Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 35: Đừng kinh động tới cô ấy



Ngôi nhà nhìn vào khá bề thế được xây dựng chủ yếu bằng gỗ, hai xà chính của ngôi nhà được làm bằng gỗ tàu với vô số nét chạm trổ rất độc đáo, tinh xảo tạo nên vẻ riêng biệt, cổ điển cho ngôi nhà. Tâm Đan vừa chạm vào là nhận ra được loại gỗ này, chính là gỗ Lim vô cùng đắc giá. Lúc cô còn đang quan sát ngôi nhà thì một giọng nói thất thanh vang lên làm Tâm Đan giật mình, quay lại thì thấy một người phụ nữ trung niên bước tới ôm lấy cô. Vừa khóc vừa nói. "Tâm Đan, con về rồi, cuối cùng cũng về rồi. Nửa năm nay đêm nào mẹ cũng không ngủ ngon giấc, sao con lại nhẫn tâm bỏ đi tận nửa năm thế hả?"

Bên cạnh bà ấy còn có một người đàn ông trung niên, cũng không nén nổi sự vui vẻ trên mặt. "Về là tốt rồi, Tâm Đan bình an là tốt rồi. Con sao thế? Sao lại bỡ ngở như vậy?"

Tâm Đan không phản ứng kịp, lần đầu tiên cô biết hóa ra cái ôm của một người được gọi là mẹ cũng có thể ấm áp như vậy. Hóa ra sự lo lắng của cha mẹ dành cho con cái lại khiến cô cảm động như vậy.Cô rất xin lỗi Lâm Dung Tâm Đan vì đã lỡ lấy đi khoảnh khắc cảm động này bằng chính thân phận và ngoại hình của cô ấy, nhưng mà, cha mẹ...thật sự rất tuyệt vời.

"Con, con xin lỗi cha mẹ..."

"Không sao không sao, quay về là tốt." Bà Huệ vuốt mặt cô. "Con bé này, sao lại ốm thế này chứ? Con sống ở thành phố lớn có phải rất vất vả không? Nghe nói còn phải đi làm thêm nữa, ở trong ký túc có bị bạn ăn hiếp không? Con muốn học đại học thì cha mẹ có thể cho con học ở trường tốt nhất trấn Lập Thành này mà, cần gì phải bôn ba đi tới thanh Bách Nhật. Nghe nói người ở đó ai cũng có tâm địa, có rất nhiều kẻ xấu, con gái của mẹ có bị lợi dụng không?"

"Cái bà này hỏi gì mà hỏi nhiều thế? Tâm Đan nhà ta thông minh lanh lợi, ai có thể lợi dụng được nó?" Ông Nghiêm nói. "Tôi lại thấy con gái chúng ta sau khi ra ngoài lại hiểu chuyện hơn rất nhiều, ít ra còn biết nói một tiếng xin lỗi rồi Kính Đình nhỉ?"

"Vâng, lúc con tìm thấy em ấy em ấy còn rất bỡ ngỡ, sau khi biết cô chú ở quê lo lắng cỡ nào thì cũng đã khóc lóc nói xin lỗi đấy ạ."

Tâm Đan cười, anh hai à lúc đó là tôi diễn thôi nhưng bây giờ tôi sắp khóc thật rồi này.

"À, Mộng Mộng à." Bà Huệ gọi, một cô bé giúp việc xinh xắn bước lên. Nhưng có điều cô bé ấy cứ dùng cái ánh mắt lấp lánh như sao trời mà nhìn cô chằm chằm, làm cho bà Huệ thắc mắc hỏi. "Nhìn gì thế?"

Mộng Mộng đỏ mặt lắc đầu. "Dạ tại con thấy chị Tâm Đan khác quá, xinh hơn rất nhiều."

Bà Huệ cười. "Được rồi, đi vào gọi câu Tài ra đây nói vợ nó về rồi này."

Tâm Đan chợt căng thẳng, hai tay nắm chặt vạt áo. Nãy giờ gặp cha mẹ không khí cũng vô cùng thoải mái nhưng vừa nhắc tới người chồng tên Lương Tài kia lại làm cho cô cảm thấy cực kì khó chịu. Tự nhiên ở đâu lại lòi ra một người chồng cô không quen biết, thử hỏi có khó chịu không? Có căng thẳng không?

Tâm Đan chỉ sợ lỡ như người này là một người chồng vũ phu thì sẽ thế nào?

Nếu không vũ phu thì chắc là dân nhậu nhẹt đàn đúm? Chơi bời hút sách cũng nên?

Tâm Đan cứ nghĩ rằng Lương Tài sẽ là một người đàn ông thô kệch vạm vỡ, ấy vậy mà khi anh ta bước ta từ phía sau tấm màn nhung, cô lại thẫn thờ tới mức không kèm được mà bật ra một câu. "Ủa? Lương Tài đâu?"

Tâm Đan có cảm giác sau khi cô bật ra câu hỏi này, ai cũng nhìn cô cứ như thể cô là một nữ minh tinh đang có scandal vậy. Cô căng thẳng chữa cháy ngay lập tức. "À, con chỉ hỏi vui thôi, thật không ngờ nửa năm anh ấy đã thay đổi thế này."

Kính Đình đứng phía sau cô. "Chỉ có em thay đổi thôi, Lương Tài vẫn như trước mà?"

Lương Tài không phải là một người có dáng vấp cao to vạm vỡ như mấy đại thần trong trường, nét mặt lại càng không được tuấn tú nhưng cũng xem là dễ nhìn đi. Chiều cao cũng khiêm tốn, có vẻ là do anh ta nhỏ con nên còn lùn hơn cô một chút. Anh ta bước tới đứng trước mặt cô, thần thái cũng căng thẳng cúi đầu chào một cái. "Chào em!"

Tâm Đan là người thiếu kinh nghiệm, lại trong tình huống này nên cứ nghĩ vợ chồng chào nhau thì sẽ làm như thế mà ù ù cạc cạc cuối đầu một cái sâu hơn cả anh ta. "À...chào anh!"

Lập Kính Đình. "Hai người làm sao thế? Vợ chồng hai năm rồi có cần giữ lễ thế không? Với lại chào thì chào đơn giản thôi, có phải bái thiên địa đâu mà làm lố thế."

"Thôi nào Kính Đình, không có trêu em!" Ông Nghiêm la một tiếng rồi nói. "Được rồi, đoàn viên thế là vui rồi, mọi người vào trong tắm rửa thay y phục cho khỏe, lát nữa họ hàng qua chúng ta sẽ báo tin vui rằng chúng ta đã tìm được con gái rồi."

Tâm Đan khẩn trương, cái gì? Họ hàng? Còn họ hàng nữa sao?

Tâm Đan thay mộ bộ y phục truyền thống, cổ điển, xưa cũ... trông cô bây giờ giống như một thiếu phụ thanh lịch, công dung ngôn hạnh, hiền lương thục đức nhưng chỉ có cô mới biết cô đang rất hồi hợp. Cái gọi là họ hàng chính là một đám người thích soi mói lẫn nhau kia, bà Huệ kéo cô lại giới thiệu qua lại, cũng không phải là loại giới thiệu kỹ càng mà chỉ là một cuộc nói chuyện bình thường. Bởi vì đâu có ai mà chưa từng gặp qua họ hàng của mình mà phải giới thiệu người này là ai người kia là ai có phải không?

Khi cô vừa ngồi xuống bàn, thì đã bắt đầu diễn ra một cuộc nói chuyện khá là không thoải mái."Tâm Đan à, cháu cũng lấy chồng rồi, xuất giá thì phải tòng phu. Cháu xem đi, cả làng này có ai bỏ nhà ra đi như cháu hay không? Cháu quá bồng bột rồi." Dì hai là người đầu tiên lên tiếng trách móc, dì cũng là mẹ của Lập Kính Đình.

Tâm Đan vốn không phải là người vô lễ, người lớn dạy thì cô nhất định sẽ im lặng nghe theo, cho dù là đúng hay sai cũng ít khi phản pháo lại nhưng không hiểu sao thái độ lúc răn dạy của người dì này lại khiến cô hơi phản cảm. Dù vậy Tâm Đan vẫn lễ phép đáp. "Đúng là cháu quá bồng bột, hy vọng các cô dì chú bác bỏ qua cho."

Dì hai dường như không ngờ tới đứa trẻ ngỗ nghịch nửa năm trước lại có thể từ tốn nói ra cái câu này nên cũng đứng hình phút chốc.

Ông Nghiêm cười lớn. "Đúng thế, tuổi trẻ mà, ai mà chẳng có lúc bồng bột phạm phải sai lầm, cái quan trọng là sau sai lầm có trưởng thành hơn được hay không thôi. Lần này Tâm Đan bôn ba bên ngoài như vậy, lại hiểu chuyện hơn rất nhiều, chị hai xem, cách ăn nói cũng vô cùng lễ phép.""Đúng là lễ phép hơn thật rồi." Dì hai uống một ngụm trà rồi lại nói. "Nhưng cũng lấy chồng rồi, bỏ chồng mà đi là không thể chấp nhận được. Với lại tự dưng lại mò đi cái thành phố gì gì đó để học đại học, dì nói con nghe, con gái thì cần gì phải học nhiều như vậy chứ?"

Con học nhiều như vậy là để sau này không phải trở nên nói năng mất lịch sự và không được lòng người như dì bây giờ đấy. Tâm Đan cười. "Con chỉ muốn ra đời trải nghiệm, thoát khỏi nơi bảo vệ mình để tự đứng trên đôi chân của mình thôi. Chính vì vậy mà con học được rất nhiều điều mà trước giờ bản thân mình không biết, hóa ra kiến thức thật sự rất rộng lớn, nếu cứ thu mình trong cái hố rồi tự cho mình là đúng để đi phán đoán người khác thì mình chẳng khác gì ếch ngồi đáy giếng cả."

Tâm Đan vừa dứt lời, Huệ và Lập Kính Đình cùng Lương Tài nhìn cô mà kinh ngạc tới trố mắt.Sắc mặt dì hai tái xanh, không biết đáp trả thế nào. Ông Nghiêm đương nhiên nhận ra được rằng cô đang nói xéo người lớn nhưng vẫn không muốn làm to chuyện bởi vì ông cũng không thích bà em vợ điêu ngoa này lắm. "Thôi được rồi, mọi chuyện đều là quá khứ, bây giờ Tâm Đan cũng về rồi. À mà con này, từ nay hãy lo lắng bù đắp cho thằng Tài nhiều vào, con bỏ đi nửa năm, đối với nó là thiệt thòi rất lớn."

"Thật xin lỗi, nhưng con chỉ về đây hai tuần thôi, hai tuần nữa là phải nhập học năm hai rồi."

Dì hai chen ngang. "Cái gì? Cháu còn muốn đi sao? Thế này là thế nào đây? Cái gì gọi là hồi tâm chuyển ý hả?"

Tâm Đan cười. "Cháu phải đi học hỏi để sau này nói chuyện được lòng người khác hơn ạ."

"Cháu..."

"Tâm Đan con còn định đi à?" Bà Huệ lên tiếng. "Con muốn học có thể học ở đây mà, thành Bách Nhật cách nơi này rất xa, tội gì phải đi tới đó."

"Ở đó con có rất nhiều bạn tốt, lại có một môi trường học tập tốt hơn ở đây rất nhiều."

"Không được!" Ông Nghiêm từ chối ngay lập tức. "Một đứa con gái, không thể nào đi đi lại lại xa nhà như vậy. Sống đơn thân độc mã ở thành phố lớn một mình, lỡ như xảy ra chuyện gì thì biết nương nhờ vào ai?"

"Cha..."

"Không bàn cãi nữa, chuyện này không được là không được."

"Cha cháu nói đúng đó Tâm Đan, cháu xem học nhiều để làm gì chứ? Muốn sau này sung túc giàu sang thì bắt chước A Tuệ nhà bác đi, đầu tư cho chồng thay vì đầu tư vào việc học. A Tuệ nhà bác bây giờ là bà giám đốc của một công ty lớn lấy vốn của nước ngoài đấy. Khu đất mà cha cháu vừa bán được với giá trên trời, cũng là nhờ A Huệ giới thiệu mới bán được, đối tượng thu mua lại chính là công ty do chồng con bé phụ trách. Cháu nên biết, đời của cha cháu phất lên được là nhờ con gái dì và gia đình dì đã hết lòng nâng đỡ, nếu không thì giờ tay ông ấy và mẹ cha cháu vẫn phải thì gặt lúa mướn cho người ta đấy."

"Mẹ!" Lập Kính Đình ngồi bên cạnh lên tiếng. "Ít nói một chút đi mà."

Tâm Đan đánh giá tình hình trước mắt, lời của bà dì này nói đúng là khó nghe thật. Trong mỗi một chữ đều thể hiện rõ sự khinh thường đối với cô và thậm chí với cả cha mẹ cô, mỗi một cử chỉ đều cứ tưởng như bản thân là bề trên ban ơn cho con cháu vậy. Cô càng nhìn càng thấy ngứa mắt, chắc hẳn lúc trước Lâm Dung Tâm Đan cũng bị bà dì đáng ghét này vui dập dữ dằn lắm. Lời của dì hai nói cô còn nghe không lọt tai huống hồ gì là cha cô? Ông đang kiên quyết phản đối chuyện cô quay lại thành Bách Nhật giờ lại còn bị bà dì này đả kích, cho dù cô có thuyết phục thế nào thì cũng bằng thừa mà thôi, tốt nhất là cứ im lặng trước. Đợi thời cơ thích hợp rồi nói, thuyết phục không được thì cùng lắm bỏ trốn, với bản lĩnh của cô, đừng nói là một gian nhà, năm gian cô cũng lần qua được.

Bà Huệ nói. "Chị à, A Tuệ tài giỏi Tâm Đan nhà em làm sao mà so được chứ?"

"Nói cũng đúng, đúng là không so được. Tính ra thì hai đứa cũng bằng tuổi nhau, vậy mà một đứa giờ là bà hoàng còn đứa kia lại bần hèn hơn hẳn." Dì hai nói. "Thôi, số phận của mỗi người mỗi khác ấy mà, không nói được."

Tâm Đan thật không hiểu, rốt cuộc đây là loại họ hàng gì thế này? Con bà ta là vàng là ngọc còn cô là rác rưởi chắc?

Tối đến, cũng là khoảng thời gian chật vật của cô.

Vợ chồng xa cách nửa tháng, khi gặp lại thì nên làm cái quỷ gì?

Phải ngủ chung với một người đàn ông mà mình chả quen biết là cái quỷ gì?

Tâm Đan cứ ngồi trên ghế, mặc kệ, tối nay cô sẽ ngủ ngồi.

Lương Tài từ bên trong nhà tắm đi ra, anh ta mặc một bộ đồ ngủ lụa đơn giản, mái tóc vẫn còn ướt sũng nhìn thấy Tâm Đan luôn ngồi trên ghế nhìn qua mình thì thắc mắc. "Sao vợ lại ngồi đó, không qua ngủ à?"

"Tôi chưa buồn ngủ, anh cứ ngủ trước đi."

Lương Tài cũng không nói gì, leo lên giường rất nhanh đã ngủ. Tâm Đan ngồi ở đó tận nửa tiếng cũng không ngờ tới người đàn ông kia thực sự đã ngủ say từ đời nào rồi? Cái chuyện gì đang xảy ra thế này? Một người chồng có vợ bỏ đi tận nửa năm, từ lúc gặp lại ngoài một câu chào ban đầu anh ta cũng chẳng hỏi han gì nữa? Giờ còn ngủ say một cách dễ dàng không tưởng như vậy? 

Không được, cô nhất định phải nâng cao cảnh giác, trên đời không có chuyện gì dễ dàng như vậy cả.

Thế là cả đêm, cô ngủ trên ghế sô pha, tuy có chút không thoải mái nhưng dù gì cũng không phải lần đầu nên đối với cô cũng khá bình thường. Trong đầu nghĩ ngợi chuyện nên ứng phó tiếp theo sẽ như thế nào, nghĩ một hồi lại ngủ quên từ lúc nào không hay.

..."Bà chủ, đã có thông tin về gia thế của Lâm Dung Tâm Đan. Là con gái được nhận nuôi của một gia đình khá giả nhất một trấn nhỏ, cô ấy vừa từ thành Bách Nhật về nhà từ sáng qua, còn nữa, ở quê của cô ấy có một phong tục đó là con gái cứ hễ mười sáu tuổi sẽ phải gã đi để có được một số mệnh nửa đời sau tốt hơn, cô ấy cũng đã kết hôn rồi."

Ngắt điện thoại, sắc mặt anh lạnh lùng như đang ngẫm nghĩ điều gì đó. Ngụy Yến đi vào, thấy điện thoại của mình đang nằm trong tay con trai, nhìn sơ qua biểu cảm của anh cũng hiểu được chuyện gì đang xảy ra, quả nhiên Ngụy Giang Thiên nhìn qua chỗ bà. "Mẹ điều tra cô ấy?"

Ánh mắt Ngụy Yến có chút không tự nhiên nhưng hồi phục rất nhanh, bà thản nhiên đáp. "Đúng vậy."

Ngụy Giang Thiên vẫn không rời mắt khỏi bà, một lúc sau mới chậm rãi nói. "Muốn làm gì cũng được, nhưng đừng kinh động tới cô ấy."

Ngụy Yến im lặng không trả lời.

Ngụy Giang Thiên đi lướt qua bà ra khỏi phòng, lúc này điện thoại anh reo vang. Nhìn tên người gọi tới, sắc mặt càng thêm phần nặng nề hơn mà nghe máy.

"Giang Thiên, nghe nói con đã về tới nhà rồi phải không?"

"Dạ phải!"

"Tốt lắm, hiện giờ cha và Trọng Hy đang đàm phán một hợp đồng lớn ở Nam Mỹ nhưng dự án hai mẫu đất ở trấn Lập Thành lại tới hẹn bàn giao ký kết rồi, con xem đi giúp cha một chuyến tới đó có được không?"

Ngụy Giang Thiên ngẫm nghĩ, sắc mặt vẫn lãnh đạm không đổi. "Được ạ."

"Tốt lắm, con cứ xem xét nếu có bất kỳ điểm nào không hợp lý có thể không ký vào hợp đồng. Người phụ trách hai khu đất đó hiện giờ là Phùng Minh Long, cha sẽ gửi địa chỉ cụ thể qua cho con, vất vả cho con rồi."

"Không vất vả, cũng đúng lúc con phải tới thanh tra ở các bệnh viện ở vùng đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.