Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 1 - Chương 11: Tu hành tâm pháp



Tu hành tâm pháp

Diệp Thiên đeo ba lô sau lưng, xuyên qua dòng người, khuôn mặt anh tuấn, sáng lạn như ánh mặt trời tràn đầy vui vẻ, trong miệng hắn hơi ngâm nga một bài hát, dưới chân cũng nhanh hơn.

Đến cửa nhà, Diệp Thiên dừng lại, sửa lại mái tóc hỗn độn do chạy nhanh, lau đi mồ hôi trên mặt, sau đó mới nhẹ nhàng mở cửa nhà, thò đầu vào nhìn thoáng qua một chút, phát hiện phòng khách không có người liền nhẹ nhàng đóng lại của nhà. Không thấy có ai ở nhà, hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi, đang định chạy về phòng của mình, thì phía sau bỗng truyền đến một giọng nói giận giữ.

“Tiểu tử thối, ngươi còn dám về nhà? Sao không cút ra ngoài mà ở?” Diệp Cần Nguyên phẫn nộ, trừng mắt nhìn Diệp Thiên.

“Ba…….” Diệp Thiên cứng rắn xoay người, cúi đầu nhìn người trước mắt.

“Ngươi còn biết ta là ba ngươi sao? Ngươi cư nhiên giấu giếm cha mẹ, gia nhập cái cục an ninh trinh sát kia! Trong mắt ngươi có còn coi cái nhà này ra cái gì nữa không hả?”

“Nhưng mà con … con rất thích nghề này, mơ ước của con chính là trở thành một người trinh sát xuất sắc. Ba, nếu ba thực sự quan tâm con, thực sự nghĩ cho con, thì ba nên ủng hộ con mới đúng!” Diệp Thiên lúc này cũng ngang bướng, hắn cứng rắn, nhất quyết không từ bỏ mơ ước của mình.

“Ngươi…….. Nghịch tử!!” Diệp Cần Nguyên phẫn nộ, dang tay tát mạnh vào mặt Diệp Thiên.

“Chát!”

Diệp Thiên ôm lấy bên má sưng đỏ, đôi mắt tràn đầy ngạc nhiên, không thể tin được người cha luôn luôn từ ái vừa mới đánh mình.

“Diệp Cần Nguyên, có chuyện gì thì từ từ nói, sao lại đánh Thiên nhân?” Diệp mẫu nghe thấy tiếng động liền chạy ra, nhìn thấy khuôn mặt sưng đỏ của Diệp Thiên, đau lòng đến phát khóc.

“Đánh nó? Tôi còn ước gì không có đứa con này! Miễn cho sau này phải chịu cảnh người đầu bạc tiễn người đầu xanh, còn thương tâm hơn gấp bội!!”

“Cần Nguyên, lời của ông là có ý gì??” Khuôn mặt Diệp mẫu có chút tái nhợt.

“Có ý tứ gì? Bà cứ hỏi đứa con bảo bối của bà thì biết! Nếu như hôm nay không có người nói cho tôi, thì tôi còn không biết chính mình có đứa con xuất sắc như vậy! Công việc công ty tốt đẹp thì không cần, lại còn đi làm cái gì gián điệp, nằm vùng a………… Con tôi khi nào thì lợi hại như vậy hả?” Diệp Cần Nguyên ngồi phịch xuống sô pha, hai tay nắm chặt.

“Thiên nhân, con nói cho mẹ nghe, con thực sự không làm những chuyện nguy hiểm như vậy, đúng không? Mẹ chỉ có mỗi mình con, không nên doạ mẹ a.” Diệp mẫu sắc mặt càng thêm tái nhợt, thân thể còn hơi run rẩy.

“Vâng! Hơn nữa vừa rồi con cũng đã tiếp nhận nhiệm vụ đầu tiên, nên giờ con phải lập tức đi làm nhiệm vụ! Con về nhà để chuẩn bị một vài thứ, cũng định nói cho cha mẹ biết. Nhưng nếu cha mẹ đã biết, thì con cũng không cần nói thêm gì nữa rồi.”

Diệp Thiên nhìn nỗi lo lắng, hoảng sợ trong mắt cha mẹ, liền cố nhẫn tâm quay người, cố gắng bỏ qua sự ấm áp gia đình là vướng bận duy nhất kia, đi ra khỏi căn nhà của chính mình.

Con xin lỗi, cha mẹ. Nhưng một khi đã lựa chọn cố gắng hết thảy vì mơ ước này, con sẽ không hối hận, cũng sẽ không lùi bước. Cha, mẹ, xin hãy tha thứ cho sự ích kỉ của con, xin hãy cho con tuỳ hứng một lần, xin hãy cho con được bay lượn ở giấc mộng của mình, cho dù đây là một con đường không thể quay trở lại.

Diệp Thiên đi trên đường, hoang mang, mờ mịt nhìn những người đi đường lạ lẫm xung quanh. Đây là đâu? Bọn họ là ai? Vì sao ta lại ở đây?

Đột nhiên một cơn đau đớn ập đến, cơ thể giống như đang bị xé rách..

Không! Ta không phải Diệp Thiên! Diệp Thiên đã chết! Ta …. Ta là ai?…….. Quân Mặc Li ……… ta là Quân Mặc Li, Quân Mặc Li ………

Ở trên hành lang trải bạch ngọc bên ngoài cung điện hùng vĩ màu trắng, có một hài đồng phấn điêu ngọc mài đang ngồi khóc. Đôi mắt hoa đào to to lúc này đã sưng đỏ, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống đất, vậy mà không có một người nào tiến đến an ủi hài đồng này.

Một bàn tay trắng nõn thon dài nhẹ nhàng kéo lấy đứa trẻ mặc hoàng y kia. “Tiểu Cửu đừng khóc, quân phụ ở đây mà.” Thanh âm trầm thấp ôn nhu từ trên đỉnh đầu của Quân Mặc Li truyền đến.

Quân Mặc Li ngẩng đầu, trong khoảnh khắc nhìn thấy dung mạo của nam tử kia, liền ngây ngốc, quên cả khóc.

Quân Dạ Hàn nhìn thấy khuôn mặt ngây ngốc của Quân Mặc Li, cười ra tiếng, lấy ra một chiếc khăn tay màu tím, nhẹ lau đi nước mắt trên mặt hắn.

Quân Mặc Li cảm nhận được sự đụng chạm ôn nhu trên mặt mình, liền đưa hai tay túm lấy vạt áo của Quân Dạ Hàn, đôi mắt sưng đỏ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ kia nói: “Người là quân phụ của ta sao? Vậy thì từ bây giờ trở đi, Mặc Li sẽ chỉ thích duy nhất một người là quân phụ.”

“Tiểu Cửu thật sự rất đáng yêu, quân phụ cũng rất thích tiểu Cửu nha.” Quân Dạ Hàn khẽ vuốt mái tóc đen của Quân Mặc Li, cười khẽ xoay người rời đi.

Quân Mặc Li si ngốc nhìn theo bóng lưng của Quân Dạ Hàn, dáng người tao nhã thánh khiết kia dần dung nhập vào toà kiến trúc màu trắng, cho đến khi biến mất. Bàn tay nhỏ bé của Quân Mặc Li gắt gao nắm lấy cái khăn tay lụa màu tím kia, từ chiếc khăn mềm mại truyền đến mùi hoa lăng la thanh nhã, thực thấm trái tim, thật lâu không tiêu tan……

Quân Mặc Li ……….? Không, đây cũng không phải là ta. Vậy ta là ai? Diệp Thiên, Quân Mặc Li đều đã chết, vậy ta là ai? Không phải Diệp Thiên, không phải Quân Mặc Li, vậy ta là ai ……….?

Các loại trí nhớ hỗn độn hiện lên trong đầu, không ngừng xé rách chính bản thân, linh hồn giống như bị lửa hoả thiêu, đau, đau đến mức không nói ra lời, đau tràn ngập toàn thân thể.

Ta mệt mỏi quá, ta muốn nghỉ ngơi… Có phải nếu ngủ rồi sẽ không còn cảm thấy đau như vậy?

Ngủ đi, ngủ đi, nếu ngủ sẽ không còn đau đớn nữa, nếu ngủ, sẽ không còn khó chịu…….

Thanh âm mê huyễn dụ hoặc kia truyền vào trong tai Quân Mặc Li, làm cho nhân trầm mê……..

Đại não vốn hỗn độn của hắn lúc này bỗng thanh tỉnh một chút ……. Không! Ta khi nào thì dễ dàng đầu hàng như vậy? Diệp Thiên đã chết, nhưng Quân Mặc Li thì chưa! Ta chính là Quân Mặc Li, Quân Mặc Li chính là ta, ta là Quân Mặc Li, Quân Mặc Li………

Một hơi thở mãnh liệt lại thanh mát truyền đến, dần bao vây lấy thân thể, đau đớn, bỏng rát cũng dần dần mất đi, thay vào đó là cảm giác thoải mái ôn nhuận.

Quân Mặc Li mở mắt, ánh mắt còn chút mê mộng, mồ hôi đã thấm ướt quần áo, hắn chậm rãi ngồi dậy, nhớ lại những thứ mình vừa trải qua. Thật sự là quá nguy hiểm, không thể tưởng tượng được tâm pháp kia lại lợi hại như vậy, làm cho người ta đắm chìm ở quá khứ không thể tự kiềm chế, những cảnh trong mơ kia quá mức chân thật, nếu như không phải bản thân ta quá kiêu ngạo, không muốn khuất phục, có lẽ ta cũng đã không tỉnh lại được.

Tẫn hồn diệt thân, quả không hổ là thứ tâm pháp nghịch thiên, nhìn thấy đôi bàn tay vốn khô héo, giờ này lại có chút mượt mà, tuy không phải rất rõ ràng, nhưng hắn vẫn có thể cảm giác được sự thay đổi của cơ thể, tinh thần cũng giống như trở nên cường đại hơn một chút… Nhưng mà loại thống khổ kia quả thực là quá sức chịu đựng của con người, ngay từ đầu đã như vậy rồi, thì về sau không biết còn khủng khiếp như thế nào nữa…

Quân Mặc Li nhìn lên bầu trời đêm đen tối, không khỏi cười ra tiếng. Một khi đã lựa chọn, thì vì sao lại từ bỏ? Trước đây, Diệp Thiên vì mơ ước mà rời khỏi gia đình, vứt bỏ sự ấm áp, thì bây giờ, Quân Mặc Li cũng có thể vì tìm kiếm tự do cho bản thân mà lựa chọn sự trọng sinh từ thống khổ. Thực sự ta đã từ bỏ thân phận Diệp Thiên, vừa nãy khi ở trong huyễn cảnh, ta đã lựa chọn Quân Mặc Li, như vậy, Diệp Thiên đã không hề còn tồn tại trên thế giới này nữa….

Một giọt nước mắt chảy xuống, thấm vào trong đất, không còn chút dấu vết, giống như thứ ấm áp từng có, tồn tại trong trí nhớ, bị huỷ diệt hoàn toàn…….

_____

Sau khi tắm rửa xong, tẩy sạch mồ hôi trên cơ thể, đôi mắt Quân Mặc Li lạnh như băng nhìn những đồ dùng trong phòng. Quả nhiên là do Quân Dạ Hàn mà căn phòng mới trở thành như vậy. Đáng tiếc, Quân Mặc Li, cho dù ngươi thích Quân Dạ Hàn như thế, thì cuối cùng ngươi vẫn  là một đứa con bị bỏ rơi, chết trên tay của chính người mà ngươi ngưỡng mộ. Tình yêu, chỉ là một thứ làm mê muội tâm trí con người.

Vì vậy, bây giờ, ta tiếp nhận thân thể của ngươi, sẽ nhất quyết không bao giờ giẫm vào vết xe đổ ấy nữa. Còn nếu như thứ tình yêu kia thực sự đến, thì ta cũng sẽ tự tay chặt đứt nó. Ta quyết sẽ không trở thành một phế vật bị từ bỏ, chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn nữa, mới có thể chủ đạo toàn cục một cách hoàn mỹ, mới có thể không bị trói buộc.

Quân Dạ Hàn, ngươi càng ôn nhu bao nhiêu, thì càng tuyệt tình bấy nhiêu, nhưng chính bản thân ta cũng không phải là một người có tình, cần tình. Nếu như ngươi muốn khám phá ra “ta” chân chính, thì hãy để  cho ta được mở rộng tầm mắt với cái vở kịch mà ngươi đã dựng lên một cách hoàn mỹ kia đi. Thực sự, ta cũng rất muốn biết bản thân “ta” là một người như thế nào a, a a, cường đại thực lực sao? Ta nhất định sẽ làm được thứ mà ngài mong muốn, quân phụ của ta ……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.