Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 34: Em kết hôn hai năm rồi đấy



Sau chuyến đi du lịch ở Diên Phúc, Mộng Hương và Gia Vi đều về quê thăm gia đình. Dương Trí và Dương Nam Phương bận rộn ôn học cho năm thứ tư, một mình Tâm Đan đối diện với bốn bức tường trong ký túc xá. Bây giờ nhìn ra sân trường, toàn bộ đều trống không, vắng vẻ không khác gì cái chùa. Ngay cả lá cây cũng chịu không nổi sự tẻ nhạt mà rụng xuống liên tục. Tâm Đan ngồi bên cửa sổ, hệt như cô gái trong truyện "chiếc lá cuối cùng".

Được một lúc, cô lại thở dài...

"Ước gì, có một tiếng động để chứng minh trái đất chưa bị người ngoài hành tinh chiếm đoạt."

Cô vừa dứt lời, bên ngoài đã có tiếng gõ cửa. Tâm Đan phải thừa nhận cái miệng mình đúng là thiêng thật, cô nhanh chóng chạy ra mở cửa. Bên ngoài là quản lý ký túc và phía sau bà ấy là một người thanh niên cô hoàn toàn không quen biết.

Quản lý ký túc. "Lâm Dung Tâm Đan, có người tìm em này."

"Tìm em?" Tâm Đan khó hiểu nhìn qua người kia.

Cậu thanh niên kia dường như rất vui vẻ khi nhìn thấy cô, liền chạy lên kéo lấy tay cô. "Tâm Đan, thật không ngờ cuối cùng cậu cũng tìm được con rồi."

Tâm Đan cảnh giác nhìn anh ta. "Anh là..."

Chàng trai kia sững sốt, "Anh, anh đây, anh họ của em đây. Sao thế? Em không nhớ anh à?"

"Anh họ hả?"

"Sao thế Tâm Đan, em mới đi có hơn nửa năm thôi không lẽ quên luôn anh rồi sao?"

"À không có..." Tâm Đan cố gắng nhập vai nhanh chóng. "Em...em mới vừa ngủ dậy. Nên thần trí có chút mơ hồ không tỉnh táo, sao em có thể quên anh được chứ? Nào, mau vào trong ngồi đi."

Đúng là suýt chút nữa không phản ứng kịp thì lộ ra mọi chuyện hết rồi, cho dù không lộ cũng sẽ khiến cho người khác nghi ngờ. Người này có vẻ là người trong gia đình của Lâm Dung Tâm Đan, nhìn anh ta cũng không giống kẻ xấu, vẻ vui mừng khi nhìn thấy cô khi nãy cũng không phải giả tạo, có lẽ cô phải check lại kỹ càng một chút mới có thể xác định. Tâm Đan rót một ly nước để xuống bàn rồi cười thân thiện. "Anh họ uống nước đi, có mệt lắm không ạ? Bên ngoài trời lạnh như vậy, sao lại ăn mặt mỏng manh thế này?"

"Có gì đâu, anh là đàn ông con trai mà, lạnh một chút cũng không có gì. Với lại người nhà nông chúng ta chịu đói chịu lạnh quen rồi, chút xíu thời tiết này thì có là gì chứ?"

Tâm Đan gật đầu, người nhà nông? Có lẽ là gia đình của Lâm Dung Tâm Đan không quá khá giả, vì vậy cách ăn mặc của người anh trước mặt cũng giản dị vô cùng. "Chắc anh mệt lắm nhỉ? Nào, uống nhiều nước một chút."

"Đã nói không mệt, vì tìm được em mà anh đi moi tin từ trấn Lập Thành tới đây đấy. Nửa năm trước em không nói không rằng bỏ nhà ra đi, mọi người túa ra đi tìm em khắp nơi cũng không thấy, chú với dì lo cho em vô cùng, lần này họ hạ huyết thư lệnh cho anh cho dù đào ba tấc đất cũng phải tìm em về. Anh thông qua mấy người bạn trên mạng, ở khắp mọi miền đất nước để nhờ họ truy tìm em, cuối cùng có một người nói em giống cái cô gì làm ở một tiệm bánh. Anh bắt xe đò chạy sáu tiếng tới thành Bách Nhật, tìm theo địa chỉ tiệm bánh đó mà hỏi thăm thì mới biết em học ở trường này."

"Cũng gian nan nhỉ?" Tâm Đan gượng cười. "Mà anh nói, em bỏ nhà ra đi hả?"

Người anh họ kia gật đầu. "Ừ, đồng ý là chú với dì ép gả em sớm. Nhưng ở trấn Lập Thành của chúng ta, là con gái phải cưới năm mười sáu tuổi, em lại cứ khăng khăng không chịu. Thế nào, ngay cả chuyện em bỏ nhà ra đi em cũng không nhớ à?"

Tâm Đan chớp mắt lia lịa. "Ai nói em không nhớ chứ? Em nhớ ra rồi đấy, nhưng em không thừa nhận thôi. Em bỏ nhà ra đi không phải là do em muốn, mà là do cha mẹ ép em, đã bảo là không muốn lấy chồng rồi mà cứ ép buộc. Ở thành Bách Nhật này, mười sáu tuổi mà kết hôn là đi vào tù bóc lịch đấy."

"Em nói gì vậy Tâm Đan? Em kết hôn hai năm rồi đấy."

Tâm Đan. "..."

Cô hoàn toàn rơi vào trạng thái đứng hình, cứ như thể có ai đó đúng thiết bị ngưng động thời gian trên người cô vậy. Suýt chút nữa cô cũng quên cả việc hít thở. Cô nhìn anh họ, anh ấy cũng nhìn cô. Có điều ánh mắt của Tâm Đan là chưa sự kinh hãi, ngạc nhiên, không thể nào lường được chuyện vừa xảy ra còn ánh mắt của anh ấy lại là sự nghi vấn, khó hiểu đối với người trước mặt mình.

"Tâm Đan, sao em cứ kỳ lạ thế nào vậy?" Người anh họ kia nói. "Năm mười sáu tuổi em đã kết hôn với một người lớn hơn em hai tuổi rồi, sống cùng nhau cũng được hai năm rồi tự dưng lại bỏ chồng bỏ cha mẹ đi học đại học. Lại còn tới nơi xa xôi thế này để học. Chồng em, cha mẹ, họ hàng tất cả đều vô cùng lo lắng cho em đấy. Em cũng đừng oán trách cha mẹ em, họ tuy chỉ nhận nuôi em nhưng lại vô cùng thương em, nếu không họ cũng không ép em kết hôn sớm."

"Em kết hôn rồi...." Thật lâu sau cô mới kịp thời phản ứng, nhưng sự bàng hoàng vẫn không thoát khỏi nơi đáy mắt. Cuối cùng Tâm Đan dùng sức hét toáng lên một tiếng thật lớn làm người kia phải bịt tai lại né sang một bên.

Cái gì thế này? Cô vẫn chưa kịp chuẩn bị đối mặt với hoàn cảnh của một thân phận mới. Không được, phải tiến hành sắp xếp lại hệ thống thông tin mới được. Trấn Lập Thành, cô từng xem trên mộ bài báo lên án những phong tục cổ hủ của người dân nơi này, đại khái mọi người không ủng hộ việc những thiếu nữ cứ phải tới mười sáu là cha mẹ của họ cứ ép gả đi. Bởi vì họ quan niệm, khi con gái ở đây qua mười sáu tuổi mà chưa lấy chồng thì sẽ mệnh yểu, chết bất đắc kỳ tử. Và hiện tại, cái thân thể này của cô, đã kết hôn, có chồng hơn mình hai tuổi. Còn cha mẹ, vừa rồi anh họ nói là nhận nuôi, nói vậy không lẽ Lâm Dung Tâm Đan cũng giống như Thanh Nhã, đều là trẻ mồ côi sao?

"Tâm Đan!" Anh họ lấy tay huơ huơ trước mặt cô làm Tâm Đan giật mình. "Em sao thế?"

"Không, không sao? Em, chỉ là, nửa năm nay em xa nhà. Chợt hiểu ra chỉ có cha mẹ mới yêu thương mình, dù họ chỉ là người nhận nuôi em, nhưng luôn đối đãi với em rất tốt. Em cũng đã kết hôn rồi, cũng đã chung sống với, với chồng được hai năm, đã sớm không phải trẻ con mà nói bỏ nhà đi là bỏ nhà đi nữa." Tâm Đan tỏ vẻ hối cải ôm mặt khóc. "Em chợt cảm thấy ân hận quá..."

Người kia thở dài vỗ vai cô. "Em nói như vậy là đúng, rất đúng nữa là đằng khác.Có vẻ như em đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi, thôi thì ngày mai, cùng anh quay về nhà."

Tâm Đan vốn dĩ đang diễn vai trẻ con ăn năn hối lỗi thì nghe thấy câu này liền ngẩng phắt đầu lên mà quên cả diễn. "Về nhà?"

"Ừ, về nhà."

"Không, không không không..." Cô lắc đầu như cánh quạt liên tục. "Em, em hổ thẹn lắm, nửa năm rồi chắc cha mẹ và...chồng em, rất lo cho em, em không còn mặt mũi nào mà về gặp mọi người nữa."

"Không sao, họ rất thương em, không ai trách mắng gì em cả." Anh họ của cô cũng "thật thà" quá mức, còn sẵn lòng...an ủi động viên. "Em nên về thăm họ một chuyến, hai ông bà cũng có tuổi rồi, nhớ em thôi cũng đủ làm họ sinh bệnh đấy."

Người ta đã nói thế, cô đúng là không có cửa từ chối rồi.

Anh họ của cô là Lập Kính Đình, một người khá chân chất, hết lòng vì mọi người. Điển hình là sáng này từ sớm anh ấy đã tới gõ cửa phòng ký túc của cô, giúp cô khuân vác hành lý ra bến xe. Gặp phải một bà cụ cũng đi tìm cùng một chuyến xe với hai người bọn cô, anh ấy liền không hề nề hà khuân luôn túi hành lý của bà cụ kia. Đúng như lời nói hôm qua, Lậm Kính Đình vô cùng khỏe, đúng là con nhà nông chính hiệu. Lần đầu chen chúc trong bến xe để kiếm xe dò, lúc thấy chuyến xe của mình thì lại phải chen chúc ngồi trên xe. Đây là loại xe máy lạnh nên không được mở cửa sổ, vừa chạy được mười lăm phút, có cả tá người bắt đầu nôn khan làm ô nhiễm hết cả không khí. Tâm Đan mãi mãi cũng ghi nhớ loại cảm giác kinh khủng này. Cô phải sống trong một môi trường toàn khí thải, hơi người, mùi chua của nước ối trong sáu tiếng đồng hồ.

Lúc đến nơi, cô là người liều mạng nhảy xuống xe trước. Kinh khủng quá sức chịu đựng, Tâm Đan thể sau này sẽ tích cực bảo vệ môi trường hơn nữa mới được. Cô kiệt sức ngồi giữa bến xe đông xe đông đúc bất chấp bảo vệ tới đuổi tận năm lần cũng không đi. Bởi vì cô thực chất không đủ sức để đi nữa, chỉ biết ngồi chồm hỗm ở đó mà ôm ngực thở phì phò. Cứ nghĩ tới lúc về cũng phải chịu thêm một lần sống trong cái cảnh này sáu tiếng, Tâm Đan liền muốn chết đi cho xong.

Cuối cùng, cô phải lặn lội đi cùng Lập Kính Đình bắt xe ôm về nhà. Vì đây là trấn nhỏ nên đường cũng nhỏ không kém lại vô cùng dằn, ổ gà ổ vịt còn có ổ voi tràn lan khắp đường. Tâm Đan dám chắc nếu thai phụ trong thôn mà sắp đẻ thì sau khi đi qua con đường này sẽ rớt con ra lúc nào cũng không hay. Nửa tiếng sau mới về tới nhà, quãng đường này như là một thiên kiếp đối với cô.

Tâm Đan vừa bước xuống xe, theo sau Lập Kính Đình đi vào bên trong một ngôi nhà có sân rất rộng. Vừa nhìn là đã biết đây là nhà nông, nhưng có vẻ khá giả, vì dọc đường vào bên trong cô đã thấy không ít người giúp việc phụ trách quét sân và gánh lúa, họ thấy cô thì đều chào hỏi.

"Chào cô hai!"

"Cô Tâm Đan, lâu quá không gặp."

"Chào Tâm Đan!"

"Chào cô chủ!"

Tâm Đan cũng cười cười gật đầu lễ phép chào lại. Xem ra đây chính là nhà giàu nhất cái trấn Lập Thành này rồi.

Một số người giúp việc mặc y phục giản dị đợi khi cô đi qua thì tụm năm tụm ba lại xôn xao bàn tán.

"Này, đấy là Tâm Đan phải không? Mới có nửa năm sao lại khác biệt thế nhỉ?"

"Phải đó, lúc trước đâu có xinh thế này."

"Chuyến này cậu Tài vô mánh rồi, tự dưng cô vợ lại trở nên hút hồn thế này."

"Nếu cô ấy chưa có chồng thì chắc trai cả thôn mình sẽ ập tới hỏi cưới rồi đấy."

Lập Kính Đình đi trước, thỉnh thoảng quay lại chỉ đường cho Tâm Đan. Thấy trên mặt cô vẫn còn nét bỡ ngỡ thì nói. "Em ngạc nhiên phải không? Nhà chúng ta lúc trước cũng không khá giả như vậy, nửa năm trước cô chú trúng một vụ lúa lớn, sau đó vận may liên tiếp ập tới, bán được hai mẫu đất với giá cao ngất chín tầng mây, đùng một phát trở thành phú bà phú ông giàu nhất cái trấn Lập Thành này."

Tâm Đan gật đầu, sau nói cứ như cô là sao chổi không bằng. Sau khi cô đi thì làm ăn phất phới, nghe cứ khó nghe thế nào ấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.