Cảm xúc của Quân Dạ Hàn dao động, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến Quân Mặc Li. Hắn chậm rãi đi về hướng Quân Dạ Hàn, áo mỏng màu lam theo bước chân chuyển động mà toả ra hào quang lấp lánh. Nhưng hắn còn chưa kịp đi đến gần Quân Dạ Hàn, thì y đã xuất hiện trước mặt hắn, ôm chầm lấy hắn.
“Li…”thanh âm trầm thấp hơn bình thường, sự lo lắng không hề che dấu.
Cảm nhận được sự run rẩy truyền đến từ hai tay của Quân Dạ Hàn, đôi mắt đạm mạc của Quân Mặc Li thoáng hiện lên sự nghi hoặc.
Cánh tay của Quân Dạ Hàn vòng quanh người hắn dần tăng thêm sức mạnh, Quân Mặc Li dùng hai bàn tay bạch ngọc, nhẹ nhàng gỡ hai cánh tay vòng quanh người hắn của Quân Dạ Hàn ra. Tránh khỏi cái ôm của Quân Dạ Hàn, hắn lùi lại một bước, cho dù nhìn thấy đôi mắt ôn nhu của Quân Dạ Hàn dần dần bị nỗi sợ hãi bao phủ, hắn cũng không hề có chút dao động nào.
“Ngươi…” nhìn Quân Mặc Li lãnh đạm như vậy, Quân Dạ Hàn càng trở nên bối rối.
Quân Dạ Hàn muốn nói lại không biết nói gì, Quân Mặc Li lẳng lặng nhìn y, sau đó đột nhiên đưa hai tay phủ lên gò má của Quân Dạ Hàn. Tay mềm mại đưa khắp khuôn mặt, giống như đang nghiệm chứng, giống như đang chờ mong cái gì.
“Là giả…” Quân Mặc Li thì thào ra tiếng, thanh âm nhẹ nhàng dễ nghe ẩn chứa sự tịch mịch, tĩnh lặng.
Nhìn Quân Mặc Li như vậy, Quân Dạ Hàn nắm lấy đôi tay đang vuốt ve khuôn mặt mình, đôi mắt ôn nhu tràn đầy yêu thương.
“Li nhi, ngươi đã trở lại.”
Quân Mặc Li nghe thanh âm ôn nhu kia, lại vẫn bình tĩnh vô cùng nhìn y nói. “Một ngàn năm, Mặc Li cứ nghĩ sẽ có thể nhìn ra được đâu là giả, đâu là thật. Nhưng đến bây giờ, Mặc Li mới phát hiện ra, tất cả mọi thứ đều là giả…”
Biểu tình của Quân Mặc Li lúc này rất xa cách, đạm mạc, làm cho trái tim Quân Dạ Hàn khe khẽ nhói lên. Y dùng tay phải vuốt ve đôi mắt của Quân Mặc Li, hắn vì mệt mỏi mà lại bắt đầu rơi vào giấc ngủ, nhẹ giọng nói. “Ngủ đi, Li nhi. Đến khi ngươi tỉnh lại, mọi truyện sẽ trở lại bình thường.”
Bế Quân Mặc Li lên, thân ảnh của hai người nháy mắt biến mất….
Cho đến khi Quân Mặc Li tỉnh lại thì đã là buổi trưa của ngày hôm sau. Hắn nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, ngồi dậy, dùng bàn chân trần đi đến cạnh mâm đồ ăn đang toả mùi thơm nồng nàn. Lúc này hắn mới phát hiện ra mình đã đói cồn cào.
Hắn ngồi xuống, cầm chiếc đũa trúc, chỉ gắp mấy miếng đồ ăn qua loa. Sau đó hắn đặt đũa xuống, đôi mắt hơi ngây ngốc nhìn chằm chằm vào đôi đũa trên mặt bàn.
“Không thích ăn sao?” Quân Dạ Hàn đi từ ngoài cửa vào, nhìn bàn thức ăn còn tràn đầy, liền nhẹ nhàng hỏi.
“Bao lâu?” Quân Mặc Li không trả lời y, chỉ lãnh đạm mà hỏi.
“Mười ngày.” Quân Dạ Hàn tiến đến gần hơn một chút, ngồi xuống chiếc ghế cạnh hắn.
Quân Mặc Li quay sang nhìn Quân Dạ Hàn, vẻ ngoài bình tĩnh lại có chút dao động, ngạc nhiên. “Một ngày bằng trăm năm, không ngờ ngươi có thể làm cho thời gian trôi qua như vậy…”
Nhìn thấy Quân Mặc Li đã khôi phục lại như bình thường, Quân Dạ Hàn cười nhẹ, nhìn hắn đầy sủng nịnh, đưa tay vuốt ve tóc của hắn.
“Li nhi đang lo lắng không thích ứng được với thời gian sao?”
Quân Mặc Li cười yếu ớt, đứng lên, đi đến chiếc gương lớn đặt cách đó không xa, hắn nhìn thấy bộ dáng của mình trong gương, đạm cười mà quay lại nhìn Quân Dạ Hàn.
“Ngươi muốn ta dùng bộ dạng như thế này đi ra ngoài hay sao?”
Quân Dạ Hàn nhìn Quân Mặc Li, đôi tròng mắt đen sâu thẳm tràn đầy tình ý.
“Như thế này mới thực sự là Li nhi, vậy thì tại sao ngươi lại không thể xuất hiện trước mặt người khác? Ta vẫn luôn luôn chờ đợi ngươi, một Li nhi chân chính.”
Quân Mặc Li túm lấy một nắm tóc của mình, sợi tóc màu lam dài chạm đất, phát ra thứ ánh sáng mê huyễn huyền diệu, đôi mắt của hắn cũng biến đổi thành một đôi mắt màu lam trong suốt, lưu chuyển thứ ánh sáng mị hoặc chúng sinh.
“Con người chân chính của ta….” Nhìn ngắm lại con người trong gương, khoé môi của hắn khẽ cong lên.
“Vậy ý của quân phụ là sau này, Quân Mặc Li chỉ cần làm chình mình thôi sao?”
“Đúng vậy.” Quân Dạ Hàn đi đến cạnh Quân Mặc Li, nhẹ nhàng chải tóc cho hắn, từ từ buộc túm lại trên đỉnh đầu.
Tuỳ ý Quân Dạ Hàn buộc tóc cho mình, Quân Mặc Li nhìn chăm chú vào hình ảnh của hai người trong gương, biểu hiện trên khuôn mặt cũng là ý cười.
Con người chân chính của ta sao? Con người chân chính của ta là như thế nào nhỉ? Kiếp trước, cuộc đời của ta chính là một vở kịch lớn, ta đã thực sự không thể phân rõ ra con người chân chính của ta là gì.
Mà kiếp này, ngay từ khi ta mới xuất hiện đã bị kẻ thù bao vây, ta chỉ có thể diễn một người không phải là chính ta. Tuy nói ngay từ đầu ta đã có thể khống chế cơ thể này, nhưng linh hồn cũ kia vẫn còn tồn tại và ảnh hưởng đến ta. Nhưng bây giờ, thân thể này đã thực sự là của ta, cũng không còn linh hồn nào quấy nhiễu nữa, thực sự đã trở thành của ta rồi.
Nhìn thấy đôi mắt mị hoặc chúng sinh của Quân Mặc Li, Quân Dạ Hàn ôn nhu dùng tay che chúng đi.
“Li nhi, hãy để mọi người được biết đến con người thực sự của ngươi.” Thanh âm vang lên, mềm nhẹ mà lại thâm tình mê hoặc, từng chút từng chút ngấm vào đáy lòng Quân Mặc Li.
“Ngươi đã sớm biết.” Quân Mặc Li hơi ngẩng đầu nhìn Quân Dạ Hàn.
Quân Dạ Hàn cười khẽ, gật đầu, y nhẹ nhàng cầm tay của Quân Mặc Li, đi đến ngồi xuống chiếc ghế dài ở bên cạnh.
Li nhi, sao ta lại không biết con người chân chính của ngươi được. Con người thánh khiết mờ ảo kia vốn không phải thực sự là ngươi, người dùng ánh mắt đạm mạc nhìn thế gian kia cũng không phải thực sự là ngươi, người luôn đối xử với người khác lạnh như băng lại tràn đầy trào phùng cũng không phải là ngươi… Đấy chỉ là ngươi khi bị trói buộc đôi cánh, không thể nào tự do bay lượn.
Quân Mặc Li đáp lại ánh mắt yêu thương của Quân Dạ Hàn bằng một nụ cười.
“Quân phụ, trong mắt của ngài còn có cả thế giới này nữa.” Hắn vẫn muốn biết, rốt cuộc trong lòng Quân Dạ Hàn còn có thể chứa được ai nữa, còn có thể để ý đến ai được nữa.
“Cho đến tận bây giờ, ta chưa từng bao giờ thực sự mở mắt, vậy thì trong mắt của ta làm sao lại có cả thế giới này được.” đôi mắt của Quân Dạ Hàn dần dần biến đổi, màu đen sâu thẳm lại dần dần chuyển thành màu bạc, nhìn thẳng vào Quân Mặc Li. “Mà trong thế giới ta nhìn thấy, lại chỉ có mỗi mình ngươi.”
Nhìn vào đôi mắt màu bạc của Quân Dạ Hàn, nghe những lời y nói, trái tim của Quân Mặc Li dần dần trở nên ấm áp, ôn tình cùng tín nhiệm dâng trào.
Quân Dạ Hàn, thu hoạch lớn nhất trong giấc mộng ngàn năm của ta, không phải là thực lực cường đại, mà là trái tim của ngươi. Ta đã hiểu trái tim của ngươi, một trái tim đã sớm luân hãm trong tình yêu.
Trước đây, ta từng xem nhẹ mọi sự lý giải, chỉ kiên trì với những thứ mà ta nhìn thấy, nhưng bây giờ ta nhận ra ta đã bỏ qua một thứ thực sự có giá trị.
Lam Thánh Âm, Tất Nghiễn, Quân Dật Khanh … tất cả những người này, những sự việc này, trong ngàn năm đắm chìm tại huyễn cảnh, ta vẫn luôn không ngừng hồi tưởng, không ngừng suy ngẫm. Hoá ra cho đến nay, mọi việc ngươi làm đều là vì ta, trong mắt của ngươi có lẽ vẫn luôn luôn chỉ có mình ta.
Mà chính ta, thiếu chút nữa đã bỏ qua ngươi….
“Li nhi, ngươi đã biết hết rồi sao?” Quân Dạ Hàn nhìn thấy sự ấm áp trong mắt Quân Mặc Li dành cho mình, nhẹ giọng dò hỏi.
“Đúng vậy.” Quân Mặc Li mỉm cười đáp lời, cũng không nói thêm gì nữa, có nhiều việc, không cần nói thành lời.
“Ta muốn tham gia nghi thức chuyển giao tộc trưởng của Lam tộc.” Quân Mặc Li đánh vỡ sự yên lặng, nhìn về phía Quân Dạ Hàn.
“Được.” Quân Dạ Hàn không do dự đáp ứng ngay. Li nhi, chỉ cần ngươi muốn, bất kì thứ gì ta cũng sẽ cho ngươi.