Hôm sau, khi trời còn chưa sáng rõ, Quân Mặc Li đã thay bộ quần áo chính thức của hoàng tử, chiếc áo dài cao quý màu trắng. Mái tóc đen dài vẫn được thả tự nhiên của hắn được buộc cao lên, cố định trên đỉnh đầu bằng một chiếc ngọc quan. Quân Mặc Li cầm lấy chiếc đai lưng trong tay thị nữ, đạm cười phân phó.
“Các ngươi cứ lui ra trước đi.”
“Vâng.” Mấy người thị nữ cúi đầu, cung kính lui ra.
Quân Mặc Li đeo đai lưng, áo trắng bay bay, làm cho khí chất vốn mờ ảo thanh trần của hắn lại tăng thêm một tầng cao quý. Chỉnh sửa lại x phục xong, hắn bước ra khỏi cung điện của mình, đi về phía cửa lớn của đế cung.
Trên đài cao phía xa lúc này đã có một hàng người ăn mặc hoa phục, Quân Mặc Li bước lên bậc thang đá, không nhanh không chậm đi về phía đài cao.
“Mỹ nhân, ta đã chờ ngươi rất lâu nha.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc đứng ngay trước mặt Quân Mặc Li, ngăn bước đi của hắn.
Không có tâm tư nói chuyện với người này, Quân Mặc Li định đi lướt qua người y.
“Mỹ nhân có tâm sự gì hay sao?” Phất Lai Tác Phỉ Đặc vẫn bám sát theo Quân Mặc Li, ánh mắt đầy ý cười.
“Uh.” Quân Mặc Li nhẹ giọng trả lời, dưới chân vẫn không hề ngừng lại.
“Vậy sao? Là chuyện gì vậy?” phát lai tác phỉ đặc tò mò hỏi, khuôn mặt tuấn mỹ tràn đầy hưng phấn.
Quân Mặc Li đột ngột dừng bước, nhìn Phất Lai Tác Phỉ Đặc đứng bên cạnh, ánh mắt đạm mạc mà kiên định.
“Ôm ta một chút đi.”
“Khụ…. Ôm ngươi?!” bị lời nói bất ngờ của Quân Mặc Li làm hoảng sợ, ánh mắt màu đỏ lửa của Phất Lai Tác Phỉ Đặc đầy nghi hoặc.
“Nếu Phất Lai không muốn thì thôi vậy.” Quân Mặc Li xoay người định bỏ đi.
“Đương nhiên ta nguyện ý. Mỹ nhân tự nguyện chạy đến vòng ôm của ta, ta cao hứn g còn không kịp!” môi khẽ gợi lên một nụ cười mị hoặc, Phất Lai Tác Phỉ Đặc giang hai tay ôm lấy thân thể mảnh mai của Quân Mặc Li, môi khẽ lướt qua tóc của hắn, ngửi mùi thơm mát lạnh nhàn nhạt trên cơ thể hắn.
Quân Mặc Li cũng tựa vào lồng ngực của Phất Lai, cảm nhận sự ấm áp trên người y, thân thể cũng buông lỏng. Có vẻ như hắn không chán ghét, nhưng không có cảm giác tâm động như với người kia…
Cằm của Phất Lai đặt lên hõm vai của Mặc Li, đôi môi khẽ nhếch, hướng về khuôn mặt xinh đẹp khuynh thế của Quân Mặc Li.
“Chẳng lẽ mỹ nhân đã yêu ta rồi sao?”
Cảm nhận thấy hơi thở ấm áp thổi vào tai, Quân Mặc Li nhíu mày, đang định đẩy Phất Lai Tác Phỉ Đặc ra, thì đột nhiên đằng sau hắn truyền đến thanh âm ồn ào.
Quân Mặc Li cùng Phất Lai Tác Phỉ Đặc ngẩng đầu nhìn lên trên, phát hiện tất cả mọi người trên đài cao đều đang nhìn về hướng bọn hắn.
Phất Lai Tác Phỉ Đặc không thèm để ý cười một cái, môi lại dán vào bên tai quân măc li. “Mỹ nhân, ngươi phải cẩn thận… những người xung quanh ngươi.”
Sau đó hắn buông Quân Mặc Li ra, đi thẳng lên đài cao.
Lạnh nhạt đảo qua mấy người trên đài kia, Quân Mặc Li lại bắt gặp Quân Dạ Hàn đứng ở ngay giữa, nhưng trong mắt hắn cũng không có gì biến hoá, cũng theo sát Phất Lai Tác Phỉ Đặc đi lên trên.
Quân Dạ Hàn nhìn Quân Mặc Li cùng Phất Lai, hai đôi mắt tối đen thâm u nhưu hai bờ vực sâu, hai tay hơi nắm chặt.
Có lẽ ngươi nên trốn nhanh một chút, Li nhi…
Nếu ngươi còn không trốn đi, ta sẽ không khống chế được, đi huỷ diệt tất cả mọi thứ có liên hệ với ngươi…
Quân Mặc Li cùng Phất Lai Tác Phỉ Đặc đi đến tren đài cao, cũng không hề để ý đến những ánh mắt dò xét xung quanh.
“Két!!”
Cánh cửa cung có khắc hình “bách thú tề minh” theo tiếng vang chậm rãi mở ra, hoàng tử của các nước đồng loạt cúi người, hướng về chỗ Quân Dạ Hàn đứng để hành lễ. Quân Dạ Hàn mỉm cười, ngũ quan hoàn mỹ dưới ánh sáng mặt trời có chút hư ảo.
Hoàng tử các nước theo thứ tự lần lượt đi ra khỏi cửa chính của đế cung.
Người cuối cùng đi ra khỏi cánh cửa này là Thất hoàng tử của đế quốc Đồ Lan Quân Lẫm Tường. Vì Quân Dật Khanh đã đảm bảo cho Quân Mặc Li bị loại khỏi danh sách có thể trở thành chất tử, cho nên cuối cùng người bị lựa chọn làm chất tử chính là Thất hoàng tử Quân Lẫm Tường, là hoàng tử có thực lực thấp nhất.
Đi đến trước mặt Quân Dạ Hàn, Quân Lẫm Tường quỳ mạnh xuống, cúi đầu lạy về hướng đại điện. Sau bay cái lạy, Quân Lẫm Tường nâng đầu lên, có vết máu uốn lượn theo trên trán của y chảy xuống. Khuôn mặt thanh tú của y không có biểu tình gì, nhưng khi nhìn qua Quân Mặc Li lại chớp động.
Y xoay người, bước chân rời đi không có chút ngắc ngứ tạm dừng. Ta sẽ trờ về, ta nhất định sẽ trờ về, ta nhất định sẽ tìm được điều mà ta muốn, sau đó, ta sẽ đem những kẻ từng làm nhục ta phải nhận báo ứng thích đáng…
Đôi mắt ôn nhu của Quân Dạ Hàn không hề thay đổi, khi y nhìn thấy cửa điện sắp đóng cửa, lièn đứng dậy chuẩn bị hồi điện.
“Quân phụ…”
Quân Mặc Li đi đến cạnh Quân Dạ Hàn, gọi gắn.
“Cửu nhi có việc gì sao?” không hề quay lại nhìn Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn vẫn bước đi tiếp.
“Mặc Li muốn biết một điều…” Quân Mặc Li vẫn đi theo bên cạnh y, đôi mắt hơi chuyển lam một chút.
“Hôm nay trẫm còn chuyện quan trọng phải làm, nếu Cửu nhi không có việc gì quan trọng thì để đến mai hãy bàn.” Bước chân Quân Dạ Hàn nhanh hơn, rõ ràng y không có kiên nhân để nghe.
“Không, việc này đối với Mặc Li mà nói trọng yếu hơn tất cả.” Quân Mặc Li bước nhanh đến trước mặt Quân Dạ Hàn, ngăn lại bước đi của y, ánh mắt hai người gặp nhau.
Dừng cước bộ, Quân Dạ Hàn dùng ánh mắt tối đen kinh ngạc nhìn hắn. “Nếu vậy Cửu nhi cứ nói đi.”
Quân Mặc Li lùi ra sau một bước nhỏ, cách Quân Dạ Hàn xa hơn một chút, tròng mắt màu lam nhạt lại dần trở nên đậm màu hơn, tay phải Quân Mặc Li đột ngột vung mạnh, rất nhanh đâm lên người Quân Dạ Hàn.
Không thể ngờ đến việc Quân Mặc Li sẽ làm như thế, thân mình Quân Dạ Hàn khoảnh khắc biến mất, sau đó xuất hiện cách Quân Mặc Li xa mười bước. Dù chưa bị thương, nhưng áo của y cũng đã xuất hiện vết rách do kiếm khí cắt qua.
“Cửu nhi, ngươi làm gì vậy?” thanh âm của Quân Dạ Hàn vẫn vững vàng như trước, nhưng chỉ có chính y mới biết nội tâm của y bây giờ đau đớn như thế nào. Nếu là người khác, cho dù có ở gần y như thế nào, tốc độ có nhanh như thế nào đi chăng nữa, cũng không ai có thể có khả năng chạm vào y, cho dù chỉ là một sợi tóc. Nhưng đối với Quân Mặc Li, y lại chưa từng bao giờ phòng bị, hoặc là nói từ đầu cho đến nay, y chưa từng nghĩ đến việc sẽ phải đề phòng hắn. Vậy mà không ngờ….
“Quân phụ ngài còn có trái tim…” Quân Mặc Li không hề nhìn Quân Dạ Hàn, thanh âm nhè nhẹ mờ ảo, giống như ngay sau đó sẽ biến mất.
“Cửu nhi cho rằng một đế vương nên có trái tim hay sao?” Quân Dạ Hàn chỉ cười khẽ, vẫn chưa trả lời.
“Vô tâm sao? A a…” Quân Mặc Li đột nhiên cười ra tiếng, đôi mắt như lưu ly, thả ra mê huyễn sắc thái, đẹp đến cực độ, đẹp đến mức tuyệt vọng…..
“Vậy thì….” nhìn khuôn mặt kinh ngạc của Quân Dạ Hàn, Quân Mặc Li giơ con dao nhỏ màu lam trong tay lên, cực nhanh đâm về phía trái tim của mình.
“Mặc Li cũng không muốn….”
Giây phút con dao nhỏ trong tay Quân Mặc Li đâm xuống, sự bình tĩnh không gợn sóng trên khuôn mặt Quân Dạ Hàn biến mất hoàn toàn, chỉ còn lại sự sợ hãi đến cực độ.