Vừa mới bước vào bên trong xe, không gian đã có sự biến đổi, từ một chiếc xe ngựa trở thành một căn phòng rất lớn, giữa căn phòng có một chiếc bàn gỗ màu đỏ, cùng với nắm chiếc đệm mềm có tựa lưng.
Phất Lai Tác Phỉ Đặc hơi dựa vào chiếc đệm màu hồng ngọc, bên cạnh không có người nào khác, thấy bốn người đi vào trong, đôi mắt đỏ rực càng đậm ý cười.
“Hoan nghênh đã đến…” Phất Lai Tác Phỉ Đặc đứng dậy, đi đến bên cạnh Quân Mặc Li.
“Thê tử tương lai của ta…”
Dạ Vị Li đưa tay vòng quanh eo của Quân Mặc Li, đôi mắt trở nên đen tối sâu thẳm.
“Phất Lai Tác Phỉ Đặc, xem ra ngươi đã quên mất cái gì là nên nói, cài gì là không nên nói a?” thanh âm của y vẫn rất ôn nhu, nhưng lại làm cho Phất Lai Tác Phỉ Đặc lùi lại về phía sau một chút.
“Sự độc chiếm của thánh quân hình như hơi quá mạnh mẽ thì phải, cẩn thận kẻo người bên cạnh ngài không chịu đựng nổi a.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc cũng nói lại một câu, sắc đỏ trong mắt cũng trở nên sâu đậm hơn.
“Các ngươi đều đã quên sự tồn tại của ta sao?” Quân Mặc Li đẩy Dạ Vị Li ra, đi đến ngồi xuống một chiếc đệm, ngón tay trắng nõn đặt lên, gõ nhẹ lên mặt bàn, ý cười trong mắt không giảm, nhưng người ta lại không thể cảm nhận được chút độ ấm nào bên trong.
Phất Lai Tác Phỉ Đặc đi đến ngồi xuống bên cạnh Quân Mặc Li, khuôn mặt tuấn mỹ chân thành.
“Ta đã mang cả vùng biển phú quý này dâng lên cho nhạc phụ tương lai làm sính lễ, thế là nhạc phụ tương lai của ta đã đồng ý hôn ước giữa ta và ngươi.” Lời nói của y rất nghiêm túc, nhưng ánh mắt lại chuyển dần sang ái muội.
“Cho nên, từ giờ trở đi, ta sẽ trở thành vị…”
Chưa dứt lời, Phất Lai Tác Phỉ Đặc đã cảm nhận được sự nguy hiểm mạnh liệt từ bên cạnh truyền đến, trong khoảnh khắc y nuốt luôn mấy chữ vị hôn phu xuống dưới, đổi thành. “đồng bọn hợp tác trong tương lai.”
Nhìn thấy ánh mắt tiếc hận của Phất Lai Tác Phỉ Đặc, Quân Mặc Li cười ra tiếng.
“Như vậy lần này Phất Lai mời chúng ta đến gặp cũng là vì việc hợp tác kia?” Quân Mặc Li cúi đầu nhìn xuống mặt bàn trơn bóng không chút tì vết, ngữ điệu khẳng định hỏi.
“Đúng.” Thấy không chiếm được chút tiện nghi nào, Phất Lai Tác Phỉ Đặc liền ngồi thẳng dậy, vừa nói vừa nhìn liếc An Lưu Quân cùng Cốc Nguyệt Lâu một cái.
“Vậy ta xin tự giới thiệu trước, Phất Lai Tác Phỉ Đặc, tân hoàng của Tác Phỉ Đặc đế quốc, có quyền lực chi phối cả để quốc này, mấy người có thể gọi tên của ta, hoặc gọi ta là đế quân…” bộ dáng đáng khinh của Phất Lai Tác Phỉ Đặc lúc này đã biến đổi hoàn toàn, tư thái cao quý, lễ nghi hoàn mỹ, làm cho người khác cảm thấy có chút áp lực.
“Cốc Nguyệt Lâu, tên thật sự có thể gọi là Cổ Nguyệt Lâu, thuộc gia tộc họ Cổ. Người trong gia tộc chúng ta am hiểu khuy thế, chính là hiểu biết được mọi nhân quả trên thế gian này, ta hiện là tộc trưởng của Cổ gia. Đối ngoại, chúng ta đều sử dụng họ Cốc, thế lực chủ yếu chính là tổ chức ám sát ngầm trong bóng tối.” Cổ Nguyệt Lâu ôn hoà cười nói, dáng người thanh nhã xuất trần, nhìn không ra một chút bộ dáng nào của sát thủ.
“An Lưu Quân, thế lực là tổ chức tình báo, đương nhiên đây cũng là nguỵ trang đối với bên ngoài, bên trong, thế nhân gọi chúng ta là những kẻ phản thần, vì tộc nhân của chúng ta có lực lượng có thể xuyên qua không gian thời gian, nếu đạt đến mức độ phi thường cường đại thậm chí có thể xoay chuyển thời không, thay đổi sự phát triển của lịch sử, mà ta cũng là người sắp tiếp nhận chức vị tộc trưởng.” An Lưu Quân cười khẽ, nghịch ngợm sợi tóc dài của mình, ánh mắt cực kỳ mị hoặc.
“Dạ Vị Li, thân phận hiện tại là quốc chủ của một tiểu công quốc. Thân phận thực sự, là thánh quân Quân Dạ Hàn của đế quốc Đồ Lan, chúa tể của đại lục phía đông.” Quân Dạ Hàn giới thiệu đơn giản về bản thân mình, dáng người tao nhã hơi nghiêng về phía Quân Mặc Li, đôi mắt dịu dàng ấm áp của y chưa từng rời khỏi Quân Mặc Li.
Quân Mặc Li thấy cả bốn người kia đều nhìn về phía mình, liền nhếch miệng, đôi mắt xanh lam hơi nhàn nhạt.
“Mạc Li, là học sinh trong học viện Ma Nhĩ, cũng có thể gọi ta là Quân Mặc Li. Còn nói về thế lực phía sau, là Cửu hoàng tử của đế quốc Đồ Lan, hay là đế hậu tương lai của đế quốc Tác Phỉ Đặc?” Quân Mặc Li hơi cụp mắt, giấu đi ánh sáng lưu chuyển nơi đáy mắt, ý cười trên khoé miệng càng sâu.
“Nhưng mà đây dù sau cũng là dựa vào thế lực của người khác, cho nên các người cũng có thể gọi ta là Lam Âm, người cầm quyền tương lai của Lam tộc, Lam Âm…” Quân Mặc Li ngẩng đầu lên nhìn bốn người kia, đôi mắt xanh lam lưu chuyển hào quang mị nhân. Hắn đặt ngón tay thon dài lên trên chiếc mặt nạ trên mặt, mặt nạ tinh mĩ màu lam dần dần biến mất, để lộ ra dung nhan tuyệt thế.
Sợi tóc màu xanh lam dài buông xuống hai bên má, đôi mắt xanh lam mị hoặc, hơn nữa rất sâu, làm cho người ta trầm mê trong đấy. Chiếc mũi cao, đôi môi đạm sắc khẽ nhếch, giữ lấy ý cười ấm áp, cũng làm cho người ta lưu luyến không muốn rời ánh mắt. Nhưng thứ làm người ta chú ý nhất trên khuôn mặt của hắn, chính là ngọn lửa màu xanh lam ngay chính giữa trán, nó giống như có sinh mệnh thực sự, đang thiêu đốt, làm cho người ta cảm giác có chút mờ ảo, như hoa trong gương trăng trong nước, chỉ có thể nhìn, chứ không thể chạm vào.
Trừ Quân Dạ Hàn, ba người còn lại đều khoảnh khắc ngây ngốc vì kinh diễm. Nhưng họ đều là những kẻ hơn người, chỉ thất thần giây lát, sau đấy đã bình thường trở lại.
Phât lai tác phỉ đặc nhìn về phía Quân Mặc Li đầy hứng thú.
“Ta đã nhìn thấy dung mạo của Mặc Li từ rất lâu rồi, cứ nghĩ đấy là dung mạo thật của ngươi, ai ngờ dung mạo trước kia của Mặc Li cũng chỉ là lớp mặt nạ che mắt thế nhân. Hôm nay được nhìn tận mắt, quả nhiên dung mạo của Lam Thánh Âm không thể so sánh được với Mặc Li.” Đôi mắt đỏ rực của Phất Lai Tác Phỉ Đặc hơi trầm xuống, giọng nói nhẹ nhàng ẩn chứa hân thưởng cùng chân thành.
“Phất Lai nói cực chuẩn. Nhìn thấy bộ dáng của Mặc Li, ta lại càng không muốn buông tay, phải làm sao bây giờ?” An Lưu Quân nhìn chăm chú vào Quân Mặc Li, ý câu dẫn mười phần.
Quân Dạ Hàn vẫn im lặng nghe những người kia nói chuyện, không xen vào một câu, nhưng ánh mắt dịu dàng chưa từng rời khỏi Quân Mặc Li dù chỉ là một chút.
“Mặc Li cứ nghĩ buổi gặp mặt hôm nay là có việc gì trọng yếu, hoá ra lại chỉ vì đến để xem dung mạo thật của ta. Chẳng lẽ Mặc Li đã nghĩ sai rồi?” Quân Mặc Li đạm mạc cười nhìn mấy người khác, thanh âm không mất đi sự ôn hoà, nhưng nội dung lại rất sắc bén.
“Là Phất Lai không đúng, Phất Lai nhận sai.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc gật đầu xin lỗi trước, thần sắc biến đổi nhanh đến mức làm cho người ta nhìn mà giật mình.
“Việc gặp mặt hôm nay, là điều tất nhiên.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc mỉm cười một chút, ngón tay gõ nhẹ xuống mặt bàn. Ánh sáng lóe lên, trên mặt bàn lập tức hiện ra năm quyển sách cuộn tròn toả ra mùi thơm nhàn nhạt.
“Năm quyển trục này là năm bản khế ước, nếu đã ký khế ước này, cho đến chết cũng không thể làm điều sai ước.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc cũng không giải thích nhiều, chủ động mở ra một quyển trục, ánh sáng màu đỏ khẽ chạy trên mặt giấy bìa, bên trên quyển trục xuất hiện một chiếc bút màu đỏ, bay trôi nổi trong không trung. Phất Lai Tác Phỉ Đặc cầm lấy chiếc bút, kí nhanh tên của mình xuống. Khoảnh khắc, ngọn lửa đỏ bao trùm lấy quyển trục, sau đấy tất cả cùng biến mất, không còn chút giấu vết.
Quân Mặc Li cũng mở quyển trục trước mặt mình ra, đây là lần thứ hai hắn kí một khế ước, lần đầu tiên chính là lần ký khế ước chủ phó cùng với Dung Thiên Linh. Nhưng lần này có vẻ hoàn toàn khác so với lần trước, lực lượng ẩn hàm trong quyển trục này lớn hơn, cho nên lực lượng khống chế của khế ước cũng lớn hơn so với lần trước.
Trên lớp giấy không có chữ gì, chỉ có một đồ án rất phức tạp, thần bí cổ xưa, ánh sáng nhàn nhạt màu đỏ loé lên trên mặt giấy, Quân Mặc Li chạm nhẹ vào những đồ án kia, cảm nhận được chút độ nóng, hắn không thể xác nhận được đây là loại khế ước nào, liền buông quyển trục, quay sang hỏi Phất Lai Tác Phỉ Đặc.
“Phất Lai hình như chưa nói rõ đây là loại khế ước nào.” Quân Mặc Li mỉm cười nhìn dáng vẻ thản nhiên của Phất Lai Tác Phỉ Đặc.
“A, thật sao? Không ngờ ta lại quên nói. Thật là có lỗi.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc ngồi thẳng dậy, đôi mắt nhìn Quân Mặc Li tràn đầy xin lỗi.
“Khế ước này là một loại khế ước hợp tác, cũng có nghĩa là một khi đã ký khế ước, sẽ không thể phản bội, không thể bán đứng, không thể rút lui khỏi lần hợp tác này, cho đến khi sự kiện hợp tác chấm dứt.”
“Sự kiện? Mặc Li cũng không biết là sự kiện gì? Có vẻ các ngươi đã che giấu ta rất nhiều chuyện a.” Quân Mặc Li liếc nhìn Quân Dạ Hàn ở bên cành một cái.
“Sao vậy? Thánh quân vẫn chưa nói cho ngươi biết sao? Ta còn tưởng rằng Mặc Li đã sớm biết rồi chứ. Xem ra, ngươi đúng là đã bỏ lỡ nhiều chuyện thật.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc thấy vậy, cũng quay sang thâm ý nói một câu.
“Việc của Lam tộc, Mặc Li chỉ vô tình nên mới biết được. Còn việc khế ước hôm nay, Mặc Li từ đầu đến cuối đều không biết chút gì.”
“Li nhi…” Quân Dạ Hàn ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt tối đen thâm u.
“Nếu đã ký khế ước này, thì ba tháng sau ngươi phải đến đế quốc Tác Phỉ Đặc, trở thành đế hậu duy nhất trên đại lục này.” quan dạ hàn khẽ cong khoé miệng lên, trong mắt lại không có chút ý cười nào.
“Dạ, không vào hang hổ sao bắt được hổ con, huống chi Mặc Li cũng không phải là kẻ yếu.” Quân Mặc Li nhớ lại những chuyện gần đây, lại liên tưởng đến chuyện hôm nay, trong lòng đã đoán được một phần nào đấy.
“Đế quốc Tác Phỉ Đặc bây giờ cho dù có nguy hiểm đến mức nào, cũng không bằng đế quốc Đồ Lan, càng huống chi thực lực của đế quốc Tác Phỉ Đặc cũng không yếu kém, đủ tự tin để bảo vệ vương hậu của mình thật tốt.” Phất Lai Tác Phỉ Đặc cảm nhận được sự áp lực trong không khí, lời nói nói ra mang theo chút ý cười, như để giảm nhẹ bầu không khí nặng nề.
“Lần này cũng là một lần cá cược lớn của Mặc Li.” Quân Mặc Li nhìn bốn người xung quanh, nghĩ đến thân phận thật của họ, trong lòng không biết có cảm giác như thế nào nữa.
Khả năng nhìn rõ vận mệnh của Cốc Nguyệt Lâu, có thể xem được tương lai của thế gian này, mà An Lưu Quân lại có thể xuyên không, xuyên qua những thời gian không gian bất đồng nhau. Còn Quân Dạ Hàn, Phất Lai Tác Phỉ Đặc đều là những người muốn thay đổi vận mệnh.
Những kẻ phản thần, đối chọi không chỉ là thần, mà còn là vận mệnh…
“Muốn tahy đổi vận mệnh của ai đây…?” Quân Mặc Li nhìn quyển khế ước trên mặt bàn, khẽ thì thầm một tiếng.
“Ta muốn tay đổi vận mệnh của ngươi.” Quân Dạ Hàn dùng đôi mắt thâm tình nhìn Quân Mặc Li, nhưng bên trong lại không thể che dấu được sự tang thương vô cùng vô tận.
“Chúng ta muốn thay đổi vận mệnh của cả đại lục này.” đôi mắt tà mị của An Lưu Quân lúc này cũng vô cùng trầm lắng, không còn mị ý như lúc trước, mà lại trở thành vô cảm.
“Tuy thế gian này đã sớm bị bôi đen, nhưng ta cũng không vui vẻ nếu như nó bị tuỳ ý phá huỷ, lại càng không muốn nó sẽ bị huỷ trong tay những kẻ ngu ngốc tự xưng mình là thần này.” trong mắt Phất Lai Tác Phỉ Đặc hiện lên chút trào phúng, khoé miệng cười lãnh khốc.
Cốc Nguyệt Lâu hạ tầm mắt, không nói câu nào.
“Li nhi, một ngày nào đấy ngươi sẽ biết được tất cả…” thấy Quân Mặc Li hạ thấp ánh mắt, Quân Dạ Hàn cảm thấy có chút đau lòng… ta biết nói với ngươi thế nào, để cho ngươi không bị tổn thương, rõ ràng là việc mà người khác làm, lại bắt ngươi phải thừa nhận, nếu như không phải vì thế gian này có ngươi, thì ta đã tự tay huỷ diệt tất cả rồi…
“Được.” Quân Mặc Li gật đầu, đứng dậy đi ra bên ngoài, trong đôi mắt cười, còn kèm theo một chút kiên định.
“Dạ, chúng ta cần phải trở về.”
Quân Mặc Li quay lại nhìn Quân Dạ Hàn, nói nhỏ. Mà Quân Dạ Hàn lúc này cũng đang nhìn chăm chú, ôn nhu vào thân ảnh của hắn.
“Được, cùng trở về.”
Bố cục dày đặc này, ai lại biết được ai mới thật sự là người đang đánh cờ, ngươi cứ nghĩ rằng ngươi chính là người đánh cờ, lại không biết rằng từ trước đến nay, ngươi vốn cũng chỉ là một quân cờ nho nhỏ trong tay người khác mà thôi.