Mặt Nạ Nữ Phụ, Boss! Phản Công

Chương 43: Nếu tôi nói tôi thích em, thì sao?



Chiếcxe càng chạy lại càng hướng về phía bờ biển, cho tới khi dừng lại ở tầng hầmTâm Đan mới biết mình đang ở đâu

Chiếcxe càng chạy lại càng hướng về phía bờ biển, cho tới khi dừng lại ở tầng hầmTâm Đan mới biết mình đang ở đâu. Nghe nói khuđất này rất đắc giá vì nó nằm rất gần biển của thành Bách Nhật. Trong tầng hầmđỗ xe còn có một số dòng xe cao cấp khác, trong đó có chiếc BMW màu trắng mà côthường thấy thầy Ngụy dùng, hôm nay anh lại bỏ chiếc đó để dùng một dòng Alfa Romeo Giulia màu xám rất phong cách.Tâm Đan không quan tâm nó phong cách cỡ nào, cô chỉ tranh thủ đếm số lượng xeđỗ dưới tầng hầm rồi quy ra thành tiền mặt, nếu bán đi còn có thể mua được támcăn nhà cũng nên.

Đó là một căn nhà nằm độc lập, không quá xa biển, tầng hầm đều là của riêng một mình anh. Nơi này không quá ồn ào, rất dễ hiểu khi anh chọn nơi này để ở. Tâm Đan đi theo sau Ngụy Giang Thiên lên trên tầng, căn biệt thự nằm gần Rạn san hô Kadies nổi tiếng của thành Bách Nhật, đúng như lời anh nói, nơi này có một tầm nhìn cực kì lý tưởng. Khuynh hướng bố cục nội thất bên trong nhà cũng vô cùng cân bằng, hình như anh theo đuổi sự hòa hợp và thống nhất, trong nhà cũng không trang trí quá mức rườm rà nhưng cũng không phải là lôi thôi chính vì từ lúc bước vào cô lại có một cảm giác căn nhà này lạnh nhạt cũng y như chính con người của thầy Ngụy vậy. Là nơi ở của một người đàn ông nhưng khắp nơi lại vô cùng chỉnh tề và sạch sẽ, coi trọng sự cân bằng và không tỏ ra quá lòe loẹt hay sặc sỡ. Màu sắc nội thất bên trong cũng phải tạo ra một sự yên tĩnh và hài hòa, khiêm tốn và sang trọng. Hiệu quả chỉnh thể của nó làm người ta có cảm giác ngăn nắp và gọn gàng nhưng tuyệt đối nơi này không giống như một bệnh viện.

Chỗ này nếu có thể cho mấy đứa nhóc trong cô nhi viện đến ở thì hay biết mấy...

Đúng lúc một tiếng sủa làm cho Tâm Đan giật cả mình, tự nhiên trong không gian yên ắng này lại phát ra âm thanh làm cho bốn bức tường còn vang dội lại hai ba lần. Từ bên trong một chú chó giống Miniature Schnauze đen thùi chạy ra, nhìn Tâm Đan sủa liên tục. Ngụy Giang Thiên lên tiếng. "Hồ Lô, không làm loạn."

Chú chó Hồ Lô liền im lặng nhưng vẫn nhìn cô với vẻ mặt xa cách...

"Nó là Hồ Lô à?" Tâm Đan cười hì hì. "Hồ Lô xin chào..."

Đáp lại cô là một tiếng sủa đầy bực bội của chú chó... Tâm Đan giật mình, không biết cô làm gì mà lại khiến con chó này ghét đến vậy chứ?

Ngụy Giang Thiên để chìa khóa xe lên một kể tủ rồi chỉ qua ghế sô pha. "Ngồi ở đó đi!"

"Thầy Ngụy!" Tâm Đan cười hì hì. "Lần đầu em tới đây, dẫn em đi thăm quan đi."

"Để tôi họp xong đi, nhà bếp đi thẳng quẹo phải tự lấy nước mà uống."

Tâm Đan gật đầu rồi lon ton chạy đi, Ngụy Giang Thiên ngồi xuống bàn làm việc mở máy tính ra, ánh mắt nhìn qua phía cái bóng nhỏ xíu của cô đang tò mò ngó nhìn xung quanh. Vốn chỉ quan sát vì sợ cô đi lạc đường, nhưng lại bị cái dáng vẻ như vừa từ dưới quê lên thành phố của Tâm Đan làm cho buồn cười. căn nhà này của anh chính anh cũng thừa nhận rằng nó yên tĩnh tới mức lạnh lẽo, nhưng bao lâu nay dù gì cũng đã quen với không gian này rồi, hôm nay anh chợt phát hiện hóa ra có một vài tiếng bước chân chạy loạn trong nhà như vậy cũng thú vị vô cùng.

Anh dời ánh mắt, nghiêm nghị nhìn vào màn hình máy tính. "Được rồi, bắt đầu đi."

Lối thiết kế ở đây đúng là lần đầu cô nhìn thấy, phòng bếp và phòng khách được ngăn chia thành hai bên, toàn bộ đều được lắp đặt bằng cửa kính. Từ bên phía phòng khách hoàn toàn có thể nhìn thấy toàn bộ không gian bên nhà bếp, khoảng trống ở giữa là một bãi cỏ nhân tạo ngoài trời được dùng làm sân chơi golf cở nhỏ. Đi thẳng quẹo phải đúng là nhà bếp, bên trong không có vật dụng gì nhiều nhưng vẫn đủ để nhìn thấy khu vực này cũng được anh thường xuyên sử dụng để nấu ăn

Điều đáng chú ý là cô đi tới đâu Hồ Lô sẽ đi tới đó, nhưng khi Tâm Đan định vuốt đầu nó thì nó lại grừ cô kiểu như cảnh cáo: Ê, đừng có mà chạm vào tôi nhé.

Cô khó hiểu, con chó này hình như không thân thiện với cô cho lắm.

Tâm Đan quay lại ghế sô pha, lúc này Ngụy Giang Thiên vẫn còn đang họp online trên mạng, anh nói cái gì đó cô nghe cũng không hiểu nên lật đật lôi sách ra soạn bài. Ngồi được một lúc lại bị sự yên tĩnh xung quanh làm cho ù cả tai, Tâm Đan ngước lên nhìn qua phía Ngụy Giang Thiên. Anh vẫn đang chăm chú với cuộc họp kéo dài đã gần nửa tiếng trên máy tính, người bên kia nói cái gì đó rất nhiều còn anh chỉ im lặng nghe rồi gật đầu, thỉnh thoảng chiêm vào một hai câu để chứng tỏ rằng mình cũng nghe họ nói.

Điều đó không quan trọng, quan trọng là từ góc độ này anh lại toát lên vẻ kiên định cùng điềm tĩnh, không ngờ con người lúc tập trung làm một việc gì đó cũng có thể có bộ dáng thu hút đến mức này. Anh mặc chiếc áo sơ mi dài tay màu trắng chỉnh tề, ngồi phía sau một bàn làm việc ngoài vẻ tri thức ra thì đặc biệt giống yêu nghiệt.

"Xin lỗi nhưng đợi tôi một lúc." Ngụy Giang Thiên đột nhiên lên tiếng sau đó bấm máy tính dừng lại rồi đưa mắt nhìn thẳng về phía cô. "Lâm Dung Tâm Đan em nhìn tôi thế làm gì?"

"Hả?" Tâm Đan chớp mắt. "Em, à...em có câu này không biết giải muốn hỏi thầy..."

"Câu gì?"

"Cơ chế sinh lý bệnh trong hội chứng ruột kích thích là gì?"

"Tăng nhạy cảm tạng"

"À...em biết rồi." Tâm Đan cắm cúi ghi vào vở, cô cũng không biết tim mình đập nhanh là vì cái quỷ gì? Nhìn một cái thôi mà, bị phát hiện thì có làm sao?

Ngụy Giang Thiên tiếp tục cuộc họp online của mình.

Đột nhiên Tâm Đan vô tình thấy Hồ Lô nằm một góc nhìn cô chằm chằm, cô cười với nó nào ngờ nó lại sủa lại một tiếng thật không thiện cảm.

Ngụy Giang Thiên chau mày. "Hồ Lô!"

Chú chó lại đáng thương nằm xuống.

Tâm Đan tự hỏi không biết cô ăn ở thế nào mà chó nó ghét cô thế không biết? Hay là vì nó biết chuyện trước cô ăn đùi gà của nó?

Một lúc sau cuối cùng cuộc họp online kia cũng kết thúc, Ngụy Giang Thiên đóng màn hình laptop rồi đứng lên đi vào nhà bếp một lúc sau thì quay lại, cầm trên tay ly nước suối, Hồ Lô lúc nào cũng đi sát theo anh cứ như sợ xa một chút thì sẽ lạc chủ không bằng vậy. Anh ngồi xuống cạnh cô. "Thế nào, soạn tới đâu rồi?"

"Xong rồi ạ." Tâm Đan cũng vừa lúc làm xong câu cuối cùng, cô vươn vai, có cảm giác cứ như mình vừa được giải thoát vậy. Lơ đãng nhìn qua, Tâm Đan phát hiện Hồ Lô vẫn đang nhìn mình chầm chầm. "Thầy Ngụy, hình như chó nhà thầy không thích em thì phải."

"Hồ Lô trước giờ khó gần như vậy, ngoại trừ tôi không ai có thể thân thiết với nó. Em cũng không cần tính tới chuyện lấy lòng nó, không dễ đâu."

"Sao chó nhà thầy lại không đáng yêu chút nào thế?"

"Muốn đáng yêu sao?" Anh nói. "Hika là kiểu đáng yêu mà em thích đấy."

"Hika là ai nữa?"

"Cũng là chó nhà tôi, nhưng hôm nay thằng nhóc ấy bị bệnh đưa đến bác sĩ thú y rồi. Con đấy thân thiện hơn Hồ Lô nhiều."

"Thế khi nào nó mới xuất viện về nhà?"

"Chắc là vài ngày nữa."

"Đến khi đó em nhất định sẽ đến xem, chỉ mong nó không lạnh nhạt cứ Hồ Lô thôi."

"Ừ!"

...

Sau đó vài ngày cô có hỏi tình hình của HiKa như thế nào thì nghe thầy Ngụy nói rằng nó lại bỏ ăn nên bác sĩ không cho về mà phải ở lại theo dõi, thế là Tâm Đan xem như mình và con chó kia chưa có duyên làm quen với nhau. Lịch học vừa làm của cô một ngày vô cùng bận rộn, đến tận bảy giờ tối mới có thể thở phào nhẹ nhõm một phen. Hôm nay vừa bước ra khỏi tiệm, nói lời tạm biệt với Sảnh Nhi thì xe của Nguyễn Trọng Hy đã từ đâu chạy tới dừng ngay trước mặt cô. Cửa kính xe hạ xuống, hắn nhìn cô nói "Lên xe đi."

"Tôi không đi với chú, tôi phải về trường."

"Tôi đưa cô về trường."

"Chứ không phải anh đưa tôi tới trường đua mạo hiểm nữa à?"

"Tôi bị đánh một lần sợ lắm rồi, không dám nữa đâu." Nguyễn Trọng Hy cười. "Tôi nói thật đấy, lên xe đi."

Tâm Đan nhìn xung quanh, thôi kệ, dù gì cũng tiết kiệm được tiền taxi. Cô mở cửa xe ngồi vào bên trong, chiếc xe chậm rãi lăn bánh.

"Hình như chú đặc biệt quan tâm tôi thì phải? Tôi vừa chân trước chân sau ra khỏi chỗ làm là chú xuất hiện, chắc không phải trùng hợp chứ?" Tâm Đan thắt dây an toàn, chậm rãi hỏi.

Nguyễn Trọng Hy đưa mắt nhìn cô một cái rồi nói. "Nếu tôi nói tôi thích em, thì sao?"

"Thì tôi sẽ cười chết mất." Tâm Đan đáp không một chút chần chừ.

"Sao tôi cứ cảm thấy em rất bài xích tôi thì phải?"

"Phải!" Lại là một câu nói lạnh tanh của cô.

Nguyễn Trọng Hy có chút khó xử, xong rồi lại không vui. "Cô gái này em tuyệt tình thật đấy."

"Tuyệt tình sao? Không phải, chỉ là tôi không thích yêu đương mà thôi. Nhưng mà Nguyễn Trọng Hy, tôi không ngại nói cho anh biết, nếu tương lai cô gái nào yêu anh chắc chắn cô ấy sẽ vô cùng đau khổ. Bởi vì, anh là một người không bao giờ nghiêm túc với tình cảm, ngay từ lần gặp đầu tiên, tôi đã nhìn ra điều đó rồi."

Sau câu nói đó của cô, bầu không khí trong xe cứ như bị một tảng đá nặng trịch đè lên. Cả hai không nói gì nữa, Tâm Đan đưa mắt nhìn ra bên ngoài thành phố Bách Nhật. Cho tới khi chiếc xe đỗ trước cổng trường, cô quay sang nói một tiếng cảm ơn rồi định xuống xe thì Nguyễn Trọng Hy mới lên tiếng. "Lâm Dung Tâm Đan, có trách thì trách cô ban đầu không nên ngất xỉu trước mặt tôi, trên đời này chỉ cần là thứ Nguyễn Trọng Hy tôi thích thì đó là của tôi."

Tâm Đan quay lại nhìn hắn. "Đồ thần kinh!"

Sau đó cô xuống xe đi vào trường, Nguyễn Trọng Hy vẫn không vội cho xe rời đi. Một tay hắn gác lên cửa kính, nhìn ra bên ngoài thật lâu.

"Trọng Hy, anh thật sự chỉ là muốn đùa giỡn em hay sao?"

"Phải!"

"Con người anh ngoại trừ đùa giỡn tình cảm của người khác ra thì không có gì khác làm thú vui sao?"

"Lâm Cẩm Tú, cô cho rằng mình là ai? Hoa khôi chắc? Đúng vậy cô đúng là rất xinh đẹp nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một con đàn bà phản bội mà thôi. Chúng ta đều là người trưởng thành, những chuyện đã qua không cần nhắc lại. Cô cũng đừng bày ra vẻ mặt tình yêu chân thành này với tôi, thứ cô cần là tiền thứ tôi cần là thân thể cả hai đều đã thỏa mãn rồi nên cũng không cần phải rườm rà nhau như thế."

Có lẽ những lời vừa rồi của Tâm Đan nói đúng, hắn đúng là một người thích trêu đùa tình cảm của người khác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.