Mặt Nạ Hoàn Mỹ

Quyển 2 - Chương 35: Quá vãng tằng kinh



Đình viện tinh mỹ tràn ngập những bông hoa màu tím. Có một thiếu niên mặc y phục màu xanh lam nhạt đang ngồi nghỉ trên chiếc ghế dài dưới gốc cây cổ thụ. Tay của y không ngừng vuốt ve chiếc dao nhỏ màu bạc sáng bóng. Động tác lặp đi lặp lại, nhưng y còn làm rất nghiêm túc cẩn thận.

“Mặc Li ca ca.” Đứa trẻ nhỏ tuổi đứng bên cạnh y, thấy y không hề để ý đến mình, trong đôi mắt mèo to tròn tràn đầy uỷ khuất.

Thiếu niên vẫn cúi đầu vuốt ve con dao nhỏ trong tay, không hề để ý đến đứa trẻ đứng ở bên cạnh.

Đứa trẻ hơi tức giận nhìn khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên, đôi mắt ngây thơ trong suốt lại dần dần bị sương mù bao phủ, những giọt nước mắt đã đong đầy sắp rơi ra, làm cho người ta thương sót cực kì.

Lúc này, thiếu niên mới chậm rãi ngẩng đầu lên, cẩn thận cất con dao nhỏ vào trong ngực, trong đôi mắt hoa đào cong cong tràn đầy vui sướng. “Hôm nay quân phụ nói, ba ngày sau sẽ tự mình đưa ta đến Ma Nhĩ học viện. Hoàng đệ, ngươi cũng phải cố lên, hoàng huynh sẽ chờ ngươi ở học viện.”

“Quân phụ tự đưa huynh đến học viện?” Đứa trẻ mặc áo trắng kinh ngạc nhìn về phía thiếu niên mặc áo xanh, đôi mắt to tròn xuất hiện sự ghen tị nhè nhẹ.

“Đương nhiên.” Người thiếu niên trẻ vẫn không hề nhận ra sự thay đổi của đứa trẻ, đôi mắt hoa đào trong suốt còn mang chút đắc ý, nhẹ nhàng lấy con dao nhỏ trong ngực ra, kiêu ngạo nói với đứa trẻ. “Đây, nhìn thấy sao? Đây là con dao mà hôm nay quân phụ cho ta, sau này dùng để tập võ, tương lai ta nhất định sẽ có thể tu luyện thành cao thủ thiên cấp!”

Nụ cười tự tin toả nắng của người thiếu niên làm tổn thương đôi mắt của đứa trẻ nhỏ, cũng đâm vào trái tim vốn bất bình của nó.

“Quân phụ đối xử với huynh thật tốt.” ánh mắt của đứa trẻ hơi thâm lại một chút, thanh âm ngọt ngào lại mang theo chút ẩn ý.

“Đương nhiên rồi. Ngươi không nhớ quân phụ đã nói ta là người có thiên phú cao nhất hay sao? Cho nên hiện tại, ta nhất định sẽ được bồi dưỡng, sau này ta có thể thường xuyên gặp được quân phụ.” Người thiếu niên nói rất cao hứng, giọng nói đầy kiêu ngạo khoe khoang.

“Hoàng huynh rất muốn đến học viện sao? Vậy buổi tối trước khi đi học viện, Kì Du muốn đưa tiễn hoàng huynh có được không?” thanh âm của đứa trẻ tràn đầy chờ mong.

“Đương nhiên là có thể.” thiếu niên nâng mặt nhìn đứa trẻ đứng ở bên cạnh.



Bóng đêm dần dần buông xuống, thiếu niên mặc y phục màu xanh chầm chậm đi trên con đường nhỏ hoang vắng, y tức giận nói với đứa trẻ đang chạy ở đằng trước. “Hoàng đệ, rốt cuộc phải đi bao nhiêu xa nữa? Trời sắp tối đen rồi.”

“Sắp đến rồi, Mặc Li ca ca không cần vội vàng. Kì Du đã nói rồi, ta nhất định sẽ tặng cho huynh lễ vật tốt nhất trước khi huynh đi.” Đứa trẻ quay đầu lại cười với người thiếu niên, đôi mắt chân thành vô cùng.

“Vậy thì nhanh lên nào.” Người thiếu niên tuy có hơi chút bực tức, nhưng cũng không cự tuyệt.

Đi qua một đoạn đường nhỏ nữa, cảnh vật xung quanh ngày càng hoang vắng, người thiếu niên ngắm nhìn hoàng cảnh xung quanh, lại nhìn bầu trời đã tối đen, cảm thấy có chút hoảng.

“Đến rồi!” đứa trẻ mặc áo trắng xoay người nói với thiếu niên, bàn tay nhỏ bé trắng nõn chỉ về phía trước, có một hồ nước nhỏ.

Thiếu niên nhìn theo về hướng đó, dần dần cảm thấy kinh ngạc và tán thưởng.

“Đẹp quá…” Thiếu niên chạy đến cạnh hồ nước, trên mặt hồ có những điểm hào quang màu xanh nhè nhẹ bay, còn có những tiểu tinh linh bay múa xung quanh hào quang xinh đẹp này. Thiếu niên không kìm được mà thốt lên câu khen ngợi.

“Mặc Li ca ca thích nơi này sao?” Đứa trẻ nghiêng đầu nhìn người thiếu niên đang say mê với cảnh đẹp.

“Thích, rất thích…” Thiếu niên gật đầu không ngừng.

“Mặc Li ca ca, nếu ngươi rất thích nơi này, vậy thì hãy vĩnh viễn ở lại đây đi.” Đứa trẻ đột nhiên bật cười, tiếng nói vốn trong trẻo ngây thơ giờ lại nhiễm chút ** ( *O* chả biết ** là gì…)

“Uhm…” Người thiếu niên vô thức mà gật gật đầu, nhưng giây lát ánh mắt si mê bỗng tỉnh táo lại, y bật người lùi về sau từng bước, hơi kinh hãi nhìn đứa trẻ bên cạnh. “Ngươi vừa làm gì? Vì sao lúc nãy ta lại mất đi ý thức?!”

“Nhanh như vậy đã thanh tỉnh lại rồi sao? Không hổ là hoàng tử thiên tài của Đồ Lan đế quốc. A a…” đôi mắt vốn trong trẻo ngây thơ của đứa trẻ dần dần chuyển sang màu đỏ đậm, tay phải của nó không biết lúc nào lại thêm một con dao bạc, chầm chậm đi về hướng người thiếu niên.

“Ngươi lấy dao của ta lúc nào …?” Thiếu niên phát hiện thân thể của mình cư nhiên không thể nhúch nhích, y dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn đứa trẻ trước mắt.

“Không nên giãy dụa nha, nếu không Kì Du cũng không biết mình sẽ chém vào chỗ nào trên người hoàng huynh đâu.” Đứa trẻ đi đến bên cạnh thiếu niên, con dao nhọn sắc bén dí sát vào da mặt của thiếu niên, chậm rãi di chuyển.

“Quân Kì Du… Ngươi muốn làm gì… ta là hoàng huynh của ngươi!” sắc mặt của thiếu niên đã tái nhợt, trợn mắt nhìn lưỡi dao kề sát.

“Con dao này không phải là thứ mà Mặc Li ca ca thích nhất hay sao? Nếu vậy, Kì Du để lại dấu vết của con dao này trên người Mặc Li ca ca, ngươi có thích hay không?” Đứa trẻ vẫn không thèm để ý đến lời thiếu niên nói, khuôn mặt vốn đáng yêu trong sáng của nó dần bị u ám bao phủ.

“Khắc ở chỗ nào trước cho đẹp bây giờ….?” Đứa trẻ đi vòng quanh thân thể của thiếu niên mấy vòng, vẻ mặt băn khoăn.

“Thôi, chọn tay trước vậy.” không thèm để ý đến bộ dạng run rẩy sợ hãi của thiếu niên, đứa trẻ nắm chặt con dao nhỏ trong tay, chém mạnh vào hai tay của thiếu niên, máu tươi phun ra, nhiễm đỏ bộ y phục trắng của nó.

Liếm liếm vết máu ở khoé môi, khuôn mặt thuần tịnh của đứa trẻ lúc này giống như Tu la độc ác, vô cùng khủng bố.

“A a…. Như vậy mỗi ngày, Mặc Li ca ca sẽ không cần phải tập võ nữa, về sau có thể nghỉ ngơi nhiều hơn rồi.” Thiếu niên đã đau đến chết lặng, há mồm nhưng lại không thể phát ra thanh âm gì. Đứa trẻ cười lớn, khuôn mặt vặn vẹo méo mó, quỷ dị vô cùng.

“Thiên tài? Mặc Li ca ca thực sự đáng ghét, luôn tranh giành quân phụ cùng với Kì Du. Uhm…. Nếu Mặc Li ca ca trở nên xấu xí, quân phụ nhất định sẽ không muốn gặp huynh nữa, a a, Kì Du thật là thông minh a. Nếu vậy….”

Đứa trẻ lầm bầm nói, sau đó nhìn về phía thiếu niên, khoé miệng quỷ dị cong lên một chút, tay phải cầm dao giơ lên, không chút do dự rạch thẳng vào khuôn mặt của thiếu niên, từng đao từng đao rạch, cho đến khi khuôn mặt của thiếu niên hoàn toàn là máu đỏ tươi, không còn chỗ da nào hoàn hảo mới ngừng lại.

Lúc này, người thiếu niên đã hoàn toàn tuyệt vọng, nỗi đau thể xác lúc này đã không thể so sánh với nỗi đau trong lòng.

Vì sao… vì sao…?

Giết ta đi, cầu ngươi, giết ta đi…..

Linh lực trong cơ thể y trong khoảnh khắc bùng nổ, đau đớn đến mức muốn xé rách thân thể. Nhưng lại vẫn không ngăn cản được sự thống khổ tuyệt vọng tận sâu trong tim…

—-

Nhìn Quân Mặc Li tuy đang ngủ say nhưng vẫn nhăn lại mi, Quân Dạ Hàn từ từ ôm chặt hắn hơn.

Chờ một chút, Li nhi…

Ta nhất định sẽ đưa ngươi trở lại, nhất định sẽ không để hồn phách của ngươi bị xâm chiếm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.