Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 2 - Chương 14: Cuối cùng cũng trở lại



Di Á năm 10036, ở Thủ đô của đế quốc Đồ Lan luôn luôn tràn ngập tiếng người, mỗi ngày đều có rất đông sứ giả của các nước, du khách ào ào tiến đến. Đô thành phồn vinh thanh lịch, nhà nào cũng dán nào cũng dán một bức tranh cầu an lành, cầu phúc tự vẽ trước cửa nhà. Có bức được vẽ khá đơn giản, có bức lại cầu kỳ phức tạp. Những bức tranh này đều được vẽ để chúc mừng cho ngày sinh nhật sắp tới của Đồ Lan đế quân. Cho nên dù là bức tranh đơn giản hay phức tạp, thì đều thể hiện được sự dụng công của người vẽ.

Trong đình viện Quỳnh Ngọc các, khắp cả sân đều là một màu trắng muốt, là màu của hoa hi hải nở rộ. Những bông hoa thuần trắng tinh khiết, giống như tuyết lan tràn đầy sân, một con đường nhỏ xuyên qua biển hoa, dẫn đến đình hóng mát ở trung tâm. Trên bàn đá trong đình đã bày sẵn mấy đĩa điểm tâm, hương thơm ngọt ngào hấp dẫn. Nam tử mặc y phục màu đen ngồi bên cạnh bàn đá, tay phải ôm một người. Người kia mặc quần áo lụa màu trắng, có mái tóc dài màu xanh lục và một khuôn mặt xinh đẹp xuất trần.

“Trẫm biết Tu rất yêu màu trắng, cho nên trẫm đã sai người trồng đầy một biển hoa hi hải màu trắng cho Tu, ngươi có thích không?” Quân Dạ Hàn nhẹ nhàng hỏi, y cúi đầu dùng đôi mắt ôn nhu nhìn nam tử đang tựa vào người mình.

“Chỉ cần quân thượng thích, Tu cũng sẽ thích.” Tu Thuỵ Nhĩ – Tác Phỉ Đặc khẽ nâng khuôn mặt xinh đẹp xuất trần của mình lên nhìn Quân Dạ Hàn, trong con ngươi màu xanh biếc tràn đầy tình ý, làm cho khuôn mặt vốn đã xinh đẹp lại càng nở rộ thêm vẻ mị hoặc động lòng người.

“A a, Tu xinh đẹp như vậy, lại rất hiểu lòng trẫm, nên trẫm cũng yêu thích Tu a.“ Quân Dạ Hàn nhìn thấy hai bờ má trắng nõn của Tu Thuỵ Nhĩ hơi hơi chuyển sang hồng, liền cười nhẹ một tiếng, sự ôn nhu trong mắt chưa bao giờ biến mất.

“Nếu vậy, đêm nay, quân thượng có thể ở lại Quỳnh Ngọc các sao?“ Tu Thuỵ Nhĩ thẹn thùng nhìn Quân Dạ Hàn.

“Hôm nay trẫm phải đi đón một người rất quan trọng, cho nên không thể ở lại được.“ nói đến đấy, trong đôi mắt màu đen huyền bí của Quân Dạ Hàn lộ ra chút chờ mong, ngón tay thon dài vô thức vuốt nhẹ mái tóc xanh biếc của Tu Thuỵ Nhĩ.

“Là một vị sứ thần quan trọng sao ạ?“ Tu Thuỵ Nhĩ hơi thất vọng hỏi.

Quân Dạ Hàn cười khẽ, nhưng không trả lời. Hắn buông mỹ nhân trong lòng ra, tao nhã đứng lên, nói với Tu Thụy Nhĩ: “Tu phải ngoan ngoãn đợi trẫm ở trong các này, mấy ngày nữa hoàng huynh của Tu sẽ đến, lúc ấy trẫm sẽ mang ngươi đi gặp mặt hoàng huynh.”

Quân Dạ Hàn nhìn trời cũng sắp đến giữa trưa, liền quay người rời đi, không chút lưu luyến.

Tu Thụy Nhĩ đứng ở trong đình nhìn theo bóng lưng của Quân Dạ Hàn, đôi mắt kiên định. Hàn, một ngày nào đó, bước chân của ngươi nhất định sẽ dừng lại vì ta, một ngày nào đó, ta nhất định sẽ buộc được ngươi ở bên cạnh ta, không thể rời đi.

_____

Căn phòng băng tràn đầy sương lạnh, mặt đất bị bao phủ bởi nước băng dày đến cả thước. Một thân ảnh màu trắng ẩn hiện dưới mặt nước lạnh như băng ấy. Thân hình ấy nằm ở đáy nước, hai bàn tay đan chéo đặt ở trước ngực, tóc đen như mực phủ kín quanh thân thể, phần eo bị khóa chặt bởi một sợi xích làm bằng băng kiên cố. Mặt nước đóng băng trong suốt lại phát ra thứ ánh sáng xanh lam mờ ảo, làm cho người ta không thể nhìn rõ khuôn mặt của người ở trong nước.

Nhiều điểm sáng nhỏ màu xanh lam bay nhè nhẹ trên mặt nước, sau đó đột nhiên tụ lại, lao thẳng về phía người đang nằm trong nước kia, gắt gao bao quanh thân hình của y, giống như chúng nó cảm nhận được cái gì đó sắp xảy ra.

Quân Mặc Li cảm giác được có một dòng khí ám áp bao quanh cơ thể mình, giúp cho cơ thể vốn đã đông cứng vì băng của hắn trở nên ấm áp hơn. Dòng khí ấm len lỏi khắp cơ thể, làm sống lại từng tế bào đông lạnh.

Quân Mặc Li mở mắt, tràn vào mắt là nước lạnh như băng, hai tay của hắn chạm nhẹ vào chiếc xích băng trói trên cơ thể mình. “Rắc!“ một tiếng, băng xích gãy vụn, tan thành nước.

Hắn chầm chậm đứng dậy, thân thể đã rất lâu không cử động, hai bàn chân trần nhẹ nhàng đặt lên trên mặt nước, không hề tạo ra một chút gợn sóng nào cả. Quân Mặc Li nâng hai bàn tay thon dài trắng nõn lên, ngón tay dài nhỏ khẽ cử động, trong không khí bỗng xuất hiện ánh hào quang màu xanh lam nhè nhẹ, sau đó ngưng tụ thành một chiếc gương thủy tinh lớn.

Chiếc gương chiếu rõ bóng hình của người đang đứng, sắc đẹp khuynh thế.

Đôi mắt đen sáng bóng, lại rõ ràng, không hề có một chút tạp chất, giống như ngọc lưu li, còn phát ra thứ hào quang động lòng người, ở tận sâu bên trong màu đen còn ẩn hiện ánh sáng xanh lam nhạt, bên dưới chiếc mũi cao thẳng là đôi môi phớt hồng, khẽ nhếch, trên bờ môi giống như dính nước mềm mại sáng bóng, tóc đen dài đến bắp chân, mượt mà như một thác nước, tùy ỳ bay loạn trong không gian tràn đầy sương lạnh của căn phòng. Nhưng làm cho người ta chú ý nhất chính là ấn kí giữa trán, một kí hiệu hình ngọn lửa màu xanh lam, làm cho dung nhan tuyệt thế kia thêm một chút mờ ảo, tinh khiết.

“Rắc!“ Chiếc gương vỡ thành bụi băng.

Quân Mặc Li cười khẽ, đưa hai tay lên vuốt ve làn da mềm mai trên khuôn mặt mình, lập tức một luồng hào quang màu xanh lam dần dần bao phủ toàn thân thể hắn. Khi hào quang biến mất, thân thể trần trụi ấy đã được bao bọc bởi một bộ áo dài màu lam cao quý, tay áo rộng, vạt áo hơi mở, thỉnh thoảng để lộ ra chút da thịt mềm mại trắng nõn, một phần mái tóc đen dài cùng được búi lại bởi một cây ngọc trâm màu lam. Thân thể của hắn vẫn được hào quang màu xanh lam bao quanh, giống như trăng trong nước, hoa trong gương, mờ ảo đến mức không hề giống con người nữa.

“Ba ba ba………..“ tiếng vỗ tay đột ngột vang lên, phá vỡ sự yên lặng của căn phòng.

Quân Mặc Li xoay người, nhìn về phía phát ra âm thanh.

Cánh cửa ngọc lạnh lẽo không biết đã bị mở ra từ bao giờ, Quân Dạ Hàn đang đứng dựa vào tường, bộ quần áo màu đen dài trở nên nổi bật trong không gian trắng lạnh lẽo. Đôi mắt y nhìn Quân Mặc Li vẫn tràn đầy ôn nhu, nhìn chằm chằm không rời dù chỉ là một chút, không biết y đã đứng ở đó nhìn bao lâu.

“Chào mừng quay trở lại, Cửu nhi của trẫm. Tương lai, ngươi nhất định sẽ trở thành viên ngọc sáng bóng nhất trên thế giới này.“ Quân Dạ Hàn đưa bàn tay phải về hướng Quân Mặc Li, đôi mắt luôn bị một tầng sương bao phủ của hắn bây giờ lại rõ ràng, hiện lên ánh sáng mị hoặc chúng sinh.

Quân Mặc Li cười khẽ, ánh mắt tràn đầy sinh khí, ấm áp sáng rọi đến mức có thể hòa tan cả căn phòng băng. Bàn chân trần trắng nõn nhè nhàng bước trên mặt nước, đi về phía Quân Dạ Hàn, hắn đưa bàn tay mềm mại đặt lên bàn tay phải của Quân Dạ Hàn.

“Cho dù có đi đến đâu, thì cuối cùng hoàng nhi cũng sẽ quay lại, quân phụ của ta.“

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.