Sau khi cánh cửa mở ra rồi lại đóng lại, đại sảnh tràn đầy tiếng cười nói vui vẻ bỗng chốc trở nên cực kì im lặng, mọi người trong phòng đều không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa lớn.
Tề Càng Hành bước ở phía trước, y mặc một bộ quân trang thuần đen bó sát người, làm lộ ra cơ thể thon dài lại rắn chắc khỏe mạnh, khuôn mặt kiên nghị tràn đầy lãnh đạm hờ hững, giày da màu đen bước những bước đi mạnh mẽ trên nền đá bóng loáng. Động tác cùng khí chất đều cực kì tao nhã, cũng mang theo cảm giác lạnh lùng xa cách, làm cho người khác chẳng dám đến gần. Y dùng một tay khẽ quàng lên vai Quân Mặc Li, dùng thân thể cao lớn của mình chắn đi mọi ánh mắt tò mò. Chỉ khi nào cúi đầu nhìn liếc Quân Mặc Li, ánh mắt lạnh lùng của y mới có thêm chút cảm tình, là yêu thương cùng che trở, bảo vệ.
Một người đàn ông trung niên tiến đến nghênh đón Tề Càng Hành. Y mặc một bộ lễ phục sa hoa, vì quá to béo nên mỗi một bước chân, những mảng thịt trên người y lại rung lên, khuôn mặt béo tròn nở một nụ cười cực kì hiếu khách thân mật.
“Ha ha, Tề thượng tướng, cuối cùng ngài cũng đến rồi. Tây Nhã vừa rồi còn hỏi ta khi nào ngài mới đến kìa.” Áo Ngươi Thước Á La Tư Đặc sang sảng cười, đôi mắt nhỏ hẹp càng híp lại.
“Phụ thân.” Cô gái xinh đẹp mặc bộ váy dài gợi cảm màu đỏ đứng bên cạnh nũng nịu lên tiếng, ngượng ngùng nhìn Áo Ngươi Thước Á.
Quân Mặc Li liếc mắt, nhìn khuôn mặt béo tròn của người đàn ông kia, một tay hơi khẩn trương nắm lấy tay Tề Càng Hành, cũng nở một nụ cười cực kì đơn thuần.
“Ngài vẫn khỏe chứ?” Tề Càng Hành hơi gật đầu, lạnh nhạt hỏi thăm.
“Cũng bình thường a. Sức khỏe của ta sao có thể so sánh với người trẻ tuổi được.” Áo Thước Ngươi Á vui vẻ trả lời, sau đó chuyển tầm mắt sang Quân Mặc Li. “Vị này là?”
Tề Càng Hành vòng tay qua vai Quân Mặc Li, khuôn mặt trở nên hòa nhã hơn, cong khóe môi nói.
“Đây là tứ đệ của ta, Tề Thuần Thuần.”
“Hóa ra đây chính là đệ đệ mà thượng tướng ngài mới nhận. Tên là Thuần Thuần a? Rất đáng yêu!” Tây Nhã La Tư Đặc duyên dáng mỉm cười.
“Người nhà Tề gia quả nhiên đều là “Nhân trung long phượng”. Tứ thiếu gia vừa nhìn đã thấy, sau này nhất định sẽ làm nên chuyện lớn.” Áo Thước Ngươi Á cũng khen ngợi.
“Bá bá thật tốt a, ca ca cũng từng nói với ta y như vậy.” Quân Mặc Li nói to, vội vàng thoát khỏi vòng ôm của Tề Càng Hành, tiến đến túm lấy tay của Áo Thước Ngươi Á, cười cực kì vui vẻ.
Thấy Quân Mặc Li đột nhiên trở nên quá mức nhiệt tình, Áo Ngươi Thước Á hơi giật mình, sau đó không dấu vết rút tay của mình ra.
“Đệ đệ của thượng tướng quả nhiên rất đáng yêu, ha ha…”
Thấy được nụ cười gượng của Áo Ngươi Thước Á, Tề Càng Hành cũng không nói gì nhiều, chỉ hơi gật đầu coi như đáp lại. Sau đó y nắm tay Quân Mặc Li, đi theo hai cha con La Tư Đặc về phía trung tâm của sảnh. Vừa nhìn thấy Tề Càng Hành đến, không ít người mang vẻ mặt tôn kính ngưỡng mộ tiến đến chào hỏi. Cũng không thiếu những tiểu thư quý tộc ái mộ mà nhìn ngắm y, có người còn mạnh rạn ra làm quen. Quân Mặc Li cười hiền lành nhìn những người xung quanh đang tiến về phía hắn cùng Tề Càng Hành, hơi ngẩng đầu nhìn Tề Càng Hành đi ở phía trước.
Nói xong còn nắm chặt lấy tay Tề Càng Hành một chút. Tề Càng Hành dừng bước quay lại nhìn Quân Mặc Li, nhanh chóng bày ra một khuôn mặt vẫn lạnh lùng nhưng lại không dấu được yêu thương, sủng nịch.
“Thuần Thuần muốn ăn gì? Để ca ca lấy cho.”
“Không sao đâu, ca ca cứ lo việc của mình đi, đệ tự đi lấy được, hơn nữa đệ muốn đi cùng với tỷ tỷ xinh đẹp cơ.”
Quân Mặc Li vừa nói vừa nhìn về phía Tây Nhã, khóe môi cong lên vui vẻ, đôi mắt tràn đầy yêu thích quý mến nhìn đối phương.
“Thượng tướng, ngài cứ yên tâm, ta nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tứ thiếu gia.” Tây Nhã cười duyên dáng nhìn Tề Càng Hành, thanh âm ngọt ngào hấp dẫn. Tề Càng Hành hơi nhíu mày nhìn Quân Mặc Li, có vẻ lo lắng.
Thấy Tề Càng Hành do dự, Quân Mặc Li liền kéo kéo vạt áo của y, hơi khó chịu mà phụng phịu. Tề Càng Hành nhìn những người xung quanh đang tiến đến ngày càng đông, đành bất đắc dĩ mà gật đầu. Y hơi cúi người chỉnh lại vạt áo cho hắn, sau đó thương yêu mà xoa đầu hắn một cái.
“Vậy Thuần Thuần phải ngoan, biết chưa?”
“Đệ biết rồi.” Quân Mặc Li vội vàng gật đầu, sau đó cười thật tươi, xoay người hòa vào đám đông, chạy về phía mấy bàn đồ ăn ở phía trước. Tây Nhã thấy Quân Mặc Li bỏ chạy, cũng nhanh chóng bước theo hắn.
Bàn đồ ăn rất dài, bên trên bày đủ các loại món ăn, hương thơm tràn ngập.
“Tỷ tỷ chịu đi cùng Thuần Thuần, tốt quá! Nhất định là có rất nhiều người thích tỷ tỷ.” Quân Mặc Li vừa ăn điểm tâm vừa nói.
“Quá khen rồi. A a, Thuần Thuần đáng yêu như vậy, nhất định cũng được rất nhiều người yêu thích.” Thấy Quân Mặc Li khen mình, Tây Nhã không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, khuôn mặt cực kì xinh đẹp động lòng người.
“Ca ca cũng khen đệ rất đáng yêu, nhưng cũng nói Thuần Thuần sau này nhất định sẽ trở thành một người cực kì lợi hại.” Quân Mặc Li hơi ngẩng đầu, cực kì kiêu ngạo nhìn Tây Nhã. “Lúc nãy tỷ tỷ vẫn luôn nhìn chằm chằm vào ca ca, có phải là tỷ thích ca ca không?” nhếch mép cười một chút, Quân Mặc Li đặt đĩa điểm tâm xuống, hơi liếc mắt nhìn Tây Nhã.
“A?” Tây Nhã không ngờ Quân Mặc Li lại đột nhiên hỏi như vậy, cực kì ngạc nhiên.
“Tỷ tỷ thích ca của ta, không đúng sao?”
Tây Nhã lấy lại tinh thần, lập tức nghĩ ra, Tề Càng Hành yêu thương Quân Mặc Li như vậy, mà Quân Mặc Li có vẻ cũng thích nàng. Nếu nàng dỗ dành được hắn, vậy thì chẳng lo Tề Càng Hành không thích nàng.
Nghĩ thông suốt, Tây Nhã cười càng thêm hòa nhã, thân thiết.
“Thượng tướng mạnh mẽ lại hoàn mỹ như vậy, tất nhiên tỷ tỷ sẽ thích ngài ấy rồi.”
“Ca ca của ta đương nhiên phải mạnh mẽ rồi. Nhưng chỉ tiếc, tỷ tỷ không có khả năng đến với ca ca của ta đâu.” Nhẹ nhàng lau đi vết bánh bên môi, Quân Mặc Li mỉm cười nhìn Tây Nhã.
“Vì sao?” nghe thấy hắn nói vậy, khuôn mặt cười của Tây Nhã trở nên cứng ngắc.
“Bời vì ca ca thuộc về Thuần Thuần, Thuần Thuần sẽ không nhường ca ca cho bất cứ ai.”
Lời nói nhẹ nhàng lại làm cho Tây Nhã hoàn toàn ngây ngốc, sau đó ngay lập tức, sắc mặt biến ảo, môi đỏ mọng hơi mím lại.
“Thuần Thuần, trong tương lai, thượng tướng nhất định sẽ phải cưới vợ.”
“Không có chuyện ca ca cưới vợ đâu.” Quân Mặc Li đột nhiên tiến sát đến bên Tây Nhã, nụ cười rõ ràng vẫn rất đơn thuần, lại làm cho người ta không rét mà run.
“Bời vì bất cứ ai muốn cưới ca ca, sẽ đều bị ta giết chết. Tỷ tỷ cũng giống như vậy nha.”
Nụ cười âm u lạnh lùng làm cho Tây Nhã hoảng sợ lùi về phía sau, nhưng Quân Mặc Li cũng không cho nàng cơ hội này, nhanh chóng vươn tay hung hăng nắm lấy cần cổ tiêm tế của Tây Nhã. Cảm nhận được bàn tay bóp cổ mình càng ngày càng chặt, Tây Nhã cực kì sợ hãi mà hô to lên. Tiếng kêu chói tai vang vọng khắp đại sảnh, quanh quẩn mãi không dứt. Tất cả mọi người có mặt ở đây đều bị tiếng kêu này làm cho hoảng sợ, đều kinh ngạc mà nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Tây Nhã, con đang làm gì vậy?” Áo Ngươi Thước Á bước nhanh đến chỗ con gái, phẫn nộ hỏi.
“Cứu con, tứ thiếu gia muốn giết con.” Tây Nhã hổn hển nói, hai bàn tay cố gắng ôm cổ của mình, giống như đang muốn kéo thứ gì đó ra khỏi cổ.
“Tây Nhã!” Áo Ngươi Thước Á cực kì tức giận quát lên, tiếng quát cũng không hề nhỏ. Hôm nay, Tây Nhã quả thực đã đánh hết mặt mũi của La Tư Đặc gia tộc. Nàng kêu to gọi nhỏ như vậy, không phải là đang nói gia tộc La Tư Đặc, ngay cả vấn đề an toàn của một buổi tiệc cũng không đảm bảo được hay sao? Hơn nữa, ngay trong buổi tiệc, trước mặt đông người như vậy, lại chỉ trích Tứ thiếu gia của Tề gia muốn giết nàng, đây không phải là làm trò cho người khác cười nhạo sao?
Tây Nhã nghe được tiếng quát phẫn nộ của cha, mở to mắt ngây người một chút, sau đó nhìn về phía trước.
Cách đó không xa, Quân Mặc Li vẫn đứng cạnh bàn điểm tâm, đang ăn uống cực kì ngon lành, giống như nãy giờ hắn vẫn đứng im ở đó, tất cả mọi chuyện chỉ là do nàng tưởng tượng ra.
Nhưng cảm giác khi nãy, quả thực quá chân thật, đến tận bây giờ Tây Nhã vẫn thấy đau ở cổ.
Nhíu mày, nàng lại nhìn Quân Mặc Li, phát hiện ra hắn cũng đang nhìn về phía nàng. Lúc này, khuôn mặt thanh tú nhẹ nhàng của Quân Mặc Li lại cực kì đáng sợ, nụ cười giống như ma như quỷ, khủng bố cực kì.
“Ma quỷ…” Tây Nhã tay run run chỉ vào Quân Mặc Li.
Áo Ngươi Thước Á nhìn Quân Mặc Li cười cực kì đơn thuần nhìn con gái mình, lại nhìn con gái của y chật vật ngã trên mặt đất, sắc mặt xanh xám.
“Áo Ngươi Thước Á, đây là ý gì?” Tây Nhã hết lần này đến lần khác nhằm vào Quân Mặc Li làm cho sắc mặt Tề Càng Hành trở nên cực kì âm u, đôi mắt lạnh lẽo làm cho không khí xung quanh như đóng băng.
“Thượng tướng, là do con gái ta không hiểu chuyện, ta nhất định sẽ trừng phạt nó thích đáng.” Áo Ngươi Thước Á cũng âm trầm nhìn Tây Nhã, lại quay sang giải thích với Tề Càng Hành.
Sau đó y ngoắc tay, gọi đến vài tên người hầu.
“Tây Nhã, bắt đầu từ hôm nay, con hãy ngoan ngoãn ở nhà mà tỉnh lại đầu óc đi, trong vòng ba tháng không cho phép con được ra ngoài.” Áo Ngươi Thước Á nắm chặt cổ tay của Tây Nhã, cố gắng kéo lại thân mình đang không ngừng lùi ra sau của nàng.
“Cút, cút đi, ta ghê tởm ngươi!” Tây Nhã khó chịu mà vung tay, muốn thoát khỏi bàn tay của cha mình, khuôn mặt nhăn nhó tràn ngập chán ghét, khinh bỉ.
Tề Càng Hành chậm rãi bước đến bên cạnh Quân Mặc Li, khuôn mặt để sát lại khuôn mặt đang mỉm cười ăn bánh ngon lành của hắn.
“Là kiệt tác của ngươi?”
“Ta không làm gì cả. Ta chỉ kích phát dục vọng trong lòng bọn họ, để bọn họ nói ra những lời mà bản thân muốn nói, làm những thứ mà họ muốn làm.” Quân Mặc Li cực kì vô tội nhìn Tề Càng Hành.
“Thật vậy sao? Vậy để xem xem, bọn họ sẽ thể hiện dục vọng trong lòng mình như thế nào.” Tề Càng Hành vươn tay vuốt ve mái tóc dài của Quân Mặc Li, sau đó ý vị thâm trường nhìn về phía hai cha con nhà La Tư Đặc. Mà đối với người bên ngoài, Tề Càng Hành với Quân Mặc Li đang ngồi sát với nhau, giống như một ca ca một đệ đệ cực kì thân thiết.
Tây Nhã nhìn thấy bàn tay đang túm chặt lấy tay nàng của cha, chỉ cảm thấy ghê tởm đến mức muốn nôn ọe, cảm giác chán ghét coi thường ghê tởm hiện lên cực kì rõ ràng trên khuôn mặt.
“Đừng chạm ta, đồ ghê tởm!”
“Ngươi nói cái gì?!” Áo Ngươi Thước Á sắc mặt càng ngày càng khó coi, thanh âm quát to còn mang theo chút run rẩy.
“Ta đang mắng ngươi là đồ ghê tởm, đừng dùng bàn tay đã chơi đùa bao nhiêu luyến đồng, thậm chí ngay cả con trai ngươi cũng không buông tha, để chạm vào người ta!”
“Ca ca của ta xinh đẹp như vậy cũng không thoát được khỏi tay ngươi, ca ca tốt đẹp như vậy, lại bị hủy hoại trong tay tên cầm thú như ngươi! Bây giờ ngươi lại muốn gả ta cho một lão già sắp chết, vì sao ngươi không chết đi, chết đi!!”
Từng tiếng từng tiếng mắng chửi vang lên trong đại sảnh, làm cho người ta nín thở kinh ngạc.
“Choang!” Một vị tiểu thư quý tộc đáng rơi chén rượu, nâng tay lên che miệng, khó có thể tin mà nhìn mọi chuyện đang xảy ra trước mắt. Sau đó, mọi người đều không ngừng lùi ra sau, đôi mắt khiếp sợ nhìn Áo Ngươi Thước Á.
Tuy trong giới quý tộc, cũng có không ít người nuôi dưỡng nam sủng, luyến đồng, nhưng việc hủy hoại ngay cả con trai của mình, quả thật là không thể tin nổi. Hành vi như thế, quả thực là tán tận lương tâm.
Áo Ngươi Thước Á chỉ cảm thấy trời đất xung quanh như sụp đổ, mới một giây trước y còn là công tước quý tộc tiền đồ vô lượng, chớp mắt liền trở thành kẻ bị chỉ trích coi thường. Y nắm chặt lấy ngực của mình, tim của y đập dồn dập như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Trái tim kia đập càng lúc càng nhanh, vượt qua khả năng có thể chịu đựng của nó, giống như muốn đốt hết sinh mệnh của y.
Cảm thấy đất trời xoay chuyển, Áo Ngươi Thước Á ngã lăn ra đất, dần dần nhắm mắt lại. Tây Nhã thấy cha mình ngã xuống, khuôn mặt oán độc dần dần trở nên bình tĩnh, nàng thanh tỉnh, nhìn chằm chằm vào cha mình, sau đó hét to lên.
Tề Càng Hành mỉm cười nhìn những chuyện đang xảy ra trước mắt, có chút coi thường mà lên tiếng.
“Ta còn tưởng con trai hắn chết bệnh, không ngờ là bị chơi đùa đến chết. A a, càng không ngờ tới, hắn lại dễ dàng bị tức chết như vậy.”
“Những chuyện do bản thân mình làm ra, một ngày nào đó sẽ phải gánh chịu kết quả mà nó đem lại. Lúc nãy khi chạm vào tay áo của Áo Ngươi Thước Á, ta chỉ sử dụng chút thủ đoạn nhỏ mà thôi, không ngờ khả năng chịu đựng của hắn lại kém như vậy.”
Quân Mặc Li buông khăn lau miệng xuống bàn điểm tâm, nâng lên một ly rượu hoa quả, đơn thuần nở nụ cười.
“Mặt mũi a, quả nhiên còn trọng yếu hơn cả tính mạng. Ta cứ nghĩ ngươi sẽ tự mình động thủ, không ngờ lại lợi dụng Tây Nhã.” Tề Càng Hành cười khẽ, khẽ nhấp một ngụm rượu.
“Mượn đao giết người, đôi khi lại mang đến kết quả tốt hơn cả tưởng tượng. Hơn nữa, nếu sâu trong nội tâm của Tây Nhã không có những dục vọng đen tối, thì ta cũng sẽ không làm gì được nàng.” Quân Mặc Li cũng nhấp một ngụm rượu, cười càng thêm thiên chân vô tà.
“Dục vọng, thực sự là thứ vũ khí giết người sắc bén nhất.”
Khẽ cụng ly, hai người uống cạn rượu trong ly của mình. Nhìn về phía đại sảnh hỗn loạn, quân Mạc Li nhẹ nhàng cười ra tiếng. Thiên đường với địa ngục, chỉ cách nhau một khoảng cách rất nhỏ, rất mỏng manh, khi ngươi bước chân đến cổng thiên đường, thì cũng phải biết rằng, cổng địa ngục cách đấy không xa.
Hắn tao nhã đứng dậy, mỉm cười nhìn Tề Càng Hành.
“Nhiệm vụ ngươi đặt ra ta đã hoàn thành, bây giờ ta nên đi lấy thứ thuộc về ta.”
“Chính là chiếc nhẫn có khắc hoa sen kia? Nó rất quan trọng với ngươi sao?” Tề Càng Hành lấy thêm một ly rượu, nhìn chăm chú vào thứ chất lỏng bên trong.
“Đúng vậy, rất quan trọng.” Quân Mặc Li còn thực sự nghiêm túc trả lời y, khóe mắt không tự giác nhiễm một chút ôn nhu dịu dàng.
“Vậy, ngươi sẽ rời khỏi nơi này sao?”
“Sẽ.” Cười khẽ một tiếng, Quân Mặc Li xoay người, nháy mắt đã biến mất.
“Nhưng mà… ta lại không muốn để ngươi đi a…”
Uống cạn rượu trong ly, Tề Càng Hành hơi thâm trầm nhìn bóng dáng Quân Mặc Li biến mất, nở một nụ cười. Tiếng cười lạnh lùng vô tình.
“Phải làm sao bây giờ?”
Khe khẽ, có tiếng thở dài vang lên trong đại sảnh, lại ngay lập tức bị tiếng ồn ào che mất.