “Có xe tải, trong xe tải có bốn năm đứa nhỏ… Bọn chúng đang khóc, tôi rất khó chịu…”
Một giọt nước mắt tràn ra khóe mắt cô, được Thẩm Chu Niên đang đứng ở bên cạnh giường lau đi.
Bác sĩ: “Còn gì nữa? Ngoại trừ những đứa nhỏ thì có người lớn ở đó không, trong xe tải xảy ra chuyện gì, tại sao bọn trẻ lại khóc?”
Vài phút sau, Chu An nắm chặt ga giường: “Bọn họ đến rồi! Có hai người đàn ông, dáng vẻ cực kỳ hung dữ, bọn họ đá bánh mì của tôi xuống đất, tôi cực kỳ cực kỳ đói, tôi còn muốn để dành một nửa cho anh trai đang bị bệnh ở bên cạnh, nếu không ăn nữa anh ấy sẽ chết mất.”
Thẩm Chu Niên hỏi bác sĩ có thể nói chuyện với Chu An trong lúc thôi miên không, sau khi được bác sĩ đồng ý, anh dựa theo tiết tấu của bác sĩ, giọng rất nhẹ: “Anh trai bị bệnh đó không chết, em đã cứu được anh ấy, bây giờ anh rất rất khỏe mạnh.”
Khóe môi Chu An khẽ cong lên, một lát sau cô lại rơi vào tình trạng lo lắng.


Mí mắt vẫn nhắm rất chặt, nhưng con ngươi lại di chuyển không ngừng.
Bác sĩ đã phát hiện ra phản ứng khác thường của cô, có lẽ đây chính là bóng ma tâm lý đã chôn sâu trong người cô, bác sĩ hỏi: “Xảy ra chuyện gì? Nói cho tôi biết đi.”
“Anh ta lôi cổ tôi ra khỏi xe tải.” Hô hấp của Chu An trở nên dồn dập, giọng điệu càng lúc càng nhanh: “Anh ta xé quần áo của tôi… Không được! Không được, tránh ra!”
Tình huống tiếp theo này khiến bác sĩ vô cùng kinh ngạc, anh ta đang định kết thúc quá trình thôi miên để cô có thể tỉnh táo lại, nhưng Thẩm Chu Niên lại ghé vào tai của Chu An, nói nhanh: “Không phải, anh ta không xé quần áo của em.”
“Chu An, nhìn rõ, quần áo mà anh ta xé không phải quần áo của trẻ em! Trong xe còn có một người phụ nữ nữa, em nhìn xem, em nhìn xem cô ta đi đâu rồi.”
“Phụ nữ… Tôi không nhìn thấy người phụ nữ nào…”
Hai tay Thẩm Chu Niên bám vào thành giường, hận không thể đi vào giấc mơ của Chu An để nói cho cô biết: “Là người phụ nữ kia bị lôi ra ngoài.

Người đàn ông kia vẫn chưa cầm thú đến mức ra tay với một đứa trẻ, An An, giấc mơ của em bị xáo trộn rồi.”
Thấy người đang ở trong mơ tìm thế nào cũng không tìm được người mà cô muốn tìm, Thẩm Chu Niên vội vàng nói: “An An, bị xáo trộn cũng không sao, tỉnh dậy anh sẽ đưa em đi sửa lại.”
Bác sĩ kết thúc thôi miên ngay cùng lúc, đưa người đang trong giấc mộng trở về.
Thẩm Chu Niên đưa khăn lau cho Chu An ngay lập tức: “Lau mồ hôi trên trán đi.”
Chu An nhìn anh một cái, trong giây lát, cô nhìn thấy trên mặt Thẩm Chu Niên là khuôn mặt của cậu bé gầy gò đến mức cần cô bảo vệ.
Cô cúi đầu lau mồ hôi.
Bác sĩ quan sát vẻ mặt của hai người họ, sau đó pha cho bọn họ một bình trà nóng.
“Từ kết quả của lần thôi miên này có thể suy đoán, rào cản tiếp xúc với người khác giới của cô Chu An có liên quan đến bóng ma tâm lý thời thơ ấu của cô.” Bác sĩ nói: “Nhưng mà theo lời anh này nói, trí nhớ của cô đã bị xáo trộn, hiện tượng này rất phổ biến.

Có rất nhiều ví dụ cho thấy khả năng trí nhớ của con người có thể bị rối loạn trên diện rộng sau khi trải qua một cú sốc lớn, hơn nữa con người vốn sẽ vô ý thức sửa chữa trí nhớ của mình.”
Bác sĩ nói với Thẩm Chu Niên: “Người nhà bệnh nhân, xin hỏi anh có bằng chứng chứng minh trí nhớ của cô Chu An không?”
“Có.” Lông mi của Thẩm Chu Niên khẽ run.
Sáng ngày hôm sau, Thẩm Chu Niên cùng với Chu An bay chuyến bay quốc tế trở về thủ đô.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.