Mắt Mù

Chương 41: Chương 41




Edit: Jiang
Nhìn vào nét chữ, Chu An đi đến bên cạnh chiếc bàn gỗ trầm hương, dùng đầu ngón tay chấm vào nước trà lạnh, sau đó bắt chước nét chữ của Thẩm Chu Niên.
Nét chữ cũng giống con người.

Chu An vui vẻ nhìn vệt nước trên bàn mờ đi, cầm điện thoại mở WeChat của Thẩm Chu Niên ra rồi gửi một đoạn voice chat: “Anh Thẩm Chu Niên năm mới vui vẻ.”
Cô thay quần áo rồi vào phòng tắm tắm rửa, sau khi sấy khô tóc thì đã là một giờ sáng.
Âm báo WeChat vang lên, là tin nhắn trả lời của Thẩm Chu Niên.
“Năm mới vui vẻ.”
“Chúc mừng An An lớn thêm một tuổi.”
Chu An mỉm cười tắt di động, đã trễ thế này rồi, chắc hẳn anh đã đi ngủ rồi, cô không nên làm phiền anh ấy.
Trong phòng rất ấm, chăn ga đều được thay mới, có thể ngửi được mùi nắng.

Trên tủ đầu giường có một miếng giữ nhiệt, bên trên đặt một ly trà bằng sứ đang hâm nóng nửa ly nước.

Lúc mới đi tắm cô không nhìn thấy thứ này, có lẽ là trong lúc cô tắm, Thẩm Chu Niên đã đem vào.
Chu An xốc chăn lên nằm vào trong, tắt đèn rồi nhắm mắt lại, trên mặt vẫn nở nụ cười.
Có thể là do đột nhiên đổi chỗ ngủ, cũng có thể là do trong lòng đang suy nghĩ đến ai đố nên Chu An muốn ngủ nhưng lại không ngủ được.

Nửa tiếng sau, cô bật đèn lên, đứng dậy xuống giường, đôi mắt tỉnh táo.
Ngồi trên chiếc ghế dài êm ái có thể lờ mờ nhìn thấy tuyết đọng trên mái ngói lưu ly trước cửa sân viện khiến màn đêm như đang tỏa sáng.
Chu An bưng ly sứ bằng hai tay, uống một ngụm nước nhỏ.

Cô đi đến bên giường, chiêm ngưỡng chiếc cửa sổ có khắc những hoa văn tinh tế, sau đó đẩy cửa sổ ra.
Gió đêm lạnh trung hòa với nhiệt độ trong phòng, mang lại cảm giác thoải mái.
Cũng vừa hay có thể bình tĩnh suy nghĩ một chút.
Cô đặt tay lên song cửa sổ, gió lạnh thổi qua khiến cô cực kỳ thoải mái.
“Đang nghĩ gì thế?” Một giọng nam đột nhiên vang lên ở bên cạnh.

Chu An giật mình, hơi nghiêng người sang, kéo rèm cửa sang bên cạnh, sau khi không còn cái gì chắn tầm nhìn, cô mới nhìn thấy Thẩm Chu Niên đang đứng ở cửa phòng bên cạnh nhìn cô.
“…” Chu An nhìn anh một cái, nhỏ giọng nói: “Sao anh không mở đèn, cũng chẳng lên tiếng thế?”
“Két.” Thẩm Chu Niên.
Chu An: …
Thẩm Chu Niên bật cười khi thấy phản ứng của cô, anh gõ nhẹ tay lên khung cửa sổ, hỏi: “Cũng không ngủ được à?”
Chu An nhìn vào mắt anh, ừ một tiếng.
“Vậy,” Thẩm Chu Niên dừng một chút, cười hỏi: “Có muốn qua đây xem Nhị Bạch không?”
Chu An ngẩn người vài giây, sau đó nhẹ nhàng gật đầu.

Cô đóng cửa sổ lại, sau đó nhìn mình trong gương.

Quần áo ngủ không lộn xộn, mái tóc xõa ngang vai.
Cô mím môi, xoay người ra khỏi phòng.

Đang định gõ cửa phòng bên cạnh thì bên trong đã có người đẩy cánh cửa gỗ ra.
Động tác mở cửa mang theo một luồng gió ấm pha lẫn chút mùi hương của gỗ đàn hương phảng phất tới chỗ cô.

Chu An cụp mắt, mùi thơm nhẹ nhàng này khiến cô nhớ đến chuỗi tràng hạt cô đeo lúc nhỏ.
Vốn dĩ đó không phải là mẹ để lại, mà là do anh trai ốm yếu đưa cho cô để cô làm bùa hộ mệnh.
Bố trí trong phòng của Thẩm Chu Niên cũng không khác phòng bên kia của cô là bao, tầm mắt của Chu An nhìn qua một lượt, chú ý tới giường ngủ thẳng thớm không có một nếp gấp.

Bên chiếc ghế sô pha dài lại có chăn cùng với gối đầu được xếp ở đó.
Đôi lông mày thanh tú của cô hơi nhăn lại.

Không ngủ được trên giường cũng là một loại bệnh tâm lý.
Thẩm Chu Niên ngồi trên ghế sô pha, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.
Chu An nhìn thoáng qua vị trí ngồi dường như không có chút khoảng cách nào giữa hai người, yên lặng ngồi xuống.
Thẩm Chu Niên nhìn cô một cái, cười rồi gọi video cho quản gia bên Pháp.


Chắc là trước đó bọn họ đã trao đổi qua nên sau khi quản gia kết nối liền đem chuyển máy ảnh sang chỗ Nhị Bạch đang ăn đồ ăn.
“Nhị Bạch.” Thẩm Chu Niên gọi một tiếng, trên màn hình, hai tai của chú chó hơi động đậy, rồi lại tiếp tục ăn đồ ăn.
Chu An cũng khó hiểu nhìn về phía anh.
“Gần đây nó hơi có thành kiến với anh.” Thẩm Chu Niên dựa vào ghế sô pha, miễn cưỡng cười một tiếng, đưa điện thoại cho Chu An: “Em có rảnh thì đi dạy lại tên nhóc này đi.”
Cái này… Sao cô cảm giác như cô là một người mẹ vô tâm không quan tâm gì đến con cái mình thế nhỉ.
Chu An hơi 囧, cô nhìn vào màn hình điện thoại rồi gọi một tiếng: “Nhị Bạch.”
Vừa dứt lời, cái tai nhỏ của chú chó dựng lên, hất đổ bát thức ăn, xoay người nhìn về phía màn hình điện thoại.
“Gâu gâu gâu!” Nhị Bạch vẫy đuôi, đôi mắt tròn xoe nhìn màn hình điện thoại không chớp mắt, miệng như đang nở nụ cười.
Thẩm Chu Niên cảm nhận được tiêu chuẩn kép của Nhị Bạch thì hừ một tiếng, ngồi lại gần chu An một chút để mình cũng có thể lọt vào camera.
Hai tay anh dang rộng đặt lên phía sau sô pha, từ góc độ nào đó có thể nhìn thấy nhu anh đang ôm vai của Chu An.
Nhị Bạch sủa anh một tiếng.
“Sao thế?” Chu An không hiểu chuyện gì, dịu dàng hỏi: “Có phải nhớ bọn chị rồi không?”
Nhị Bạch gâu một tiếng, xoay người chạy đến chỗ đống đồ chơi của nó rồi ngậm một bó hoa hồng nhựa đến, sau đó lại lon ton chạy về phía camera.
Chú chó đặt bó hoa trước camera điện thoại.
Nhờ Thẩm Chu Niên cẩn thận mỗi lần tặng hoa đều nhờ nó nên nó cũng dần quen với thói quen tặng hoa cho Chu An.
Tiếng cười của quản gia ở bên kia truyền đến, hai người ngồi trên sô pha cũng bị chọc cười.
Bởi vì tư thế nửa ôm này của Thẩm Chu Niên nên lồng ngực phập phồng lúc cười thỉnh thoảng lại chạm vào người Chu An.
Chu An cảm giác được chỗ thắt lưng bị đụng phải hơi ngứa, cô lo lắng anh sẽ cảm nhận được nhịp tim đang đập nhanh của mình nên đứng dậy ngay lập tức.

Nhưng đứng dậy quá nhanh lại sơ ý trượt chân khiến cả cơ thể hơi lảo đảo.
Thẩm Chu Niên nhanh chóng kéo cô lại, ngước mắt nhìn cô: “Sao thế?”
Mặt Chu An hơi đỏ lên, chỗ eo bị anh ôm cũng dần nóng lên.
Lòng bàn tay của anh rất nóng.
Rất nóng.
Chu An nhìn anh hai giây, sau đó đột nhiên đặt tay lên trán anh.


Sau khi kiểm tra nhiệt độ của anh xong lại đặt bàn tay lên trán mình để so sánh, một lát sau, Chu An nhăn mặt nói: “Anh sốt rồi.”
Thẩm Chu Niên ngẩn người, sau đó sờ thử lên trán của mình, không cảm giác được gì nên lại sờ lên trán của Chu An: “Hình như là hơi nóng?”
Chu An nhìn anh, hơi nhíu mày: “Anh không cảm thấy sao?”
Thẩm Chu Niên cúi đầu nhìn điện thoại đã cúp từ bao giờ, sau đó nhìn về phía cô, vẻ mặt vô tội: “Buổi tối thân nhiệt của anh có hơi cao, nhưng anh không cảm thấy khó chịu.”
Có lẽ là bởi vì không ngủ ngon nên cơ thể đã gửi tín hiệu cho anh.
“Đến sáng sẽ bình thường lại thôi.” Nhìn biểu cảm nghiêm túc của Chu An, Thẩm Chu Niên nói thêm.
Chu An đứng lên, Thẩm Chu Niên bắt lấy cánh tay cô, ngẩng đầu hỏi: “Em đi đâu thế?”
Trong lòng Chu An mềm nhũn, nhẹ giọng nói: “Nhà anh lớn như vậy chắc hẳn là phải có bác sĩ gia đình chứ, em đi mời bác sĩ tới đây khám bệnh cho anh.”
“Không cần thiết đâu.” Cánh tay của Thẩm Chu Niên hơi dùng sức kéo Chu An ngồi xuống bên cạnh mình, đối diện với ánh mắt của cô, anh thẳng thắn nói: “Lúc nhỏ anh bị bọn buôn người bắt cóc, mẹ anh vẫn cảm thấy nguyên nhân là do bà ấy không chăm sóc anh chu đáo, điều này khiến mấy năm nay mỗi khi anh thấy không khỏe bà ấy lại cảm thấy áy náy.

Anh bị bệnh, bà ấy cũng sẽ tự trách bản thân mình.”
Chu An mở to mắt, có hơi đau lòng.

Cô đưa tay xoa mái tóc ngắn của Thẩm Chu Niên, cụp mắt nhìn đôi môi nhợt nhạt của Thẩm Chu Niên, cô liền xoa lên nó hai cái.
Lòng bàn tay như bị cái gì đó đâm vào.
“Giỡn với anh hả.” Thẩm Chu Niên đợi vài giây rồi mới kéo tay cô xuống, đứng dậy đi đến kệ tủ TV lấy hộp thuốc ra.
Nhiệt kế hiển thị ba mươi tám độ rưỡi.
Chu An nhanh chóng kiểm tra nhiệt độ, sau đó lục tìm miếng dán hạ sốt trong hộp tuốc, không để ý sự phản đối của Thẩm Chu Niên đã xé ra rồi dán lên trán anh.
“Lên giường đi ngủ.” Giọng nói dịu dàng của cô lúc này cực kỳ có uy lực.
“Nhưng mà bây giờ phải làm thế nào,” Thẩm Chu Niên không có chút biểu hiện nào giống như người đang bị sốt, dưới ánh đèn vàng ấm áp, khóe miệng anh nhếch lên, cười cười nhìn Chu An: “Anh nằm trên sô pha mới ngủ được.”
Thấy biểu cảm buồn rầu của Chu An, Thẩm Chu Niên đột nhiên nghiêng người qua, nhìn cô nói: “Hay là, em ngủ lại phòng của anh, buổi tối có thể chăm sóc anh?”
Chu An nghĩ nghĩ: “Được.”
Thẩm Chu Niên ngây người, sau đó khóe miệng lại nhếch lên, anh đứng dậy lấy trong ngăn tủ ra một bộ chăn, không cần Chu An hỗ trợ, tự mình quấn chăn thành một ổ tròn vo, anh cười nói: “Cũng không cần Thái Thượng phải bận tâm, em có thể yên tâm đi ngủ, anh tự làm được.”
Chu An tắt đèn, quay đầu nhìn anh một cái, cũng không biết có tin được hay không.
Cô nằm trên giường của Thẩm Chu Niên, ga trải giường đều là mùi đặc trưng của anh, không quá nồng, nhưng lại có tác dụng giúp ngủ ngon.

Chu An dụi mắt, không dám để mình ngủ thiếp đi.
Thẩm Chu Niên vẫn còn chờ cô chăm sóc kia kìa.
Trong đêm tối, Thẩm Chu Niên nhanh chóng cảm giác được cơn buồn ngủ.
Một đêm ngủ bình yên.

Buổi sáng lúc Thẩm Chu Niên tỉnh dậy, cảm giác cả người thoải mái.


Anh ngẩng đầu lên, thấy Chu An đang dựa vào ghế sô pha, cúi đầu quan sát anh.
Thẩm Chu Niên duỗi eo: “Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.” Chu An nói xong rồi cầm nhiệt kế lên đo, ba mươi bảy độ ba.
Nhiệt độ bình thường.
Thẩm Chu Niên nhếch môi, ngồi dậy.
Chu An đi vòng qua anh, nhặt cái chăn bên cạnh anh lên rồi gấp lại.

Hai vật nhỏ giống như giấy gói kẹo từ trong chăn rơi xuống chân cô.
Thẩm Chu Niên nhìn thoáng qua, Chu An chú ý tới biểu cảm của anh, nhanh tay nhặt lên trước.
Sau khi đọc tên tiếng anh trên bao bì của gói thuốc, Chu An sửng sốt một hồi, cô ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Chu Niên, không tin được hỏi: “Anh… Mất ngủ nghiêm trọng như vậy sao?”
Thẩm Chu Niên không biết nên nói như thế nào, anh lột miếng hạ sốt trên trán ra, sau đó nhận lấy chăn từ trong tay cô rồi đem vào phòng, cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô: “Cũng không phải ngày nào cũng uống.”
Chu An lập tức đuổi theo, giọng điệu gấp gáp: “Bắt đầu từ khi nào thế?”
Thẩm Chu Niên gấp chăn lại, đặt ở một bên, khẽ thở dài một hơi rồi kéo Chu An ngồi xuống ghế sô pha, ngẩng đầu nói: “Hồi nhỏ, sau khi rời khỏi em.”
Bác sĩ nói đó là chứng rối loạn sau chấn thương.
Chu An trợn tròn mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Thẩm Chu Niên, anh ấy… Bị chứng mất ngủ tra tấn nhiều năm như vậy.
“Anh đã tìm được em, cũng đã giúp em rất nhiều.” Chu An bình tĩnh lại, ấp úng nói: “Không phải bệnh của anh sẽ chuyển biến tốt hơn sao?”
Thẩm Chu Niên rót một ly nước ấm cho cô, cười nói: “Cái này so với chướng ngại tiếp xúc của em cũng không khác là bao, phải cần thời gian mới có thể chữa khỏi.

Trước kia anh phải uống ba gói, bây giờ chỉ cần một hai gói là được rồi.”
Đã là thuốc thì sẽ có 3 phần độc, mỗi ngày đều phải uống, cơ thể sau này sẽ để lại di chứng gì chứ?
Chu An nắm chặt hai gói thuốc trong tay, im lặng một hồi rồi đột nhiên nhớ tới gì đó, chớp mắt hỏi: “Hôm qua anh không uống mà ngủ luôn sao?”
Thẩm Chu Niên ngước mắt nhìn cô, không muốn biến chuyện này thành chuyện nghiêm trọng, cố ý xem nhẹ: “Em là nguyên nhân gây bệnh, cũng là thuốc đó, anh ở cùng một không gian với em có thể ngủ khá ngon, cho nên em không được bỏ lại anh đó.”
Chu An nhìn anh vài lần, chậm rãi nói: “Hay là, em chuyển qua chỗ anh ở nhé.”
Thẩm Chu Niên thiếu chút nữa là cầm không chắc chén trà, nước trong đó văng ra mu bàn tay của anh.

Một lúc lâu sau, anh bình tĩnh gật đầu, nhưng tai đã đỏ lên.
 
------oOo------



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.